Từ “vót chông” đến ngoại giao văn minh: Một câu chuyện dài nửa thế kỷ
Ngày 20/4/2025, Tổng thống Mỹ ra chỉ thị: từ nay, các quan chức không tham dự các sự kiện văn hóa còn mang nặng âm hưởng đối đầu xưa cũ như chương trình biểu diễn “Cô gái vót chông” ở Sài Gòn. Một chỉ dấu nhỏ, nhưng đủ để hiểu rằng: thời của “ngoại giao cây tre vót chông” đã dần khép lại.
Nghe vậy, tôi chợt nhớ những câu chuyện cũ.
Một thời chiến tranh… trên trang báo:
Những năm 1964–1966, bên bờ sông Ô-Tô-Lý sát biên giới Xô-Trung, quân đội Liên Xô và Trung Quốc đánh nhau dữ dội. Ở Việt Nam khi ấy, báo chí phương Tây chẳng có mấy mà đọc, chỉ có những cuốn họa báo khổ lớn: Liên Xô, Trung Quốc, Ba Lan… giấy bóng láng, in đẹp mê ly.
Thế nhưng, cái đẹp đó lại chứa đầy những lời chửi bới thậm tệ. Hoạ báo Liên Xô “nện” Trung Quốc không tiếc lời; họa báo Trung Quốc cũng “sỉ vả” Liên Xô thậm tệ.
Việt Nam, trong thế kẹt, phải nghĩ ra cách “lách luật”: ghi tiếng Việt lên xe pháo viện trợ dòng chữ “Sản xuất tại Liên Xô”, coi như “hàng Việt Nam nhờ gửi nhờ về đánh Mỹ”. Kết quả: hàng vẫn đi qua, chiến tranh vẫn tiếp diễn.
Bốn năm khẩu chiến rầm rộ, rồi đến 1972, đột nhiên im bặt. Một người bạn của tôi, sống ở Hợp Phì (Trung Quốc), tìm hiểu ra: hai nước ký Hiệp định “Không công kích nhau”. Từ đó, Liên Xô – Trung Quốc dù chẳng còn thân thiết, nhưng cũng thôi động binh, yên ổn suốt nửa thế kỷ.
Cảnh báo từ một câu nói
Năm 1978, cả nước tưng bừng kỷ niệm quốc khánh Liên Xô. Ở các phố huyện xa xôi, băng rôn đỏ chói như thể nơi đây là một xã của Liên Xô vậy.
Còn quốc khánh Trung Quốc? Lặng như tờ. Trên báo chí, chỉ có một dòng tin ngắn: Đại sứ quán Trung Quốc tổ chức chiếu phim, vài đồng chí tới dự. Thế thôi.
Tôi đem chuyện này kể với bác Chúc – một bậc đàn anh thân thiết. Nghe xong, bác chỉ buột miệng: “Chết đấy cháu ạ!”
Quả nhiên, một năm sau, câu nói ấy thành lời tiên tri: chiến tranh biên giới phía Bắc bùng nổ, máu đổ từ 1979 đến tận cuối những năm 1980.
Và như một hệ quả muộn, sau mười năm giằng co và đẫm máu, Việt Nam và Trung Quốc cuối cùng cũng ngồi lại tại Hội nghị Thành Đô năm 1990. Những cái bắt tay lặng lẽ, những cam kết mơ hồ, và một giai đoạn “hòa bình lạnh” kéo dài cho đến tận hôm nay.
Ngoại giao “vót chông”: Vừa buôn bán, vừa chửi
Còn nhớ, một lần giao lưu Việt–Mỹ, một cô gái Việt Nam tặng phía Mỹ bài hát “Cô gái vót chông”. Dù Việt Nam – Mỹ đã thiết lập quan hệ, nhưng trong các áng văn, phim ảnh, ca nhạc, hình ảnh Mỹ vẫn hiện lên như “giặc cọp beo”.
Ấy thế mà Mỹ vẫn làm ăn với Việt Nam, vẫn đầu tư, vẫn xuất khẩu, chỉ lặng lẽ bỏ qua những vết châm chọc ấy.
Cái cách đó – vừa chửi vừa buôn bán – hóa ra tồn tại suốt nhiều năm. Nhưng rồi thời thế thay đổi. Ngày nay, khi các quốc gia cần thể diện, cần tôn trọng lẫn nhau, “cây tre vót chông” không còn phù hợp.
Một màn diễu binh… và nỗi lo dè dặt
Mà cũng nói thêm cho vui: năm nay, lễ diễu binh kỷ niệm 50 năm giải phóng diễn ra hoành tráng chưa từng thấy. Xe thiết giáp mới, vũ khí mới, cờ hoa đỏ rực từ phố huyện ra tới phố lớn.
Nhìn cảnh tượng ấy, tôi bỗng giật mình nhớ lại năm 1978 cũng từng đỏ cờ mừng quốc khánh Liên Xô tưng bừng – rồi ngay sau đó, chiến tranh biên giới nổ ra.
Nói thì vui, chứ tự dưng tôi cũng hơi lạnh gáy mà ngẫm: biết đâu vài năm tới lại có chuyện gì bất ngờ? Cờ càng đỏ, súng càng mới, lòng người càng nên tỉnh táo!
Thôi thì, cứ mong lần này rộn ràng chỉ để mừng vui thực sự, đừng để lịch sử lại “bật cười” trêu chọc chúng ta thêm lần nữa.