Tao cũng gần 40 t, buồn quá chúng mày ạ. Đi làm về nhốt mình trong phòng cũng mấy năm nay rồi. Ko bạn bè, không người yêu, không gì cả.
Mọi lời khuyên đều vô dụng, mọi ý nghĩ đều chỉ là ý nghĩ. Tao giờ còn lười cả việc nghĩ đến tìm bạn gái chứ chưa nói tán. Đêm về một mình trong phòng thật cô đơn. Cũng thử tìm sgbb trên tinder, mà dc vài tháng cũng chán. Mach nói chuyện mà nói dăm câu sang hôm sau chả biết nói gì. Mấy năm nay sống niềm vui toàn là gái web hoặc tinder. Nhiều khi quen mấy em có 20 tuổi thèm chịch, đến khách sạn cố chiều em đến 4 cái, đưa cho mấy trăm hay triệu gì đó. Cũng có em chỉ dẫn đi ăn, mà lắm khi chả muốn chịch dù rằng cũng là gái dạy nhảy xinh xắn. Gái nhân văn ra trường thất nghiệp hay mấy em mẹ bán quán nước... ngồi nghĩ lại thấy nhiều năm qua mình cũng ngủ với nhiều gái quá không nhớ hết. Và cuối cùng tao vẫn cô đơn, một mình. Đêm nay vẫn nằm trong phòng muốn viết gì đó. Thời gian sẽ trôi và tao cũng sẽ dần về tuổi 50 như cái thời tao mới gần 30 vậy. Thật là một đời sống chả thấy nghĩa lý gì.
Tuổi này rồi thì cần gì lời khuyên và có lời khuyên nào mà chưa nghe qua. Chỉ là bản tính cố chấp thì có giời mới khuyên được. Ngẫm lại suy cho cùng chơi gái cũng chỉ vui nhất thời, rồi lại về với sự cô đơn, lạc lõng sâu thẳm trong tâm hồn mà không gái nào bù được, một gia đình với những đứa con. Một điều giản dị ai cũng có mà với tao thật xa vời.
Ngày ngày đi làm tao luôn vui vẻ, nhưng dù cười thế nào xung quanh người tao vẫn bốc lên vẻ khó tính. Trong mắt mọi người tao thật cao, thật kén, còn trong mắt tao, tao thấy mình thật đáng thương...
Hà Nội.