XuânTócĐỏ
Xàm 0 Lít
Đã khuya rồi nhưng vẫn không ngủ được cm ạ (vào xàm xưng vậy cho dễ nhé, chứ trong đây dân cứng tuổi nhiều hơn đám choai). Nên xàm lơ một bài với cm cho thoải mái đỡ rối ren lòng.
Tuổi t thì gần 30 rồi, lúc trước ra trường đi làm cũng chật vật lắm, xin vào được công ty đa quốc gia, làm bên Sale Dự án. Làm thì cực, nhưng yêu nghề với đồng nghiệp tốt, nên hồi đó chịu cày lắm. Sau ngót 4 năm thì được cử đi làm quản lý khu vực ở một nước cũng trong Đông Nam Á này thôi, nhưng cảm thấy hãnh diện vl. Trong đám bạn cũng được xếp vào phần được ngưỡng mộ.
Bi kịch là làm một thời gian dài một vị trí nó nhiều vấn đề, mà tính t nó "cụ tỉ" (cụ thể và tỉ mỉ quá mức), với kinh nghiệm kỹ thuật thiếu nhiều, nên t đâm nản. Cm cứ tưởng tượng một thằng <30 toàn đại diện công ty làm việc đàm phán với các bậc >50, có người còn là tỷ phú USD nữa, con họ nhiều khi lớn hơn cả mình là hiểu.
Dù học được nhiều thứ nhanh, nhưng đôi lúc phải chém gió để lấy dự án cho công ty, mà CDT lại thương t như con, làm trong t cảm giác như lừa đảo vậy, thêm nữa nó làm t cảm thấy đôi chút tự cao. Làm con người t càng ngày càng mâu thuẫn, đủ thứ, cho đến một ngày t quyết định dừng lại, xin nghỉ để tính đi Mỹ học tiếp, vì lúc đó t nghĩ khi về t sẽ trên 30 và đủ chín chắn nhận định vấn đề, chứ lúc đó t tự thấy mình còn trẻ quá.
Cầm trong tay vài trăm, tính đủ đóng tiền năm đầu, rồi làm thêm, chủ yếu đi trải nghiệm cho già đời chứ t cũng chán học lắm rồi.
Nhưng.
Nhà t ba mẹ vốn làm nông nghiệp không dư giả nhưng cũng ít phải lo, ai dè từ đợt t nghỉ đến giờ gần 2 năm thua lỗ nhiều + tiền xưa anh em t ăn học nó dồn lại mà ông bà cứ gồng mình trả không cho con cái biết nên thời gian nghỉ ôn IELTS để đi, t ohair trích dần dần số vốn tiết kiệm. Anh chị sinh con mua nhà cũng trả góp để kiếm chỗ cho con chui ra vào, t lại trích.
Bạn bè cần vốn làm ăn, cưới vợ, t nhắm lúc trả sẽ là lúc t bay nên lại trích cho mượn, giờ có người vỡ nợ phần ngại t nên bỏ xứ đi Cam làm, có người không xoay đủ 1 lúc nên trả lắt nhắt. Tiền t cứ thế vơi dần dần, cho đến một ngày các mối vay đều chững lại, thì t nhẩm lại còn trong túi 3tr. Rồi t phải chạy các dự án nhỏ cho ae quen biết để lay lắt qua ngày.
Đến giờ thì t bỏ luôn giấc mông du học, nông nghiệp bết bát, anh em mượn tiền mất khả năng trả thời gian này.
Quay lại xin việc thì vì đặc thù kinh nghiệm vị trí t nên ít nguồn tuyển, được một số công ty ưng thì t dành vài tuần đọc lịch sử hình thành, đi xem dự án họ làm để biết văn hóa công ty rồi mới soạn CV phù hợp để gửi... Và chờ... Và hỏi... Thì công ty hiện đang ngưng tuyển vị trí đó... Và lại tìm công ty khác ... Và giờ là đủ 3 công ty = 3 tháng chờ đợi.
Cảm thấy bế tắc và bất lực, thà họ gọi lên phỏng vấn rồi báo đậu hay rớt cho đỡ bí bách. Chứ cứ toàn thế bị động này thấy chán nản vô cùng.
Tiền thay vì cạn giờ nó lại đầy lên, nhưng là vì t mượn để sống qua ngày.
Cách đây 1 tuần, vì nhiều thứ, t chia tay luôn mối tình 7 năm, mối tình đầu, mối tình t từng tính chờ t có Visa du học sẽ cưới...
Giờ thấy cuộc sống t bế tắc quá. Muốn nhắm mắt lại một lần và mãi mãi dù còn nhiều ước vọng.
Tuổi t thì gần 30 rồi, lúc trước ra trường đi làm cũng chật vật lắm, xin vào được công ty đa quốc gia, làm bên Sale Dự án. Làm thì cực, nhưng yêu nghề với đồng nghiệp tốt, nên hồi đó chịu cày lắm. Sau ngót 4 năm thì được cử đi làm quản lý khu vực ở một nước cũng trong Đông Nam Á này thôi, nhưng cảm thấy hãnh diện vl. Trong đám bạn cũng được xếp vào phần được ngưỡng mộ.
Bi kịch là làm một thời gian dài một vị trí nó nhiều vấn đề, mà tính t nó "cụ tỉ" (cụ thể và tỉ mỉ quá mức), với kinh nghiệm kỹ thuật thiếu nhiều, nên t đâm nản. Cm cứ tưởng tượng một thằng <30 toàn đại diện công ty làm việc đàm phán với các bậc >50, có người còn là tỷ phú USD nữa, con họ nhiều khi lớn hơn cả mình là hiểu.
Dù học được nhiều thứ nhanh, nhưng đôi lúc phải chém gió để lấy dự án cho công ty, mà CDT lại thương t như con, làm trong t cảm giác như lừa đảo vậy, thêm nữa nó làm t cảm thấy đôi chút tự cao. Làm con người t càng ngày càng mâu thuẫn, đủ thứ, cho đến một ngày t quyết định dừng lại, xin nghỉ để tính đi Mỹ học tiếp, vì lúc đó t nghĩ khi về t sẽ trên 30 và đủ chín chắn nhận định vấn đề, chứ lúc đó t tự thấy mình còn trẻ quá.
Cầm trong tay vài trăm, tính đủ đóng tiền năm đầu, rồi làm thêm, chủ yếu đi trải nghiệm cho già đời chứ t cũng chán học lắm rồi.
Nhưng.
Nhà t ba mẹ vốn làm nông nghiệp không dư giả nhưng cũng ít phải lo, ai dè từ đợt t nghỉ đến giờ gần 2 năm thua lỗ nhiều + tiền xưa anh em t ăn học nó dồn lại mà ông bà cứ gồng mình trả không cho con cái biết nên thời gian nghỉ ôn IELTS để đi, t ohair trích dần dần số vốn tiết kiệm. Anh chị sinh con mua nhà cũng trả góp để kiếm chỗ cho con chui ra vào, t lại trích.
Bạn bè cần vốn làm ăn, cưới vợ, t nhắm lúc trả sẽ là lúc t bay nên lại trích cho mượn, giờ có người vỡ nợ phần ngại t nên bỏ xứ đi Cam làm, có người không xoay đủ 1 lúc nên trả lắt nhắt. Tiền t cứ thế vơi dần dần, cho đến một ngày các mối vay đều chững lại, thì t nhẩm lại còn trong túi 3tr. Rồi t phải chạy các dự án nhỏ cho ae quen biết để lay lắt qua ngày.
Đến giờ thì t bỏ luôn giấc mông du học, nông nghiệp bết bát, anh em mượn tiền mất khả năng trả thời gian này.
Quay lại xin việc thì vì đặc thù kinh nghiệm vị trí t nên ít nguồn tuyển, được một số công ty ưng thì t dành vài tuần đọc lịch sử hình thành, đi xem dự án họ làm để biết văn hóa công ty rồi mới soạn CV phù hợp để gửi... Và chờ... Và hỏi... Thì công ty hiện đang ngưng tuyển vị trí đó... Và lại tìm công ty khác ... Và giờ là đủ 3 công ty = 3 tháng chờ đợi.
Cảm thấy bế tắc và bất lực, thà họ gọi lên phỏng vấn rồi báo đậu hay rớt cho đỡ bí bách. Chứ cứ toàn thế bị động này thấy chán nản vô cùng.
Tiền thay vì cạn giờ nó lại đầy lên, nhưng là vì t mượn để sống qua ngày.
Cách đây 1 tuần, vì nhiều thứ, t chia tay luôn mối tình 7 năm, mối tình đầu, mối tình t từng tính chờ t có Visa du học sẽ cưới...
Giờ thấy cuộc sống t bế tắc quá. Muốn nhắm mắt lại một lần và mãi mãi dù còn nhiều ước vọng.