Nhưng bạn nói to quá, cả Xam biết hết trong nhà cái nóc nó chỉ cao có chưa dc m6!Humzz trong nhà thôi nhá, ra đường tôi vẩn mang cái nóc nhà trên lưng nhá.
Mày muốn thì về ở với tao, vợ tao chắc ko cấm tao qua lại với 1 thằng đàn ông đâu. nữ thì bã xé cmn ra tương .Chén bát vỡ là bình thường,miễn sao đừng cháy luôn cái bếp thỉ vẫn còn cái gọi là "bữa cơm gia đình".
Nhiều người thèm như các mày mà ko dc đó
Cao mét mấy kệ nhà tôi, con tôi đi ko đụng đầu là đc rồi bạng nhé.Nhưng bạn nói to quá, cả Xam biết hết trong nhà cái nóc nó chỉ cao có chưa dc m6!
Tao cũng ko hẳn là đàn ông lắm đâuMày muốn thì về ở với tao, vợ tao chắc ko cấm tao qua lại với 1 thằng đàn ông đâu. nữ thì bã xé cmn ra tương .
Tao bắt đầu tin với lỗ đýt nhíu nhíu rồi.Tao cũng ko hẳn là đàn ông lắm đâu![]()
Hai cu con trai cơ mà, sau này có cao hơn m8 cũng chả dám đụng đầu vào nóc ahihiCao mét mấy kệ nhà tôi, con tôi đi ko đụng đầu là đc rồi bạng nhé.
Có ít nhất một thằng mang Gen trội của ba,,,thật phúc phần cho nóHai cu con trai cơ mà, sau này có cao hơn m8 cũng chả dám đụng đầu, ahihi
Cảm ơn mày góp thêm một mẩu chuyện, Đúng là tuổi chúng nó chỉ mong ăn rồi chơi rồi phá như giặc đôi khi lại mừng.1 dạo thằng cu kêu đau đầu, 2 vc tao cũng lo.
tao cho nó ra nhi tw chụp cộng hưởng từ.
đm trong đầu nghĩ ngợi linh tinh, bao nhiêu viễn cảnh xấu trong mắt.
cũng gặp 1 cặp bố con đưa nhau ra, cha kia cầm cái kết quả trong tay nghe bsi tư vấn mà chết lặng làm tao càng lo lắng.
mỗi 2 bố con lóc cóc đưa nhau ra ngoài đấy, mệt thì có mệt thật nhưng tao vẫn còn gắng gượng đc, vì con mình mà.
chiều muộn mới có kết quả, lúc cầm ảnh và phiếu kết luận trong tay ôm con vào và dặn lòng ko đc khóc nhưng khóe mắt cứ rưng rưng.
"không có khối lưu trú bất thường trong não"
đm nhẹ cả người luôn.
Tao thích cái sign của mày đó.Cảm ơn mày góp thêm một mẩu chuyện, Đúng là tuổi chúng nó chỉ mong ăn rồi chơi rồi phá như giặc đôi khi lại mừng.
Mày oánh giá sai về member Xam rồi, tao nhìn lên rồi nhìn xuống thì độ tuổi nào cũng có cái hay, già hơn mình thì là mục tiêu trẻ hơn mình thì là cho mình hồi tưởng.trong này tụi nhóc là phần đa.
đc mấy người trưởng thành chín chắn đâu mà đi đôi co với tụi nó thế hả chủ thớt ?
Ồ,,, dễ òm, coppy và pass thôi mà, mày làm tao sướng cái thằng người thế.Tao thích cái sign của mày đó.
Tốt quá rồi! Giữ gìn sức khỏe nhá để hết dịch lại bung lụa nha!Alex ổn Di à, trộm vía là vẫn đủ cơm để nuôi bả xã và bọn nhỏ ở nhà. Đủ xăng để nuôi xe chạy dịch ko cho Covid nó tới gần á.
Tất nhiên nhiều tiền thì sẽ đáp ứng được đầy đủ các nhu cầu như ăn mặc ở... Nhưng thời gian dành cho gia đình thì sẽ ít. Và ấm cật thì dậm dật, nên nói trả giá thì ai cũng phải trả thôi tml.Chào các mày !
Hôm nay tao thở than tí, về áp lực và mệt mỏi của ngày hôm nay. Chung quy lại đêm nằm gác tay lên trán nghĩ thì cũng bởi vì mưu sinh.
Tao đang sống và lao động ở tp, nhưng tao sinh ta ở một vùng quê duyên hải miền trung. Ở đó, cái xứ đó chó ăn đá gà ăn sỏi ấy ba đời nhà tao ko thoát khỏi nắm đuôi con trâu , mắt dán vào gốc lúa nhưng cũng chỉ đủ ăn nếu ko nói là đói.
Nói thế để biết vì sao tao chọn việc vào tp để lập nghiệp, dẫu biết rằng đời tao coi như thế hệ chuyển tiếp, ko quan hệ, ko bệ đở thì cũng chỉ đủ ăn là mừng, nhưng tao chưa nói với ai kể cả thân phụ là tao muốn con tao, cháu ông bà đc sống học tập và lớn lên trong một môi trường năng động, hiện đại và nền tảng học vấn tốt.
Một đôi vợ chồng sống ở 1 tp nhộn nhịp, trời thương cho 2 thằng con giống ba đẹp trai vô đối và kháu khỉnh, nhà tao ko giàu, nghèo ko nghèo nhưng vợ con tao luôn đc sống trong mái nhà đầy ắp tiếng cười và tình thương.
Nhưng cái sướng luôn đi kèm cái khổ, tụi nhỏ thì đau ốm vặt liên miên, nhà có 2 vợ chồng, vợ tao thì đặc thù cv ko thể đi muộn về sớm. Vậy là, từ cái nóc nhà tao thành con đàn bà thứ 2 trong nhà. Này là tao tự nguyện thằng nào nói tao sợ vợ, vợ tao đấm cho.
Bình thường thì ko sao, mỗi lần tụi nhỏ ốm sốt hoặc tiêu chảy đối với tao là cả 1 nổi ám ảnh kinh hoàng.
Như chiều này, tao đang giải trình với đối tác tận bình dương thì cô giữ trẻ báo thằng út sốt. Đáng lẽ sau màn giải trình sẽ tới màn giải khuây thì tao lại phải xén đi 1/3 giai đoạn để ù té về. Mẹ cha ơi, ko phải 1 mà là 2 ông nhỏi cùng ốm, thế là 1 bố 2 con đùm túm vào nhi đồng. Tao chỉ kịp báo cho mẹ chúng nó hay thôi chứ tao biết vợ tao chưa về kịp. Xong rồi quây muốn xẩm cmn mặt, thằng út thì y tá lấy cho 3 lọ máu khóc mà tao muốn đứt ruột theo.
Đấy, phải chi ko phải vì mưu sinh, ko phải vì muốn thế hệ sau khá hơn mà ở quê thì chí ít 3 cha con ko bấn đến thế, đời.
Tao viết mấy dòng này trong khi 2 thằng nhóc đang chảy ke rồi. Nhìn chúng nó tao lại thấy khỏe 1 tí. Viết đôi dòng thế với các mày, sẽ có thằng hiểu và sẽ có thằng đặt ra vài câu hỏi. Nhưng với tao, cái giá của mưu sinh thấm vào người từng ngày.
Chúc các mày địt khỏe và ngủ ngon !
Tao có nói tao trả giá còn các mày ko đâu, tao chỉ là mở ra 1 góc nhìn tuy ko mới nhưng chắc chắn thế hệ hiện nay rồi sẽ có nhiều bạng trẻ đối mặt về sau.Tất nhiên nhiều tiền thì sẽ đáp ứng được đầy đủ các nhu cầu như ăn mặc ở... Nhưng thời gian dành cho gia đình thì sẽ ít. Và ấm cật thì dậm dật, nên nói trả giá thì ai cũng phải trả thôi tml.
Thế là t chém trượt à. Thôi đi raTao có nói tao trả giá còn các mày ko đâu, tao chỉ là mở ra 1 góc nhìn tuy ko mới nhưng chắc chắn thế hệ hiện nay rồi sẽ có nhiều bạng trẻ đối mặt về sau.
Chí ít, một ng chỉ biết lao đầu kiếm tiền khi đọc bài tao cũng sẽ nhìn vè góc bếp nhà mình tí.
Rồi một ng toàn tâm vun vén thì cũng nên vươn mình ra tí, chung quy lại tao chỉ muốn csong này dần rồi ko còn những hoàn cảnh như tao, và cái thế hệ chuyển tiếp giữa làng quê và tp cũng sẽ ít đi thôi.
Mày nói có sai đâu, tao múa phụ họa cho thêm phần sinh động thôi.Thế là t chém trượt à. Thôi đi ra![]()
Nhân vănChào các mày !
Hôm nay tao thở than tí, về áp lực và mệt mỏi của ngày hôm nay. Chung quy lại đêm nằm gác tay lên trán nghĩ thì cũng bởi vì mưu sinh.
Tao đang sống và lao động ở tp, nhưng tao sinh ta ở một vùng quê duyên hải miền trung. Ở đó, cái xứ đó chó ăn đá gà ăn sỏi ấy ba đời nhà tao ko thoát khỏi nắm đuôi con trâu , mắt dán vào gốc lúa nhưng cũng chỉ đủ ăn nếu ko nói là đói.
Nói thế để biết vì sao tao chọn việc vào tp để lập nghiệp, dẫu biết rằng đời tao coi như thế hệ chuyển tiếp, ko quan hệ, ko bệ đở thì cũng chỉ đủ ăn là mừng, nhưng tao chưa nói với ai kể cả thân phụ là tao muốn con tao, cháu ông bà đc sống học tập và lớn lên trong một môi trường năng động, hiện đại và nền tảng học vấn tốt.
Một đôi vợ chồng sống ở 1 tp nhộn nhịp, trời thương cho 2 thằng con giống ba đẹp trai vô đối và kháu khỉnh, nhà tao ko giàu, nghèo ko nghèo nhưng vợ con tao luôn đc sống trong mái nhà đầy ắp tiếng cười và tình thương.
Nhưng cái sướng luôn đi kèm cái khổ, tụi nhỏ thì đau ốm vặt liên miên, nhà có 2 vợ chồng, vợ tao thì đặc thù cv ko thể đi muộn về sớm. Vậy là, từ cái nóc nhà tao thành con đàn bà thứ 2 trong nhà. Này là tao tự nguyện thằng nào nói tao sợ vợ, vợ tao đấm cho.
Bình thường thì ko sao, mỗi lần tụi nhỏ ốm sốt hoặc tiêu chảy đối với tao là cả 1 nổi ám ảnh kinh hoàng.
Như chiều này, tao đang giải trình với đối tác tận bình dương thì cô giữ trẻ báo thằng út sốt. Đáng lẽ sau màn giải trình sẽ tới màn giải khuây thì tao lại phải xén đi 1/3 giai đoạn để ù té về. Mẹ cha ơi, ko phải 1 mà là 2 ông nhỏi cùng ốm, thế là 1 bố 2 con đùm túm vào nhi đồng. Tao chỉ kịp báo cho mẹ chúng nó hay thôi chứ tao biết vợ tao chưa về kịp. Xong rồi quây muốn xẩm cmn mặt, thằng út thì y tá lấy cho 3 lọ máu khóc mà tao muốn đứt ruột theo.
Đấy, phải chi ko phải vì mưu sinh, ko phải vì muốn thế hệ sau khá hơn mà ở quê thì chí ít 3 cha con ko bấn đến thế, đời.
Tao viết mấy dòng này trong khi 2 thằng nhóc đang chảy ke rồi. Nhìn chúng nó tao lại thấy khỏe 1 tí. Viết đôi dòng thế với các mày, sẽ có thằng hiểu và sẽ có thằng đặt ra vài câu hỏi. Nhưng với tao, cái giá của mưu sinh thấm vào người từng ngày.
Chúc các mày địt khỏe và ngủ ngon !
Cuộc sống tự lực à ?Chào các mày !
Hôm nay tao thở than tí, về áp lực và mệt mỏi của ngày hôm nay. Chung quy lại đêm nằm gác tay lên trán nghĩ thì cũng bởi vì mưu sinh.
Tao đang sống và lao động ở tp, nhưng tao sinh ta ở một vùng quê duyên hải miền trung. Ở đó, cái xứ đó chó ăn đá gà ăn sỏi ấy ba đời nhà tao ko thoát khỏi nắm đuôi con trâu , mắt dán vào gốc lúa nhưng cũng chỉ đủ ăn nếu ko nói là đói.
Nói thế để biết vì sao tao chọn việc vào tp để lập nghiệp, dẫu biết rằng đời tao coi như thế hệ chuyển tiếp, ko quan hệ, ko bệ đở thì cũng chỉ đủ ăn là mừng, nhưng tao chưa nói với ai kể cả thân phụ là tao muốn con tao, cháu ông bà đc sống học tập và lớn lên trong một môi trường năng động, hiện đại và nền tảng học vấn tốt.
Một đôi vợ chồng sống ở 1 tp nhộn nhịp, trời thương cho 2 thằng con giống ba đẹp trai vô đối và kháu khỉnh, nhà tao ko giàu, nghèo ko nghèo nhưng vợ con tao luôn đc sống trong mái nhà đầy ắp tiếng cười và tình thương.
Nhưng cái sướng luôn đi kèm cái khổ, tụi nhỏ thì đau ốm vặt liên miên, nhà có 2 vợ chồng, vợ tao thì đặc thù cv ko thể đi muộn về sớm. Vậy là, từ cái nóc nhà tao thành con đàn bà thứ 2 trong nhà. Này là tao tự nguyện thằng nào nói tao sợ vợ, vợ tao đấm cho.
Bình thường thì ko sao, mỗi lần tụi nhỏ ốm sốt hoặc tiêu chảy đối với tao là cả 1 nổi ám ảnh kinh hoàng.
Như chiều này, tao đang giải trình với đối tác tận bình dương thì cô giữ trẻ báo thằng út sốt. Đáng lẽ sau màn giải trình sẽ tới màn giải khuây thì tao lại phải xén đi 1/3 giai đoạn để ù té về. Mẹ cha ơi, ko phải 1 mà là 2 ông nhỏi cùng ốm, thế là 1 bố 2 con đùm túm vào nhi đồng. Tao chỉ kịp báo cho mẹ chúng nó hay thôi chứ tao biết vợ tao chưa về kịp. Xong rồi quây muốn xẩm cmn mặt, thằng út thì y tá lấy cho 3 lọ máu khóc mà tao muốn đứt ruột theo.
Đấy, phải chi ko phải vì mưu sinh, ko phải vì muốn thế hệ sau khá hơn mà ở quê thì chí ít 3 cha con ko bấn đến thế, đời.
Tao viết mấy dòng này trong khi 2 thằng nhóc đang chảy ke rồi. Nhìn chúng nó tao lại thấy khỏe 1 tí. Viết đôi dòng thế với các mày, sẽ có thằng hiểu và sẽ có thằng đặt ra vài câu hỏi. Nhưng với tao, cái giá của mưu sinh thấm vào người từng ngày.
Chúc các mày địt khỏe và ngủ ngon !