Mấy thằng ghét rô đĩ, chúng mày thử tưởng tượng câu chuyện thế này:
Mày học với tml trong lớp, thằng đó tính nhẩm như siêu máy tính, xuất khẩu thành thơ, chữ viết rồng bay phượng múa, vừa vào lớp đã số 1, thầy cô quý, gái tranh nhau ngồi cùng, trai thì nể trọng. Mày thì rất tài năng, nhưng cũng chẳng nổi trội, nhưng mày đặt quyết tâm phải số 1. Và rồi hành trình cay dái bắt đầu, mày học ngày học đêm, nhẫn nhục nhìn nó đoạt huy chương giỏi toàn trường mỗi năm. Cuối cùng ngày mày chính thức sánh đôi nó, giật huy chương vàng, san bằng được thành tích với thằng kia, tất nhiên, trong quá trình đó, để bằng thằng kia, mày phải tranh thuyết trình nhóm, phải giơ tay nhiều để lấy điểm, còn bên kia, thằng kia mặc định được thuyết trình chính, mặc định cô giáo sẽ hỏi nó đầu tiên, vì nó là giỏi nhất, ai cũng cho là vậy. Rồi đi thi (Euro 2016, C1) mày mang về nhiều vinh quang cho trường hơn, mày mong mng thừa nhận, nhưng cuối cùng ai cũng lắc đầu.
Mày trở nên ích kỷ, cáu bẩn, cố gắng đạt những thứ chỉ có trong truyền thuyết để chứng minh mày giỏi hơn thằng ml kia, thế lúc đó mng mới ra tay. Cụ thể là mng cũng bắt đầu sợ mày vượt thằng kia thật, và cùng nhau bảo vệ, nâng đỡ thằng ml kia lên, ko chỉ vượt lên bthng mà phải vượt xa, đè đầu cưỡi cổ mày mới được.
Công sức cả đời mày cuối cùng trôi sông, chỉ một lý do là mng cho rằng thằng kia giỏi hơn mày, và phải ở vị trí giỏi hơn, còn việc kết quả nó ko chỉ là giỏi, mà cần sự nỗ lực, chăm chỉ thì mng lại bỏ qua.
Mng trong đó ko có tao, ko có thêm vài triệu người nữa, nếu chỉ giỏi hơn là mặc định chiến thắng thì bày đặt ganh đua làm đéo gì, kẻ kém hơn mà làm việc chăm chỉ hơn đánh bại được kẻ giỏi mới là chân ái.