Tản mạn về ngày 30/4 và giấc mộng đổi đời

Ignatz

Kích Dục Đại Sư
Ai cũng nằm mộng, sáng dậy quên hết hoặc biết đó là mộng, dù lành hay dữ, vẫn là mộng, không phải đời thường.


Khổ là khổ những ai mộng ngay trong lúc tỉnh, 50 năm hay 100 năm hay 1000năm vẫn là cơn mộng cũ lập đi lập lại.


Không nói chuyện đúng, sai, hay, dở; nội việc mộng đi mộng lại 1 cơn mộng đã là "bất thường" rồi.


Vì ngày 30/4 mà cuộc sống của nhiều người đảo lộn; có người "tới số", có người đi xuống, có người đi lên (theo nghĩa này hay nghĩa khác). Đâu thể nào vừa ăn bánh lại vừa muốn cái bánh còn y nguyên. Không đổi đời thì làm sao mà có được quốc tịch nước ngoài, ngồi vui vẻ coi Paris By Night, mở tiệm nail một ngày có biết bao nhiêu tiền tip?

Về mặt vô hình, mình hay nói con người có cộng nghiệp, rồi lại có biệt nghiệp. Vậy nếu đã tin thì thử phân tích ngày 30/4, chỗ nào là cộng nghiệp, chỗ nào là biệt nghiệp?

Có 30/4 hay không, có COVID-19 hay không, ngày cũng 3 bữa cơm, 3 cử cafe, 2 giờ xem phim, 1 giờ nghe nhạc, 30 phút làm tình :-)

Đối với mỗi người, câu hỏi nên hỏi là: đâu là thực?
 
GIẤC MỘNG HOÀNG LƯƠNG
Akutagawa Ryunosuke

Lư sinh nghĩ rằng mình đã chết. Trước mắt thì tối đen như mực, tiếng khóc lóc của con cháu cũng xa dần rồi tắt hẳn. Dường như có một quả cân vô hình đang buộc dưới chân chàng, chàng cảm thấy thân thể mình đang từ từ chìm xuống. Chàng bỗng chốc giật nảy mình, cả hai mắt đều mở toang.
Đạo sĩ Lữ ông vẫn đang ngồi bên chiếc gối, nồi kê vàng chủ quán nấu cũng chưa chín nhừ. Lư sinh xoa xoa mắt, ngáp một hơi rõ dài, nhấc đầu khỏi chiếc gối sứ màu xanh. Ánh mặt trời chiếu rọi lên những cành khô đã trụi lá, buổi chạng vạng mùa thu ở Hàm Đan lúc nào cũng có vẻ thê lương.
- Tỉnh rồi sao? Lữ ông cắn bộ râu, nhịn cười và hỏi.
- Hừm.
- Anh thấy hết trong giấc mộng rồi chứ?
- Tôi đã thấy rồi.
- Vậy anh thấy những gì?
- Rất nhiều thứ, đó là giấc mộng dài. Trước thì tôi cưới được con gái nhà họ Thôi ở Thanh Hà về làm vợ, dường như nàng rất xinh đẹp và đoan chính. Năm sau, tôi đỗ Tiến sĩ, nhậm chức Vị Nam úy. Sau đó, từng làm qua các chức Giám sát Ngự sử, Khởi cư xá nhân Tri chế cáo, từng bước thăng quan, lên tới Trung thư môn hạ Bình chương sự. Do gặp phải lời gièm pha nên suýt nữa bị giết chết, may sao giữ được mạng và phát phối đến Hoan Châu, lận đận ở đó năm sáu năm. Không lâu sau, mọi oan khuất đều gột rửa, được triệu về kinh, giữ chức Trung thư lệnh, phong làm Yên Quốc Công. Khi đó tôi nghĩ đây chính là năm phúc thọ của đời mình, vì tôi đã có năm người con và mười mấy đứa cháu.
- Sau đó thì sao?
- Tôi chết đi, tôi nhớ mình đã sống hơn tám mươi tuổi.
Lữ ông vuốt râu đắc ý.
- Cái lẽ vinh nhục, thời vận sang hèn, tất cả những mùi vị đó anh đều nếm hết rồi. Kỳ diệu thay! Cái gọi là cuộc đời, so với giấc mộng của anh cũng chẳng khác gì nhiều. Do đó, sự cố chấp và cuồng nhiệt của anh với cuộc đời đã nguội đi chút nào chưa? Lý lẽ được mất, tình cảm sinh, tử, xem ra đều chẳng có ý nghĩa gì hết. Không phải vậy hay sao?
Lư sinh ngưng thần nghe những lời Lữ ông nói, tới lúc thấy ông dặn dò hết sức ân cần như vậy thì gương mặt chàng tựa như trở lại buổi thiếu niên, đôi mắt sáng rực, hỏi rằng:
- Chính bởi đây là giấc mộng, vậy nên tôi vẫn muốn sống. Giấc mộng kia mà thức tỉnh thì cũng chính là lúc tôi thức khỏi giấc mộng này. Cho tới lúc đó, tôi vẫn muốn sống một cách thật chân thành. Ngài cũng nghĩ như vậy chăng?
Khuôn mặt Lữ ông không thể hiện ra điểu gì, nhưng cũng chẳng nói một chữ “không”.
Tháng 10 năm Taisho thứ sáu (1917)
 
Mày là thằng Can kiều đúng ko ? Tao hỏi lan man xíu.
Còn về nội dung đầu mày viết, tao nghĩ ngày 30/4 năm ấy là mở đầu cho 1 cuộc sống mới của 3 số phận.

1 mới đầu là 1 cơn án mộng, nhưng rồi qua cơn giông, họ và con cháu họ coi như đã thoát được địa ngục so với chính nơi họ đang ở bây giờ.

2 trở thành tầng lớp cai trị, quý tộc kiểu mới, 1 startup thành công, từ những kẻ ở thế giới thứ 3 nghèo đói, may mắn lựm được bí kíp mà đánh bắc dẹp nam, thống trị toàn cõi, sống sung sướng quyền uy đã vài đời và có thể còn kéo dài...

3 là số phận bi đát hơn, sống trong cơn mộng của nô lệ nhưng không biết hoặc số ít có biết cũng không thể thoát đc, ai thoát đã thoát còn lại là không thể cứu mình khỏi cơn ác mộng này.
 
Top