27 rồi tml ơiMày bao nhiêu tuổi rồi?
27 rồi tml ơiMày bao nhiêu tuổi rồi?
Cái gì cái, mục đích chính là muốn dc thông đít hay mục đích phụ là muốn dc thông đítnhững người như mình nói ở tiêu đề họ cũng giỏi lắm, làm đc nhiều việc, đầu tư cái này cái kia, ở cty cứ làm việc rồi vui cười thoải mái rồi cũng là cây hài cho team, khiến nhiều người thoải mái vui vẻ. Mình thì không phải dang cục súc cũng đôi lúc hoà vào cuộc vui được. Nhưng không hiểu con người cảm thấy nhạt nhẽo, đéo nói chuyện được vs người lạ, lúc nào cũng bị áp lực đạt được thành tựu gì đó nó đè... lâu quá cũng ko nhậu nên cảm thấy bức bối.
nhờ anh em phán bệnh với chỉ cách giải bệnh giúp, đưa đít cho ae thông nà
Mày ráng chơi với mấy thằng 37t là sẽ thấy cả ngày mày chỉ muốn bình yên thôi, mà nói chuyện với ng lạ mày phải có kinh nghiệm sống, tối đi chạy grab lấy kỹ năng mềm đi, đảm bảo mày gặp ai cũng tiếp chuyện đc27 rồi tml ơi
Năm tao 27t tao nợ 70tr đấy, tao vừa trả xong hết nợ năm ngoái đấy, mày nên thấy mày may mắn điĐúng. T từ nhỏ đã ít va chạm rồi. Nói chung hồi nhỏ bạn bè xung quanh nó đánh lộn, chơi game, rồi trốn học gì mà thấy tụi nó hào hứng lắm, tao chã thế, t chỉ muốn đc học giỏi như mấy đứa top để nc nễ, riết nó thành thói quen mẹ. Học đại học theo t thấy t chã học đc cái mẹ gì mà than vãn mấy năm là nhiều. Giờ đi làm rồi mà nói chung cũng nhiêu đó việc chưa có thay đổi lớn. Tao tự thấy tao cự tự ti về bản thân, tự gây áp lực và kiểu này chắc tao sẽ là nhân viên quèn cả đời, t ko muốn thế, hnay chán quá mới than vãn với ae xàm đây. Tao tự biết tâm lý tao yếu, muốn thay đổi mà chưa biết thay đổi như thế nào đây. Haizz
đồng ý. nhưng cũng đéo phải ai cũng muốn ít nói với trầm tính. nó là bản năng rồi, muốn thay đổi cũng khó. Tao cũng vậy, nên giờ cũng chỉ đi đá phò, nois chuyện với gái chán với nhạt.mày thả lỏng đi, đéo phải ít nói, trầm tính là giỏi đâu
coi phim hài, chơi với bọn tào lao cho nó tăng độ hài hước lên
được lắm! Tml...nghe mày nói tao cũng vui lây.Đó là do mày nghĩ bản thân mày cao, tự đòi hỏi cao cho bản thân. Mày fai bít là núi cao thì sẽ có núi cao hơn, nên trong trường hợp của mày thì mày nên hài lòng với những gì mày đang có. Tức là mày nên suy nghĩ kiểu như này :
Mày thấy người ta làm ăn thành công thì mày nên nghĩ ít nhất là m vẫn có 1 công việc tốt, ko fai vất vưởng đầu đường xó chợ, ko gây nợ về báo ông bà già.
Mày thấy người ta ăn nói hoạt bát, hài hước, thu hút người khác. Thì m hãy nghĩ là ít nhất m ko ăn nói vô duyên như trét cứt vào mồm để cho người khác chửi
Tóm lại đừng đòi hỏi cao wa cho bản thân mày. Suy nghĩ mọi việc nhẹ nhàng để hòa đồng, để có thêm bạn bè. Vì con người là động vật có nhu cầu giao tiếp và quan hệ, nếu mày vì vấn đề tự ti hoặc wa tự tôn sẽ dẫn đến mày khó giao tiếp với người khác và người khác cũng ko thể hiểu mày để mà giao tiếp với mày, rồi càng ngày sẽ tự thu mình lại dễ bị trầm cảm nặng lắm.
Nên như t nói đó, học cách nghĩ thoáng và nghĩ nhẹ nhàng lại
Thằng này đang tả tao cmnl, tao cũng bị cái kì vọng ở bản thân nhiều quá, ít giao tiếp tiếp xúc với người khác, ít bạn bè, ít ra ngoài, kinh nghiệm sống coi như ko có. Đéo giao tiếp được với người lạ hay người ko thân thiết, cảm giác ko thoải mái, đéo biết ăn nói chào hỏi xã giao Lồn gì, kiểu cứ bị nghiêm túc với quan trọng hoá vấn đề, mặt lúc nào cũng cảm giác hằm hằmMày nên mua 1 cái xe đạp hay sắm 1 đôi giày tốt để đi dạo, chạy bộ, ...
Tao đoán ko lầm do mày sống trong môi trường văn phòng công sở nhiều, về nhà cũng ko nói chuyện, tiếp xúc với hàng xóm thường xuyên, không tham gia các hoạt động tập thể của khu, bó hẹp bản thân trong phòng, tạo nên sự ù lỳ, mày không hẳn là thằng tham vọng hay luôn cao ngạo như thằng trên nói.
Mày thuộc típ người thụ động, sống nội tâm, hơi cô lập, khiến khả năng ứng biến ngôn ngữ giảm, kém hoạt ngôn. Mày luôn cảm thấy người khác giỏi hơn, trong lòng khó chịu vì mình thua kém, nhưng đó chỉ là suy nghĩ, thiếu quyết tâm hành động, ừ thì ai cũng biết là phải cố gắng để vướt lên chính mình, tuy nhiên cảm giác thiếu động lực cứ liên tục xảy ra làm sự cố gắng của mày phập phù. Chắc hoàn cảnh sống không đến nỗi tệ, không ai tác động thúc ép thường xuyên.
Đó là những điều tao phỏng đoán, vì không được ngồi với mày nên chắc chắn tao sẽ nói sai nhiều.
Thứ mày nên cần khi ra ngoài lúc chạy bộ hay đạp xe là tận hưởng môi trường cuộc sống, quan sát mọi người, lắng nghe câu chuyện của họ lúc mệt mỏi ngồi nghỉ ở quán nước... Hoặc mày cũng có thể tham gia tập gym, học nhảy, nơi mày buộc phải tiếp xúc, và ở đó chúng nó cũng chẳng cần biết mày là ai, yêu sinh lý không!
Mày nhớ cất hết tai nghe điện thoại ở nhà, cầm con cục gạch đi, thứ chữa lành cho mày là môi trường bên ngoài và tiếp xúc với mọi người càng lâu càng tốt.
----------
Bổ sung thêm:
Nhiều thằng bảo rằng trầm tính, nội tâm thì sẽ nhạt, đó là bản tính không thay đổi được. Tao chỉ đồng ý một cái đó là tính ít nói sẽ khó bỏ, nhưng ăn nói sắc sảo, nói ít mà lay động lòng người hoặc khiến họ cười như điên như dại, không ngừng thì học được.
Bô lô ba loa như thằng Chấn Thành là tuýp hướng ngoại, mồm lúc đéo nào cũng lải nhải, nhưng nói năng điềm đảm vẫn thú vị là dạng ông Ngọc Ngạn, kiểu ông Ngạn thì thằng sống nội tâm nào cũng nên rèn luyện theo, phù hợp với cá tính "nói ít nhưng lôi cuốn"
Có gì đâuĐúng. T từ nhỏ đã ít va chạm rồi. Nói chung hồi nhỏ bạn bè xung quanh nó đánh lộn, chơi game, rồi trốn học gì mà thấy tụi nó hào hứng lắm, tao chã thế, t chỉ muốn đc học giỏi như mấy đứa top để nc nễ, riết nó thành thói quen mẹ. Học đại học theo t thấy t chã học đc cái mẹ gì mà than vãn mấy năm là nhiều. Giờ đi làm rồi mà nói chung cũng nhiêu đó việc chưa có thay đổi lớn. Tao tự thấy tao cự tự ti về bản thân, tự gây áp lực và kiểu này chắc tao sẽ là nhân viên quèn cả đời, t ko muốn thế, hnay chán quá mới than vãn với ae xàm đây. Tao tự biết tâm lý tao yếu, muốn thay đổi mà chưa biết thay đổi như thế nào đây. Haizz
Cái chỗ bôi màu đỏ đấy, mày không dính vào là may đấy đừng ngu mà dính vào như tao giờ hối hận đéo đc gì đâuĐúng. T từ nhỏ đã ít va chạm rồi. Nói chung hồi nhỏ bạn bè xung quanh nó đánh lộn, chơi game, rồi trốn học gì mà thấy tụi nó hào hứng lắm, tao chã thế, t chỉ muốn đc học giỏi như mấy đứa top để nc nễ, riết nó thành thói quen mẹ. Học đại học theo t thấy t chã học đc cái mẹ gì mà than vãn mấy năm là nhiều. Giờ đi làm rồi mà nói chung cũng nhiêu đó việc chưa có thay đổi lớn. Tao tự thấy tao cự tự ti về bản thân, tự gây áp lực và kiểu này chắc tao sẽ là nhân viên quèn cả đời, t ko muốn thế, hnay chán quá mới than vãn với ae xàm đây. Tao tự biết tâm lý tao yếu, muốn thay đổi mà chưa biết thay đổi như thế nào đây. Haizz
m giống t vlinThằng này đang tả tao cmnl, tao cũng bị cái kì vọng ở bản thân nhiều quá, ít giao tiếp tiếp xúc với người khác, ít bạn bè, ít ra ngoài, kinh nghiệm sống coi như ko có. Đéo giao tiếp được với người lạ hay người ko thân thiết, cảm giác ko thoải mái, đéo biết ăn nói chào hỏi xã giao lồn gì, kiểu cứ bị nghiêm túc với quan trọng hoá vấn đề, mặt lúc nào cũng cảm giác hằm hằm
Cũng tự ti và mặc cảm vl từ bé luôn... tao từ 1 thằng đéo làm ăn gì ăn bám ôbz, ôbz cũng ko bắt đi làm luôn, vì nhà cũng khá giả, nhưng trong thâm tâm tao luôn muốn tự lập, tự do, đi trải nghiệm khám phá, trải nghiệm con người, cuộc sống...
Tao năm nay mới quen đc thêm 1 thằng bạn, thằng đó tháng kiếm được 1-200 củ, đi chơi với nó nhiều nó toàn nói chuyện làm ăn, riết quen, tao cũng nuôi mộng làm ăn, vừa kiếm được tiền, vừa lo được cho bản thân, vừa được tự do, tao bán hàng online, ngày đầu kiếm được 5 triệu tao sướng như tiên, mơ mộng 1 tháng 80-150 triệu luôn đc, hôm sau tao kiếm đc 4 triệu, và tịt dần dần... chưa hết 1 tháng nhưng 15-20 hôm rồi tao lãi đc tầm 20 triệu, cảm giác đéo thấm vào đâu con số kì vọng mặc dù chỉ ở nhà mua đi bán lại với đi gửi hoá đơn... tao lại cảm thấy chán nản, lại đéo muốn làm ăn gì. Mặc dù tiền nhiều tao cũng chả biết làm clg mà hết nhưng đéo đc như kì vọng cái hụt hẫng vl
Tại vì họ có tiền và rất nhiều tiền, nên họ thoải mái và không phải lo nghĩ con cẹc gì cảnhững người như mình nói ở tiêu đề họ cũng giỏi lắm, làm đc nhiều việc, đầu tư cái này cái kia, ở cty cứ làm việc rồi vui cười thoải mái rồi cũng là cây hài cho team, khiến nhiều người thoải mái vui vẻ. Mình thì không phải dang cục súc cũng đôi lúc hoà vào cuộc vui được. Nhưng không hiểu con người cảm thấy nhạt nhẽo, đéo nói chuyện được vs người lạ, lúc nào cũng bị áp lực đạt được thành tựu gì đó nó đè... lâu quá cũng ko nhậu nên cảm thấy bức bối.
nhờ anh em phán bệnh với chỉ cách giải bệnh giúp, đưa đít cho ae thông nà
Tùy thằng à mày ơi, những người ta kể toàn dân tỉnh lên, như Đồng Nai, Phú Yên đồ không à, nhà thì cũng bình thường.Tại vì họ có tiền và rất nhiều tiền, nên họ thoải mái và không phải lo nghĩ con cẹc gì cả![]()
Mày nên mua 1 cái xe đạp hay sắm 1 đôi giày tốt để đi dạo, chạy bộ, ...
Tao đoán ko lầm do mày sống trong môi trường văn phòng công sở nhiều, về nhà cũng ko nói chuyện, tiếp xúc với hàng xóm thường xuyên, không tham gia các hoạt động tập thể của khu, bó hẹp bản thân trong phòng, tạo nên sự ù lỳ, mày không hẳn là thằng tham vọng hay luôn cao ngạo như thằng trên nói.
Mày thuộc típ người thụ động, sống nội tâm, hơi cô lập, khiến khả năng ứng biến ngôn ngữ giảm, kém hoạt ngôn. Mày luôn cảm thấy người khác giỏi hơn, trong lòng khó chịu vì mình thua kém, nhưng đó chỉ là suy nghĩ, thiếu quyết tâm hành động, ừ thì ai cũng biết là phải cố gắng để vướt lên chính mình, tuy nhiên cảm giác thiếu động lực cứ liên tục xảy ra làm sự cố gắng của mày phập phù. Chắc hoàn cảnh sống không đến nỗi tệ, không ai tác động thúc ép thường xuyên.
Đó là những điều tao phỏng đoán, vì không được ngồi với mày nên chắc chắn tao sẽ nói sai nhiều.
Thứ mày nên cần khi ra ngoài lúc chạy bộ hay đạp xe là tận hưởng môi trường cuộc sống, quan sát mọi người, lắng nghe câu chuyện của họ lúc mệt mỏi ngồi nghỉ ở quán nước... Hoặc mày cũng có thể tham gia tập gym, học nhảy, nơi mày buộc phải tiếp xúc, và ở đó chúng nó cũng chẳng cần biết mày là ai, yêu sinh lý không!
Mày nhớ cất hết tai nghe điện thoại ở nhà, cầm con cục gạch đi, thứ chữa lành cho mày là môi trường bên ngoài và tiếp xúc với mọi người càng lâu càng tốt.
----------
Bổ sung thêm:
Nhiều thằng bảo rằng trầm tính, nội tâm thì sẽ nhạt, đó là bản tính không thay đổi được. Tao chỉ đồng ý một cái đó là tính ít nói sẽ khó bỏ, nhưng ăn nói sắc sảo, nói ít mà lay động lòng người hoặc khiến họ cười như điên như dại, không ngừng thì học được.
Bô lô ba loa như thằng Chấn Thành là tuýp hướng ngoại, mồm lúc đéo nào cũng lải nhải, nhưng nói năng điềm đảm vẫn thú vị là dạng ông Ngọc Ngạn, kiểu ông Ngạn thì thằng sống nội tâm nào cũng nên rèn luyện theo, phù hợp với cá tính "nói ít nhưng lôi cuốn"
Mày giống tao, nhưng kệ cmn nó đi mày ạ, suy nghĩ nhiều chỉ tổ làm mày thêm đau đầu, ko biết mày ntn nhưng tao còn có gia đình và 1 khoản nợ.Tao tính chuyển việc để cho đầu óc nhẹ nhàng hơn, và chắc chắn là tao sẽ chuyển.Đúng. T từ nhỏ đã ít va chạm rồi. Nói chung hồi nhỏ bạn bè xung quanh nó đánh lộn, chơi game, rồi trốn học gì mà thấy tụi nó hào hứng lắm, tao chã thế, t chỉ muốn đc học giỏi như mấy đứa top để nc nễ, riết nó thành thói quen mẹ. Học đại học theo t thấy t chã học đc cái mẹ gì mà than vãn mấy năm là nhiều. Giờ đi làm rồi mà nói chung cũng nhiêu đó việc chưa có thay đổi lớn. Tao tự thấy tao cự tự ti về bản thân, tự gây áp lực và kiểu này chắc tao sẽ là nhân viên quèn cả đời, t ko muốn thế, hnay chán quá mới than vãn với ae xàm đây. Tao tự biết tâm lý tao yếu, muốn thay đổi mà chưa biết thay đổi như thế nào đây. Haizz
M giống tao, nhưng nhà tao nghèo,haha. Đm bán cái gì inbox cho học hỏi phát.Thằng này đang tả tao cmnl, tao cũng bị cái kì vọng ở bản thân nhiều quá, ít giao tiếp tiếp xúc với người khác, ít bạn bè, ít ra ngoài, kinh nghiệm sống coi như ko có. Đéo giao tiếp được với người lạ hay người ko thân thiết, cảm giác ko thoải mái, đéo biết ăn nói chào hỏi xã giao lồn gì, kiểu cứ bị nghiêm túc với quan trọng hoá vấn đề, mặt lúc nào cũng cảm giác hằm hằm
Cũng tự ti và mặc cảm vl từ bé luôn... tao từ 1 thằng đéo làm ăn gì ăn bám ôbz, ôbz cũng ko bắt đi làm luôn, vì nhà cũng khá giả, nhưng trong thâm tâm tao luôn muốn tự lập, tự do, đi trải nghiệm khám phá, trải nghiệm con người, cuộc sống...
Tao năm nay mới quen đc thêm 1 thằng bạn, thằng đó tháng kiếm được 1-200 củ, đi chơi với nó nhiều nó toàn nói chuyện làm ăn, riết quen, tao cũng nuôi mộng làm ăn, vừa kiếm được tiền, vừa lo được cho bản thân, vừa được tự do, tao bán hàng online, ngày đầu kiếm được 5 triệu tao sướng như tiên, mơ mộng 1 tháng 80-150 triệu luôn đc, hôm sau tao kiếm đc 4 triệu, và tịt dần dần... chưa hết 1 tháng nhưng 15-20 hôm rồi tao lãi đc tầm 20 triệu, cảm giác đéo thấm vào đâu con số kì vọng mặc dù chỉ ở nhà mua đi bán lại với đi gửi hoá đơn... tao lại cảm thấy chán nản, lại đéo muốn làm ăn gì. Mặc dù tiền nhiều tao cũng chả biết làm clg mà hết nhưng đéo đc như kì vọng cái hụt hẫng vl
M sinh năm nào? Đã có gia đình chưa, m cảm thấy thế đã hơn nhiều thằng rồi, người thành công có số cả, cứ bình tĩnh làm tốt công việc được giao đã thành công 50%.
Thực ra không có thằng “bạn tao” nào cả, đúng khôngBạn t cũng bị như mày, và t đã giúp nó từ từ trở về thế giới loài người
Tuổi của m vẫn mông lung trong cuộc sống, chưa tìm thấy chân lý để đi lên kể cả lương đủ tiêu. Bao tao 1 bữa ăn chơi tới bến t cho 1 quẻ93 tml ơi, chưa có gia đình, lương 1k2 TRUMP