Tâm sự gần 30 - Cảm thấy bất lực

XuânTócĐỏ

Xàm 0 Lít
Đã khuya rồi nhưng vẫn không ngủ được cm ạ (vào xàm xưng vậy cho dễ nhé, chứ trong đây dân cứng tuổi nhiều hơn đám choai). Nên xàm lơ một bài với cm cho thoải mái đỡ rối ren lòng.
Tuổi t thì gần 30 rồi, lúc trước ra trường đi làm cũng chật vật lắm, xin vào được công ty đa quốc gia, làm bên Sale Dự án. Làm thì cực, nhưng yêu nghề với đồng nghiệp tốt, nên hồi đó chịu cày lắm. Sau ngót 4 năm thì được cử đi làm quản lý khu vực ở một nước cũng trong Đông Nam Á này thôi, nhưng cảm thấy hãnh diện vl. Trong đám bạn cũng được xếp vào phần được ngưỡng mộ.
Bi kịch là làm một thời gian dài một vị trí nó nhiều vấn đề, mà tính t nó "cụ tỉ" (cụ thể và tỉ mỉ quá mức), với kinh nghiệm kỹ thuật thiếu nhiều, nên t đâm nản. Cm cứ tưởng tượng một thằng <30 toàn đại diện công ty làm việc đàm phán với các bậc >50, có người còn là tỷ phú USD nữa, con họ nhiều khi lớn hơn cả mình là hiểu.
Dù học được nhiều thứ nhanh, nhưng đôi lúc phải chém gió để lấy dự án cho công ty, mà CDT lại thương t như con, làm trong t cảm giác như lừa đảo vậy, thêm nữa nó làm t cảm thấy đôi chút tự cao. Làm con người t càng ngày càng mâu thuẫn, đủ thứ, cho đến một ngày t quyết định dừng lại, xin nghỉ để tính đi Mỹ học tiếp, vì lúc đó t nghĩ khi về t sẽ trên 30 và đủ chín chắn nhận định vấn đề, chứ lúc đó t tự thấy mình còn trẻ quá.
Cầm trong tay vài trăm, tính đủ đóng tiền năm đầu, rồi làm thêm, chủ yếu đi trải nghiệm cho già đời chứ t cũng chán học lắm rồi.
Nhưng.
Nhà t ba mẹ vốn làm nông nghiệp không dư giả nhưng cũng ít phải lo, ai dè từ đợt t nghỉ đến giờ gần 2 năm thua lỗ nhiều + tiền xưa anh em t ăn học nó dồn lại mà ông bà cứ gồng mình trả không cho con cái biết nên thời gian nghỉ ôn IELTS để đi, t ohair trích dần dần số vốn tiết kiệm. Anh chị sinh con mua nhà cũng trả góp để kiếm chỗ cho con chui ra vào, t lại trích.
Bạn bè cần vốn làm ăn, cưới vợ, t nhắm lúc trả sẽ là lúc t bay nên lại trích cho mượn, giờ có người vỡ nợ phần ngại t nên bỏ xứ đi Cam làm, có người không xoay đủ 1 lúc nên trả lắt nhắt. Tiền t cứ thế vơi dần dần, cho đến một ngày các mối vay đều chững lại, thì t nhẩm lại còn trong túi 3tr. Rồi t phải chạy các dự án nhỏ cho ae quen biết để lay lắt qua ngày.
Đến giờ thì t bỏ luôn giấc mông du học, nông nghiệp bết bát, anh em mượn tiền mất khả năng trả thời gian này.
Quay lại xin việc thì vì đặc thù kinh nghiệm vị trí t nên ít nguồn tuyển, được một số công ty ưng thì t dành vài tuần đọc lịch sử hình thành, đi xem dự án họ làm để biết văn hóa công ty rồi mới soạn CV phù hợp để gửi... Và chờ... Và hỏi... Thì công ty hiện đang ngưng tuyển vị trí đó... Và lại tìm công ty khác ... Và giờ là đủ 3 công ty = 3 tháng chờ đợi.
Cảm thấy bế tắc và bất lực, thà họ gọi lên phỏng vấn rồi báo đậu hay rớt cho đỡ bí bách. Chứ cứ toàn thế bị động này thấy chán nản vô cùng.
Tiền thay vì cạn giờ nó lại đầy lên, nhưng là vì t mượn để sống qua ngày.
Cách đây 1 tuần, vì nhiều thứ, t chia tay luôn mối tình 7 năm, mối tình đầu, mối tình t từng tính chờ t có Visa du học sẽ cưới...
Giờ thấy cuộc sống t bế tắc quá. Muốn nhắm mắt lại một lần và mãi mãi dù còn nhiều ước vọng.

 
M dưới 30 mà có vé đi đàm phán với tỉ phú Usd cơ à? Kinh quá nhể :vozvn (20):
Xin thanh minh luôn để tránh cự cãi các vấn đề câu chữ, vì tâm trạng đang rất nản, đọc xong cmt kiểu này lại ko thoải mái, dù chưa chắc bác đã có ý gì. Chắc đang khó chịu trong người.
1. Làm về XD, t phụ trách theo dự án. Đặc thù cái này thì khi xây dự án ở một nước mới, các nước ĐNA (nước khác ở châu Á ko biết nên ko dám xạo) thì CEO với COO lần đầu sẽ trực tiếp làm việc từ kiểm tra đất đai, vị trí, công năng thiết kế đến tổng mức đầu tư. Các nước Tây, Nhật, Sing thì NM được toàn quyền quyết, chỉ việc báo cáo lại với cổ đông khi gửi hồ sơ về ký ở tổng. Trung thì NM chỉ dc làm việc kỹ thuật và đàm phán mức giá trong định mức, sau đó gửi danh sách chừng 2-3 nhà thầu về bộ sậu để chọn.
Quay lại ĐNA có một dự án duy nhất được gặp tỷ phú.
2. Đàm phán là nguyên một đoàn chứ không riêng gì ai. Mỗi người một mảng, không phải 1 người đàm phán hết.
Kể thêm đợt đại diện, là lần sếp trực tiếp bị sốt cao không được qua sân bay, sếp cấp cao thì bên Lãnh Sự Quán một nước châu Âu dời 1 ngày trả Visa nên qua chậm. Lịch họp đã thống nhất và toàn bộ hồ sơ do t là thằng nhỏ nhất chuẩn bị, nên "được" giật gấu vá vai cho đứng chính phần thuyết trình tổng thể dự án trong 2 buổi đầu. Đàm phán sơ bộ về vấn đề tiến độ.
Thêm nữa nếu ai làm xd sẽ biết, để có một cuộc họp chính này mỗi bên sẽ huy động rất nhiều người, với cả chục cuộc họp lớn nhỏ các phòng ban 2 bên thường là online rồi mới bay qua gặp nhau.
Cũng nhờ lần được quăng cho tự đứng này nên công ty mới tin cho thăng tiến nhanh hơn bình thường.
Tuy nhiên, giờ xin việc thì 90% phòng nhân sự thường gạt hồ sơ có năm kinh nghiệm < yêu cầu rồi mới trình.
 
T thấy m giỏi mà còn trẻ mà có chuyên môn rồi sống tình cảm với bạn bè , anh em .Chỉ là tự nhiên cv đang thuận lợi m tự chọn cách bỏ hết rồi giờ không đi được , làm không xong đâm ra rối trí .
 
Đọc cuốn theo chiều gió chưa tml. After all, tomorrow is another day.
 
Vị trí ngon bỏ phí vl vậy ! Mày tự bỏ thì tự gánh hậu quả rồi làm lại thôi.
 
Trong đây có bnhieu ng mơ ước công việc đc như m, trẻ thì sao, qly thì cần j phải quá giỏi chuyên môn, m có tài nhưng đ có ng định hướng cho m cộng thêm ham muốn, sự cầu toàn của m quá lớn nên bjo m mới ra nông nỗi này, qly thì chỉ cần kiếm đc nhiều dự án, hợp đồng thôi, còn làm ntnao thì sai nvien nó làm, m giám sát thôi, nhiều ông giàu bjo là do chém gió với có tầm nhìn chứ các ông ấy có cần trực tiếp làm đ đâu mà cần chuyên môn với kinh nghiệm giỏi
 
như kinh nghiem mày nêu thì thiếu đéo gì cơ hội Còn trong thời gian chờ đợi làm tạm phụ hồ cho hiểu được a e công nhân bên dưới tích lũy kinh nghiệm thực tế nhé :)
 
Mày chưa 30 vậy là giỏi rồi, dù sao mày vẫn còn có kinh nghiệm và 1 cái cv đẹp, xin việc cũng k khó chỉ là k đc như trc thôi.
Tao trước đây cũng cho người nhà vay 1 số tiền ( số tiền này k lớn mà cũng k nhỏ) để họ làm ăn. Rồi họ làm ăn thua lỗ trả cho tao chỉ đc khoảng 30%, vì là người nhà nên cũng khó sử, làm căng lên cũng chẳng đc gì đành mất. Từ đấy đến h tao tự nhủ đéo cho ai vay tiền nữa trừ bố mẹ mình. Nhiều lần bọn bạn tao cũng hỏi vay nhưng tao từ chối khéo. Cho vay mất cả tiền cả bạn
 
Đã khuya rồi nhưng vẫn không ngủ được cm ạ (vào xàm xưng vậy cho dễ nhé, chứ trong đây dân cứng tuổi nhiều hơn đám choai). Nên xàm lơ một bài với cm cho thoải mái đỡ rối ren lòng.
Tuổi t thì gần 30 rồi, lúc trước ra trường đi làm cũng chật vật lắm, xin vào được công ty đa quốc gia, làm bên Sale Dự án. Làm thì cực, nhưng yêu nghề với đồng nghiệp tốt, nên hồi đó chịu cày lắm. Sau ngót 4 năm thì được cử đi làm quản lý khu vực ở một nước cũng trong Đông Nam Á này thôi, nhưng cảm thấy hãnh diện vl. Trong đám bạn cũng được xếp vào phần được ngưỡng mộ.
Bi kịch là làm một thời gian dài một vị trí nó nhiều vấn đề, mà tính t nó "cụ tỉ" (cụ thể và tỉ mỉ quá mức), với kinh nghiệm kỹ thuật thiếu nhiều, nên t đâm nản. Cm cứ tưởng tượng một thằng <30 toàn đại diện công ty làm việc đàm phán với các bậc >50, có người còn là tỷ phú USD nữa, con họ nhiều khi lớn hơn cả mình là hiểu.
Dù học được nhiều thứ nhanh, nhưng đôi lúc phải chém gió để lấy dự án cho công ty, mà CDT lại thương t như con, làm trong t cảm giác như lừa đảo vậy, thêm nữa nó làm t cảm thấy đôi chút tự cao. Làm con người t càng ngày càng mâu thuẫn, đủ thứ, cho đến một ngày t quyết định dừng lại, xin nghỉ để tính đi Mỹ học tiếp, vì lúc đó t nghĩ khi về t sẽ trên 30 và đủ chín chắn nhận định vấn đề, chứ lúc đó t tự thấy mình còn trẻ quá.
Cầm trong tay vài trăm, tính đủ đóng tiền năm đầu, rồi làm thêm, chủ yếu đi trải nghiệm cho già đời chứ t cũng chán học lắm rồi.
Nhưng.
Nhà t ba mẹ vốn làm nông nghiệp không dư giả nhưng cũng ít phải lo, ai dè từ đợt t nghỉ đến giờ gần 2 năm thua lỗ nhiều + tiền xưa anh em t ăn học nó dồn lại mà ông bà cứ gồng mình trả không cho con cái biết nên thời gian nghỉ ôn IELTS để đi, t ohair trích dần dần số vốn tiết kiệm. Anh chị sinh con mua nhà cũng trả góp để kiếm chỗ cho con chui ra vào, t lại trích.
Bạn bè cần vốn làm ăn, cưới vợ, t nhắm lúc trả sẽ là lúc t bay nên lại trích cho mượn, giờ có người vỡ nợ phần ngại t nên bỏ xứ đi Cam làm, có người không xoay đủ 1 lúc nên trả lắt nhắt. Tiền t cứ thế vơi dần dần, cho đến một ngày các mối vay đều chững lại, thì t nhẩm lại còn trong túi 3tr. Rồi t phải chạy các dự án nhỏ cho ae quen biết để lay lắt qua ngày.
Đến giờ thì t bỏ luôn giấc mông du học, nông nghiệp bết bát, anh em mượn tiền mất khả năng trả thời gian này.
Quay lại xin việc thì vì đặc thù kinh nghiệm vị trí t nên ít nguồn tuyển, được một số công ty ưng thì t dành vài tuần đọc lịch sử hình thành, đi xem dự án họ làm để biết văn hóa công ty rồi mới soạn CV phù hợp để gửi... Và chờ... Và hỏi... Thì công ty hiện đang ngưng tuyển vị trí đó... Và lại tìm công ty khác ... Và giờ là đủ 3 công ty = 3 tháng chờ đợi.
Cảm thấy bế tắc và bất lực, thà họ gọi lên phỏng vấn rồi báo đậu hay rớt cho đỡ bí bách. Chứ cứ toàn thế bị động này thấy chán nản vô cùng.
Tiền thay vì cạn giờ nó lại đầy lên, nhưng là vì t mượn để sống qua ngày.
Cách đây 1 tuần, vì nhiều thứ, t chia tay luôn mối tình 7 năm, mối tình đầu, mối tình t từng tính chờ t có Visa du học sẽ cưới...
Giờ thấy cuộc sống t bế tắc quá. Muốn nhắm mắt lại một lần và mãi mãi dù còn nhiều ước vọng.


lấy chịch làm thú vui đi. sao mày chia tay. dốt thế. ngon thì nối lại đi
 
T thấy m giỏi mà còn trẻ mà có chuyên môn rồi sống tình cảm với bạn bè , anh em .Chỉ là tự nhiên cv đang thuận lợi m tự chọn cách bỏ hết rồi giờ không đi được , làm không xong đâm ra rối trí .
Idol nói câu nào hay câu nấy, phải mời vodka ngay ahihi
 
Ah ko, cái này là may thôi ạ.
Còn giờ vẫn loay hoay. Bế tắc lắm.
Không biết giờ phải làm gì nữa. Mà chắc cũng chẳng có cơ hội để làm gì.
mày giỏi vl ra. thấy có ý chí nữa, gắng thêm tí đi. thấy học dc ielt là ôk rồi. t ngu ngoại ngữ vcl mà học đéo vào dc. có ngoại ngữ làm đéo gì cũng có luơng cao hết
 
T hiểu đc cảm giác của m. Còn trẻ quá mà đã gắn vào 1 chỗ thì luôn có cảm giác bất an, lúc nào cũng sẽ có suy nghĩ hay là mình thử cái khác, hay mình đi theo con đường kia sẽ tốt hơn. Cảm giác lung lay không tin tưởng vào chính bản thân mình. Vậy nên t nghĩ quyết định của m là đúng, có thêm những biến cố, có thêm những kinh nghiệm sẽ làm vững vàng hơn bản lĩnh của mình, lúc ấy đi vào ổn định công việc lâu dài cũng sẽ tốt hơn. Nghĩ thế nên t cứ mặc cho bọn bạn cùng trang lứa giỏi đến đâu thì đến, t cứ xác định sau 30 mới ổn định hoàn toàn, trước 30 vẫn có quyền thử, có quyền được sai
 
Mới chưa 30 thì lo gì. Cố lên mày ! Nếu người yêu chia tay mày thì thôi, còn sao lại ngược lại. Nhiều thằng có việc ngon, mà kém tiếng anh ko kiếm được việc ngon hơn đấy mà mày lại giỏi đàm phán. Sao ko nghĩ mình sẽ làm chủ mà lại phải xin việc.
 
Đã khuya rồi nhưng vẫn không ngủ được cm ạ (vào xàm xưng vậy cho dễ nhé, chứ trong đây dân cứng tuổi nhiều hơn đám choai). Nên xàm lơ một bài với cm cho thoải mái đỡ rối ren lòng.
Tuổi t thì gần 30 rồi, lúc trước ra trường đi làm cũng chật vật lắm, xin vào được công ty đa quốc gia, làm bên Sale Dự án. Làm thì cực, nhưng yêu nghề với đồng nghiệp tốt, nên hồi đó chịu cày lắm. Sau ngót 4 năm thì được cử đi làm quản lý khu vực ở một nước cũng trong Đông Nam Á này thôi, nhưng cảm thấy hãnh diện vl. Trong đám bạn cũng được xếp vào phần được ngưỡng mộ.
Bi kịch là làm một thời gian dài một vị trí nó nhiều vấn đề, mà tính t nó "cụ tỉ" (cụ thể và tỉ mỉ quá mức), với kinh nghiệm kỹ thuật thiếu nhiều, nên t đâm nản. Cm cứ tưởng tượng một thằng <30 toàn đại diện công ty làm việc đàm phán với các bậc >50, có người còn là tỷ phú USD nữa, con họ nhiều khi lớn hơn cả mình là hiểu.
Dù học được nhiều thứ nhanh, nhưng đôi lúc phải chém gió để lấy dự án cho công ty, mà CDT lại thương t như con, làm trong t cảm giác như lừa đảo vậy, thêm nữa nó làm t cảm thấy đôi chút tự cao. Làm con người t càng ngày càng mâu thuẫn, đủ thứ, cho đến một ngày t quyết định dừng lại, xin nghỉ để tính đi Mỹ học tiếp, vì lúc đó t nghĩ khi về t sẽ trên 30 và đủ chín chắn nhận định vấn đề, chứ lúc đó t tự thấy mình còn trẻ quá.
Cầm trong tay vài trăm, tính đủ đóng tiền năm đầu, rồi làm thêm, chủ yếu đi trải nghiệm cho già đời chứ t cũng chán học lắm rồi.
Nhưng.
Nhà t ba mẹ vốn làm nông nghiệp không dư giả nhưng cũng ít phải lo, ai dè từ đợt t nghỉ đến giờ gần 2 năm thua lỗ nhiều + tiền xưa anh em t ăn học nó dồn lại mà ông bà cứ gồng mình trả không cho con cái biết nên thời gian nghỉ ôn IELTS để đi, t ohair trích dần dần số vốn tiết kiệm. Anh chị sinh con mua nhà cũng trả góp để kiếm chỗ cho con chui ra vào, t lại trích.
Bạn bè cần vốn làm ăn, cưới vợ, t nhắm lúc trả sẽ là lúc t bay nên lại trích cho mượn, giờ có người vỡ nợ phần ngại t nên bỏ xứ đi Cam làm, có người không xoay đủ 1 lúc nên trả lắt nhắt. Tiền t cứ thế vơi dần dần, cho đến một ngày các mối vay đều chững lại, thì t nhẩm lại còn trong túi 3tr. Rồi t phải chạy các dự án nhỏ cho ae quen biết để lay lắt qua ngày.
Đến giờ thì t bỏ luôn giấc mông du học, nông nghiệp bết bát, anh em mượn tiền mất khả năng trả thời gian này.
Quay lại xin việc thì vì đặc thù kinh nghiệm vị trí t nên ít nguồn tuyển, được một số công ty ưng thì t dành vài tuần đọc lịch sử hình thành, đi xem dự án họ làm để biết văn hóa công ty rồi mới soạn CV phù hợp để gửi... Và chờ... Và hỏi... Thì công ty hiện đang ngưng tuyển vị trí đó... Và lại tìm công ty khác ... Và giờ là đủ 3 công ty = 3 tháng chờ đợi.
Cảm thấy bế tắc và bất lực, thà họ gọi lên phỏng vấn rồi báo đậu hay rớt cho đỡ bí bách. Chứ cứ toàn thế bị động này thấy chán nản vô cùng.
Tiền thay vì cạn giờ nó lại đầy lên, nhưng là vì t mượn để sống qua ngày.
Cách đây 1 tuần, vì nhiều thứ, t chia tay luôn mối tình 7 năm, mối tình đầu, mối tình t từng tính chờ t có Visa du học sẽ cưới...
Giờ thấy cuộc sống t bế tắc quá. Muốn nhắm mắt lại một lần và mãi mãi dù còn nhiều ước vọng.


Thứ nhất tao nể mày vì mày từng rất tự tin, tự tin là thứ khi được chất vấn ít thằng dám khẳng định bản thân mình có nhưng tao thấy mày đã làm chủ nó rất tốt để tiến tới vị trí đó
Thứ hai tao nể mày, mày rất giỏi và cực giỏi. Bước tới tầm của mày ít thằng trên xàm này có thể đặt chân tới
Thứ ba là mày hiểu rõ cuộc chơi, biết rõ mày đang ở đâu và cuộc chơi sẽ tới đâu. Mày biết phải làm gì để làm chủ nó, khi nắm không chắc cơ hội thứ mày chọn không là mạo hiểm chơi tiếp mà là mạo hiểm từ bỏ để bắt đầu cuộc chơi khác.
Tao khuyên mày, từ vị trí của một thằng không bằng mày. Mày có từng đó kiến thức và nền móng, mày còn trẻ và khỏe, mày còn nhiều cơ hội. Giờ hãy làm bất cứ việc gì ra tiền, tiếp tục trau dồi trong thời gian chờ đợi, thời gian là tiền bạc. Đợi đồng nghĩa mày mất tiền, nhưng cũng đồng nghĩa với mày làm ra tiền. Nghe tao, tiếp tục chiến đấu. Còn chuyện tình cảm có lẽ tao không khuyên mày được điều gì, bảy năm là cả một phần tuổi trẻ. Mày đau nhiều thì người con gái họ đau hơn mày x lần, mày nên cân bằng lại cuộc sống. Tao biết cuộc sống này là công bằng, nhưng cũng có lúc nó không như vậy.
Chúc mày sức khỏe
 

Có thể bạn quan tâm

Top