Đầu tiên hãy trả lời như thế nào là ăn mặc hành vi và thuyết giảng như tu sĩCái đụ mẹ thằng chó già tởm lợm, mẹ mày, tuệ trả lời xạo lồn ngụy biện gần hết, lại chó má khi nói người đi theo cũng vi phạm an ninh, sao ko nói mà nói mỗi tuệ, trong khi tuệ thừa hiểu mình chính là nguyên nhân. Con chó già bưng bô tởm lợm. Mày là thằng có nhân cách khốn nạn, tởm lợm bản đồ à. Ngoài đời chắc mày sống chó má lắm. Khốn nạn con chó già u mê.
1. Ngụy biện "Không phải tu sĩ nên không vi phạm"
Lỗi: Ngụy biện phủ nhận tư cách để né tránh trách nhiệm
Ông phủ nhận mình là tu sĩ chính thức để tránh bị xem là vi phạm giáo luật, nhưng lại ăn mặc, hành vi, thuyết giảng như một tu sĩ, khiến người ngoài dễ hiểu lầm. Đó chính là hành vi mạo nhận dù ông không tự xưng.
Phản biện:
Dù không là thành viên chính thức, nhưng nếu ông sử dụng hình ảnh, ngôn từ, hành vi giống y hệt một tu sĩ thì tác động xã hội là như nhau. Trách nhiệm không chỉ dựa vào danh xưng mà còn dựa vào ảnh hưởng thực tế và cách thể hiện ra bên ngoài.
2. Ngụy biện "Tôi giữ giới – tôi đạo đức"
Lỗi: Ngụy biện tiêu chuẩn kép / Đánh tráo khái niệm đạo đức
Ông đánh đồng “giữ giới cá nhân” với “không vi phạm đạo đức tôn giáo”. Nhưng đạo đức còn bao gồm sự trung thực về hình ảnh, tôn trọng tổ chức và luật lệ, không làm tổn hại hình ảnh tăng đoàn.
Phản biện:
Một người có thể giữ giới cá nhân tốt nhưng vẫn vi phạm đạo đức cộng đồng nếu hành vi gây hiểu lầm, chia rẽ, hoặc làm sai lệch hình ảnh của tôn giáo.
3. Ngụy biện "Tôi không xưng danh thì không giả danh"
Lỗi: Ngụy biện hình thức / Hành vi thay thế lời nói
Ông cho rằng miễn không xưng danh bằng miệng thì không thể bị xem là giả danh, dù hành vi và hình ảnh đã tạo ra ấn tượng đó.
Phản biện:
Giả danh không cần lời nói trực tiếp. Nếu hành vi, y phục, sinh hoạt đều thể hiện như một tu sĩ thì vẫn là giả danh trong mắt xã hội.
4. Ngụy biện "Không cố ý – không sai"
Lỗi: Ngụy biện ý định / viện cớ vô tình
Dù không cố tình, nhưng nếu hành vi đã gây hiểu nhầm hay vi phạm, thì hậu quả vẫn có thật. Thiếu hiểu biết hay vô ý không miễn trừ trách nhiệm.
Phản biện:
Thiện chí là tốt, nhưng thiện chí không triệt tiêu hậu quả thực tế. Một người lái xe sai luật dù vô ý vẫn phải chịu trách nhiệm.
5. Ngụy biện cảm tính / đánh vào cảm xúc
Lỗi: Chuyển hướng từ nội dung sang cảm xúc cá nhân
Thay vì trả lời rõ ràng về các cáo buộc, ông tạo hình ảnh mình là người hiền hòa, khiến người nghe dễ cảm thông mà quên đi trọng tâm vụ việc.
Phản biện:
Tính cách cá nhân không liên quan đến tính đúng sai trong vụ việc. Sự hiền lành không miễn trừ nghĩa vụ trả lời các câu hỏi nghiêm túc từ xã hội và pháp luật.
6. Ngụy biện “Tôi không thấy mình khổ hạnh, nên không phải khổ hạnh”
Lỗi: Ngụy biện chủ quan hóa định nghĩa
Ông cho rằng chỉ khi bản thân tự thấy “khổ hạnh” thì mới được gọi là vậy. Nhưng xã hội, tôn giáo có định nghĩa khách quan về hành vi khổ hạnh.
Phản biện:
Không phải ai tự thấy sao thì định nghĩa cũng vậy. Nếu ông thực hành như khổ hạnh (sống rừng rú, không tiền bạc, ăn xin…) thì vẫn là “khổ hạnh” dù ông phủ nhận.
Tóm lại, các lỗi ngụy biện lớn nhất của ông Minh Tuệ là:
- Đánh tráo khái niệm (tu sĩ chính thức vs. hành vi như tu sĩ)
- Biện minh bằng cảm xúc và ý định cá nhân
- Ngụy biện đạo đức cá nhân để tránh trách nhiệm xã hội
- Từ chối trách nhiệm bằng cách phủ nhận danh xưng
Vui lòng chứng minh ông Tuệ ăn mặc như tu sĩ hành vi như tu sĩ và thuyết giảng như tu sĩ.
Vui lòng chứng minh ông Tuệ không trung thực về hình ảnh, không tôn trọng tổ chức và luật lệ, và làm tổn hại hình ảnh tăng đoàn.