Tâm lý học đằng sau trick lỏ đàm phán "door in the face" của Donald Trump

1. Trick lỏ "door in the face" – Xài chuẩn thì thắng, xài ngu thì ăn chửi


Từ thời chưa làm Tổng thống, Trump đã có cái phong cách "ông trùm", thích chơi lớn và ép người ta vào thế.

Trong cuốn Nghệ thuật đàm phán, ông ta phán: "Nghĩ lớn, ép mạnh, xài đòn bẩy, chơi khô máu, nhưng vẫn phải vui!".

Nghe thì có vẻ bá đạo, nhưng không phải ai cũng mê. Một số người thấy sếp Trump là thiên tài thương thuyết, số khác thì chỉ muốn đấm vào mặt ổng.

Vậy tại sao phong cách của Trump lại gây chia rẽ đến vậy?

Để hiểu rõ, ta phải soi một chiêu tâm lý học gọi là "Cú lừa đập cửa vào mặt" (Door in the Face – DITF).

2. Door in the face (DITF)– Đòn tâm lý khiến đối phương phải nhượng bộ


Nói ngắn gọn:

Chiêu này giống như khi tml nói khùng nói điên và xin mẹ 10 triệu để tiêu vặt.
Mẹ chửi bạn ngu, nhưng sau đó bạn xin lại 1 triệu – bỗng nhiên mẹ thấy nó hợp lý hơn và gật đầu!


Trump xài chiêu này khi đàm phán: đẩy yêu cầu lên mức điên rồ để đối phương từ chối, rồi lùi lại một bước về cái mà ông thực sự muốn. Đối phương sẽ có cảm giác “may quá, chứ ban đầu ghê quá”, rồi gật đầu chấp nhận.

Về lý thuyết, cú lừa này có mấy điểm lợi:

- Nếu đối phương đồng ý ngay từ đầu, thì ngon, ăn hẳn deal khủng!

- Nếu đối phương từ chối, họ vẫn cảm thấy có trách nhiệm phải nhượng bộ sau đó.

- Khi đã đồng ý, họ có xu hướng giữ lời, không lật kèo.

3. Khi "cú lừa" thành "cú toang"

Dùng chiêu này không phải lúc nào cũng ăn !

Nếu cú chốt đầu tiên quá điên, đối phương có thể thấy bị xúc phạm và dẹp luôn bàn đàm phán. Nghiên cứu cho thấy, nếu người ta nhận ra yêu cầu đầu tiên là quá vô lý, họ sẽ phản ứng ngược lại – không những không nhượng bộ mà còn muốn ăn thua đủ!

Thêm nữa, chiêu này hiệu quả khi hai bên có quan hệ tốt, hoặc nếu đối phương nghĩ bạn có ý tốt. Nhưng nếu họ thấy bạn chỉ đang chơi chiêu để thủ lợi cá nhân, thì… chúc may mắn lần sau!

4. Trump – Thánh đàm phán hay Tml bóp team?


Với phong cách "chơi tới bến", Trump có thể deal được những thương vụ khủng.

Nhưng nếu xét về mặt quan hệ ngoại giao, cách này cũng khiến ông đốt khá nhiều cầu. Một số người khen ông "cứng", số khác thì chỉ thấy ông "thô".

Tóm lại, chiêu "đập cửa vào mặt" có thể rất mạnh nếu dùng đúng cách. Nhưng nếu xài ngu, nó chỉ khiến bạn mất bạn bè, mất deal, và đôi khi mất cả chức.

Dù bạn đang deal với vợ, với sếp, hay với nguyên cái đất nước, nhớ rằng không phải lúc nào cũng cứ ép là thắng!
 
ở đông lào gọi là xạo Lồn lùa gà úp pô ngáo giá
chiêu của bọn thầu thợ gian thương xe ôm bán hàng ngoài chợ đông lào hay làm
- Nếu đối phương từ chối, họ vẫn cảm thấy có trách nhiệm phải nhượng bộ sau đó.
đi deal mà đéo có option n thì kèo thua cmnr @Cặc ngựa
 
Sửa lần cuối:
Dù rất hiệu quả, chiến thuật này không phải lúc nào cũng thành công và có thể gây ra tác dụng phụ.

Đặc biệt, một yêu cầu ban đầu quá mức có thể khiến người khác cảm thấy bị xúc phạm hoặc bắt nạt.

Ví dụ, Schwarzwald, Raz và Zvibel (1979)
phát hiện rằng kỹ thuật này có thể "phản tác dụng" trong những tình huống mà có các tiêu chuẩn rõ ràng để đánh giá mức độ hợp lý của yêu cầu. Nói cách khác, nếu một yêu cầu quá vô lý đến mức người khác có thể nhận ra, họ sẽ cảm thấy bị xúc phạm và trở nên ít hợp tác hơn.

Một phân tích tổng hợp sớm của O’Keefe và Hale (1998) đã chỉ ra những nhược điểm khác của kỹ thuật này. Đặc biệt, mức độ thành công của chiến thuật "cửa đóng sầm vào mặt" phụ thuộc vào:

- Danh tiếng của cả người đàm phán và người bị thuyết phục.

- Động cơ của yêu cầu ban đầu (vì lợi ích chung hay vì lợi ích cá nhân).

Những yếu tố trên cho thấy chiến thuật này khai thác và có thể làm suy yếu niềm tin giữa hai bên.

Tusing và Dillard (2000) đã nghiên cứu thêm về vấn đề này, họ phát hiện rằng người bị thuyết phục thường xem tình huống như một yêu cầu giúp đỡ hơn là một cuộc đàm phán hoặc thương lượng.

Một phân tích tổng hợp sau đó của Feely, Anker và Aloe (2012) cũng đưa ra kết luận tương tự.

Tóm lại, trick lỏ đàm phán "door in the face" hoạt động tốt khi giữa hai bên có sự tin tưởng, yêu cầu ban đầu không quá vô lý và cả hai đều có động cơ vì lợi ích chung. Nhưng nếu yêu cầu đầu tiên bị coi là xúc phạm hoặc người đàm phán bị xem là ích kỷ, thì chiến thuật này có thể phản tác dụng, làm tổn hại mối quan hệ và khiến các cuộc thương lượng sau này trở nên khó khăn hơn.
 
Đặc biệt, mức độ thành công của chiến thuật "cửa đóng sầm vào mặt" phụ thuộc vào:

- Danh tiếng của cả người đàm phán và người bị thuyết phục.

- Động cơ của yêu cầu ban đầu (vì lợi ích chung hay vì lợi ích cá nhân).


Những yếu tố trên cho thấy chiến thuật này khai thác và có thể làm suy yếu niềm tin giữa hai bên.
Hai cái in đậm này là sao vậy mày ?
 

1. Trick lỏ "door in the face" – Xài chuẩn thì thắng, xài ngu thì ăn chửi


Từ thời chưa làm Tổng thống, Trump đã có cái phong cách "ông trùm", thích chơi lớn và ép người ta vào thế.

Trong cuốn Nghệ thuật đàm phán, ông ta phán: "Nghĩ lớn, ép mạnh, xài đòn bẩy, chơi khô máu, nhưng vẫn phải vui!".

Nghe thì có vẻ bá đạo, nhưng không phải ai cũng mê. Một số người thấy sếp Trump là thiên tài thương thuyết, số khác thì chỉ muốn đấm vào mặt ổng.

Vậy tại sao phong cách của Trump lại gây chia rẽ đến vậy?

Để hiểu rõ, ta phải soi một chiêu tâm lý học gọi là "Cú lừa đập cửa vào mặt" (Door in the Face – DITF).

2. Door in the face (DITF)– Đòn tâm lý khiến đối phương phải nhượng bộ


Nói ngắn gọn:

Chiêu này giống như khi tml nói khùng nói điên và xin mẹ 10 triệu để tiêu vặt.
Mẹ chửi bạn ngu, nhưng sau đó bạn xin lại 1 triệu – bỗng nhiên mẹ thấy nó hợp lý hơn và gật đầu!


Trump xài chiêu này khi đàm phán: đẩy yêu cầu lên mức điên rồ để đối phương từ chối, rồi lùi lại một bước về cái mà ông thực sự muốn. Đối phương sẽ có cảm giác “may quá, chứ ban đầu ghê quá”, rồi gật đầu chấp nhận.

Về lý thuyết, cú lừa này có mấy điểm lợi:

- Nếu đối phương đồng ý ngay từ đầu, thì ngon, ăn hẳn deal khủng!

- Nếu đối phương từ chối, họ vẫn cảm thấy có trách nhiệm phải nhượng bộ sau đó.

- Khi đã đồng ý, họ có xu hướng giữ lời, không lật kèo.

3. Khi "cú lừa" thành "cú toang"

Dùng chiêu này không phải lúc nào cũng ăn !

Nếu cú chốt đầu tiên quá điên, đối phương có thể thấy bị xúc phạm và dẹp luôn bàn đàm phán. Nghiên cứu cho thấy, nếu người ta nhận ra yêu cầu đầu tiên là quá vô lý, họ sẽ phản ứng ngược lại – không những không nhượng bộ mà còn muốn ăn thua đủ!

Thêm nữa, chiêu này hiệu quả khi hai bên có quan hệ tốt, hoặc nếu đối phương nghĩ bạn có ý tốt. Nhưng nếu họ thấy bạn chỉ đang chơi chiêu để thủ lợi cá nhân, thì… chúc may mắn lần sau!

4. Trump – Thánh đàm phán hay Tml bóp team?


Với phong cách "chơi tới bến", Trump có thể deal được những thương vụ khủng.

Nhưng nếu xét về mặt quan hệ ngoại giao, cách này cũng khiến ông đốt khá nhiều cầu. Một số người khen ông "cứng", số khác thì chỉ thấy ông "thô".

Tóm lại, chiêu "đập cửa vào mặt" có thể rất mạnh nếu dùng đúng cách. Nhưng nếu xài ngu, nó chỉ khiến bạn mất bạn bè, mất deal, và đôi khi mất cả chức.

Dù bạn đang deal với vợ, với sếp, hay với nguyên cái đất nước, nhớ rằng không phải lúc nào cũng cứ ép là thắng!
Giống kiểu con buôn chợ xanh với phùng khoang nhỉ.
 
Hai cái in đậm này là sao vậy mày ?

1. Danh tiếng của cả người đàm phán và người bị thuyết phục :


a) Danh tiếng của người đàm phán:

- Một nghiên cứu từ SpringerLink năm 2015 cho thấy DITF có thể gây cảm giác bị đối xử bất công, ảnh hưởng tiêu cực đến danh tiếng của người đàm phán trong các cuộc đàm phán sau này.

- Nếu người đàm phán được biết đến là trung thực, họ có thể tận dụng được sự tin tưởng để tăng khả năng chấp nhận yêu cầu nhỏ hơn. Ngược lại, nếu họ có danh tiếng không tốt, đối phương có thể dễ dàng nhận diện chiến thuật và từ chối, dẫn đến mất niềm tin.

b) Danh tiếng của người bị thuyết phục:

- Những người có danh tiếng hợp tác, hào phóng, thường dễ bị ảnh hưởng bởi chiến thuật DITF, do họ có xu hướng cảm thấy nghĩa vụ xã hội hoặc mong muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp.

- Ngược lại, những người có danh tiếng cứng rắn, không nhượng bộ, có thể ít bị ảnh hưởng, như được đề cập trong các nghiên cứu về tuân thủ xã hội.

2.Động cơ của yêu cầu ban đầu (vì lợi ích chung hay vì lợi ích cá nhân):

Động cơ của yêu cầu ban đầu đóng vai trò quan trọng trong việc định hình phản ứng của đối phương:

- Nếu yêu cầu lớn ban đầu được trình bày vì lợi ích chung, chẳng hạn như hỗ trợ một dự án cộng đồng, đối phương có thể sẵn sàng xem xét và sau đó chấp nhận yêu cầu nhỏ hơn, do cảm giác trách nhiệm xã hội.

- Ngược lại, nếu yêu cầu được nhận diện là vì lợi ích cá nhân, chẳng hạn như tăng doanh số bán hàng cho người đàm phán, đối phương có thể trở nên hoài nghi và từ chối, cảm thấy bị lợi dụng.
 
- Nếu yêu cầu lớn ban đầu được trình bày vì lợi ích chung, chẳng hạn như hỗ trợ một dự án cộng đồng, đối phương có thể sẵn sàng xem xét và sau đó chấp nhận yêu cầu nhỏ hơn, do cảm giác trách nhiệm xã hội.

- Ngược lại, nếu yêu cầu được nhận diện là vì lợi ích cá nhân, chẳng hạn như tăng doanh số bán hàng cho người đàm phán, đối phương có thể trở nên hoài nghi và từ chối, cảm thấy bị lợi dụng.
Cảm ơn mày đã giải thích tận tình.

Gạch đầu dòng thứ 1 thì giống vụ Mẹ Bắp. Còn dòng thứ 2 thì giống mấy thằng ăn xin trên xàm đúng ko ?
 
Chỗ tao ngoài chợ, mấy bà bán cá gọi là: hét giá thách
Con cá giá gốc 70k, hét giá 200k
Tml đi chợ, kỳ kèo trả giá và bà bán cá chốt bán giá 100k
tml vui vẻ vì nghĩ mua lời đc nữa giá.
Bà bán cá thì vui vì bán lời đc 50%
 
Hóa ra gian thương xứ vẹm đều có học tâm lý học cao cấp hết.
Độc chiêu "hét giá trên trời để mày trả kiểu nào cũng chết" chắc ra đời trước nghiên cứu của Schwarzwald, Raz và Zvibel.
:burn_joss_stick:
 
Hóa ra gian thương xứ vẹm đều có học tâm lý học cao cấp hết.
Độc chiêu "hét giá trên trời để mày trả kiểu nào cũng chết" chắc ra đời trước nghiên cứu của Schwarzwald, Raz và Zvibel.
:burn_joss_stick:
Chắc đọc cuốn Influence: Science and Practice
 
Hóa ra gian thương xứ vẹm đều có học tâm lý học cao cấp hết.
Độc chiêu "hét giá trên trời để mày trả kiểu nào cũng chết" chắc ra đời trước nghiên cứu của Schwarzwald, Raz và Zvibel.
:burn_joss_stick:
Nghiên cứu về mấy vấn đề này chủ yếu là quan sát các hiện tượng cuộc sống một cách khách quan và có chủ đích.

Mấy cha này chỉ định nghĩa lại, đặt tên khái niệm chứ k phát minh hay chế cháo gì thêm.
 

1. Trick lỏ "door in the face" – Xài chuẩn thì thắng, xài ngu thì ăn chửi


Từ thời chưa làm Tổng thống, Trump đã có cái phong cách "ông trùm", thích chơi lớn và ép người ta vào thế.

Trong cuốn Nghệ thuật đàm phán, ông ta phán: "Nghĩ lớn, ép mạnh, xài đòn bẩy, chơi khô máu, nhưng vẫn phải vui!".

Nghe thì có vẻ bá đạo, nhưng không phải ai cũng mê. Một số người thấy sếp Trump là thiên tài thương thuyết, số khác thì chỉ muốn đấm vào mặt ổng.

Vậy tại sao phong cách của Trump lại gây chia rẽ đến vậy?

Để hiểu rõ, ta phải soi một chiêu tâm lý học gọi là "Cú lừa đập cửa vào mặt" (Door in the Face – DITF).

2. Door in the face (DITF)– Đòn tâm lý khiến đối phương phải nhượng bộ


Nói ngắn gọn:

Chiêu này giống như khi tml nói khùng nói điên và xin mẹ 10 triệu để tiêu vặt.
Mẹ chửi bạn ngu, nhưng sau đó bạn xin lại 1 triệu – bỗng nhiên mẹ thấy nó hợp lý hơn và gật đầu!


Trump xài chiêu này khi đàm phán: đẩy yêu cầu lên mức điên rồ để đối phương từ chối, rồi lùi lại một bước về cái mà ông thực sự muốn. Đối phương sẽ có cảm giác “may quá, chứ ban đầu ghê quá”, rồi gật đầu chấp nhận.

Về lý thuyết, cú lừa này có mấy điểm lợi:

- Nếu đối phương đồng ý ngay từ đầu, thì ngon, ăn hẳn deal khủng!

- Nếu đối phương từ chối, họ vẫn cảm thấy có trách nhiệm phải nhượng bộ sau đó.

- Khi đã đồng ý, họ có xu hướng giữ lời, không lật kèo.

3. Khi "cú lừa" thành "cú toang"

Dùng chiêu này không phải lúc nào cũng ăn !

Nếu cú chốt đầu tiên quá điên, đối phương có thể thấy bị xúc phạm và dẹp luôn bàn đàm phán. Nghiên cứu cho thấy, nếu người ta nhận ra yêu cầu đầu tiên là quá vô lý, họ sẽ phản ứng ngược lại – không những không nhượng bộ mà còn muốn ăn thua đủ!

Thêm nữa, chiêu này hiệu quả khi hai bên có quan hệ tốt, hoặc nếu đối phương nghĩ bạn có ý tốt. Nhưng nếu họ thấy bạn chỉ đang chơi chiêu để thủ lợi cá nhân, thì… chúc may mắn lần sau!

4. Trump – Thánh đàm phán hay Tml bóp team?


Với phong cách "chơi tới bến", Trump có thể deal được những thương vụ khủng.

Nhưng nếu xét về mặt quan hệ ngoại giao, cách này cũng khiến ông đốt khá nhiều cầu. Một số người khen ông "cứng", số khác thì chỉ thấy ông "thô".

Tóm lại, chiêu "đập cửa vào mặt" có thể rất mạnh nếu dùng đúng cách. Nhưng nếu xài ngu, nó chỉ khiến bạn mất bạn bè, mất deal, và đôi khi mất cả chức.

Dù bạn đang deal với vợ, với sếp, hay với nguyên cái đất nước, nhớ rằng không phải lúc nào cũng cứ ép là thắng!
Chiêu này chắc chỉ doạ bọn mạt hạng khố rách như xứ Vẹm. Chứ các quốc gia phát triển nó coi Mẽo là đôí tác dựa vào, còn đéo dựa được thì cút. Nhìn thằng Canada thì rõ, cùng khu vực địa lý đáng ra phải nâng cấp quan hệ để bảo vệ lẫn nhau. Bọn nó cay lật toàn bộ kèo thì ăn cặc. Nhìn cách Trump đối xử nịnh nọt Nga nhưng khi nói mấy câu thể hiện nó cũng nói cút ngay. Bản thân Mẽo đéo có đủ lực mà doạ toàn bộ các quốc gia trên thế giới, và bản thân Trump chỉ là kẻ làm thuê có nhiệm kỳ đại diện cho nước Mỹ chứ đéo phải độc quyền như Pú ting hay Ủn. Nên chúng nó thừa hiểu sức mạnh thực sự của Trump.
 

1. Trick lỏ "door in the face" – Xài chuẩn thì thắng, xài ngu thì ăn chửi


Từ thời chưa làm Tổng thống, Trump đã có cái phong cách "ông trùm", thích chơi lớn và ép người ta vào thế.

Trong cuốn Nghệ thuật đàm phán, ông ta phán: "Nghĩ lớn, ép mạnh, xài đòn bẩy, chơi khô máu, nhưng vẫn phải vui!".

Nghe thì có vẻ bá đạo, nhưng không phải ai cũng mê. Một số người thấy sếp Trump là thiên tài thương thuyết, số khác thì chỉ muốn đấm vào mặt ổng.

Vậy tại sao phong cách của Trump lại gây chia rẽ đến vậy?

Để hiểu rõ, ta phải soi một chiêu tâm lý học gọi là "Cú lừa đập cửa vào mặt" (Door in the Face – DITF).

2. Door in the face (DITF)– Đòn tâm lý khiến đối phương phải nhượng bộ


Nói ngắn gọn:

Chiêu này giống như khi tml nói khùng nói điên và xin mẹ 10 triệu để tiêu vặt.
Mẹ chửi bạn ngu, nhưng sau đó bạn xin lại 1 triệu – bỗng nhiên mẹ thấy nó hợp lý hơn và gật đầu!


Trump xài chiêu này khi đàm phán: đẩy yêu cầu lên mức điên rồ để đối phương từ chối, rồi lùi lại một bước về cái mà ông thực sự muốn. Đối phương sẽ có cảm giác “may quá, chứ ban đầu ghê quá”, rồi gật đầu chấp nhận.

Về lý thuyết, cú lừa này có mấy điểm lợi:

- Nếu đối phương đồng ý ngay từ đầu, thì ngon, ăn hẳn deal khủng!

- Nếu đối phương từ chối, họ vẫn cảm thấy có trách nhiệm phải nhượng bộ sau đó.

- Khi đã đồng ý, họ có xu hướng giữ lời, không lật kèo.

3. Khi "cú lừa" thành "cú toang"

Dùng chiêu này không phải lúc nào cũng ăn !

Nếu cú chốt đầu tiên quá điên, đối phương có thể thấy bị xúc phạm và dẹp luôn bàn đàm phán. Nghiên cứu cho thấy, nếu người ta nhận ra yêu cầu đầu tiên là quá vô lý, họ sẽ phản ứng ngược lại – không những không nhượng bộ mà còn muốn ăn thua đủ!

Thêm nữa, chiêu này hiệu quả khi hai bên có quan hệ tốt, hoặc nếu đối phương nghĩ bạn có ý tốt. Nhưng nếu họ thấy bạn chỉ đang chơi chiêu để thủ lợi cá nhân, thì… chúc may mắn lần sau!

4. Trump – Thánh đàm phán hay Tml bóp team?


Với phong cách "chơi tới bến", Trump có thể deal được những thương vụ khủng.

Nhưng nếu xét về mặt quan hệ ngoại giao, cách này cũng khiến ông đốt khá nhiều cầu. Một số người khen ông "cứng", số khác thì chỉ thấy ông "thô".

Tóm lại, chiêu "đập cửa vào mặt" có thể rất mạnh nếu dùng đúng cách. Nhưng nếu xài ngu, nó chỉ khiến bạn mất bạn bè, mất deal, và đôi khi mất cả chức.

Dù bạn đang deal với vợ, với sếp, hay với nguyên cái đất nước, nhớ rằng không phải lúc nào cũng cứ ép là thắng!
đàm phán kiểu này thường là giành lấy cái lợi của người khác về mình, ép người ta nhận phần thiệt. rất khó áp dụng khi xu thế bây giờ là mô hình win-win
trong đàm phán hoà bình càng không áp dụng được vì nó có các tiêu chuẩn rất khác với kinh doanh
 
Chiêu này chắc chỉ doạ bọn mạt hạng khố rách như xứ Vẹm. Chứ các quốc gia phát triển nó coi Mẽo là đôí tác dựa vào, còn đéo dựa được thì cút. Nhìn thằng Canada thì rõ, cùng khu vực địa lý đáng ra phải nâng cấp quan hệ để bảo vệ lẫn nhau. Bọn nó cay lật toàn bộ kèo thì ăn cặc. Nhìn cách Trump đối xử nịnh nọt Nga nhưng khi nói mấy câu thể hiện nó cũng nói cút ngay. Bản thân Mẽo đéo có đủ lực mà doạ toàn bộ các quốc gia trên thế giới, và bản thân Trump chỉ là kẻ làm thuê có nhiệm kỳ đại diện cho nước Mỹ chứ đéo phải độc quyền như Pú ting hay Ủn. Nên chúng nó thừa hiểu sức mạnh thực sự của Trump.
Gặp mấy thằng độc tài, ngồi ghế đến chết thì gọi hội còn không ăn thua, đây chém luôn cả đàn em thì có cc. Dân xứ độc tài đói rét chịu quen rồi. Dân mĩ ngày mai xăng tăng giá kêu như cháy nhà thì tổng thống lên nhanh mà xuống cũng nhanh thôi. Mới lên hò hét chúng nó còn dè chừng, giờ toàn đi vả mấy thằng hiền, gặp thứ dữ thì như hến. Tao chờ nhắc tên tàu khựa mãi mà chưa thấy.
 
Gặp mấy thằng độc tài, ngồi ghế đến chết thì gọi hội còn không ăn thua, đây chém luôn cả đàn em thì có cc. Dân xứ độc tài đói rét chịu quen rồi. Dân mĩ ngày mai xăng tăng giá kêu như cháy nhà thì tổng thống lên nhanh mà xuống cũng nhanh thôi. Mới lên hò hét chúng nó còn dè chừng, giờ toàn đi vả mấy thằng hiền, gặp thứ dữ thì như hến. Tao chờ nhắc tên tàu khựa mãi mà chưa thấy.
Kiểu Trump là dễ ăn khó bỏ. Vụ ôm giái Pú ting làm nhục hình ảnh nước mẽo
 
Kiểu Trump là dễ ăn khó bỏ. Vụ ôm giái Pú ting làm nhục hình ảnh nước mẽo
Tầm này mấy thằng giáo chủ hay kim ủn nó còn đéo sợ, level tập bình thì thôi, không thèm nghe mày nói gì luôn. Thằng đặc phái viên mĩ có vẻ còn thương u cà, pú chim ko vừa mắt cái là bị thôi luôn. Mà cái lí thuyết thân nga để đánh tàu là ngu độn nhất tao đã từng nghe. Nga ăn được u cà thì tàu kém miếng thế nào được, chúng nó support nhau tối đa luôn. Cho da cam một mình giữa cái đảo châu mỹ mà quay tay art of deal.
 
Nghiên cứu về mấy vấn đề này chủ yếu là quan sát các hiện tượng cuộc sống một cách khách quan và có chủ đích.

Mấy cha này chỉ định nghĩa lại, đặt tên khái niệm chứ k phát minh hay chế cháo gì thêm.
"Bản chất của triết học là nghiên cứu những vấn đề chung nhất về thế giới, con người và tư duy, nhằm tìm ra bản chất và quy luật của chúng.”
 

Có thể bạn quan tâm

Top