Tao có quá đáng quá không ?

thang990

Con Chym bản Đôn
Chuyện gia đình tao ít khi lên mạng kể lể nhưng đợt này bức xúc vcl tao muốn tâm sự với bọn mày tí cho hả giận :
Đợt trước hồi sinh viên nói thật tao có chơi bời bar bọt các củng cũng vì cái tính sĩ diện bao bè các kiểu mà nợ nần lên xuống, bễ lắm. Còn vay nóng các kiểu để trả nợ chỗ này đập vào chỗ kia . Có một đợt phải vào nam ở một thời gian đợi bố mẹ tao giải quyết xong xuôi mới ra được, từ đó mới tỉnh ngộ thương bố mẹ tập trung chí thú làm ăn bây giờ có của ăn của để.
Điều đáng nói là hồi đấy nhà tao khó bố mẹ thì thương cũng chạy vạy đi vay họ hàng nhưng mọi người biết chuyện tao chơi bời đéo ai giúp có mỗi ông anh con bác ruột bên mẹ tao còn thương giúp cho một nửa rồi mẹ tao bán đất đi để trả nốt cho tao ra làm lại cuộc đời. Hồi đấy nói thật bố mẹ tao khá buồn họ hàng đặc biệt bên nhà bố tao có hai bác ( Bố tao là con út, ông nội tao đẻ 3 người con ) và có các anh đều ăn nên làm ra nhưng không ai giúp thậm chí được một câu hỏi han. Nên từ đợt đó đến giờ tao ít giao lưu gặp gỡ trừ khi có dịp quan trọng như giỗ ông bà nội tao thì tao có qua ăn cơm xong cũng té chứ ko vui vẻ như trước nữa.
Đến bây giờ hôm qua thì ông bác với ông anh tao sang nhà bố mẹ tao ăn cơm ( Tao bình thường với vợ cứ thứ 7 là qua chơi ăn cơm với bố mẹ vì bọn tao ở riêng ). Tao với vợ qua được một lúc thì bác với ông anh tao qua, được vài chén rượu ông anh với bác bắt đầu ỉ ơi vay tiền tao do đợt rồi ông ấy vay tiền mở cửa hàng điện thoại dính đúng đợt covid bị giãn cách chẳng làm ăn được gì mà tiền mở là tiền đi vay nóng ở ngoài ( nghe tao thấy ngu vl). Giờ chúng nó đòi gắt quả cả lãi cả gốc 500 củ đã cho dừng lãi nhưng hẹn trong tháng này phải trả hết. Nếu bình thường tính tao anh em trong nhà có việc tao giúp không tiếc ( như vừa rồi nhà vợ ông anh cũng vỡ có vay tao 200 tao không lấy lời lãi gì bảo là bao giờ có anh trả em cũng được vì dù sao nhà vợ đối xử với tao rất tốt ), nhưng chuyện này lại làm tao nhớ tới năm xưa. Biết rằng ai cũng có lúc lầm lỡ nhưng nghĩ đến cảnh đợt đấy biết mẹ tao khóc lóc đi vay mượn họ hàng đéo ai cho máu nóng tao lại nổi lên. Làm 1 chén rượu tao nói thẳng rất tiếc em không giúp anh được đợt này tiền em không để không cũng đẩy đi đầu tư mỗi chỗ một ít rồi ,cũng vừa trả nốt trả góp căn chung cư của hai vợ chồng xong. Cái này thì tao nói thật nhưng mẹ tao thì biết tao cũng vừa có một quả ok lắm bảo thôi giúp anh với bác đi cho xong bọn xã hội không nó kéo đến nhà thì lại mệt ( Tính mẹ tao thì hay thương hay nghĩ cho người khác ), tao uống nốt chén thấy vợ cũng ăn xong rồi nên đứng dậy thôi anh với bác cố gắng lo cháu đợt này thật sự không đủ rồi ra về. Ra đến cửa thì vợ tao bảo thôi anh về đi em nay ngủ lại với mẹ ( Thi thoảng vợ tao vẫn thế thì hai mẹ con cũng thân nhau hòa hợp ) ,tao nói thẳng với vợ mẹ có tỉ tê gì cũng không được nhận lời ( Việc này thì vợ tao cực nghe lời nên tao yên tâm ). Hôm nay vợ về được một lúc thì mẹ gọi điện nói giúp bác với anh đi chứ sáng nay bác với anh lại qua nhờ mẹ nói với con ( đm mặt dày thật ) . Tao mới điên tiết gọi cho ông anh bảo việc nhà anh anh tự giải quyết đừng lôi nhà tôi vào, đm hồi trước tôi bễ thì có ai hỏi thăm giúp đỡ không mà giờ nhờ tôi giúp ? Việc đếch gì tôi phải giúp với những người chỉ biết mình như nhà anh, tiền đấy tôi đi làm từ thiện còn thiết thực hơn ( Nguyên văn tao không thêm thắt gì cả còn quát to) Một lúc tao giập máy lại gọi cho vợ tao ( đéo hiểu sao có số ) vợ nghe thấy là ông ấy thì tao kêu giập rồi chặn số luôn. ĐM theo chúng mày tao có quá đáng quá không ? Ở hoàn cảnh chúng mày chúng mày sẽ làm thế nào ? Vợ tao thì riêng chuyện này không can thiệp chỉ bảo anh nghĩ xem nên làm thế nào cho phải ??
 
Tao thấy mày cho vay cũng hợp lý mà không cho vay cũng hợp lý. Khi mày bễ nhất, thì họ hàng là người khinh mày đầu tiên. Trường hợp này tao cũng ko dám nói là mày nên cho vay hay không, vì người trong cuộc là mày mới tự đánh giá được.
 
Tao thấy mày cho vay cũng hợp lý mà không cho vay cũng hợp lý. Khi mày bễ nhất, thì họ hàng là người khinh mày đầu tiên. Trường hợp này tao cũng ko dám nói là mày nên cho vay hay không, vì người trong cuộc là mày mới tự đánh giá được.
Tao thì đang không muốn cho vay cơ mà tao chỉ đang muốn hỏi là tao cư xử nói năng vậy có quá đáng không nhỉ ? Tính tao thì với người thân họ hàng kể cả của tao hay nhà vợ tao đếu rất thoải mái tốt tính nhưng kiểu nghĩ lại chuyện xưa thì tao đéo thể chấp nhận nổi
 
Ai giúp mình thì lúc người ta khó khăn thì sống chết gì tao cũng sẽ chung vai gánh giúp phần nào. Còn nhìn tao chết mà đi qua như người dưng thì có là ruột thịt thì tao cũnh cho lướt. Trước tao bễ, mấy thằng bạn thân giúp tao nhiều nên giờ với chúng nó tao coi còn thân thiết hơn ae trong nhà. Việc này có ơn có trả, mày đéo phải lăn tăn. Cuộc sống nó vậy, tình thân nhiều lúc nó cũng chả được như tình bạn. Hãy cứ làm theo lương tâm của mày.
 
Phải t tao cũng giống mày , dm lúc đi hỏi vay thì chúng nó khinh như chó ,giờ lại đi vay lai thì cut nhá
 
tiền là của m thì m muốn làm sao làm đéo ai có quyền ý kiến, nhưng cách m giải quyết là của 1 người bình thường, còn ng đắc đạo thì sẽ cho mượn, người ta gọi là lấy ân bảo oán, thiên hạ mới sợ m
 
Ai giúp mình thì lúc người ta khó khăn thì sống chết gì tao cũng sẽ chung vai gánh giúp phần nào. Còn nhìn tao chết mà đi qua như người dưng thì có là ruột thịt thì tao cũnh cho lướt. Trước tao bễ, mấy thằng bạn thân giúp tao nhiều nên giờ với chúng nó tao coi còn thân thiết hơn ae trong nhà. Việc này có ơn có trả, mày đéo phải lăn tăn. Cuộc sống nó vậy, tình thân nhiều lúc nó cũng chả được như tình bạn. Hãy cứ làm theo lương tâm của mày.
Như tao nói ở trên lúc tao bễ nhất thì tao phải vào nam thằng bạn thân tao cũng lo cho tao chỗ ăn ở công việc tạm thời. Sau có ông anh bên mẹ tao giúp nên giờ anh em cũng rất quý nhau, đợt rồi ông anh tao cũng vỡ chút cũng có vay tao tao không nghĩ ngợi gì mà ck luôn, thằng bạn tao cũng vậy. Nhưng còn với ông anh con bác kia tao nói thật tao đéo có cảm tình gì nhưng tính tao cũng lành nay nói nặng lúc người ta khó khăn thì lại thấy áy náy, còn vay thì chắc chắn tao đéo cho vay cơ mà chỉ sợ là lại cứ đến phiền bố mẹ tao thì mẹ tao lại nghĩ ngợi...
 
Để kết luận mày có quá đáng ko thì phải biết 2 bố con sang nhà bố mẹ mày ăn cơm là họ hàng về phía bố mày hay mẹ mày? :boss:
 
Đéo giúp là đúng, nhưng mà thái độ thế thì đéo đc rồi. Nếu là tao thì tao cứ bảo đéo có tiền, thế là thôi chứ việc gì phải quát, quát thế thì mày còn đéo bằng người ta hồi xưa.
Mày đéo hiểu hồi trước người ta cũng đuổi mẹ tao như gì, tao quên không nói chuyện này dù mẹ tao đến nhà khóc lóc ( Chuyện này tao biết cũng tình cờ thôi chứ mẹ tao thì giấu ). Tao đã bảo đéo có tiền rồi nhưng mẹ tao biết chuyện tao có thì cứ nói vào với cả lại còn cái chuyện gọi điện làm phiền vợ tao với lại vừa hôm qua qua sáng nay lại qua gặp mẹ tao (đi vay mà như kiểu đi đòi nợ ấy ) nên lúc đấy tao mới cáu. Chứ tính tao thì bình thường thậm chí nhiều người bảo là lành quá , còn tao giận thì quát chửi lúc đấy thôi sau không để bụng
 
Để kết luận mày có quá đáng ko thì phải biết 2 bố con sang nhà bố mẹ mày ăn cơm là họ hàng về phía bố mày hay mẹ mày? :boss:
bác ruột tao bên bố tao ủa tao kể ở trên rồi mà ( Ông nội đẻ ba người con bố tao là út còn bác này là bác thứ 2 )
 
Phải là tao thì tao cũng đéo cho vay. Tao nói thế này để mày hiểu này. Khi trước mày khó khăn, nhà bác mày đéo cho vay vậy có nghĩa họ coi trọng tiền bạc hơn tình cảm. Mà với loại người như thế có cho vay đéo biết bao h mày lấy lại được. Mày cũng phải quý trọng sức lao động của vợ chồng mày, nên đéo cho vay hợp lý hơn. Còn tao cho vay tiền nhiều lần. Đkm khi hỏi vay nóng 3 ngày, sau đó giờ gần năm vẫn khát hẹn. Mất hết cả tình cảm lẫn niềm tin. Thiệt thòi kinh tế một lần mà giờ phát bực. Tao quyết tâm đéo cho vay tiền nưaz. Hỏi tao từ chối hết
 
tiền là của m thì m muốn làm sao làm đéo ai có quyền ý kiến, nhưng cách m giải quyết là của 1 người bình thường, còn ng đắc đạo thì sẽ cho mượn, người ta gọi là lấy ân bảo oán, thiên hạ mới sợ m
Tiền tao làm được kiếm được tao công đức cũng nhiều, tính tao yêu trẻ con nên hay ra chùa Bồ Đề cho bọn trẻ con bánh kẹo đóng công đức cho chùa nuôi các cháu hàng tháng vẫn đều. Thi thoảng đi đường buổi tối mà tao gặp người vô gia cư ngủ ngoài đường tao cũng hay cho tiền, tiền thì với tao 500 tao ck một phát ok nhưng ko làm cách nào tao quên được cái quá khứ cả :(
 
Phải là tao thì tao cũng đéo cho vay. Tao nói thế này để mày hiểu này. Khi trước mày khó khăn, nhà bác mày đéo cho vay vậy có nghĩa họ coi trọng tiền bạc hơn tình cảm. Mà với loại người như thế có cho vay đéo biết bao h mày lấy lại được. Mày cũng phải quý trọng sức lao động của vợ chồng mày, nên đéo cho vay hợp lý hơn. Còn tao cho vay tiền nhiều lần. Đkm khi hỏi vay nóng 3 ngày, sau đó giờ gần năm vẫn khát hẹn. Mất hết cả tình cảm lẫn niềm tin. Thiệt thòi kinh tế một lần mà giờ phát bực. Tao quyết tâm đéo cho vay tiền nưaz. Hỏi tao từ chối hết
Thật nhiều khi cho vay xong đòi phát mệt, nhiều lúc tao cho vay 1 2 triệu lặt vặt xong đòi mãi đéo được tao cho luôn nhưng từ đó cũng đéo chơi nữa. Vợ tao thì lành ( dân sư phạm mầm non ) lương công chức ba cọc ba đồng nói chung việc lớn nhỏ trong nhà một tay tao lo lương vợ không đụng đến, việc này vợ tao cũng biết việc hồi trước tao thế nào mà mọi người đối xử hồi đó thế nào nhưng cho tao tự quyết. Nay vợ sang bên bác nhà vợ chơi ở nhà buồn quá nên mới ngồi gõ hỏi bọn mày... Tao chỉ lăn tăn là do tao nóng mà cũng có nói hơi nặng lời..
 
Thật nhiều khi cho vay xong đòi phát mệt, nhiều lúc tao cho vay 1 2 triệu lặt vặt xong đòi mãi đéo được tao cho luôn nhưng từ đó cũng đéo chơi nữa. Vợ tao thì lành ( dân sư phạm mầm non ) lương công chức ba cọc ba đồng nói chung việc lớn nhỏ trong nhà một tay tao lo lương vợ không đụng đến, việc này vợ tao cũng biết việc hồi trước tao thế nào mà mọi người đối xử hồi đó thế nào nhưng cho tao tự quyết. Nay vợ sang bên bác nhà vợ chơi ở nhà buồn quá nên mới ngồi gõ hỏi bọn mày... Tao chỉ lăn tăn là do tao nóng mà cũng có nói hơi nặng lời..
Nhiều nhà a e ruột ngta còn đéo cho nhau vay cơ mày ạ. A e họ như mày là bt thôi. Mà họ hàng đối xử chân thành, yêu quý nhau đùm bọc nhau mới có tình cảm. Còn đối xử vs nhau như Lồn thì cũng khác đéo người dưng, còn đéo bằng hàng xóm. Mày hãy để thằng anh họ mày tự chịu trách nhiệm với việc nó làm
 
Vay cái lol, dm mày cho vay đi rồi xem nó có trả không thì biết. Từ vụ chém người ở Hà Nội vì bị người thân vay tiền là tao rất cẩn thận.
 
Tao thấy bình thường mà mày đầu tư gì mà giỏi vậy ;))
 
Tao thà vay bank chứ k vay người thân, ngược lại tao cũng đéo cho người thân vay tiền
 
Chuyện gia đình tao ít khi lên mạng kể lể nhưng đợt này bức xúc vcl tao muốn tâm sự với bọn mày tí cho hả giận :
Đợt trước hồi sinh viên nói thật tao có chơi bời bar bọt các củng cũng vì cái tính sĩ diện bao bè các kiểu mà nợ nần lên xuống, bễ lắm. Còn vay nóng các kiểu để trả nợ chỗ này đập vào chỗ kia . Có một đợt phải vào nam ở một thời gian đợi bố mẹ tao giải quyết xong xuôi mới ra được, từ đó mới tỉnh ngộ thương bố mẹ tập trung chí thú làm ăn bây giờ có của ăn của để.
Điều đáng nói là hồi đấy nhà tao khó bố mẹ thì thương cũng chạy vạy đi vay họ hàng nhưng mọi người biết chuyện tao chơi bời đéo ai giúp có mỗi ông anh con bác ruột bên mẹ tao còn thương giúp cho một nửa rồi mẹ tao bán đất đi để trả nốt cho tao ra làm lại cuộc đời. Hồi đấy nói thật bố mẹ tao khá buồn họ hàng đặc biệt bên nhà bố tao có hai bác ( Bố tao là con út, ông nội tao đẻ 3 người con ) và có các anh đều ăn nên làm ra nhưng không ai giúp thậm chí được một câu hỏi han. Nên từ đợt đó đến giờ tao ít giao lưu gặp gỡ trừ khi có dịp quan trọng như giỗ ông bà nội tao thì tao có qua ăn cơm xong cũng té chứ ko vui vẻ như trước nữa.
Đến bây giờ hôm qua thì ông bác với ông anh tao sang nhà bố mẹ tao ăn cơm ( Tao bình thường với vợ cứ thứ 7 là qua chơi ăn cơm với bố mẹ vì bọn tao ở riêng ). Tao với vợ qua được một lúc thì bác với ông anh tao qua, được vài chén rượu ông anh với bác bắt đầu ỉ ơi vay tiền tao do đợt rồi ông ấy vay tiền mở cửa hàng điện thoại dính đúng đợt covid bị giãn cách chẳng làm ăn được gì mà tiền mở là tiền đi vay nóng ở ngoài ( nghe tao thấy ngu vl). Giờ chúng nó đòi gắt quả cả lãi cả gốc 500 củ đã cho dừng lãi nhưng hẹn trong tháng này phải trả hết. Nếu bình thường tính tao anh em trong nhà có việc tao giúp không tiếc ( như vừa rồi nhà vợ ông anh cũng vỡ có vay tao 200 tao không lấy lời lãi gì bảo là bao giờ có anh trả em cũng được vì dù sao nhà vợ đối xử với tao rất tốt ), nhưng chuyện này lại làm tao nhớ tới năm xưa. Biết rằng ai cũng có lúc lầm lỡ nhưng nghĩ đến cảnh đợt đấy biết mẹ tao khóc lóc đi vay mượn họ hàng đéo ai cho máu nóng tao lại nổi lên. Làm 1 chén rượu tao nói thẳng rất tiếc em không giúp anh được đợt này tiền em không để không cũng đẩy đi đầu tư mỗi chỗ một ít rồi ,cũng vừa trả nốt trả góp căn chung cư của hai vợ chồng xong. Cái này thì tao nói thật nhưng mẹ tao thì biết tao cũng vừa có một quả ok lắm bảo thôi giúp anh với bác đi cho xong bọn xã hội không nó kéo đến nhà thì lại mệt ( Tính mẹ tao thì hay thương hay nghĩ cho người khác ), tao uống nốt chén thấy vợ cũng ăn xong rồi nên đứng dậy thôi anh với bác cố gắng lo cháu đợt này thật sự không đủ rồi ra về. Ra đến cửa thì vợ tao bảo thôi anh về đi em nay ngủ lại với mẹ ( Thi thoảng vợ tao vẫn thế thì hai mẹ con cũng thân nhau hòa hợp ) ,tao nói thẳng với vợ mẹ có tỉ tê gì cũng không được nhận lời ( Việc này thì vợ tao cực nghe lời nên tao yên tâm ). Hôm nay vợ về được một lúc thì mẹ gọi điện nói giúp bác với anh đi chứ sáng nay bác với anh lại qua nhờ mẹ nói với con ( đm mặt dày thật ) . Tao mới điên tiết gọi cho ông anh bảo việc nhà anh anh tự giải quyết đừng lôi nhà tôi vào, đm hồi trước tôi bễ thì có ai hỏi thăm giúp đỡ không mà giờ nhờ tôi giúp ? Việc đếch gì tôi phải giúp với những người chỉ biết mình như nhà anh, tiền đấy tôi đi làm từ thiện còn thiết thực hơn ( Nguyên văn tao không thêm thắt gì cả còn quát to) Một lúc tao giập máy lại gọi cho vợ tao ( đéo hiểu sao có số ) vợ nghe thấy là ông ấy thì tao kêu giập rồi chặn số luôn. ĐM theo chúng mày tao có quá đáng quá không ? Ở hoàn cảnh chúng mày chúng mày sẽ làm thế nào ? Vợ tao thì riêng chuyện này không can thiệp chỉ bảo anh nghĩ xem nên làm thế nào cho phải ??
Mày có 3 điều cần nhớ. Mà đéo thấy đúng thì đừng nhớ. đừng sống vì nó.

1. Luôn nhớ ai giúp mày khi mày trong muôn vàn khó khăn.
2. Luôn nhớ ai bỏ mặc mày khi mày đang ngập trong cùng cực khó khắn.
3. Luôn nhớ ai đẩy mày vào hoàn cảnh muôn vàn khó khăn.

Còn thấy đúng 3 điều trên. Tại sao mày phải giúp kẻ bỏ mặc mày!
 
Mày có 3 điều cần nhớ. Mà đéo thấy đúng thì đừng nhớ. đừng sống vì nó.

1. Luôn nhớ ai giúp mày khi mày trong muôn vàn khó khăn.
2. Luôn nhớ ai bỏ mặc mày khi mày đang ngập trong cùng cực khó khắn.
3. Luôn nhớ ai đẩy mày vào hoàn cảnh muôn vàn khó khăn.

Còn thấy đúng 3 điều trên. Tại sao mày phải giúp kẻ bỏ mặc mày!
Mày nêu ra 3 điều này thì tao thấy tao nói vậy cũng chẳng có gì quá đáng, có thể quyết định được rồi. Chắc cũng phải nói chuyện lại với mẹ tao còn mẹ tao có giận thì tao cũng vẫn không giúp.
 
Mày làm đúng đấy. Lúc bễ thì đéo ai nhìn, những ai bên mày lúc khó khăn, hoạn nạn thì giúp không cần phải nghĩ. Tao giả sử nhé, giờ mày đéo có cái gì trong tay, cầu bơ cầu bất chắc gì lão kia đến làm thân, ăn nhậu để mà vay mượn. Nên mấy loại này next cho nó nhanh.
 
Chuyện gia đình tao ít khi lên mạng kể lể nhưng đợt này bức xúc vcl tao muốn tâm sự với bọn mày tí cho hả giận :
Đợt trước hồi sinh viên nói thật tao có chơi bời bar bọt các củng cũng vì cái tính sĩ diện bao bè các kiểu mà nợ nần lên xuống, bễ lắm. Còn vay nóng các kiểu để trả nợ chỗ này đập vào chỗ kia . Có một đợt phải vào nam ở một thời gian đợi bố mẹ tao giải quyết xong xuôi mới ra được, từ đó mới tỉnh ngộ thương bố mẹ tập trung chí thú làm ăn bây giờ có của ăn của để.
Điều đáng nói là hồi đấy nhà tao khó bố mẹ thì thương cũng chạy vạy đi vay họ hàng nhưng mọi người biết chuyện tao chơi bời đéo ai giúp có mỗi ông anh con bác ruột bên mẹ tao còn thương giúp cho một nửa rồi mẹ tao bán đất đi để trả nốt cho tao ra làm lại cuộc đời. Hồi đấy nói thật bố mẹ tao khá buồn họ hàng đặc biệt bên nhà bố tao có hai bác ( Bố tao là con út, ông nội tao đẻ 3 người con ) và có các anh đều ăn nên làm ra nhưng không ai giúp thậm chí được một câu hỏi han. Nên từ đợt đó đến giờ tao ít giao lưu gặp gỡ trừ khi có dịp quan trọng như giỗ ông bà nội tao thì tao có qua ăn cơm xong cũng té chứ ko vui vẻ như trước nữa.
Đến bây giờ hôm qua thì ông bác với ông anh tao sang nhà bố mẹ tao ăn cơm ( Tao bình thường với vợ cứ thứ 7 là qua chơi ăn cơm với bố mẹ vì bọn tao ở riêng ). Tao với vợ qua được một lúc thì bác với ông anh tao qua, được vài chén rượu ông anh với bác bắt đầu ỉ ơi vay tiền tao do đợt rồi ông ấy vay tiền mở cửa hàng điện thoại dính đúng đợt covid bị giãn cách chẳng làm ăn được gì mà tiền mở là tiền đi vay nóng ở ngoài ( nghe tao thấy ngu vl). Giờ chúng nó đòi gắt quả cả lãi cả gốc 500 củ đã cho dừng lãi nhưng hẹn trong tháng này phải trả hết. Nếu bình thường tính tao anh em trong nhà có việc tao giúp không tiếc ( như vừa rồi nhà vợ ông anh cũng vỡ có vay tao 200 tao không lấy lời lãi gì bảo là bao giờ có anh trả em cũng được vì dù sao nhà vợ đối xử với tao rất tốt ), nhưng chuyện này lại làm tao nhớ tới năm xưa. Biết rằng ai cũng có lúc lầm lỡ nhưng nghĩ đến cảnh đợt đấy biết mẹ tao khóc lóc đi vay mượn họ hàng đéo ai cho máu nóng tao lại nổi lên. Làm 1 chén rượu tao nói thẳng rất tiếc em không giúp anh được đợt này tiền em không để không cũng đẩy đi đầu tư mỗi chỗ một ít rồi ,cũng vừa trả nốt trả góp căn chung cư của hai vợ chồng xong. Cái này thì tao nói thật nhưng mẹ tao thì biết tao cũng vừa có một quả ok lắm bảo thôi giúp anh với bác đi cho xong bọn xã hội không nó kéo đến nhà thì lại mệt ( Tính mẹ tao thì hay thương hay nghĩ cho người khác ), tao uống nốt chén thấy vợ cũng ăn xong rồi nên đứng dậy thôi anh với bác cố gắng lo cháu đợt này thật sự không đủ rồi ra về. Ra đến cửa thì vợ tao bảo thôi anh về đi em nay ngủ lại với mẹ ( Thi thoảng vợ tao vẫn thế thì hai mẹ con cũng thân nhau hòa hợp ) ,tao nói thẳng với vợ mẹ có tỉ tê gì cũng không được nhận lời ( Việc này thì vợ tao cực nghe lời nên tao yên tâm ). Hôm nay vợ về được một lúc thì mẹ gọi điện nói giúp bác với anh đi chứ sáng nay bác với anh lại qua nhờ mẹ nói với con ( đm mặt dày thật ) . Tao mới điên tiết gọi cho ông anh bảo việc nhà anh anh tự giải quyết đừng lôi nhà tôi vào, đm hồi trước tôi bễ thì có ai hỏi thăm giúp đỡ không mà giờ nhờ tôi giúp ? Việc đếch gì tôi phải giúp với những người chỉ biết mình như nhà anh, tiền đấy tôi đi làm từ thiện còn thiết thực hơn ( Nguyên văn tao không thêm thắt gì cả còn quát to) Một lúc tao giập máy lại gọi cho vợ tao ( đéo hiểu sao có số ) vợ nghe thấy là ông ấy thì tao kêu giập rồi chặn số luôn. ĐM theo chúng mày tao có quá đáng quá không ? Ở hoàn cảnh chúng mày chúng mày sẽ làm thế nào ? Vợ tao thì riêng chuyện này không can thiệp chỉ bảo anh nghĩ xem nên làm thế nào cho phải ??
Tuyệt vời. 1 Vote cho mày.
ĐM. Cách đây đúng 10 năm về trước. Năm 2011. Nhà tao cũng vỡ 14 tỷ vì sự ngu đần của tao. Trong đó vay XHĐ lên tới hơn 3 tỷ. Còn lại là vay ngân hàng và các mối quan hệ khác. Mẹ tao đã phải bán 2 mảnh đất và 1 căn nhà đi để trả cho tao. Cuối cùng vẫn còn nợ gần 2 tỷ nữa. Vay mượn họ hàng đéo ai cho vay. Thằng đầu bò, con ml.... nào cũng ngoảnh mặt. Mặc dù tao biết chúng nó đều có tiền cả. (Trước đó hàng chục năm trời, hầu hết bà con họ hàng hai bên nội ngoại đến 80% khi khó khăn đều nhờ vả nhà tao về kinh tế).
Bố tao là con Trưởng, cũng từng làm Quan nhỏ trong Triều đình. Sau khi về hưu thì họ hàng nó cũng đéo nể trọng như trước nữa. Đéo còn có tiếng nói trong các sự vụ lớn của họ hàng. Từ đó tao akay, ghi hận trong lòng. Và cũng chính 1 phần lý do đó mà nó tạo nên con người tao ngày hôm nay. Tao đéo còn tôn trọng ai trong đám họ hàng nữa. Tất cả đều vô hình trong mắt tao.
Sau 10 năm cố gắng tu chí làm ăn, tao cũng đã làm lại được cuộc đời. Số tiền mà tao đánh mất năm đó đã kiếm lại được. Nhưng sự thù hận trong lòng tao thì đéo bao giờ tao quên. Cách đây 2 năm, 1 thằng em họ con ông Chú ruột vỡ nợ 700 củ. Cũng đến nhà tao cạy cục hỏi vay mượn. Gần 10 năm đéo hỏi thăm tao được 1 câu. Giờ đéo hiểu lấy số ở đâu gọi cho tao hỏi vay 500 củ. Có cái đầu bò mà tao cho vay. Tao nói thằng luôn: "Anh không có tiền đâu. Em tự xoay sở đi". Cuối cùng nhà nó tỷ tê nói chuyện với Mẹ tao thế nào ko biết, Mẹ tao lại xuất tiền cho vay (đéo hẹn ngày trả luôn). Mẹ tao biết tao rất hận họ hàng, nên Bà muốn hóa giải thù hận trong tao. Rất nhiều lần nói với tao về vấn đề này. Nhưng tao đều lảng sang chuyện khác. Tao ko muốn cãi lời Bà vì Bà đã hy sinh cho tao rất nhiều, và cũng ko muốn Bà phải buồn.
Rồi năm ngoái. Con em con bà cô ruột cũng gọi hỏi vay tiền. Chồng nó cũng vỡ vài trăm, đéo hiểu vì lý do gì. Đến tai tao, nhưng tao tảng lờ coi như đéo biết, cuối cùng vẫn mặt dày gọi cho tao. Tao cũng chỉ trả lời ngắn gọn 1 câu: "Anh không có. Em tự xoay sở".
Cuối cùng Bố tao phải lên tiếng. Ở nhà tao sợ nhất là nước mắt của Mẹ tao và sự giáo huấn của Bố tao. Ở trong 1 khuôn khổ nhất định, tao vẫn phải nghe lời Bố Mẹ tao. Nhưng trong lòng tao thì ko vui. Không bao giờ tao quên những chuyện mà tao đã từng trải qua. Tao đéo phải là Thánh. Tao cũng là con người. Có yêu, có ghét, có thù hận....
Nên khi đọc qua câu chuyện của mày. Tao thấy mình ở trong đó. Tao đồng cảm với mày. Và đồng ý với quan điểm của mày.
1 lần nữa. Vote cho mày 1 phiếu. :-h :-h :-h
 
Tuyệt vời. 1 Vote cho mày.
ĐM. Cách đây đúng 10 năm về trước. Năm 2011. Nhà tao cũng vỡ 14 tỷ vì sự ngu đần của tao. Trong đó vay XHĐ lên tới hơn 3 tỷ. Còn lại là vay ngân hàng và các mối quan hệ khác. Mẹ tao đã phải bán 2 mảnh đất và 1 căn nhà đi để trả cho tao. Cuối cùng vẫn còn nợ gần 2 tỷ nữa. Vay mượn họ hàng đéo ai cho vay. Thằng đầu bò, con ml.... nào cũng ngoảnh mặt. Mặc dù tao biết chúng nó đều có tiền cả. (Trước đó hàng chục năm trời, hầu hết bà con họ hàng hai bên nội ngoại đến 80% khi khó khăn đều nhờ vả nhà tao về kinh tế).
Bố tao là con Trưởng, cũng từng làm Quan nhỏ trong Triều đình. Sau khi về hưu thì họ hàng nó cũng đéo nể trọng như trước nữa. Đéo còn có tiếng nói trong các sự vụ lớn của họ hàng. Từ đó tao akay, ghi hận trong lòng. Và cũng chính 1 phần lý do đó mà nó tạo nên con người tao ngày hôm nay. Tao đéo còn tôn trọng ai trong đám họ hàng nữa. Tất cả đều vô hình trong mắt tao.
Sau 10 năm cố gắng tu chí làm ăn, tao cũng đã làm lại được cuộc đời. Số tiền mà tao đánh mất năm đó đã kiếm lại được. Nhưng sự thù hận trong lòng tao thì đéo bao giờ tao quên. Cách đây 2 năm, 1 thằng em họ con ông Chú ruột vỡ nợ 700 củ. Cũng đến nhà tao cạy cục hỏi vay mượn. Gần 10 năm đéo hỏi thăm tao được 1 câu. Giờ đéo hiểu lấy số ở đâu gọi cho tao hỏi vay 500 củ. Có cái đầu bò mà tao cho vay. Tao nói thằng luôn: "Anh không có tiền đâu. Em tự xoay sở đi". Cuối cùng nhà nó tỷ tê nói chuyện với Mẹ tao thế nào ko biết, Mẹ tao lại xuất tiền cho vay (đéo hẹn ngày trả luôn). Mẹ tao biết tao rất hận họ hàng, nên Bà muốn hóa giải thù hận trong tao. Rất nhiều lần nói với tao về vấn đề này. Nhưng tao đều lảng sang chuyện khác. Tao ko muốn cãi lời Bà vì Bà đã hy sinh cho tao rất nhiều, và cũng ko muốn Bà phải buồn.
Rồi năm ngoái. Con em con bà cô ruột cũng gọi hỏi vay tiền. Chồng nó cũng vỡ vài trăm, đéo hiểu vì lý do gì. Đến tai tao, nhưng tao tảng lờ coi như đéo biết, cuối cùng vẫn mặt dày gọi cho tao. Tao cũng chỉ trả lời ngắn gọn 1 câu: "Anh không có. Em tự xoay sở".
Cuối cùng Bố tao phải lên tiếng. Ở nhà tao sợ nhất là nước mắt của Mẹ tao và sự giáo huấn của Bố tao. Ở trong 1 khuôn khổ nhất định, tao vẫn phải nghe lời Bố Mẹ tao. Nhưng trong lòng tao thì ko vui. Không bao giờ tao quên những chuyện mà tao đã từng trải qua. Tao đéo phải là Thánh. Tao cũng là con người. Có yêu, có ghét, có thù hận....
Nên khi đọc qua câu chuyện của mày. Tao thấy mình ở trong đó. Tao đồng cảm với mày. Và đồng ý với quan điểm của mày.
1 lần nữa. Vote cho mày 1 phiếu. :-h :-h :-h
Bố tao thì ko quản vc của tao và cho tao quyết định ( khả năng bố tao cũng bực mấy ông bác từ thời của tao ). Bố tao thì ít nói nhưng nói cũng thấm vl. Trc ông cũng làm quan nho nhỏ trong bộ công thương về hưu ko một điều tiếng gì. Việc họ hàng vẫn luôn chu đáo chỉ là cực ghét việc tiền nong nợ nần nên hồi tao phá ông cáu lắm đôi lúc còn bảo từ tao luôn. Bố mẹ tao thì chỉ có lương hưu ko đất đai gì tao từ hồi nát đứng lên một tay tự làm cả, ai giúp mình khó khăn tao đều ghi nhớ và nay họ cần tao cũng ko chối từ thậm chí cho vay tao còn ko viết giấy ko lời lãi. Riêng với ông anh này thì tao sẽ kiên quyết ko giúp, có lẽ sẽ phải nói cho mẹ tao hiểu. Tính bà lành hay mủi lòng tao cũng phải tìm cách nói để mẹ tao ko giúp chứ ko cứ đến nhà bố mẹ tao tỉ tê tao sợ mẹ tao lại đi vay tiền cho mượn thì mệt :(
 
Là tao, tao ko cho vay.
Nếu xông xênh thì bảo hỗ trợ anh 10-20tr cho hết nghĩa họ hàng, chứ còn đéo gì tình đâu mà giúp?
 

Có thể bạn quan tâm

Top