Người Việt cần viết nhiều hơn nữa!

phamtouyenlvt

Trâu lái đò
Khi nhìn thấy các cụ hưu trí làm thơ, khi nhìn thấy người nọ người kia bỏ tiền ra tự in sách… người ta có cảm giác sách vở người Việt bây giờ in nhiều thật, người Việt ta ham viết thật.

Khi vào hiệu sách lớn, thấy sách vở bày la liệt, ta cứ nghĩ là “ghê thật, người Việt giờ viết sách khủng khiếp ghê”.

Nhưng thật ra tình hình không phải vậy. Nếu nhìn kĩ ta sẽ thấy sách được bày bán ở hiệu sách, sách được xuất bản có đến quá nửa là sách dịch – sách mua bản quyền từ nước ngoài. Tôi không tìm được số liệu thống kê chính xác nhưng theo ước đoán của tôi số sách của người Việt được xuất bản có lẽ chiếm không tới 40%.

Các bạn thử nhìn ra xung quanh xem ở Việt Nam có bao nhiêu người viết sách?

Rất ít!

Rất nhiều người có bằng cấp cao nhưng không viết gì.

Ngay cả ở các trường học, các viện nghiên cứu số người viết sách, xuất bản cũng không phải là lớn. Tôi đã từng kiếm được 4-5 cuốn kỉ yếu thống kê các công trình của các cán bộ, giảng viên của một số đại học và thấy họ xuất bản rất ít. Phần lớn xuất bản phẩm là các bài báo trên tạp chí, các bài hội thảo hoặc giáo trình, ít có sách chuyên khảo và sách khai sáng (sách viết về chuyên môn nhưng hướng về đại chúng). Thậm chí có người thấy thống kê ở đó chỉ có 1-2 bài báo dù tuổi đã khá cao (trên 70 tuổi).

Tôi cũng có một tật khá xấu kể từ khi nghiên cứu về văn hóa đọc là mỗi khi đọc tác giả nào người Việt cũng thử thống kê xem họ viết bao nhiêu cuốn…

Và tôi thấy số lượng người Việt Nam viết và dịch trên 50 cuốn trở lên rất ít.

Tôi cũng để ý thấy ai mà viết, dịch các tác phẩm đồ sộ thì cũng thường rơi vào những người “thoát li thế tục” như nhà sư, linh mục…

Tức là người Việt chúng ta không chỉ lười đọc mà còn rất lười viết. Chủ đề viết của người Việt vì thế cũng rất nghèo nàn và hẹp. Rất nhiều người Việt có kinh nghiệm hay, cuộc đời sóng gió hay phong phú nhưng họ lại không hề trước tác. Họ muốn chôn vùi trải nghiệm ư? Không đúng, vì họ luôn kể cho người khác nghe, có điều họ không viết.

Điều này khác với ở các nước khác, ví dụ như Nhật Bản, nơi tôi có thời gian trải nghiệm. Người ta có thể viết về chuyện sửa xe đạp, nuôi bọ hung thậm chí là một con mèo của họ. Tất tần tật mọi thứ. Vậy nên trước khi bắt tay làm việc gì, chỉ cần vào thư viện của họ gõ vài từ khóa là có thể thoải mái đọc những gì mà người ta đã làm có liên quan đến vấn đề mình sắp làm, sắp giải quyết. Rất tiện và gợi mở nhiều thứ.

Tất nhiên, số lượng trong một vài trường hợp không nói lên nhiều vấn đề. Anh viết 1000 câu thơ dở không bằng viết được một câu thơ hay. Anh viết 1000 cuốn sách dở không bằng để cho xã hội một cuốn sách sâu sắc, có giá trị. Rất nhiều nhà văn, nhà thơ nổi tiếng thế giới, có ảnh hưởng lớn lâu dài mà chỉ có 1, 2 tác phẩm.

Thậm chí, “cực đoan” hơn một chút thì có những nhà tư tưởng vĩ đại, ảnh hưởng đến tiến trình phát triển, đời sống của nhân loại lâu dài lại chỉ “nói” mà không hề viết, không hề để lại cuốn sách nào do chính tay họ viết như Đức Phật Thích Ca, Chúa Giê-su, Socrates… và có lẽ cả Khổng Tử (?).

Đấy là xét ở phạm vi cá nhân, hoặc phạm vi rất hẹp. Xét trên diện rộng, trên bình diện khái quát, rõ ràng số lượng tác phẩm, sự liên tục ra đời của tác phẩm, sự xuất hiện liên tiếp của số lượng của tác giả có vai trò rất lớn.

Đơn giản vì lượng là biểu hiện của chất (chứ không chỉ đơn thuần là ngược lại như người ta hay nói). Cái này có thể thấy rõ trong cả tự nhiên lẫn xã hội. Sự “tích lũy tư bản” của tri thức, kinh nghiệm, tư tưởng, phong cách, khả năng biểu đạt, kĩ thuật biểu đạt cũng quan trọng hệt như sự tích lũy tư bản trong kinh tế.

Nói nôm na là không có nền thì không có đỉnh, không có rộng thì không có sâu, không có nhiều thì không có tinh hoa, không có dồi dào thì không có lựa chọn và chất lượng.

Nói tóm lại, trong thế kỉ 21 này người Việt cần viết nhiều hơn, đọc nhiều hơn nữa.

Điều những người như nhà báo-học giả Nguyễn Văn Vĩnh nêu ra đầu thế kỉ 20 rất có lý. Các cụ theo đuổi khoa cử trước kia lười viết đã là một nhẽ, trách các cụ thì cũng chẳng đi đến đâu, cái đáng làm, đáng quan tâm của người Việt thức thời đương đại là phải viết bằng quốc văn, phải tạo ra tác phẩm của người Việt. Theo cụ chữ Quốc ngữ tuy có nhiều cái hay nhưng cũng có cái dở. Cái dở nhất của nó là nó tuy được tạo ra từ trước nhưng mới được dùng phổ biến và được công nhận rộng rãi gần đây nên nó thiếu tác phẩm – nói theo kiểu hiện đại bây giờ là thiếu nội dung. Vậy nên người Việt phải dịch, phải viết cho thật nhiều, thật hay, thật phong phú để tạo ra nội dung cho nó.

“Nội dung là vua” – dân tiếp thị, dân viết nội dung quảng cáo rỉ tai nhau thế.

Nhưng thật ra ngay cả chơi Facebook, Youtube, Tiktok… thì nội dung sáng tạo của người Việt cũng ít, hàng nhái theo Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản, Phương Tây là nhiều. Mà nhiều khi nhái cũng rất dung tục và thô thiển.

Không có nội lực không thể tạo ra nhiều nội dung và tạo ra nội dung hay.

Rất nhiều người sau khi không còn đi học đã không còn cầm bút hay bấm phím viết gì nữa. Sau các bài văn viết để trả bài cho thầy cô, để thi, trọn đời họ không viết gì ngoài các tin nhắn xoay quanh chuyện áo cơm trên điện thoại, một vài mục trong cuốn sổ ghi nợ, một vài dòng lí lịch trong tờ khai làm các thủ tục hành chính…

Đấy là một nghịch lý khi so sánh với số giờ dành cho môn Văn – Tiếng Việt ở trường phổ thông trong suốt 12 năm cũng như thời gian họ đã học cao đẳng và đại học.

Vậy nên, người Việt cần chăm viết, tận dụng mọi thời gian, không gian, phương tiện xuất bản, xuất thân, nghề nghiệp.

Khi bắt đầu đừng nệ dở hay, cứ viết đi rồi tính.
 
có kiến thức là 1 chuyện, hệ thống được đống kiến thức đó để viết thành sách lại là 1 câu chuyện khác. 1 điểm nữa là việt nam toàn thằng có tư tưởng mõm, những thằng sống thật lại đéo viết sách
 
tóm tắt. tml thớt viết quá nhiều


  • Sách viết bởi người Việt hiện đang thiếu hụt: Dù có nhiều sách được bày bán ở các hiệu sách, thực tế chỉ có khoảng dưới 40% sách được xuất bản là của người Việt, phần lớn là sách dịch từ nước ngoài.
  • Số lượng tác giả viết sách ở Việt Nam ít: Có rất ít người viết sách ở Việt Nam, kể cả trong các trường học và các viện nghiên cứu. Các tác phẩm chủ yếu là bài báo, giáo trình, ít có sách chuyên khảo và sách khai sáng.
  • Thái độ viết của người Việt: Người Việt thường lười viết, dù có kinh nghiệm và trải nghiệm phong phú. Khác biệt với các nước khác như Nhật Bản, nơi người ta viết về mọi chủ đề, dù là nhỏ nhặt.
  • Quan trọng của việc viết và xuất bản: Việc viết nhiều không chỉ tạo ra nhiều nội dung, mà còn giúp phát triển tri thức và văn hóa. Việc viết sách sâu sắc và có giá trị quan trọng hơn việc viết nhiều cuốn không có ý nghĩa.
  • Nội dung là quan trọng: Việc tạo ra nội dung sáng tạo và phong phú là điều cần thiết, không chỉ trong viết sách mà còn trong các nền văn hóa trực tuyến như Facebook, Youtube. Người Việt cần chăm chỉ viết, không ngại viết dở và tận dụng mọi cơ hội để viết.
 
đến đi tù còn phải chờ ngta đọc lời khai cho viết thì m phải biết vấn đề ko phải ở sở thích hay ko mà là có đc phép viết hay ko. Viết mà nhiều người thích là ăn cái trốn thuế hoặc 331 ngay. Phạm Đoan Trang chẳng hạn.
Đm cái trường hợp này nó gọi là ép cung cmnr, đéo tính tiền nhé

Cái này nó thuộc vào diện "chỉ có thể là Việt Nam"
 
Đơn giản là ế, viết ra không thu hồi vốn, vì bây giờ lớp trẻ nó thích ngắn, video ngắn, không thích dài dòng.
Đứa thích dài dòng thì ít, và trong số ít đó, đứa chịu mua sách còn ít nữa.
Sách đạo lí thì chúng nó thích đọc sách ngoại hơn, VN viết ai đọc, nội cái tên tiếng Việt cũng đủ làm chúng nó méo tin.
Chỉ có sách giáo khoa thôi, đọc đỡ đi nhé.
 
viết bậy là 331, kiểm duyệt làm mất óc sáng tạo hết r
 
Sau thời đỉnh cao của thầy Nguyễn Ngọc Ký, thì nghề nhà văn VN như qq vậy
 
tóm tắt. tml thớt viết quá nhiều


  • Sách viết bởi người Việt hiện đang thiếu hụt: Dù có nhiều sách được bày bán ở các hiệu sách, thực tế chỉ có khoảng dưới 40% sách được xuất bản là của người Việt, phần lớn là sách dịch từ nước ngoài.
  • Số lượng tác giả viết sách ở Việt Nam ít: Có rất ít người viết sách ở Việt Nam, kể cả trong các trường học và các viện nghiên cứu. Các tác phẩm chủ yếu là bài báo, giáo trình, ít có sách chuyên khảo và sách khai sáng.
  • Thái độ viết của người Việt: Người Việt thường lười viết, dù có kinh nghiệm và trải nghiệm phong phú. Khác biệt với các nước khác như Nhật Bản, nơi người ta viết về mọi chủ đề, dù là nhỏ nhặt.
  • Quan trọng của việc viết và xuất bản: Việc viết nhiều không chỉ tạo ra nhiều nội dung, mà còn giúp phát triển tri thức và văn hóa. Việc viết sách sâu sắc và có giá trị quan trọng hơn việc viết nhiều cuốn không có ý nghĩa.
  • Nội dung là quan trọng: Việc tạo ra nội dung sáng tạo và phong phú là điều cần thiết, không chỉ trong viết sách mà còn trong các nền văn hóa trực tuyến như Facebook, Youtube. Người Việt cần chăm chỉ viết, không ngại viết dở và tận dụng mọi cơ hội để viết.
Mày tóm tắt được như này chứng tỏ mày cũng là thằng chịu khó đọc, ngoài đời tủ sách nhà mày dày chưa?
 
Đơn giản là ế, viết ra không thu hồi vốn, vì bây giờ lớp trẻ nó thích ngắn, video ngắn, không thích dài dòng.
Đứa thích dài dòng thì ít, và trong số ít đó, đứa chịu mua sách còn ít nữa.
Sách đạo lí thì chúng nó thích đọc sách ngoại hơn, VN viết ai đọc, nội cái tên tiếng Việt cũng đủ làm chúng nó méo tin.
Chỉ có sách giáo khoa thôi, đọc đỡ đi nhé.
Mày đừng có đỗ lỗi cho bạn đọc. M có chơi sipderum, tve-4u hay motsach chưa????
 
Địt mẹ thằng ngu này nó toàn chơi với bọn vô học nên nhãn quan của nó cũng thiếu hiểu biết như thế giới quan xung quanh nó. Như tao đây 1 năm trung bình đọc 5 6 cuốn cả truyện ngắn, dài, tiểu thuyết. Xung quanh tao và ngay trên cái cõi hãm Lồn xam này những thằng như tao nhiều vô số, thông tin chính xác thì đéo có, copy bài viết về sủa ông ổng ngu như bò. Thử vào mấy trang chuyên sách điện tử xem có bao nhiêu thành viên chịu mất tiền để cis sách đọc chưa? Sách ở vn rẻ bèo, đóng cho bọn tv4u có 100k/năm đọc lòi mẹ mày mắt ra không hết. Người đông lào đéo bao giờ lười viết, thậm chí như hiện nay 331 càng áp dụng thì càng viết hăng. Đéo viết công khai thì viết âm thầm post lên xam chẳng hạn. Dân đông lào cứ cái gì càng cấm thì càng làm dữ. Mày thích xem đề tài gì tao gợi ý cho, từ lịch sử tôn giáo địa lý...đến cả chuyện sex tao cũng có cho mày luôn.
 
tao dạng hay đọc mà, văn học thế giới bá đạo truyền bá nổi tiếng khắp 5 chấu chấn động địa cầu khoảng 20 năm nay tao biết có cuốn đọc cuốn không thì chỉ có ha ri pót tơ, chúa nhẫn, chứ có cuốn j hay ho hơn đâu để đạt level fomo toàn cầu?
Giờ tao 1 tháng đọc 1 2 cuốn, cũng chỉ toàn nhìn vào bìa hay tựa thấy hay hay thì mua chứ không tìm tác phẩm của tác giả nào đó để đọc cả. ở VN thì siêu hiếm có tay viết nào nhớ để hoặc nghe qua về sách mà người ta mua thực sự để đọc.
Mày thử liệt kê xem tác giả nào ở VN có tác phẩm nào đáng để đọc tao cũng muốn đọc thử xem sao.
V là m thuộc dạng thích tiểu thuyết. M có đọc sách khoa học ko? Triết học? Tôn giáo? Tâm lý học? Nếu m là người làm việc trong một nhà xuất bản rất lớn hoặc trong bộ phận thống kê sách của amazon thì phát biểu vĩ mô. Còn đọc vài cuốn nhìn bìa ko nhớ tên tác giả thì ko tính tiền dc.
 
Địt mẹ thằng ngu này nó toàn chơi với bọn vô học nên nhãn quan của nó cũng thiếu hiểu biết như thế giới quan xung quanh nó. Như tao đây 1 năm trung bình đọc 5 6 cuốn cả truyện ngắn, dài, tiểu thuyết. Xung quanh tao và ngay trên cái cõi hãm lồn xam này những thằng như tao nhiều vô số, thông tin chính xác thì đéo có, copy bài viết về sủa ông ổng ngu như bò. Thử vào mấy trang chuyên sách điện tử xem có bao nhiêu thành viên chịu mất tiền để cis sách đọc chưa? Sách ở vn rẻ bèo, đóng cho bọn tv4u có 100k/năm đọc lòi mẹ mày mắt ra không hết. Người đông lào đéo bao giờ lười viết, thậm chí như hiện nay 331 càng áp dụng thì càng viết hăng. Đéo viết công khai thì viết âm thầm post lên xam chẳng hạn. Dân đông lào cứ cái gì càng cấm thì càng làm dữ. Mày thích xem đề tài gì tao gợi ý cho, từ lịch sử tôn giáo địa lý...đến cả chuyện sex tao cũng có cho mày luôn.
Có cái con kẹt mà “dám” viết nhiều. Nhu cầu đọc thì nhiều nhưng viết thì đéo. Thằng thớt nhặt cái nhận xét ở đâu về là phù hợp
 
tao đọc khoa học ,huyền học, hồi ký, lịch sử đủ cả nhưng tâm thế giải trí, đọc để biết, học dc cái gì thì học k mang nặng tính hàn lâm nghiên cứu gì cả. MẤy cuốn dc quảng cáo ở VN nổi nổi 1 tý thì cũng bị lùa gà mua đọc tương đối cũng k thấy cuốn nào quá đặc sắc tâm đắc để mà phải nhớ đến.
Nhu cầu đọc sách phải xuất phát từ nhu cầu m muốn tìm hiểu cái gì hay vấn đề gì hoặc do m vô tình nhìn thấy được cái gì đó hay ho. Tri thức hay sách vở ( tri thức dưới hình thức là chữ) đều là công cụ. Công cụ mà không phục vụ dc thì là công cụ vứt đi.
 
Khi nhìn thấy các cụ hưu trí làm thơ, khi nhìn thấy người nọ người kia bỏ tiền ra tự in sách… người ta có cảm giác sách vở người Việt bây giờ in nhiều thật, người Việt ta ham viết thật.

Khi vào hiệu sách lớn, thấy sách vở bày la liệt, ta cứ nghĩ là “ghê thật, người Việt giờ viết sách khủng khiếp ghê”.

Nhưng thật ra tình hình không phải vậy. Nếu nhìn kĩ ta sẽ thấy sách được bày bán ở hiệu sách, sách được xuất bản có đến quá nửa là sách dịch – sách mua bản quyền từ nước ngoài. Tôi không tìm được số liệu thống kê chính xác nhưng theo ước đoán của tôi số sách của người Việt được xuất bản có lẽ chiếm không tới 40%.

Các bạn thử nhìn ra xung quanh xem ở Việt Nam có bao nhiêu người viết sách?

Rất ít!

Rất nhiều người có bằng cấp cao nhưng không viết gì.

Ngay cả ở các trường học, các viện nghiên cứu số người viết sách, xuất bản cũng không phải là lớn. Tôi đã từng kiếm được 4-5 cuốn kỉ yếu thống kê các công trình của các cán bộ, giảng viên của một số đại học và thấy họ xuất bản rất ít. Phần lớn xuất bản phẩm là các bài báo trên tạp chí, các bài hội thảo hoặc giáo trình, ít có sách chuyên khảo và sách khai sáng (sách viết về chuyên môn nhưng hướng về đại chúng). Thậm chí có người thấy thống kê ở đó chỉ có 1-2 bài báo dù tuổi đã khá cao (trên 70 tuổi).

Tôi cũng có một tật khá xấu kể từ khi nghiên cứu về văn hóa đọc là mỗi khi đọc tác giả nào người Việt cũng thử thống kê xem họ viết bao nhiêu cuốn…

Và tôi thấy số lượng người Việt Nam viết và dịch trên 50 cuốn trở lên rất ít.

Tôi cũng để ý thấy ai mà viết, dịch các tác phẩm đồ sộ thì cũng thường rơi vào những người “thoát li thế tục” như nhà sư, linh mục…

Tức là người Việt chúng ta không chỉ lười đọc mà còn rất lười viết. Chủ đề viết của người Việt vì thế cũng rất nghèo nàn và hẹp. Rất nhiều người Việt có kinh nghiệm hay, cuộc đời sóng gió hay phong phú nhưng họ lại không hề trước tác. Họ muốn chôn vùi trải nghiệm ư? Không đúng, vì họ luôn kể cho người khác nghe, có điều họ không viết.

Điều này khác với ở các nước khác, ví dụ như Nhật Bản, nơi tôi có thời gian trải nghiệm. Người ta có thể viết về chuyện sửa xe đạp, nuôi bọ hung thậm chí là một con mèo của họ. Tất tần tật mọi thứ. Vậy nên trước khi bắt tay làm việc gì, chỉ cần vào thư viện của họ gõ vài từ khóa là có thể thoải mái đọc những gì mà người ta đã làm có liên quan đến vấn đề mình sắp làm, sắp giải quyết. Rất tiện và gợi mở nhiều thứ.

Tất nhiên, số lượng trong một vài trường hợp không nói lên nhiều vấn đề. Anh viết 1000 câu thơ dở không bằng viết được một câu thơ hay. Anh viết 1000 cuốn sách dở không bằng để cho xã hội một cuốn sách sâu sắc, có giá trị. Rất nhiều nhà văn, nhà thơ nổi tiếng thế giới, có ảnh hưởng lớn lâu dài mà chỉ có 1, 2 tác phẩm.

Thậm chí, “cực đoan” hơn một chút thì có những nhà tư tưởng vĩ đại, ảnh hưởng đến tiến trình phát triển, đời sống của nhân loại lâu dài lại chỉ “nói” mà không hề viết, không hề để lại cuốn sách nào do chính tay họ viết như Đức Phật Thích Ca, Chúa Giê-su, Socrates… và có lẽ cả Khổng Tử (?).

Đấy là xét ở phạm vi cá nhân, hoặc phạm vi rất hẹp. Xét trên diện rộng, trên bình diện khái quát, rõ ràng số lượng tác phẩm, sự liên tục ra đời của tác phẩm, sự xuất hiện liên tiếp của số lượng của tác giả có vai trò rất lớn.

Đơn giản vì lượng là biểu hiện của chất (chứ không chỉ đơn thuần là ngược lại như người ta hay nói). Cái này có thể thấy rõ trong cả tự nhiên lẫn xã hội. Sự “tích lũy tư bản” của tri thức, kinh nghiệm, tư tưởng, phong cách, khả năng biểu đạt, kĩ thuật biểu đạt cũng quan trọng hệt như sự tích lũy tư bản trong kinh tế.

Nói nôm na là không có nền thì không có đỉnh, không có rộng thì không có sâu, không có nhiều thì không có tinh hoa, không có dồi dào thì không có lựa chọn và chất lượng.

Nói tóm lại, trong thế kỉ 21 này người Việt cần viết nhiều hơn, đọc nhiều hơn nữa.

Điều những người như nhà báo-học giả Nguyễn Văn Vĩnh nêu ra đầu thế kỉ 20 rất có lý. Các cụ theo đuổi khoa cử trước kia lười viết đã là một nhẽ, trách các cụ thì cũng chẳng đi đến đâu, cái đáng làm, đáng quan tâm của người Việt thức thời đương đại là phải viết bằng quốc văn, phải tạo ra tác phẩm của người Việt. Theo cụ chữ Quốc ngữ tuy có nhiều cái hay nhưng cũng có cái dở. Cái dở nhất của nó là nó tuy được tạo ra từ trước nhưng mới được dùng phổ biến và được công nhận rộng rãi gần đây nên nó thiếu tác phẩm – nói theo kiểu hiện đại bây giờ là thiếu nội dung. Vậy nên người Việt phải dịch, phải viết cho thật nhiều, thật hay, thật phong phú để tạo ra nội dung cho nó.

“Nội dung là vua” – dân tiếp thị, dân viết nội dung quảng cáo rỉ tai nhau thế.

Nhưng thật ra ngay cả chơi Facebook, Youtube, Tiktok… thì nội dung sáng tạo của người Việt cũng ít, hàng nhái theo Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản, Phương Tây là nhiều. Mà nhiều khi nhái cũng rất dung tục và thô thiển.

Không có nội lực không thể tạo ra nhiều nội dung và tạo ra nội dung hay.

Rất nhiều người sau khi không còn đi học đã không còn cầm bút hay bấm phím viết gì nữa. Sau các bài văn viết để trả bài cho thầy cô, để thi, trọn đời họ không viết gì ngoài các tin nhắn xoay quanh chuyện áo cơm trên điện thoại, một vài mục trong cuốn sổ ghi nợ, một vài dòng lí lịch trong tờ khai làm các thủ tục hành chính…

Đấy là một nghịch lý khi so sánh với số giờ dành cho môn Văn – Tiếng Việt ở trường phổ thông trong suốt 12 năm cũng như thời gian họ đã học cao đẳng và đại học.

Vậy nên, người Việt cần chăm viết, tận dụng mọi thời gian, không gian, phương tiện xuất bản, xuất thân, nghề nghiệp.

Khi bắt đầu đừng nệ dở hay, cứ viết đi rồi tính.
Đcm viết viết nữa viết mãi đến khi bút hết "mực"
😆😆😆
 
Đơn giản là ế, viết ra không thu hồi vốn, vì bây giờ lớp trẻ nó thích ngắn, video ngắn, không thích dài dòng.
Đứa thích dài dòng thì ít, và trong số ít đó, đứa chịu mua sách còn ít nữa.
Sách đạo lí thì chúng nó thích đọc sách ngoại hơn, VN viết ai đọc, nội cái tên tiếng Việt cũng đủ làm chúng nó méo tin.
Chỉ có sách giáo khoa thôi, đọc đỡ đi nhé.
Giờ mọi người muốn nắm bắt thông tin, luận điểm nhanh, chắc gọn, cập nhật (trừ khi nghiên cứu sách chuyên ngành làm luận án các kiểu). Xem/làm Youtube cũng là 1 xu thế đang phát triển bổ sung cho đọc/viết.
Về tri thức nói chung thì nên công nhận sự tiến bộ và đi trước của các nước phát triển nên hàm lượng sách dịch nhiều cũng không phải vấn đề tiêu cực cho việc nhanh chóng đổi mới nâng cao kiến thức tư duy người VN cho bắt kịp với thế giới sau hàng nghìn năm bị đô hộ.
 
tao dạng hay đọc mà, văn học thế giới bá đạo truyền bá nổi tiếng khắp 5 chấu chấn động địa cầu khoảng 20 năm nay tao biết có cuốn đọc cuốn không thì chỉ có ha ri pót tơ, chúa nhẫn, chứ có cuốn j hay ho hơn đâu để đạt level fomo toàn cầu?
Giờ tao 1 tháng đọc 1 2 cuốn, cũng chỉ toàn nhìn vào bìa hay tựa thấy hay hay thì mua chứ không tìm tác phẩm của tác giả nào đó để đọc cả. ở VN thì siêu hiếm có tay viết nào nhớ để hoặc nghe qua về sách mà người ta mua thực sự để đọc.
Mày thử liệt kê xem tác giả nào ở VN có tác phẩm nào đáng để đọc tao cũng muốn đọc thử xem sao.
Tao đọc quyển "con đường Hồi giáo" của Phương Mai thấy cũng ổn
 

Có thể bạn quan tâm

Top