Thằng nào hay tự hào dân tộc vào đọc và phản biện đi này

uyen89

Chú bộ đội
Từ lâu tao cũng chán ko tự hào gì rồi, nhất là về những thứ ko liên quan lắm như kiểu ĐTVN thắng, cờ VN xuất hiện ở 1 trận bóng quốc tế, diễu binh, trình diễn Drone…
Đọc thấy bài này có mùi phản động giữa lúc cả nước đang đầy khí thế tự hào DT nên share lên đây cho ae. Tao đọc bài này mà thấy tự hào quá bây ơi
 
Hồi nhỏ, con trai mình rất hay nói “con tự hào về bố”. Mình phải rất nghiêm khắc và kiên trì giải thích cho con không được có suy nghĩ ấy. Con có thể kính trọng bố, ngưỡng mộ bố, hay thậm chí là hãnh diện về bố, nhưng con không thể tự hào về bố. Con không thể TỰ hào về cái không phải do con TỰ tạo ra. Con chỉ có thể tự hào về bản thân, khi con đạt được như bố mà thôi.

Ngược lại, bố có thể tự hào về con nếu sau này con trưởng thành và làm được những điều có ích cho bản thân, cho xã hội. Bởi vì bố là người tạo ra con, nuôi nấng và dạy dỗ, giáo dục con trở thành người như vậy. Và bố cũng sẽ phải xấu hổ nếu con là người có hại cho xã hội. Chứ con đâu có tạo ra bố hay làm gì để bố thành người làm con kính trọng hay ngưỡng mộ đâu mà con có quyền tự hào về bố?! Chỉ có bố hoặc ông bà nội mới có quyền tự hào về bố thôi.

Con trai hiểu ra. Và còn hiểu được một điều còn rộng lớn hơn nữa. Đó là tất cả những kẻ đang bấu víu vào sự thành công của người khác để tự hào thì đều là những kẻ thấp kém và thất bại trong xã hội mà thôi.

Chẳng hạn như cái đám khi nghe đội tuyển Việt Nam thắng một trận đá bóng, chúng liền lập tức hô vang “Tự hào quá Việt Nam ơi”, rồi rủ nhau ra đường “đi bão”. Hay khi nghe tin Vietnamairlines bay vào dịch “giải cứu” công dân, chúng cũng lại “Tự hào quá Việt Nam ơi”… Rồi niềm tự hào đó còn nhanh chóng quá khích chuyển thành Ngạo nghễ… như thể chính chúng đã tạo ra chiến tích ấy vậy.

Trong khi chỉ có các cầu thủ và cha mẹ họ, huấn luyện viên… hay lãnh đạo và cán bộ CNV của Vietnamairlines mới được quyền tự hào về hành động hay chiến thắng của mình mà thôi. Không ai được phép “ăn ké” cái niềm tự hào mà họ đã nỗ lực không ngừng nghỉ mới đạt được đó cả. Tất cả những kẻ kia không đổ một giọt mồ hôi nào cho chiến thắng đó, cũng không thể tự mình làm nên chiến thắng đó nếu vào sân đá thật. Thì chúng có gì để tự hào đây?!

Cũng như vậy, chúng ta có tham gia gì trong chiến thắng Điện Biên Phủ hay “giải phóng MN” không mà cứ tự hào ngạo nghễ thế? Chúng ta chỉ được phép tỏ lòng kính trọng hay ngưỡng mộ những người lính dũng cảm, những ông tướng đã chỉ huy tài tình để giành chiến thắng thôi. Như đối các cầu thủ hay HLV đội bóng vậy.

Sau khi đã dạy con trưởng thành với những triết lý sống “rạch ròi, sòng phẳng” kiểu như trên, gần đây mình mới tình cờ biết một triết gia người Đức cùng thời với Mác cũng đã nói tương tự như mình, thậm chí còn “nặng lời” hơn ở tầm quốc gia, dân tộc: “Loại tự hào rẻ mạt nhất là niềm tự hào dân tộc. Bởi lẽ nếu một người chỉ biết tự hào về quốc gia của mình, điều đó cho thấy rằng anh ta không có phẩm chất nào của riêng mình để có thể tự hào; nếu không thì anh ta đã không phải cậy nhờ tới những thứ mà anh ta chia sẻ với hàng triệu đồng bào của mình. Trái lại, một kẻ được phú cho những phẩm chất cá nhân quan trọng sẽ luôn tự hào về bản thân. Anh ta cũng sẽ luôn luôn nhìn rõ những thiếu sót của quốc gia, vì những sai lầm của nó sẽ liên tục hiện ra trước mắt anh ta. Nhưng những thằng ngu khốn khổ khác không có gì để mà tự hào thì sẽ đều chấp nhận những sai lầm đó vì niềm tự hào về quốc gia mà chúng thuộc về. Chúng sẵn sàng và vui vẻ bảo vệ mọi lỗi lầm và sự điên rồ của nó (quốc gia đó) đến tận chân răng; không phải bởi tình yêu đích thực (với quốc gia đó), mà để khoả lấp đi sự kém cỏi của chính mình“.

Mình thì chỉ dạy con suy luận từ những việc nhỏ và chính cậu đã đúc kết ra điều lớn hơn: một kẻ tự hào về cha mình, tức là kẻ đó chưa bằng cha mình và không có gì để tự hào về bản thân cả. Thế rồi, nếu chẳng may cha nó không có cái để cho nó tự hào thì nó sẽ phải tìm một ai đó trong dòng họ, có họ với nó để tự hào, thành tự hào về dòng dõi, dòng tộc. Rồi nếu trong họ nhà nó chẳng có ai để tự hào thì nó sẽ phải tìm đến những người cùng quê, đồng hương để tự hào về cái địa phương quê nó. Rồi khi cái quê hương của nó chẳng có gì đáng tự hào so với các tỉnh khác thì nó vơ cả Tổ quốc vào để tự hào. Tự hào vì nó là người Việt Nam.

Đó là cái điểm tựa cuối cùng để nó bám vào. Chẳng lẽ lại tự hào vì là người châu Á da vàng giống người Nhật, người Hàn? Rồi không được nữa thì tự hào là công dân trái đất như người Mỹ? Có lẽ cũng vì thế mà triết gia người Đức mới gọi đó là “niềm tự hào rẻ rúng nhất” chăng?! Tự hào về người cha ruột của riêng mình đã là sự rẻ rúng bản thân rồi. Thì còn gì rẻ mạt hơn khi phải lấy “cha chung” của cả trăm triệu người ra để bấu víu vào mà tự hào?!

Như vậy, nếu cứ còn “nhập nhèm” khái niệm Tự hào và cứ tiếp tục giáo dục cái kiểu tự hào ngạo nghễ này, thì đất nước Việt Nam sẽ không bao giờ vươn lên được. Cả Lãnh đạo, cả người dân cần phải biết tự hào về những gì BẢN THÂN MÌNH đã làm cho đất nước này, cho dân tộc này. Chứ đừng ngồi đó mà TỰ HÀO về quá khứ hay Tự hào về tiền nhân, tự hào về những gì người đi trước hoặc người khác không phải là mình đã làm. Quá khứ hay tiền nhân hay những người làm được những việc đáng tự hào đó không phải là của các bạn, không phải là của Lãnh đạo hay bất cứ kẻ nào không tham gia vào những thành công ấy.

Giống như mình đã dạy con mình, không được phép tự hào về bố, mà phải cố gắng phấn đấu cho bằng hoặc hơn bố đi, để mà tự hào về chính bản thân mình. Đó mới là tự hào đích thực và chính đáng, đồng thời cũng không làm cha mẹ hay tiền nhân phải hổ thẹn mà ngược lại, được tự hào vì đã tạo ra hậu duệ như vậy. Hãy dẹp ngay cái niềm tự hào “ăn ké, ăn chực” và vay mượn kia đi thì mới khá được. Đừng tự biến mình thành kẻ thất bại và vô dụng, chỉ biết ăn mày quá khứ hoặc ký sinh vào “tự hào” của người khác để làm niềm vui của mình, để ảo tưởng và che đậy khiếm khuyết của bản thân.
 
495571242_10238396811276384_6692386183756316747_n.jpg
 
Tao đi nước ngoài thấy dân nó tự hào vì quốc gia xây được công trình hùng vĩ, làm được sản phẩm ngon nghẻ, sỡ hữu công nghệ tinh vi, còn nước nào đéo được như thế thì dân nó im chứ đéo tự hào cặc gì
Chỉ có xứ Vẹm cứt đái chuyên culi mà mở miệng ra là tự hào “người Vẹm”, đéo hiểu, cái xứ Vẹm chắc mỗi tuyên láo là hoạt động hiệu quả nhất
 
Hồi nhỏ, con trai mình rất hay nói “con tự hào về bố”. Mình phải rất nghiêm khắc và kiên trì giải thích cho con không được có suy nghĩ ấy. Con có thể kính trọng bố, ngưỡng mộ bố, hay thậm chí là hãnh diện về bố, nhưng con không thể tự hào về bố. Con không thể TỰ hào về cái không phải do con TỰ tạo ra. Con chỉ có thể tự hào về bản thân, khi con đạt được như bố mà thôi.

Ngược lại, bố có thể tự hào về con nếu sau này con trưởng thành và làm được những điều có ích cho bản thân, cho xã hội. Bởi vì bố là người tạo ra con, nuôi nấng và dạy dỗ, giáo dục con trở thành người như vậy. Và bố cũng sẽ phải xấu hổ nếu con là người có hại cho xã hội. Chứ con đâu có tạo ra bố hay làm gì để bố thành người làm con kính trọng hay ngưỡng mộ đâu mà con có quyền tự hào về bố?! Chỉ có bố hoặc ông bà nội mới có quyền tự hào về bố thôi.

Con trai hiểu ra. Và còn hiểu được một điều còn rộng lớn hơn nữa. Đó là tất cả những kẻ đang bấu víu vào sự thành công của người khác để tự hào thì đều là những kẻ thấp kém và thất bại trong xã hội mà thôi.

Chẳng hạn như cái đám khi nghe đội tuyển Việt Nam thắng một trận đá bóng, chúng liền lập tức hô vang “Tự hào quá Việt Nam ơi”, rồi rủ nhau ra đường “đi bão”. Hay khi nghe tin Vietnamairlines bay vào dịch “giải cứu” công dân, chúng cũng lại “Tự hào quá Việt Nam ơi”… Rồi niềm tự hào đó còn nhanh chóng quá khích chuyển thành Ngạo nghễ… như thể chính chúng đã tạo ra chiến tích ấy vậy.

Trong khi chỉ có các cầu thủ và cha mẹ họ, huấn luyện viên… hay lãnh đạo và cán bộ CNV của Vietnamairlines mới được quyền tự hào về hành động hay chiến thắng của mình mà thôi. Không ai được phép “ăn ké” cái niềm tự hào mà họ đã nỗ lực không ngừng nghỉ mới đạt được đó cả. Tất cả những kẻ kia không đổ một giọt mồ hôi nào cho chiến thắng đó, cũng không thể tự mình làm nên chiến thắng đó nếu vào sân đá thật. Thì chúng có gì để tự hào đây?!

Cũng như vậy, chúng ta có tham gia gì trong chiến thắng Điện Biên Phủ hay “giải phóng MN” không mà cứ tự hào ngạo nghễ thế? Chúng ta chỉ được phép tỏ lòng kính trọng hay ngưỡng mộ những người lính dũng cảm, những ông tướng đã chỉ huy tài tình để giành chiến thắng thôi. Như đối các cầu thủ hay HLV đội bóng vậy.

Sau khi đã dạy con trưởng thành với những triết lý sống “rạch ròi, sòng phẳng” kiểu như trên, gần đây mình mới tình cờ biết một triết gia người Đức cùng thời với Mác cũng đã nói tương tự như mình, thậm chí còn “nặng lời” hơn ở tầm quốc gia, dân tộc: “Loại tự hào rẻ mạt nhất là niềm tự hào dân tộc. Bởi lẽ nếu một người chỉ biết tự hào về quốc gia của mình, điều đó cho thấy rằng anh ta không có phẩm chất nào của riêng mình để có thể tự hào; nếu không thì anh ta đã không phải cậy nhờ tới những thứ mà anh ta chia sẻ với hàng triệu đồng bào của mình. Trái lại, một kẻ được phú cho những phẩm chất cá nhân quan trọng sẽ luôn tự hào về bản thân. Anh ta cũng sẽ luôn luôn nhìn rõ những thiếu sót của quốc gia, vì những sai lầm của nó sẽ liên tục hiện ra trước mắt anh ta. Nhưng những thằng ngu khốn khổ khác không có gì để mà tự hào thì sẽ đều chấp nhận những sai lầm đó vì niềm tự hào về quốc gia mà chúng thuộc về. Chúng sẵn sàng và vui vẻ bảo vệ mọi lỗi lầm và sự điên rồ của nó (quốc gia đó) đến tận chân răng; không phải bởi tình yêu đích thực (với quốc gia đó), mà để khoả lấp đi sự kém cỏi của chính mình“.

Mình thì chỉ dạy con suy luận từ những việc nhỏ và chính cậu đã đúc kết ra điều lớn hơn: một kẻ tự hào về cha mình, tức là kẻ đó chưa bằng cha mình và không có gì để tự hào về bản thân cả. Thế rồi, nếu chẳng may cha nó không có cái để cho nó tự hào thì nó sẽ phải tìm một ai đó trong dòng họ, có họ với nó để tự hào, thành tự hào về dòng dõi, dòng tộc. Rồi nếu trong họ nhà nó chẳng có ai để tự hào thì nó sẽ phải tìm đến những người cùng quê, đồng hương để tự hào về cái địa phương quê nó. Rồi khi cái quê hương của nó chẳng có gì đáng tự hào so với các tỉnh khác thì nó vơ cả Tổ quốc vào để tự hào. Tự hào vì nó là người Việt Nam.

Đó là cái điểm tựa cuối cùng để nó bám vào. Chẳng lẽ lại tự hào vì là người châu Á da vàng giống người Nhật, người Hàn? Rồi không được nữa thì tự hào là công dân trái đất như người Mỹ? Có lẽ cũng vì thế mà triết gia người Đức mới gọi đó là “niềm tự hào rẻ rúng nhất” chăng?! Tự hào về người cha ruột của riêng mình đã là sự rẻ rúng bản thân rồi. Thì còn gì rẻ mạt hơn khi phải lấy “cha chung” của cả trăm triệu người ra để bấu víu vào mà tự hào?!

Như vậy, nếu cứ còn “nhập nhèm” khái niệm Tự hào và cứ tiếp tục giáo dục cái kiểu tự hào ngạo nghễ này, thì đất nước Việt Nam sẽ không bao giờ vươn lên được. Cả Lãnh đạo, cả người dân cần phải biết tự hào về những gì BẢN THÂN MÌNH đã làm cho đất nước này, cho dân tộc này. Chứ đừng ngồi đó mà TỰ HÀO về quá khứ hay Tự hào về tiền nhân, tự hào về những gì người đi trước hoặc người khác không phải là mình đã làm. Quá khứ hay tiền nhân hay những người làm được những việc đáng tự hào đó không phải là của các bạn, không phải là của Lãnh đạo hay bất cứ kẻ nào không tham gia vào những thành công ấy.

Giống như mình đã dạy con mình, không được phép tự hào về bố, mà phải cố gắng phấn đấu cho bằng hoặc hơn bố đi, để mà tự hào về chính bản thân mình. Đó mới là tự hào đích thực và chính đáng, đồng thời cũng không làm cha mẹ hay tiền nhân phải hổ thẹn mà ngược lại, được tự hào vì đã tạo ra hậu duệ như vậy. Hãy dẹp ngay cái niềm tự hào “ăn ké, ăn chực” và vay mượn kia đi thì mới khá được. Đừng tự biến mình thành kẻ thất bại và vô dụng, chỉ biết ăn mày quá khứ hoặc ký sinh vào “tự hào” của người khác để làm niềm vui của mình, để ảo tưởng và che đậy khiếm khuyết của bản thân.
Tao mừng vì vẫn còn có người suy nghĩ giống tao như thế này .
 
Công nhận bài viết này không sai về định nghĩa tự hào. Tuy nhiên phải phân biệt: người tự hào kí sinh không có nghĩa là người ta không có gì để tự hào. Ví dụ người hay nói “tự hào là người việt nam”, tuy nhiên bản thân họ tộc của họ vẫn có những cái tự hào riêng chứ. Ai chả có một điều gì đó để tự hào. Tự hào là con trong gia đình cách mạng hay gia đình văn hoá gì đó… cũng là tự hào rồi. Không ai mà không có cái gì để tự hào cả. Chẳng qua họ ko nhận ra thôi
 
Lòng yêu nước, tinh thần ái quốc – nghe thì đơn giản, nhưng là một trong những nền tảng cốt lõi cho sự tồn vong và phát triển của một quốc gia. Vì vậy, giáo dục lòng yêu nước không chỉ cần thiết, mà còn là điều hệ trọng.

Thế nhưng, ngày nay, khái niệm yêu nước đang trở nên vừa trừu tượng vừa bị méo mó: người thì xem nó là cảm xúc nhất thời, người thì biến nó thành biểu diễn hình thức.

Vậy yêu nước là gì?

Hãy cô đọng lại bằng cụm từ giản dị mà sâu sắc:

“Yêu nước là xây dựng và bảo vệ đất nước.”

Câu nói này mở ra 3 thành tố quan trọng cần hiểu rõ:

1. Đất nước là gì? Không chỉ là lãnh thổ, cờ, hay nhà nước. Đất nước là nơi ta thuộc về – là cộng đồng, văn hóa, lịch sử, tương lai của chính con cháu mình. Yêu nước không phải yêu một biểu tượng cụ thể, mà là yêu cái tổng thể gắn liền với nhân phẩm, danh dự, tương lai của chính mình.

2. Xây dựng đất nước là gì? Là bất kỳ hành động nào góp phần làm xã hội tốt hơn – dù là nhỏ. “Góp một viên đá để xây nên một cõi chung.” Là làm việc tử tế, học hành đàng hoàng, kinh doanh có đạo đức, nói thật – sống ngay. Là không xả rác, không lách thuế, không vô cảm.

3. Bảo vệ đất nước không chỉ là chống ngoại xâm.
Đúng, bảo vệ tổ quốc là bảo vệ chủ quyền, nhưng cũng phải bảo vệ khỏi những “nội xâm”:
• Tham nhũng,
• Lạm quyền,
• Hối lộ,
• Thực phẩm bẩn,
• Giả dối trong giáo dục,
• Sự vô cảm,
• Bất công gặm nhấm lòng tin người dân.

Một đất nước không chỉ mất vì kẻ thù bên ngoài, mà còn có thể sụp đổ từ bên trong – nếu không ai lên tiếng.

Yêu nước không phải là sân khấu showbiz.

Không phải chỉ là vẫy cờ, la hét, quay clip diễu binh để lấy tương tác. Càng không phải là lót lá cờ Tổ quốc xuống đất để giành chỗ ngồi trong một lễ diễu binh trang nghiêm.

Yêu nước thực sự là dám soi lại chính mình, dám nhắc nhở điều sai dù điều đó làm ta mất lòng.

Yêu nước cũng là tự tôn – là biết xấu hổ khi đất nước mình bị khinh thường.

Lòng yêu nước phải đi kèm với trách nhiệm, suy nghĩ và hiểu biết, Yêu nước – không phải là trò cảm xúc để hô hào. Yêu nước – là chọn cách sống sao cho đất nước không bị tổn thương thêm vì chính hành vi của mình.

Nguồn Dinh Phong Nguyen
 
Lòng yêu nước, tinh thần ái quốc – nghe thì đơn giản, nhưng là một trong những nền tảng cốt lõi cho sự tồn vong và phát triển của một quốc gia. Vì vậy, giáo dục lòng yêu nước không chỉ cần thiết, mà còn là điều hệ trọng.

Thế nhưng, ngày nay, khái niệm yêu nước đang trở nên vừa trừu tượng vừa bị méo mó: người thì xem nó là cảm xúc nhất thời, người thì biến nó thành biểu diễn hình thức.

Vậy yêu nước là gì?

Hãy cô đọng lại bằng cụm từ giản dị mà sâu sắc:

“Yêu nước là xây dựng và bảo vệ đất nước.”

Câu nói này mở ra 3 thành tố quan trọng cần hiểu rõ:

1. Đất nước là gì? Không chỉ là lãnh thổ, cờ, hay nhà nước. Đất nước là nơi ta thuộc về – là cộng đồng, văn hóa, lịch sử, tương lai của chính con cháu mình. Yêu nước không phải yêu một biểu tượng cụ thể, mà là yêu cái tổng thể gắn liền với nhân phẩm, danh dự, tương lai của chính mình.

2. Xây dựng đất nước là gì? Là bất kỳ hành động nào góp phần làm xã hội tốt hơn – dù là nhỏ. “Góp một viên đá để xây nên một cõi chung.” Là làm việc tử tế, học hành đàng hoàng, kinh doanh có đạo đức, nói thật – sống ngay. Là không xả rác, không lách thuế, không vô cảm.

3. Bảo vệ đất nước không chỉ là chống ngoại xâm.
Đúng, bảo vệ tổ quốc là bảo vệ chủ quyền, nhưng cũng phải bảo vệ khỏi những “nội xâm”:
• Tham nhũng,
• Lạm quyền,
• Hối lộ,
• Thực phẩm bẩn,
• Giả dối trong giáo dục,
• Sự vô cảm,
• Bất công gặm nhấm lòng tin người dân.

Một đất nước không chỉ mất vì kẻ thù bên ngoài, mà còn có thể sụp đổ từ bên trong – nếu không ai lên tiếng.

Yêu nước không phải là sân khấu showbiz.

Không phải chỉ là vẫy cờ, la hét, quay clip diễu binh để lấy tương tác. Càng không phải là lót lá cờ Tổ quốc xuống đất để giành chỗ ngồi trong một lễ diễu binh trang nghiêm.

Yêu nước thực sự là dám soi lại chính mình, dám nhắc nhở điều sai dù điều đó làm ta mất lòng.

Yêu nước cũng là tự tôn – là biết xấu hổ khi đất nước mình bị khinh thường.

Lòng yêu nước phải đi kèm với trách nhiệm, suy nghĩ và hiểu biết, Yêu nước – không phải là trò cảm xúc để hô hào. Yêu nước – là chọn cách sống sao cho đất nước không bị tổn thương thêm vì chính hành vi của mình.

Nguồn Dinh Phong Nguyen
nhiều chữ quá tụi yêu nước đi mẹ hết
 
xứ lừa thì chúng mày phải hiểu là rác rưởi biết đi chiếm hơn 90% nên chúng nó chả làm cái Lồn gì có ích được để mà tự hào, nên phải lấy cái lá cờ ra sục để biết cảm giác tự hào là như thế nào, tự hào với mấy cục rác biết đi nó xa xỉ lắm:vozvn (19):
 
Nhiều chữ quá đéo buồn đọc, nhưng tao vẫn tự hào là người Việt Nam, có đất nước, có nhà để về, có gia đình để yêu thương. Đéo như cái lũ đu càng phản động, tự hào vì cha ông phản bội đất nước à? Hay tự hào là kẻ thua cuộc phải bỏ chạy tha hương?? Tự hào thế đéo nào đc, xấu hổ bỏ tổ bỏ tông nhục nhã ê hề. Chỉ biết từ xa truyền bá tư tưởng phản động mong 1 ngày nào đó "pục cuốc" thành công :)) Tham nhũng thì nước đéo nào chả có tham nhũng, từ Mỹ đế đền Nhật Bản, Hàn Quốc, muốn đất nước đi lên thì học thật giỏi vào rồi đi xây dựng đất nước, chống tham nhũng...toàn mấy thằng học thì như con bò thất bại từ công việc đến tình cảm rồi đổ lỗi cho chế độ :))
 
Nhiều chữ quá đéo buồn đọc, nhưng tao vẫn tự hào là người Việt Nam, có đất nước, có nhà để về, có gia đình để yêu thương. Đéo như cái lũ đu càng phản động, tự hào vì cha ông phản bội đất nước à? Hay tự hào là kẻ thua cuộc phải bỏ chạy tha hương?? Tự hào thế đéo nào đc, xấu hổ bỏ tổ bỏ tông nhục nhã ê hề. Chỉ biết từ xa truyền bá tư tưởng phản động mong 1 ngày nào đó "pục cuốc" thành công :)) Tham nhũng thì nước đéo nào chả có tham nhũng, từ Mỹ đế đền Nhật Bản, Hàn Quốc, muốn đất nước đi lên thì học thật giỏi vào rồi đi xây dựng đất nước, chống tham nhũng...toàn mấy thằng học thì như con bò thất bại từ công việc đến tình cảm rồi đổ lỗi cho chế độ :))
Tư duy của con bò đỏ:
Tất cả những người đéo giống mày là phản động muốn phục quốc :))
Nhận thức như mày thì còn lâu lắm mới vào trong này nói chuyện được.
 
Gửi bài này cho bò đỏ thì 3 giây sau: mày là 3 que, phản động, cali, khát nước. Trí tuệ của chúng nó cũng đến thế này là cùng

ZfZNk2Z.jpg
Sao tao thấy mỏ nó nhọn hẳn ra thế nhỉ. Xi ca vâu vaicalon. Đã xấu còn yêu nước thì tội này nên chém
 
Nhiều chữ quá đéo buồn đọc, nhưng tao vẫn tự hào là người Việt Nam, có đất nước, có nhà để về, có gia đình để yêu thương. Đéo như cái lũ đu càng phản động, tự hào vì cha ông phản bội đất nước à? Hay tự hào là kẻ thua cuộc phải bỏ chạy tha hương?? Tự hào thế đéo nào đc, xấu hổ bỏ tổ bỏ tông nhục nhã ê hề. Chỉ biết từ xa truyền bá tư tưởng phản động mong 1 ngày nào đó "pục cuốc" thành công :)) Tham nhũng thì nước đéo nào chả có tham nhũng, từ Mỹ đế đền Nhật Bản, Hàn Quốc, muốn đất nước đi lên thì học thật giỏi vào rồi đi xây dựng đất nước, chống tham nhũng...toàn mấy thằng học thì như con bò thất bại từ công việc đến tình cảm rồi đổ lỗi cho chế độ :))
Dốt thì câm. Sủa chi cho ngta biết ngu vậy con bò này
 

Có thể bạn quan tâm

Top