
Xa ba mẹ, xa nhà để lên Sài Gòn học tập, mưu sinh, cũng được hơn 10 năm rồi, thời đại học thì còn ở trọ ghép với mấy thằng bạn cùng lớp, sáng đến lớp, tối cày game, rồi rảnh đi tán gái, nên hồi ấy không thấy cô đơn và buồn. Khi ra trường thì thằng về quê, thằng có vợ, thằng mua nhà ra riêng nên không ở cùng nữa. Cũng ở ghép với vài người khác rồi mà thấy không phù hợp nên giờ tôi chỉ ở 1 mình. Bạn thân thì cũng không có, đồng nghiệp thì không phải ai cũng rảnh mà đi với mình hoài, người yêu cũng không có, tán em này em kia được vài hôm rồi cũng chia tay, chê tôi ở trọ không có nhà, tối lại lủi thủi một mình trong phòng với 4 bức tường, nhiều khi mình chỉ muốn chạy ra ngoài nơi đông người ngồi cho đỡ cô đơn, đỡ sợ hãi 4 bức tường, rồi ra ngoài thấy người ta có gia đình bố mẹ bên cạnh, càng thấy cô đơn và tủi thân hơn, nhưng mình sợ về phòng trọ lắm, vì về nhà lại nhốt mình trong 4 bức tường...nhiều đêm giật mình dậy trong đêm tối chỉ có 4 bức tường mà thấy ám ảnh quá, chỉ biết gọi bố mẹ trong vô thức, khóc òa lên trong sự im lặng đến đáng sợ, mà bố mẹ đang ở xa lắm, ở quê lận, muốn gọi điện cho bố mẹ mà đang nửa đêm nên sợ phiền bố mẹ. Mình buồn quá, hết năm nay chắc mình bỏ việc lương 15tr, tạm biệt Sài Gòn để về quê làm ruộng để gần bố mẹ thôi chứ muốn trầm cảm luôn rồi.