Kiloph
Già làng

Chuyện kể rằng có chị lao công cần mẫn quét rác suốt ngày đêm. Bụi bay mù mịt làm cả phố không ai làm ăn ngủ nghê gì được. Rồi cũng chính vì bụi mờ mịt không thấy đường làm một anh tài xế không biết vô tình hay cố ý tông trúng, làm chị đi gặp cụ Mác luôn. Thế là 1 nửa con phố, chắc là bên lề phải thuận gió nên ít bị bụi, nhao ra khóc lóc tôn vinh tinh thần quét rác miệt mài đến quên thân của chị.
Họ cứ kể lể nào là chị chăm chỉ… thế nghề của chị là quét rác thì chị phải quét thôi, lười thì lấy gì ăn mà chả chăm chỉ? Rồi nao là chị giản dị… Thế lao công không giản dị thì phải mặc váy ngắn, đi bốt da, đeo vòng vàng đi quét rác hay sao? Lâu nay nhìn bọn ngợm đeo đồng hồ Rolex mấy chục tỷ đi chống tham nhũng quen rồi nên nhìn người lao công bình thường lại cho là quý hiếm, là giản dị?… Nhưng thôi, nghĩa tử là nghĩa tận, cũng phải tìm ra cái gì mà đưa vào điếu văn chứ chả lẽ để trống? Giản dị và chăm chỉ là phù hợp rồi. Quên thân phục vụ cũng có vẻ đúng rồi, chị chả bị xe tông chết lúc đang ngồi vắt vẻo trên xe rác còn gì?! (Đúng ra thì nên gọi là sinh nghề tử nghiệp hay bất cẩn, không tuân thủ an toàn lao động thôi, chứ chị có vì ai mà hy sinh thân chị đâu?)
Nhưng mải khóc đến nỗi họ không nhận ra là chị lao công không hề hót đi tí rác nào. Chị chỉ vun từ góc này sang góc kia, rác bao lâu nay lưu cữu, rác cũ rác mới vẫn còn nguyên đó. Chỉ cần một cơn gió mạnh hay nước mưa chảy là cả phố lại ngập rác, hôi thối, mù mịt. Cũng không nhận ra là vì chị quét bụi mù lên như vậy nên hàng quán ế ẩm, chẳng ma nào lai vãng đến ăn uống mua bán gì nữa, cả phố đói.
Thế mà họ cứ mải miết khóc. Khóc thành bão luôn chứ không phải chỉ như trời tuôn mưa…
From fb nguyên tống,khứa này lịch sử làm nhà nước đéo biết gốc gác to ko mà var cũng mạnh lắm,lên bài suốt.
Họ cứ kể lể nào là chị chăm chỉ… thế nghề của chị là quét rác thì chị phải quét thôi, lười thì lấy gì ăn mà chả chăm chỉ? Rồi nao là chị giản dị… Thế lao công không giản dị thì phải mặc váy ngắn, đi bốt da, đeo vòng vàng đi quét rác hay sao? Lâu nay nhìn bọn ngợm đeo đồng hồ Rolex mấy chục tỷ đi chống tham nhũng quen rồi nên nhìn người lao công bình thường lại cho là quý hiếm, là giản dị?… Nhưng thôi, nghĩa tử là nghĩa tận, cũng phải tìm ra cái gì mà đưa vào điếu văn chứ chả lẽ để trống? Giản dị và chăm chỉ là phù hợp rồi. Quên thân phục vụ cũng có vẻ đúng rồi, chị chả bị xe tông chết lúc đang ngồi vắt vẻo trên xe rác còn gì?! (Đúng ra thì nên gọi là sinh nghề tử nghiệp hay bất cẩn, không tuân thủ an toàn lao động thôi, chứ chị có vì ai mà hy sinh thân chị đâu?)
Nhưng mải khóc đến nỗi họ không nhận ra là chị lao công không hề hót đi tí rác nào. Chị chỉ vun từ góc này sang góc kia, rác bao lâu nay lưu cữu, rác cũ rác mới vẫn còn nguyên đó. Chỉ cần một cơn gió mạnh hay nước mưa chảy là cả phố lại ngập rác, hôi thối, mù mịt. Cũng không nhận ra là vì chị quét bụi mù lên như vậy nên hàng quán ế ẩm, chẳng ma nào lai vãng đến ăn uống mua bán gì nữa, cả phố đói.
Thế mà họ cứ mải miết khóc. Khóc thành bão luôn chứ không phải chỉ như trời tuôn mưa…
From fb nguyên tống,khứa này lịch sử làm nhà nước đéo biết gốc gác to ko mà var cũng mạnh lắm,lên bài suốt.