Hồi đó tôi mới cấp 1, được học lớp chọn hẳn hoi (chả hiểu tại sao ngày ấy phụ huynh toàn đua nhau xin cho con vào lớp chọn dữ thế). Tôi thuộc dạng học cũng không phải gọi là giỏi lắm, nhưng tiếp thu kiến thức thì lại rất nhanh, mấy bài toán tôi chỉ cần học và làm thử qua 1 - 2 lần là đã nhớ được cách làm và vận dụng cho các bài sau rồi. Mỗi tội là tính hay ẩu, với chủ quan thế là chả mấy khi ôn luyện với làm bài tập như các bạn khác, chỉ muốn hiểu nhanh nhanh để còn được học tiếp bài mới. Nên điểm giả lúc nào cũng lẹt đẹt ở 7 với 8, nói chung là mình cũng không quá buồn, mặc kệ ai nói gì thì nói, đúng là thời học sinh, vô tư quá mức.
Đến khoảng tầm năm lớp 4, cả khối có một bài kiểm tra đột xuất, hình thức như một bài kiểm tra cuối kỳ luôn (lúc đó còn khoảng 2 tháng nữa là đến tết), thế những đề bài chỉ là một bài toán đơn giản, làm xong chắc cũng chỉ vọn vẹn đâu đó không hết nổi một mặt của một tờ giấy kiểm tra thông thường. Mình nghĩ: "Thế quái nào kiểm tra mà lại cho cái đề bài dễ như thế này". Thế thôi kệ, tôi lao vào làm với một tâm thế phấn khởi vô cùng. Điểm có ngay ngày hôm sau, cả khối toàn điểm 10, thế những chỉ có một mình tôi là nổi bật nhất: 1 Điểm, số 1 các cô chấm còn to hơn cả cái ô điểm và cả bài của tôi còn bị gạch đỏ. Lúc đó phải nó là... tâm trạng bối rối vô cùng, cảm thấy lạc lõng, cảm giác giống như bi kịch đầu đời vậy... thế là tôi đã phải chạy ngay đi đối chiếu với bài của mọi người, mới thấy được là: kết quả mình làm ra là đúng, thế những, cách làm của tôi khác với mọi người, tôi làm một cách ngắn gọn và ít bước hơn, còn mọi người đều làm theo cách trước đó mà các cô đã dạy, dài hơn và nhiều bước hơn. Lúc đó tôi mới hiểu, tôi được 1 điểm là do có mỗi kết quả đúng.
Giờ tan trường đến, ai ai cũng cầm tờ giấy kiểm tra kia ra khoe với bố mẹ, còn riêng tôi, tôi chỉ dám nói chứ ko cho bố mẹ xem. Đến giờ nghĩ lại vẫn thấy buồn cho cái tính nhanh ẩu của mình.