Sự thật về thảm họa hạt nhân Chernobyl là một vỏ bọc che đậy cho một thứ gì đó... kinh hoàng. [Phần 1]

tran21

Cảm tử hội Tam Hoàng
9209

Link phần 2: Sự thật về thảm họa hạt nhân Chernobyl là một vỏ bọc che đậy cho một thứ gì đó... kinh hoàng. [Phần 2] - Chứng khoán, bất động sản, tài chính và ăn chơi.
Link Phần 3: Sự thật về thảm họa hạt nhân Chernobyl là một vỏ bọc che đậy cho một thứ gì đó... kinh hoàng. [Phần 3] - Chứng khoán, bất động sản, tài chính và ăn chơi.

Bạn có thể đã nghe về những chuyến du lịch trong vùng cách li ở Chernobyl, nơi tôi đã đến cả tá lần. Và sự thật chẳng hề giống như những gì bạn thấy trong game hay mấy bộ phim kinh dị. Sẽ chẳng có ma quỷ, sinh vật đột biến hay những điểm phóng xạ dị thường đầy chết chóc đang chực chờ bạn ở đó đâu. Thật ra, tôi nghĩ đó chính là nơi yên bình và đẹp đẽ nhất trên quả đất này. Tôi xem đó là một ví dụ điển hình cho sức mạnh của tự nhiên: cách mà thiên nhiên có thể tái sinh sau những tổn thương mà loài người chúng ta đã gây ra.

Do đó, khi cậu bạn của tôi, Alex đến đây, thì cậu ta biết ngay phải gọi cho ai. Alex là một nghiên cứu sinh chuyên ngành vật lí và đang làm một số nghiên cứu về sự rò rỉ phóng xạ, cậu tới đây vì muốn trực tiếp thu thập các thông số và cả các mẫu vật. Nhưng cả hai đứa đều biết đó chỉ là cái cớ để có một cuộc "phiêu lưu" mới mẻ mà thôi. Chúng tôi đi xem nhà máy phát điện, thành phố bỏ hoang Pripyat và cả đặc khu cách li phóng xạ. Chuyến thăm quan khá vui, cơ mà kể nữa thì khá là nhàm chán nên tôi dừng ở đây thôi, dù sao thì phần đó cũng không quan trọng lắm.

Chúng tôi phát hiện ra lúc đang chạy xe trên mấy con đường đất ở khu rừng phía Đông của thành phố Pripyat. Đó là một dải hàng rào cũ kĩ, rỉ sét cùng một cánh cửa bị niêm phong, ngăn chặn mọi sự xâm nhập vào sâu hơn. Ở đó còn có một cái biển báo khá lớn với biểu tượng Nguy hiểm Phóng xạ trên đó, cùng hàng chữ: "Khu vực cấm. Không phận sự miễn vào."

Cánh cửa thuộc loại cửa chịu gia chấn, khá lớn, nằm dọc trên một quả đồi trông như nhân tạo, không quá xa so với dải hàng rào. Trên đó có sơn "O-13" , cùng hai chữ "Cấm vào" được phun ngay phía trên.

"Cậu nghĩ đó là gì?", Alex hỏi.

"Tớ không chắc, trông như một loại boongke, kiểu vậy", tôi đáp.

"Và có vẻ như đã bị đóng cửa một thời gian rồi", tôi nói thêm trong khi Alex cố nhìn kĩ cánh cửa kim loại đã được hàn chặt ở giữa. Chúng tôi còn nhiệm vụ thu nhập mẫu vật cho bài nghiên cứu của Alex, nhưng sự tò mò đã níu chúng tôi ở lại.

"Cậu nghĩ chúng ta có thể vào trong đó không?", tôi hỏi.

"Tớ không chắc lắm. Cho dù không bị hàn kĩ đến vậy thì chúng ta cũng khó mà mở được". Alex nói trong khi xem xét kĩ cánh cửa khổng lồ.
"Trông như một boongke ngầm nhỉ. Vậy phải có cách để bơm khí vào và tớ không nghĩ cánh cửa này là một trong số đó. Chắc chắn còn cách khác để vào được bên trong". Tôi nói.

Chúng tôi chạy xe vòng quanh cửa chính, cố tìm một cách khác để vào. Ánh nắng đang dịu dần và trời đang dần trở nên tối hơn. Trong khi đang tìm kiếm, một suy nghĩ lóe lên trong tôi.

Tại sao họ phải hàn chặt cánh cửa? Điều gì phía bên kia lại khiến họ phải cố gắng đến vậy, chỉ để giữ mọi người tránh xa khỏi nó?
"Này, nhìn kìa, có gì đó đằng kia". Alex lôi tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Đó là một ô cửa kim loại rộng khoảng vài mét, trông như một lỗ thông gió. Nhìn vào bên trong, tôi nhận ra ô cửa kia đã bị lấp đi bởi những khối kim loại nặng nề, đến mức chắc cũng không có cách nào để di dời chúng. Tuy nhiên, bên ngoài còn có một cánh cửa khác ghi "Đường hầm thoát hiểm" cùng một cái bánh lăn ở trên đó.

"Tớ có nên mở ra không?", tôi hỏi Alex.
"Yeah, tớ tò mò muốn chết xem trong kia có gì. Ít nhất chúng ta cũng không cần phải vào, để xem cánh cửa có còn dùng được không đã."
Ban đầu thì cái bánh lăn gần như chẳng xê dịch tí nào, do dính quá nhiều bụi đất và cả những vết rỉ sét, nhưng cuối cùng thì cũng nhúc nhích. Cái cửa đã được mở khóa. Tôi đẩy và cánh cửa từ từ hé ra. Nặng khủng khiếp, tốn cả đống sức chỉ để đẩy mở ra.

Sau cánh cửa là nền đất bằng phẳng, có một đường hầm đâm sâu xuống lòng đất cùng một chiếc thang. Tôi để ý rằng cánh cửa này có cơ chế khóa tương tự như ban nãy từ bên trong. Điều đó có nghĩa là họ đã có thể khóa cánh cửa từ cả hai phía. May mắn thay, nếu họ cũng đã khóa mặt trong, thì sẽ chẳng có cách nào để vào được đây nữa.

Tôi bước vào trong và chiếu sáng đường hầm với đèn pin từ chiếc điện thoại, cơ mà không đủ sáng để chiếu xuống được dưới đáy. Không khí vô cùng ẩm thấp, cũ và có mùi gì đó mà tôi chẳng thể nhận ra là mùi gì. Một mùi nhẹ, thoang thoảng, giống như mùi của máy móc, cơ khí. Không có biển báo cấm phóng xạ hay những mối nguy hiểm gì khác.

"Trời ạ, đừng đùa chứ. Chỗ này tuyệt thật. Chúng ta phải quay lại đây và khám phá thêm đấy anh bạn", Alex nói.
Tôi chẳng thế đồng ý hơn với ý tưởng đó.

Trời đã sắp tối, chúng tôi đóng lại cánh cửa và xem như đó là đủ cho một ngày. Nhưng cả hai đều tự hứa là quay lại đây sau.
Tôi ngay lập tức lao vào tìm kiếm về nơi này ngay khi vừa về đến nhà. Xui xẻo là chẳng hề có chút thông tin gì cả. Tôi thậm chí cố gọi cho Pavel, một người bạn cũ hiểu rõ khu vực này còn hơn cả tôi. Thực ra thì anh ta chính là người đã đưa tôi tới đây vào lần đầu tiên. Pavel cũng chẳng thể giúp được tôi, nhưng cũng hứa là sẽ tìm hiểu giúp. Tôi có kể anh ấy về kế hoạch của tụi tôi và rủ anh ấy đi cùng, nhưng tiếc là Pavel đang phải ở nước ngoài trong một thời gian.

Một tuần sau, chúng tôi thu xếp các dụng cụ và lên đường, đem theo một đoạn dây thừng, đèn pin loại tốt, que phát quang, máy đo phóng xạ, đồ chống nước, mặt nạ oxy và một bình dưỡng khí nhỏ để đề phòng. Tất nhiên, tụi tôi chẳng ngu tới mức ra đi trong lặng lẽ, nên trước khi đi, tụi tôi có kể với gia đình và bạn bè về chuyến đi, cùng thời gian dự kiến sẽ trở về.

Đóng cánh cửa sắt nặng nề phía sau, chúng tôi trèo xuống dọc theo cái đường hầm. Chúng tôi đã không biết rằng sẽ có gì dưới đó và cũng không hề muốn gây ra bất cứ sự rò rỉ phóng xạ nào hay gì đó đại loại vậy. Sau một lúc leo thang thì cũng chạm mặt đất, ở đó có một lối đi cùng những ống thông gió và những đường dẫn khí nhỏ hơn. Chắc chắn nơi này thì chẳng có nguồn điện nào nên cũng chẳng hề có ánh sáng. May là chúng tôi có đem theo đèn pin cho riêng mình.

Đi dọc theo lối đi, chúng tôi tới một cánh cửa khác, nhưng lần này là một cái cửa khá bình thường, không phải là loại cửa boongke hạng nặng như trước. Chúng tôi len qua và vào một căn phòng với 4 chiếc máy bơm khí cỡ lớn cùng một số thiết bị điện thử khác. Tại đây, những đường ống dẫn khí này được chia ra thành hai nhóm chính. Một ống bự dẫn lên trên mặt đất và hai ống nhỏ hơn thì chạy dài xuyên qua căn phòng, tới một dãy cửa khác.

Sau mấy cánh cửa đó, là một hành lang rộng lớn với những chiếc hộp, rương và hàng hóa nằm vương vãi khắp nơi. Ngoài ra thì còn có một trạm kiểm soát an ninh ở đây nữa. Đằng sau bốt trạm, chúng tôi phát hiện cánh cửa chính to lớn, được gia cố mà đã được nhìn thấy từ phía bên ngoài lúc trước. Quay lại phía trạm an ninh, một cái thang máy đã thu hút sự chú ý từ chúng tôi. Trên đó có một sơ đồ chỉ ra cách bố trí của cơ sở nay theo tầng. Chúng tôi đang ở tầng 0, cửa chính. Ngoài ra còn có thêm 4 tầng, ngay phía dưới chúng tôi.

Tầng -1: Văn phòng, an ninh và giải trí.
Tầng -2: Phòng thí nghiệm
Tầng -3: Máy gia tốc, buồng khử trùng.
Tầng -4: Đặc khu thử nghiệm.
Sơ đồ có tên "Object-13". Hóa ra đây không phải là boongke quân sự. Mà là một cơ sở nghiên cứu khoa học.

Không có điện nên thang máy không hoạt động, chúng tôi buộc phải dùng thang bộ, đành vậy. Rồi một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi trong khi đi xuống mấy bậc thang bụi bặm. Có thể họ đang trong quá trình di chuyển các vật tư thiết bị, nhưng rồi quyết định bỏ chúng lại đây và chạy về phía cửa chính. Có phải họ đang cố để thoát ra?

Bước xuống một bậc thang khác, có gì đó lăn dưới chân tôi, khiến tôi mất cân bằng và ngã đè lên cái balo. May là chiếc balo đã đỡ giúp tôi. Nhìn xuống dưới chân, toàn là vỏ đạn rỗng.

Đây không phải là lí do duy nhất khiến tôi có cảm giác kì lạ về nơi này. Ngay khi vừa xuống tầng -1, tôi để ý rằng mọi cánh cửa ở tầng này đều bị mở toang hết cả ra. Mọi cánh cửa.
Dưới này còn có một khu căn tin cùng một phòng bếp nằm ngay phần đầu của một hành lang dọc dài, nơi xung quanh toàn là những kiểu văn phòng thường thấy. Trong những căn phòng đó có những đồ vật quen thuộc như giấy tờ, máy tính cũ, đồ dùng cá nhân, tất cả những thứ họ đã để lại. Vậy họ đã rời đi trong sự vội vã?

"Dimitri!", Alex gọi tôi từ khu căn tin phía đối diện hành lang.
"Gì thế?", tôi hỏi trong khi đi theo cậu ấy về phía căn tin.
Đồ ăn vẫn còn được bày trên bàn, một cách ngay ngắn. Nhưng lại không hề bị ôi thiu. Vẫn còn tươi một cách đáng kinh ngạc, chưa hề bị phân hủy như đáng ra một bữa ăn cách đây đã 30 năm.
"Sao có thể như vậy được?". Tôi hỏi.
"Tớ không biết, có thể là do đã bị nhiễm xạ hay gì đó đại loại vậy. Nhưng máy đo phóng xạ không thu được gì cả, tớ đã kiểm tra rồi. Tớ thật sự không chắc đâu anh bạn", Alex nói trong sự lo lắng, cũng như tôi vậy.

Tại sao chúng tôi không quay đầu lại và rời khỏi đây ngay lập tức? Ngay cả khi tôi đang viết những dòng này, những mối nguy hiểm đang dần hiện lên rõ hơn quanh đây. Nhưng tôi đoán, sự phấn khích, sự tò mò đã lấn át cả tâm trí chúng tôi.


Dịch bởi Vĩ Phạm.
Nguồn:RDVN.
Mình thấy hay và hấp dẫn nên share cho mấy tml thảo luận.
 
Sửa lần cuối:
Dù sao thì chúng tôi vẫn tiếp tục chuyến thám hiểm và xuống tầng -2 (Phòng nghiên cứu). Cầu thang kết thúc ở đây, và để đi sâu hơn, chúng tôi phải đi băng qua tầng này để đến một cầu thang khác phía đối diện. Tại đây có một trạm kiểm soát an ninh và một cái cửa chịu gia chấn khá lớn mà chúng tôi phải len qua để tới được khu nghiên cứu. Một lần nữa, mọi cánh cửa ở tầng này đều bị mở toang cả ra, tương tự như trên tầng -1. Những thứ bị bỏ lại đây không hề được sắp xếp một cách ngăn nắp, mọi thứ là một mớ hỗn độn. Nơi đây có đủ các kiểu phòng và cả những thứ thiết bị mà tôi còn chẳng biết chúng được dùng để làm gì. Chốc chốc lại có mấy vỏ đạn rỗng nằm trên sàn, dọc lối hành lang. Cách bố trí của tầng này giống hệt như tầng trên, nhưng những căn phòng kì quái quanh đây khiến việc này trở nên rất phức tạp, trông như một mê cung thu nhỏ vậy.

Ở gần cuối của dãy hành lang, chúng tôi tìm thấy văn phòng của nhà khoa học phụ trách nơi này. Như tôi đã đề cập, mọi thứ quanh đây là một mớ lộn xộn, nhưng tôi tìm thấy một cuốn sổ, trông như nhật kí. Khá dày, vài trang bị rách:

Ngày 5 tháng 10 năm 1984: Hôm nay, thử nghiệm dịch chuyển các nguyên tử trong không gian mà không tác động đến cấu trúc vật lí của chúng đã thành công. Sẽ là một hành trình dài cho chúng tôi để có thể làm điều tương tự với các vật chất rắn, nhưng dù sao thì mọi thứ vẫn đang tiến triển khá tốt ở đây.

Ngày 17 tháng 1 năm 1985: Chúng tôi đã dịch chuyển thành công một trái táo. Tuy nhiên, tôi không thể ngừng chú ý tới phần vỏ màu đỏ xanh của nó, có gì đó khác so với ban đầu. Vẫn là trái táo đó, vẫn một cấu trúc, hình dạng, mọi thứ. Nhưng có gì đó đã bị thay đổi. Chúng tôi cũng đã thử dịch chuyển một số thiết bị điện tử mà không gây ra bất kì hư hại nào. Vẫn còn rất nhiều việc cần làm để chúng tôi có thể vận hành công nghệ này một cách hoàn hảo như mong đợi. Nhưng dù sao thì chúng tôi cũng không thể dừng lại được nữa. Cả đất nước đang trông đợi ở chúng tôi, ở thứ mà chúng tôi đang nghiên cứu.

Ngày 21 tháng 2 năm 1985: Sau các cuộc thử nghiệm trên động vật, bước tiếp theo chính là thử nghiệm trên cơ thể con người. Anh ấy, quả là người hùng của đất nước này, còn sống và rất khỏe mạnh. Mọi thứ vẫn ổn cho tới hiện tại. Tiềm năng của công nghệ mới này đã được thể hiện rất rõ qua lần thử vừa rồi. Nhưng tính thực tiễn đang rất bị giới hạn bởi nguyên lí tỉ lệ dịch chuyển của công nghệ. Chúng tôi vẫn chưa thực sự "gửi đi" các vật chất, mà chỉ đơn giản là thế chỗ của 2 vật thể có trọng lượng bằng nhau trong không gian. Tôi đã đề xuất một mẫu thiết bị mới, có khả năng dịch chuyển 1 chiều tối ưu hơn. Tuy nhiên, cái máy sẽ ngốn một nguồn năng lượng rất lớn để có thể thực hiện được.

Ngày 1 tháng 5 năm 1985: Cấp trên đã thông qua đề xuất của tôi. Họ sẽ tiến hành lắp đặt một cỗ máy dịch chuyển mới và lớn hơn rất nhiều tại đây, nhà máy điện, để chúng tôi có thể sử dụng lò phản ứng hạt nhân như một nguồn năng lượng trực tiếp. Còn một điều nữa. Chúng tôi đã thực hiện vô số các cuộc thử nghiệm trên các đối tượng. Tất cả bọn họ đều còn sống và rất ổn định nhưng đôi lúc... hmmm.... có gì đó hơi khác thường. Họ cho rằng họ biết những con người còn chẳng hề tồn tại trên hành tinh này, hoặc đáng báo động hơn, họ còn biết về cả những người đáng ra họ không nên biết. Điều sau đây được ghi chép lại bằng bút chì:"Đối tượng thử nghiệm số 28 đang nói một ngôn ngữ chưa từng được biết đến, đồng thời cũng không hiểu bất kì ngôn ngữ nào khác sau cuộc thí nghiệm".

Sau đó là một số trang đã bị xé rách.

Ngày 25 tháng 4 năm 1986: Chúng tôi đang cố thay đổi cách tiếp cận với công nghệ này. Đã một năm trôi qua, nhưng đã chưa có sự thành công nào trong việc loại bỏ sự đối xứng trong quá trình dịch chuyển. Thậm chí, chúng tôi còn chưa tìm hiểu được nguyên nhân gây ra hiện tượng này. Thay vào đó, chúng tôi sẽ bắt đầu nghiên cứu với hệ thống mới vừa được lắp đặt ngay trong nhà máy điện. Tuy rất mới mẻ nhưng chúng tôi bắt đầu sử dụng vào thí nghiệm. Sẽ chẳng ai biết được điều gì đang chờ đón chúng tôi phía bên kia.

Và trang cuối cùng của cuốn nhật kí, trên đó chỉ có một câu được viết đi viết lại nhiều lần:

"CHÚNG TÔI ĐÃ ĐỂ BỌN CHÚNG VÀO"

"Alex, tớ nghĩ chúng ta nên quay lại", tôi gọi cậu ấy.

"Anh bạn, đến đây xem này", Alex trả lời.

Tôi rời khỏi phòng thí nghiệm, trở lại hành lang.

Khắp nơi... đầy những bộ quần áo nằm vương vãi. Chúng bị xé rách thành những vụn nhỏ. Không hề có bất kì thi thể hay giọt máu nào, chỉ là những mảnh vải và đôi khi là một chiếc giày hay đồng hồ ai đó để lại. Bỗng tôi chỉ đứng sững ở đó, nhìn vào khoảng tối cuối dãy hành lang phía xa kia.

Tôi cảm thấy thứ gì đó đằng kia, thứ gì đó có uy lực, đủ để xé xác những người này thành những mảnh nhỏ, rồi "dọn dẹp" sạch sẽ. Ngoại trừ quần áo và những vật chất vô cơ khác.

Rồi một cảm giác sợ hãi tột độ, thuần khiết, theo bản năng như vồ lấy tôi. Cả cơ thể tôi cứng đờ, không thể nhúc nhích, không có lấy một hơi thở.

"Ra khỏi đây thôi", Alex kêu lên.

Chúng tôi quay lại và bước đi. Ban đầu là chậm rãi, rồi nhanh dần, nhanh dần. Tiếng bước chân vang vọng khắp nơi.
 
"Tớ chỉ muốn ra khỏi đây. Đúng ra chúng ta không nên làm việc này", Alex nói. Tôi đã không nói cho cậu ấy biết về cuốn nhật kí ban nãy, nhưng...

Tôi đột nhiên nhận ra... giọng của Alex không hề có tiếng vang. Chỉ có mỗi tiếng bước chân của chúng tôi đang vọng lại từ xung quanh.

Tôi nghĩ cậu ấy cũng đã nhận ra, vì cả hai đã dừng lại và lắng nghe.

Không gì cả, chỉ có sự im lặng.

Tôi tiến về phía trước.

*Cộp*

Tôi bước thêm một bước.

*Cộp*

Trước mặt chúng tôi là một cánh cửa lớn, tôi cố nghĩ ra điều gì đó trong lúc này. Tôi đóng lại sau khi luồn qua và đặt một chiếc cốc thủy tinh tôi tìm được ngay trước cửa.

Tôi bước thêm một bước nữa.

Vẫn lặng im.

Chỉ là tiếng bước chân vọng lại mà thôi, tôi nghĩ.

Chúng tôi quay đi, cẩn thận từng bước một rồi chạy nhanh hơn.

*Rắc*

Tiếng thủy tinh vỡ.

Ai đó... hoặc thứ gì đó... vừa mở cánh cửa.

Ngay lập tức, chúng tôi vứt hết tất cả những dụng cụ, rồi chạy bán sống bán chết. Tôi thậm chí còn không biết mình có thể chạy nhanh đến vậy. Tôi luôn tỏ ra mình là một thằng cứng cỏi nhưng lần này thì không, tôi đang hoảng loạn thật sự.

Tiếng bước chân của chúng tôi không còn vọng lại nữa. Hoặc nói đúng hơn... là chúng không còn đồng bộ với nhịp bước của bọn tôi. Những tiếng cộp cộp ban nãy chính là tiếng bước chân của sinh vật kia, thứ đang bắt chước chúng tôi.

Ngay khi vừa đến trạm an ninh khi nãy, chúng tôi đóng ngay cánh cửa ở đó. Khớp gỉ kẽo kẹt vang lên như chống lại chúng tôi, tôi kéo hết sức có thể, như cả mạng sống mình đang phụ thuộc vào nó. Khi gần như khép lại được, một tiếng gầm cất lên như bóp ngạt chúng tôi. Một tiếng gầm không giống của bất kì sinh vật nào tôi từng biết đến.

Cánh cửa đóng lại, tôi khóa ngay lập tức. Tim tôi đang đập mạnh tới nỗi đó là tất cả những gì tôi có thể nghe được lúc này.

Không, không phải, đó không phải tim... của tôi. Đó là của thứ kia, đang đập thình thịch ngay phía sau cánh cửa gia chấn đã bị khóa trước mặt.

Chúng tôi tiếp tục chạy trong hoảng loạn, tới chiếc cầu thang và leo lên nhanh nhất có thể.

Cuối cùng, bọn tôi cũng đã quay trở lại phòng bơm khí. Việc phải trèo thang liên tục như vậy đã rút cạn sức lực bọn tôi, cộng thêm sự hoảng loạn tột độ khiến tôi có cảm giác như mình sẽ ngất đi nếu còn cố bước thêm một bước nữa. Dù sao thì thứ sinh vật đó cũng đã bị giam lại dưới kia.

Alex ngồi xuống, mệt mỏi dựa lưng trên sập cửa của một ống thông gió.

*Rầm*

Ôi...

Bọn tôi đã khóa cửa và nhốt thứ đó lại... nhưng đã quên mất về hệ thống ống dẫn khí.

Tôi và Alex nhìn nhau, và rồi cánh cửa sập bị thổi tung, cậu ấy vụt biến ngay trước mắt tôi. Tôi chỉ còn nghe được tiếng hét ám ảnh của Alex trong khi cậu ấy bị lôi xuống đường ống dẫn khí.

Tôi biết điều này thật khốn nạn, nhưng tôi chỉ biết quay đầu và chạy. Chạy khỏi nơi địa ngục này.

Ngay khi vừa lên khỏi mặt đất, điện thoại tôi bắt được sóng. Tiếng kêu liên hồi với hàng tá cuộc gọi nhỡ và tin nhắn từ Pavel:

"Này Dimitri, tớ tìm được một anh chàng, anh ta biết về 'O-13'. Làm ơn hãy trả lời tớ sớm nhất có thể, anh ấy nói ở đó rất nguy hiểm và hãy tránh xa khỏi chỗ đó."

"Anh ấy đang gọi tớ và tỏ ra rất nghiêm trọng, làm ơn gọi lại tớ ngay khi có thể."

"Tớ không biết chuyện gì đang diễn ra nhưng anh ta đang tới chỗ cậu, mong là cậu nhận được tin này trước khi xuống dưới đó. Chúc cậu an toàn, bạn tôi."

Ngoài ra còn tin nhắn từ một số lạ: "Dimitri, tôi là Anatoliy Moroz, tôi biết cậu đã tìm thấy gì và tôi đang trên đường tới Kiev. ĐỪNG ĐI XUỐNG ĐÓ. Nếu cậu đã xuống và đã xoay xở để ra được thì làm ơn hãy khóa cánh cửa cậu dùng để vào. Và đảm bảo cánh cửa đó được KHÓA KĨ. Tôi sẽ gọi cậu ngay khi vừa tới nơi."

Vậy nên, tôi đang ở đây, viết tiếp những dòng này trong lúc chờ một cuộc gọi. Tôi đang làm điều này để chắc rằng không ai lặp lại những sai lầm giống tôi. Vì tôi không chắc là mình có thể sống đủ lâu để có thể kể với ai được nữa.

Tôi không thể bỏ mặc Alex.

Tôi phải quay trở lại đó thôi.
 
Lại chuyện viễn tưởng.
cái này mình không biết nên cho là viễn tưởng, hoặc có thể có hoặc có thể không .
với lại họ không công bố thì cũng là viễn tưởng cho tới khi mình thấy . :D
mà ghiền đọc mấy cái bí ẩn như thế này thật :D
 
Thôi mất công tồi thì post hết lên đi. Đọc cái này giống mấy phim hành động viễn tưởng nên cũng khá hay
 
tóm tắt cho thằng nào lười đọc, ở cái nhà máy đấy nó thí nghiệm dịch chuyển tức thời, đã thử nghiệm trên đồ vật và con người ok, dịch chuyển xong thì những người đó bị biến đổi tâm lý, còn cơ thể vẫn thế
 
tóm tắt cho thằng nào lười đọc, ở cái nhà máy đấy nó thí nghiệm dịch chuyển tức thời, đã thử nghiệm trên đồ vật và con người ok, dịch chuyển xong thì những người đó bị biến đổi tâm lý, còn cơ thể vẫn thế
M thiếu rồi, đoạn sau là nó dịch chuyển luôn cả 1 loại quái vật về gây ra thảm họa, hoặc có thể quái vật đó là do thí nghiệm bị đột biến
 
Rất vô lí là biết có quoái vật ở trong chính phủ nga không đến bắt rồi nghiên cứu ngay ấy chứ mà lại sợ chạy xong không cho quân đội canh giữ. Nói chung là vô lí dẫn đến mất hấp dẫn.
 
Rất vô lí là biết có quoái vật ở trong chính phủ nga không đến bắt rồi nghiên cứu ngay ấy chứ mà lại sợ chạy xong không cho quân đội canh giữ. Nói chung là vô lí dẫn đến mất hấp dẫn.
cái này ở khu bị thảm hỏa trước đó di tản và cấm vì phóng xạ. không ai biết nơi này chỉ có những người trong đó. và không 1 ai sống sót trừ 1 thằng nghỉ ốm . và cụ thể thế nào thì phần sau cũng giải thích ra dần.
 

Có thể bạn quan tâm

Top