Có Hình Phim ảnh bi kịch đến mấy cũng đéo đau đớn bằng thực tại

đọc thư tuyệt mệnh của bạn đó chưa

ngay ngày 1/4 có câu "đời như đùa"
lúc đó t cũng còn bị bệnh, nên đọc xong t cũng nhiều suy nghĩ lắm.
nhưng t biết là t có đi thì mọi việc ở đây vẫn chưa xong.
t phải trả nợ cho hết rồi muốn đi đâu thì đi.
Có đọc hồi lâu rồi.
T cũng có chia sẻ là nhà t cũng có người như thế mà.
Những người này không may mắn, họ biết cuộc đời này là đau khổ, vô nghĩa nhưng không tìm được cách thoát ra.
Cách họ lựa chọn là giải pháp hiện có chứ không phải giải pháp cần có.
 
Kích động tinh thần thôi. Lúc gần chạm đất là hối hận vkl rồi.
Nuôi được đứa con tử tế cũng tốn công lắm. Đi tu thoải mái tinh thần hơn nhiều
Uh, gần chết đến nơi như @Hoang cong mới thấy hối hận vkl.
Nhưng mà cái lúc nó quyết định reset thì đ nghĩ đc như vậy. Sai lầm nối tiếp sai lầm mak.
 
Làm gì làm phải còn sống mới có ngày vươn lên đc tao nghĩ như thế đó :vozvn (19): tao thấy tao khá là mặt dầy, hồi năm tao thi ĐH là còn thi riêng chưa có chung như bây giờ, tao đi học bị bắt tội bấm điện thoại trong giờ học, cô dạy văn mới bắt tao học thuộc lòng hết mấy bài văn cô chọn ra trong vòng 1 tuần thì mới trả điện thoại lại cho tao, vkl,đúng 1 tuần sau tao lên trả bài ngay lúc sinh hoạt sáng t2 đầu tuần, cảm giác thì cũng k nhục gì mấy :vozvn (19): khi ở dưới có gần 1 ngàn đứa, từ đó tao mới phát hiện ra tao mặt dầy k biết nhục :vozvn (3):
 
lúc đó tâm trí họ ko vững để ngẫm nghĩ suy sét nữa rồi

may mắn hồi đó t có biết chút tâm linh, đạo Phật
cũng tự mình tìm đường thoi thóp bơi vào bờ
Nhà nghèo đông con, nhà giàu hiếm muộn.

Nhà có điều kiện phát triển, của cải dư dả rặn mãi chả ra mụn con. Còn cái gia đình mà 2-3 thế hệ ở trong nhà lụp xụp hơn chục mạng sao mà đông thế k biết. Nói đâu xa SG mình đầy lun.
 
Nhà nghèo đông con, nhà giàu hiếm muộn.

Nhà có điều kiện phát triển, của cải dư dả rặn mãi chả ra mụn con. Còn cái gia đình mà 2-3 thế hệ ở trong nhà lụp xụp hơn chục mạng sao mà đông thế k biết. Nói đâu xa SG mình đầy lun.
dân Việt này còn nặng nợ quá đa
 
Làm gì làm phải còn sống mới có ngày vươn lên đc tao nghĩ như thế đó :vozvn (19): tao thấy tao khá là mặt dầy, hồi năm tao thi ĐH là còn thi riêng chưa có chung như bây giờ, tao đi học bị bắt tội bấm điện thoại trong giờ học, cô dạy văn mới bắt tao học thuộc lòng hết mấy bài văn cô chọn ra trong vòng 1 tuần thì mới trả điện thoại lại cho tao, vkl,đúng 1 tuần sau tao lên trả bài ngay lúc sinh hoạt sáng t2 đầu tuần, cảm giác thì cũng k nhục gì mấy :vozvn (19): khi ở dưới có gần 1 ngàn đứa, từ đó tao mới phát hiện ra tao mặt dầy k biết nhục :vozvn (3):
Cũng tùy mày, có những thằng não trạng nó không cho phép nó tư duy như mày.

Nó kì vọng hết mức -> xong đéo được -> nó tuyệt vọng, nó như là thằng chết đuối -> nó reset.

Mày phải trải qua cái tâm lí cảm thấy cuộc đời này dù cố hay không cố thì cũng vậy. Sống hay không sống nó cũng vậy.
Cảm thấy đời sống như là 1 nhà tù thể xác lẫn tinh thần m mới hiểu đc tâm lí mấy thằng kia trong lúc đó.
 
Tao thì : "Mắc quá chết thôi có đ gì căng"
Thế là ok.
Tù ngày tao biết về cách tu của ông Minh Tuệ, tao cho rằng đéo có gì là tệ nhất cả. Tao bị câu nói của ông tuệ ám ảnh: "mình ngủ đường nhưng tâm mình ko động thì mình ngủ ngon, ngủ trong giường mà tâm ko yên thì ko ngủ ngon". T ngẫm thấy đúng. Nhiều khi lên giường tao vẫn phải lo việc ngày mai, lo chuyện thuế má, lo chuyện cúng bái lễ nghĩa mà ko ngủ đc.
 
Hồi đó tôi mới cấp 1, được học lớp chọn hẳn hoi (chả hiểu tại sao ngày ấy phụ huynh toàn đua nhau xin cho con vào lớp chọn dữ thế). Tôi thuộc dạng học cũng không phải gọi là giỏi lắm, nhưng tiếp thu kiến thức thì lại rất nhanh, mấy bài toán tôi chỉ cần học và làm thử qua 1 - 2 lần là đã nhớ được cách làm và vận dụng cho các bài sau rồi. Mỗi tội là tính hay ẩu, với chủ quan thế là chả mấy khi ôn luyện với làm bài tập như các bạn khác, chỉ muốn hiểu nhanh nhanh để còn được học tiếp bài mới. Nên điểm giả lúc nào cũng lẹt đẹt ở 7 với 8, nói chung là mình cũng không quá buồn, mặc kệ ai nói gì thì nói, đúng là thời học sinh, vô tư quá mức.

Đến khoảng tầm năm lớp 4, cả khối có một bài kiểm tra đột xuất, hình thức như một bài kiểm tra cuối kỳ luôn (lúc đó còn khoảng 2 tháng nữa là đến tết), thế những đề bài chỉ là một bài toán đơn giản, làm xong chắc cũng chỉ vọn vẹn đâu đó không hết nổi một mặt của một tờ giấy kiểm tra thông thường. Mình nghĩ: "Thế quái nào kiểm tra mà lại cho cái đề bài dễ như thế này". Thế thôi kệ, tôi lao vào làm với một tâm thế phấn khởi vô cùng. Điểm có ngay ngày hôm sau, cả khối toàn điểm 10, thế những chỉ có một mình tôi là nổi bật nhất: 1 Điểm, số 1 các cô chấm còn to hơn cả cái ô điểm và cả bài của tôi còn bị gạch đỏ. Lúc đó phải nó là... tâm trạng bối rối vô cùng, cảm thấy lạc lõng, cảm giác giống như bi kịch đầu đời vậy... thế là tôi đã phải chạy ngay đi đối chiếu với bài của mọi người, mới thấy được là: kết quả mình làm ra là đúng, thế những, cách làm của tôi khác với mọi người, tôi làm một cách ngắn gọn và ít bước hơn, còn mọi người đều làm theo cách trước đó mà các cô đã dạy, dài hơn và nhiều bước hơn. Lúc đó tôi mới hiểu, tôi được 1 điểm là do có mỗi kết quả đúng.

Giờ tan trường đến, ai ai cũng cầm tờ giấy kiểm tra kia ra khoe với bố mẹ, còn riêng tôi, tôi chỉ dám nói chứ ko cho bố mẹ xem. Đến giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cho cái tính nhanh ẩu của mình.
Cô chấm quan liêu xàm lồn thôi mày, tư duy học vẹt làm vẹt nên thấy cách khác thì đéo chịu :vozvn (19):
 
Cũng tùy mày, có những thằng não trạng nó không cho phép nó tư duy như mày.

Nó kì vọng hết mức -> xong đéo được -> nó tuyệt vọng, nó như là thằng chết đuối -> nó reset.

Mày phải trải qua cái tâm lí cảm thấy cuộc đời này dù cố hay không cố thì cũng vậy. Sống hay không sống nó cũng vậy.
Cảm thấy đời sống như là 1 nhà tù thể xác lẫn tinh thần m mới hiểu đc tâm lí mấy thằng kia trong lúc đó.
Mầy nói đúng, tao thấy tâm lý con người là một cái gì đó rất là khó hiểu và cũng đầy mê hoặc, đôi khi tao ra công viên đi bộ thấy mấy người tâm thần đi lang thang ấy, tao chợt nghĩ không biết họ đang nghĩ gì, họ thấy sướng hay là khổ :vozvn (19):
À cái năm học đó cô dạy văn rất thương tao, biết tao học hành kiểu này k có tới đâu còn sợ tao rớt tốt nghiệp nữa nên mới ép tao học dữ vậy, cuối cùng tao thi Đh cho có với người ta rồi đủ điểm đi học cao đẳng, rồi cs cứ thế cuốn tao theo cơm áo gạo tiền, những cuộc vui, rượu bia :vozvn (19):tao cũng quên mất ước mơ của tao là gì rồi
 
t hiểu nỗi khổ của bọn trẻ bây giờ
thời mình ít học sinh thi ko đỗ chỗ này thì học chỗ khác , kể cả dân lập cũng rẻ bèo
giờ có bao nhiêu đất xây chung cư cmn hết đéo xây trường với bệnh viện , thành ra thi trượt mà ko nộp nhanh dân lập thì đến giáo dục thường xuyên hoặc nghề cũng đéo có mà học , khổ vkl :vozvn (3):
gdtx với học nghề đầy mà
quê t ko thiếu slot
mà toàn thanh niên đi trại giáo dưỡng về, thanh niên cai nghiện về ... mấy thành phần bất hảo
còn lại rất ít các bạn nghèo khó, vì chuyện gia đình mà gác lại việc học

nên ngta dù có dốt cỡ nào vẫn muốn vào trường dân lập học chính quy
chứ ko thích học bổ túc với gdtx
 
Hồi đó tôi mới cấp 1, được học lớp chọn hẳn hoi (chả hiểu tại sao ngày ấy phụ huynh toàn đua nhau xin cho con vào lớp chọn dữ thế). Tôi thuộc dạng học cũng không phải gọi là giỏi lắm, nhưng tiếp thu kiến thức thì lại rất nhanh, mấy bài toán tôi chỉ cần học và làm thử qua 1 - 2 lần là đã nhớ được cách làm và vận dụng cho các bài sau rồi. Mỗi tội là tính hay ẩu, với chủ quan thế là chả mấy khi ôn luyện với làm bài tập như các bạn khác, chỉ muốn hiểu nhanh nhanh để còn được học tiếp bài mới. Nên điểm giả lúc nào cũng lẹt đẹt ở 7 với 8, nói chung là mình cũng không quá buồn, mặc kệ ai nói gì thì nói, đúng là thời học sinh, vô tư quá mức.

Đến khoảng tầm năm lớp 4, cả khối có một bài kiểm tra đột xuất, hình thức như một bài kiểm tra cuối kỳ luôn (lúc đó còn khoảng 2 tháng nữa là đến tết), thế những đề bài chỉ là một bài toán đơn giản, làm xong chắc cũng chỉ vọn vẹn đâu đó không hết nổi một mặt của một tờ giấy kiểm tra thông thường. Mình nghĩ: "Thế quái nào kiểm tra mà lại cho cái đề bài dễ như thế này". Thế thôi kệ, tôi lao vào làm với một tâm thế phấn khởi vô cùng. Điểm có ngay ngày hôm sau, cả khối toàn điểm 10, thế những chỉ có một mình tôi là nổi bật nhất: 1 Điểm, số 1 các cô chấm còn to hơn cả cái ô điểm và cả bài của tôi còn bị gạch đỏ. Lúc đó phải nó là... tâm trạng bối rối vô cùng, cảm thấy lạc lõng, cảm giác giống như bi kịch đầu đời vậy... thế là tôi đã phải chạy ngay đi đối chiếu với bài của mọi người, mới thấy được là: kết quả mình làm ra là đúng, thế những, cách làm của tôi khác với mọi người, tôi làm một cách ngắn gọn và ít bước hơn, còn mọi người đều làm theo cách trước đó mà các cô đã dạy, dài hơn và nhiều bước hơn. Lúc đó tôi mới hiểu, tôi được 1 điểm là do có mỗi kết quả đúng.

Giờ tan trường đến, ai ai cũng cầm tờ giấy kiểm tra kia ra khoe với bố mẹ, còn riêng tôi, tôi chỉ dám nói chứ ko cho bố mẹ xem. Đến giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cho cái tính nhanh ẩu của mình.
Thời cấp 2 cô dạy anh văn đì t vì t không có tiền học thêm, đứa kế bên chép bài t luôn được 8-9đ trong khi t luôn 5-6 đ.
 
Hồi đó tôi mới cấp 1, được học lớp chọn hẳn hoi (chả hiểu tại sao ngày ấy phụ huynh toàn đua nhau xin cho con vào lớp chọn dữ thế). Tôi thuộc dạng học cũng không phải gọi là giỏi lắm, nhưng tiếp thu kiến thức thì lại rất nhanh, mấy bài toán tôi chỉ cần học và làm thử qua 1 - 2 lần là đã nhớ được cách làm và vận dụng cho các bài sau rồi. Mỗi tội là tính hay ẩu, với chủ quan thế là chả mấy khi ôn luyện với làm bài tập như các bạn khác, chỉ muốn hiểu nhanh nhanh để còn được học tiếp bài mới. Nên điểm giả lúc nào cũng lẹt đẹt ở 7 với 8, nói chung là mình cũng không quá buồn, mặc kệ ai nói gì thì nói, đúng là thời học sinh, vô tư quá mức.

Đến khoảng tầm năm lớp 4, cả khối có một bài kiểm tra đột xuất, hình thức như một bài kiểm tra cuối kỳ luôn (lúc đó còn khoảng 2 tháng nữa là đến tết), thế những đề bài chỉ là một bài toán đơn giản, làm xong chắc cũng chỉ vọn vẹn đâu đó không hết nổi một mặt của một tờ giấy kiểm tra thông thường. Mình nghĩ: "Thế quái nào kiểm tra mà lại cho cái đề bài dễ như thế này". Thế thôi kệ, tôi lao vào làm với một tâm thế phấn khởi vô cùng. Điểm có ngay ngày hôm sau, cả khối toàn điểm 10, thế những chỉ có một mình tôi là nổi bật nhất: 1 Điểm, số 1 các cô chấm còn to hơn cả cái ô điểm và cả bài của tôi còn bị gạch đỏ. Lúc đó phải nó là... tâm trạng bối rối vô cùng, cảm thấy lạc lõng, cảm giác giống như bi kịch đầu đời vậy... thế là tôi đã phải chạy ngay đi đối chiếu với bài của mọi người, mới thấy được là: kết quả mình làm ra là đúng, thế những, cách làm của tôi khác với mọi người, tôi làm một cách ngắn gọn và ít bước hơn, còn mọi người đều làm theo cách trước đó mà các cô đã dạy, dài hơn và nhiều bước hơn. Lúc đó tôi mới hiểu, tôi được 1 điểm là do có mỗi kết quả đúng.

Giờ tan trường đến, ai ai cũng cầm tờ giấy kiểm tra kia ra khoe với bố mẹ, còn riêng tôi, tôi chỉ dám nói chứ ko cho bố mẹ xem. Đến giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cho cái tính nhanh ẩu của mình.
y chang t
từ cấp 1 đến cấp 3 lúc nào sổ t cũng đc phê "thiếu cẩn thận"
bà già biết t học đc, mà ko đc full cây 10 như bạn lớp trưởng
trong khi t dư sức

mãi sau này đi code t mới thật sự rèn đc tính này
chuẩn từng , ;
chuẩn từng pixel
psd figma đo width height sao ra phải code cho đúng từng rem luôn
 
Tù ngày tao biết về cách tu của ông Minh Tuệ, tao cho rằng đéo có gì là tệ nhất cả. Tao bị câu nói của ông tuệ ám ảnh: "mình ngủ đường nhưng tâm mình ko động thì mình ngủ ngon, ngủ trong giường mà tâm ko yên thì ko ngủ ngon". T ngẫm thấy đúng. Nhiều khi lên giường tao vẫn phải lo việc ngày mai, lo chuyện thuế má, lo chuyện cúng bái lễ nghĩa mà ko ngủ đc.
Chỗ tao thì ít áp lực mấy cái cúng bái lễ nghĩa hơn.
Tao mà ở mấy nơi khuôn khổ vậy tao sống k nổi.
 
@Bellami
Chọn lọc tự nhiên
Mong các bạn bớt lạc quan iu đời
Mình lan tỏa năng lượng tiêu cực đến các bạn

WBGqIv.jpg

"Kali" By Johfra Bosschart
 
Mầy nói đúng, tao thấy tâm lý con người là một cái gì đó rất là khó hiểu và cũng đầy mê hoặc, đôi khi tao ra công viên đi bộ thấy mấy người tâm thần đi lang thang ấy, tao chợt nghĩ không biết họ đang nghĩ gì, họ thấy sướng hay là khổ :vozvn (19):
À cái năm học đó cô dạy văn rất thương tao, biết tao học hành kiểu này k có tới đâu còn sợ tao rớt tốt nghiệp nữa nên mới ép tao học dữ vậy, cuối cùng tao thi Đh cho có với người ta rồi đủ điểm đi học cao đẳng, rồi cs cứ thế cuốn tao theo cơm áo gạo tiền, những cuộc vui, rượu bia :vozvn (19):tao cũng quên mất ước mơ của tao là gì rồi
Uh, tâm lí con người tùy.
Ví dụ như con ghệ m giận m trừ khi nó nói lên hay hành động m mới rõ.
Chứ nó im im trong lòng, ghim rồi thâm thù đại hận. Đến 1 ngày gần ct nó lôi ra nói 🆘 🆘
 
Top