[Thảo luận] Thế nước đang lên - Vận nước đang tới

Tao thì thấy triều đại/nhà nước nào cũng thế, tồn tại khi các mâu thuẫn bên trong/mâu thuẫn với bên ngoài còn điều hoà được, và thay đổi/chiến tranh khi các mâu thuẫn ko thể điều hoà nữa. Mâu thuẫn thì luôn nảy sinh và phát triển trong quá trình tồn tại của bất kỳ hình thái nhà nước nào. Nếu nhà nước còn tìm được cách/thay đổi để hoà hoãn/giải quyết được mâu thuẫn thì còn tồn tại.
đúng vậy và tao thấy Việt Nam đang giải quyết được mâu thuẫn khá tốt nhưng mới được 1 nửa, 1 nửa còn lại chính là ngăn chặn tương đối tốt việc kích động mâu thuẫn từ các thế lực bên ngoài
 
đúng vậy và tao thấy Việt Nam đang giải quyết được mâu thuẫn khá tốt nhưng mới được 1 nửa, 1 nửa còn lại chính là ngăn chặn tương đối tốt việc kích động mâu thuẫn từ các thế lực bên ngoài
Cái này thì xin lỗi, nói giải quyết 1 nữa "KHÁ TỐT" là còn quá sớm - mặc dù thật sự là đang giải quyết đấy.
 
Nói về nhà nước thì 1 trong những loại mâu thuẫn nội tại chắc chắn sẽ nảy sinh là mâu thuẫn giai cấp, đúng hơn là giai cấp thống trị và bị trị. Khi mới hình thành thì giai cấp thống trị còn non trẻ, còn ít, nhưng trong quá trình phát triển thì giai cấp thống trị sẽ tăng lên về mặt số lượng... đây cũng là giai cấp được hưởng đặc quyền đặc lợi trong xã hội; giai cấp bị trị là giai cấp phải bơi ra làm để phục vụ cho những đặc quyền đặc lợi của bọn thống trị. Khi mà tỉ lệ này mất cân đối (bị trị ít đi, đéo cáng đc cho thống trị tăng lên) thì mâu thuẫn ngày càng gay gắt. Chỉ vài phần trăm người đứng trên đỉnh kim tự tháp, lại nắm giữ trên 90% của cải trong xã hội. Đó là môi trường cho mâu thuẫn phát triển, cách mạng/phản động hình thành và phát triển...
 
Người yêu tao cũng không muốn tao hoạt động cách mạng nữa, qua Thụy Sĩ định cư cho lành, nhưng tao chỉ nhẹ nhàng bảo em một câu thôi : "Anh trước hết là người của Đảng - sau đó mới là người của em và những người thân khác. Em có gan yêu một người đàn ông, nhưng lại không có gan yêu một lý tưởng" :boss:

Tao cũng lí tưởng cho VN nhưng vợ tao sắp đặt lí tưởng cho tao là cống hiến cho cả thế giới. Thế nên tao nghe vợ :vozvn (25):


320880
 
Ý mày là cái tên Đại Ngu à :)).
Thế m nghĩ sao về cụ Quang Trung.
cụ Quang Trung thì là chiến thần cmnr , cái danh vị hoàng đế bách chiến bách thắng không phải hư danh
nhưng đáng tiếc thời gian trị vì của cụ ngắn quá có gần 4 năm kể từ khi lên ngôi nên nhiều dự tính của cụ còn giang dở nên hậu nhân cũng chỉ có suy đoán dựa trên khí phách cụ đã thể hiện trên chiến trường thôi
ở đây không bàn tới việc nếu cụ Quang Trung sống lâu hơn thì lịch sử Đại Việt sẽ thay đổi thế nọ thế kia vì tất cả cũng chả là dự đoán là nếu...
Nhưng nguyên cái chuyện cụ ngang nhiên cầu hôn 1 công chúa Trung Hoa và đòi cắt Quảng Tây là sính lễ thì cũng đủ thấy tầm vóc cụ hiên ngang vl rồi. Chúng mày nên biết ngày xưa cử công chúa sang nước khác làm dâu chả khác gì hình thức cống nạp và làm con tin cả
 

Câu chuyện thật của một Việt kiều kể về cuộc sống ở Mỹ: “Có bằng cấp thì sang đây cũng như mù chữ, lao động chân tay hết“

Từ lâu tôi rất muốn viết một bài nói về đề tài này nhưng vì khả năng viết rất hạn chế và cuộc sống ở xứ người quá bận rộn nên tôi không thể. Hôm nay tôi cố gắng viết lên một đôi lời, với hy vọng bạn đọc trong và ngoài nước có một cái nhìn xác thực với cuộc sống người Việt định cư ở nước ngoài.

Dù ở Việt Nam bạn đã tốt nghiệp cao đẳng, đại học hay hơn thế nữa, nhưng khi tới Mỹ thì bạn như là người mù chữ. Việc tìm được một công việc phù hợp với bằng cấp đã học ở Việt Nam sẽ là điều không thể, vì vậy khi đặt chân tới mảnh đất thiên đường này, việc bạn phải trở thành thành phần lao động chân tay sẽ là điều tất yếu.

Đối với thành phần lao động này ở Mỹ thì phải nói là vô cùng vất vả. Tất nhiên, ở Mỹ không ai ép buộc mình phải làm việc nhiều giờ cả, nhưng vì cuộc sống và bạn muốn có tất cả mọi thứ nên phải làm việc cộng lái xe 11-13 giờ/ngày, 7 ngày/tuần. Với mức vật giá đồ ăn người Việt ưa thích tương đối đắt đỏ: 8 USD cho một kg rau muống, 1,29 USD cho 3 nhánh sả hoặc rau thơm các loại, 12 USD một kg nhãn tươi, 3,99 USD một trái đu đủ, hoặc thơm, 20 USD cho một hộp chôm chôm 36 trái… thì với mức lương khiêm tốn 1500-2500 USD/tháng chưa xài đã hết. Vì vậy đa số thành phần lao động chi tiêu hết sức tiết kiệm và dĩ nhiên là rất nhiều người không dám bỏ tiền để mua bảo hiểm y tế.

Bảo hiểm ở Mỹ rất mắc. Ngay bản thân tôi, gia đình gồm 8 người và nhiều bạn bè của tôi hầu như không ai có bảo hiểm. Cũng vì điều này nên tôi đã chứng kiến nhiều cảnh đau lòng. Chẳng may bạn mắc bệnh, đi khám bác sỹ dù bác sĩ không chữa được bệnh cho bạn nhưng cũng lấy 120-150 USD và bác sĩ đó giới thiệu tới một bác sĩ khác mà bác sĩ đó cũng bó tay luôn thì cũng lấy một khoảng tương tự.

Ở Mỹ chữa bệnh vô cùng đắt đỏ, một ca phẫu thuật nhiều khi trả cả đời không hết. Cũng vì lý do này nên nhiều người dù mang bệnh trong người nhưng điều kiện kinh tế eo hẹp nên cứ chịu đựng để lâu ngày dẫn đến bệnh nặng và tử vong cũng là chuyện thường xảy ra.

Theo tờ Miami Herald, cộng đồng người Việt ở Mỹ đã trở thành lực lượng kiểm soát gần như hoàn toàn nghề làm móng (nail) ở nước này.

View attachment 320859

Tuy nhiên, làm nail cũng có những đắng cay mà người trong nghề mới hiểu hết.

Hầu hết ở Mỹ ai cũng phải làm việc nhiều giờ, nên không còn thời gian để chăm sóc bản thân, gia đình và con cái. Đi làm về đến nhà đã đau nhừ toàn thân, ăn cũng không muốn ăn chứ đừng nói là làm cơm tối cho gia đình và tất nhiên là cũng chẳng còn mặn mà tới chuyện chăn gối nữa vì phải giữ sức để mai đi cày.

Đối với chị em, khi đến Mỹ cứ nghĩ mình là số một, nhưng tôi thấy chị em chẳng sung sướng tí nào cả. Nhiều khi họ còn phải làm việc vất vả hơn cánh đàn ông ấy chứ. Chỉ đơn cử việc sinh đẻ thôi cũng đã là một thiệt thòi lớn. Thông thường ở Mỹ sau khi sinh, chỉ ở lai bệnh viện 48h.

Chồng thì cũng chỉ nghỉ 2-3 ngày sau đó là chị em phải tự lo cho bản thân và con nhỏ, 1-2 tuần nhiều lắm là 4 tuần lại phải đi làm. Con nhỏ chưa đầy tháng tuổi phải gửi trẻ 11-12h/ngày. Nhiều khi nhìn con còn quá bé mà phải đưa đi gửi cả ngày ứa cả nước mắt, nhưng biết làm sao bây giờ. Nghỉ ở nhà để lo cho con ư? Lấy tiền đâu ra để mà sống? Ai lo cho đống hóa đơn hàng tháng? Đến khi con đi học thì cả tuần không thấy mặt con ấy chứ.

Ở Mỹ, hầu hết thực phẩm đều là đông lạnh có khi hàng tháng. Đồ ăn thì nấu một lần cho 2-3 ngày. Ăn thì chẳng bao giờ đúng bữa, mà cũng chẳng còn kịp nhai nữa, nuốt cho đầy bụng để mà làm việc. Bữa sáng thì ăn ở trên xe, bữa trưa thì ăn ở chỗ làm, rỗi lúc nào thì ăn lúc đó, nhiều hôm bận quá chẳng có thời gian để mà ăn phải uống sữa trừ cơm.

Rất nhiều hôm bữa tối, cơm canh đổ đầy một tô, hâm nóng bằng lò vi sóng, chồng lái xe vợ vừa ăn vừa đút cho chồng ăn vội vã tới đón con kẻo trễ bảo mẫu than phiền. Đọc đến đây thôi thì nhiều bạn đã đặt câu hỏi: Tại sao không về Việt Nam mà sống?


Xin thưa với các bạn, có rất nhiều nguyên nhân.
Khi đi thì tìm mọi cách đi cho bằng được giờ về sợ xấu hổ, con cái học hành dở dang, khả năng kinh tế không cho phép, nhà ở Việt Nam giờ quá mắc. Nếu ngày xưa ai có nhà mặt phố bán để ra đi thì đừng bao giờ về tìm hiểu xem căn nhà đó bây giờ bao nhiêu, nếu không bạn sẽ không ngủ được đâu. Về Việt Nam lại phải bắt đầu lại từ đầu…

Riêng bản thân tôi thì, mình đã quá hèn mọn, không làm được gì cho dân tộc thôi thì hy sinh chút sức mọn này cho gia tộc. Chỉ mong những người thân trong gia tộc tôi nói riêng và những người ở Việt Nam có thân nhân ở nước ngoài nói chung thực sự hiểu được giá trị của đồng tiền mồ hôi nước mắt mà người con tha hương gủi về.
Nói chung, người Việt chúng ta rất cần kiệm. Đa số sau khi định cư ở nước ngoài 2-3 năm thì ai cũng bắt đâu dư dả 40.000-50.000 USD hay hơn thế nữa. Nhưng những ngày đen tối lại bắt đầu từ đây. Lúc đã có tiền , bạn bắt đầu nhìn lại cuộc sống. Với suy nghĩ, mình không thể ở mãi trong một căn hộ chật hẹp, phức tạp, đi một chiếc xe cũ kĩ như thế này được… Một ngày, bạn tới gặp chuyên viên ngân hàng, người nhân viên này đã từng ăn học ở trường hàng năm để dụ đỗ mọi người.

Nào là: bạn không phải ở nhà mướn, thực sự làm chủ căn nhà của mình, là tài sản lớn, là khoản đầu tư sinh lời cao, sau khi bạn trả xong căn nhà bạn sẽ có một khối tài sản lớn… Sau khi gặp môi giới xem một loạt nhà và tất nhiên là bạn không thích một căn nhà cũ, nhỏ trên dưới 100.000 USD. Kết quả là bạn quyết định mua trả góp 30 năm cho một căn nhà 300.000-400.000 USD ở cho sướng tấm thân. Lúc này bạn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Đất nước Mỹ đã cho mình quá nhiều cơ hội. Rõ ràng là, chỉ cần 5000 USD để mua một chiếc xe 40-50.000 USD; 10-20.000 USD để mua một căn nhà 400.000 USD. Thậm chí bạn chỉ cần có công việc ổn định chẳng cần đồng nào cũng mua được nhà, xe…

Nhưng theo sự hiểu biết của tôi thì bạn đã chui vào một cái bẫy tài chính hết sức tinh vi mà các chuyên gia kinh tế hàng đầu tạo ra. Tại sao vậy? Vừa ký mua căn nhà thì bạn đã mất đi 6% giá trị của căn nhà cho “tiền môi giới”, mà nhiều người cho rằng người bán trả, nhưng theo tôi thì người mua đưa tiền cho người bán trả.

Nếu không tin thì bạn bán ngay căn nhà vừa mua thì sẽ biết là mình mất bao nhiêu %. Chẳng hạn, bạn mua một căn nhà 400.000 USD, cứ cho là trả trước 100.000 USD thì ngân hàng phải trả cho chủ đầu tư 300.000 USD, tức bạn mượn 300.000 USD tiền mặt thế chấp bởi căn nhà với lãi suất 4,99-7,99 %/năm tùy tín dụng từng người. Bên cạnh đó, bạn phải trả thuế tài sản 1,75-4 %/năm tùy từng khu và thành phố mình ở.
cau-chuyen-that-cua-mot-viet-kieu-ke-ve-cuoc-song-o-my2.jpg

Những ngôi nhà được bán với giá 500 hay 1.000 USD đăng tải trên báo chí Việt Nam rất phổ biến tại Mỹ. Tuy nhiên, theo các chuyên gia, nếu không am hiểu luật pháp của Mỹ, nhà đầu tư có thể bị mất cơ hội và… mắc cạn.

VD: với một căn nhà 400.000 USD trả trước 100.000 USD thì phải trả hàng tháng: tiền gốc 1000-1200 USD, tiền lời ngân hàng 1500-2000 USD, tiền thuế tài sản 600-800 USD cộng tiền vệ sinh khu vực 300-600 USD/năm, tiền bảo hiểm… Tính ra mỗi ngày ngủ dậy thì có một ai đó đã rút ra từ hầu bao của bạn 100-150 USD/ngày, sau 30 năm bạn phải trả 1,2 – 1,5 triệu đô cho một căn nhà 400.000 USD.

Sau khi dọn tới căn nhà mới, bạn thấy căn nhà trống trơn, lúc này thì túi tiền cũng đã vơi và bạn lại nhớ tới “lệnh bài ” mà Hoàng Đế Obama ban tặng. Mà nó cũng giống lệnh bài thật, cứ tới bất cứ trung tâm mua sắm nào, chỉ cần kéo cái rẹc là có thể khuân về bất cứ thứ gì, từ cái mở nắp chai rượu đỏ tới TV, tủ lạnh… Bạn lại thấy vô cùng sung sướng là mình không còn thiếu bất cứ thứ gì chỉ có thiếu nợ đến mức không thể thiếu nhiều hơn được nữa. Đến thời điểm này thì bạn và vợ con đã nhiễm loại virus mua sắm, loại virus này ở Mỹ chưa có thuốc chữa.

Nhưng xin thưa với các bạn là loại thẻ tín dụng mua trước trả tiền sau này chẳng khác gì một lưỡi dao cắt cổ. Với lãi suất 14,99-24,99 % năm, tính ra cũng xấp xỉ mượn tiền nợ nóng ở tiệm cầm đồ ở Việt Nam. Khoảng 20 ngày sau thì hóa đơn đòi nợ tới gõ cửa nhà bạn mà không bao giờ biết mệt mỏi.

Tôi cam đoan là sau khoảng 2-3 năm lo trả tiền nhà, thẻ… tóc của bạn không còn kịp bạc nữa mà nó rụng ráo trọi. Có nhiều anh chàng kỹ sư, chuyên gia theo được 5-7 năm nhưng đùng một cái mất việc. Bạn thử nghĩ những người này trụ được bao lâu? 3-6 tháng là mất nhà => mất vợ, con.

Vì vậy cho nên, lâu lâu lại nghe tin, có một anh chàng tầm 35-40 tuổi vác súng tới chỗ làm sát hại đồng nghiệp, vợ con rồi đặt dấu chấm hết cho cuộc đời. Mà cứ cho là có nhiều người leo đến 30 năm để trả hết nợ nhà đi chăng nữa thì lúc này bạn cũng sắp trở thành người của thế giới bên kia, còn nhà thì sắp sập.

Nếu bạn muốn sang căn nhà cho con cái thì con của bạn lại phải đóng một khoản thuế rất cao. Nếu chẳng may bạn qua đời thì tất cả chủ nợ, đặc biệt là nợ tiền bệnh viện đến phong tỏa căn nhà và toàn bộ tài sản của bạn kể cả tiền tiết kiệm trong ngân hàng. Lúc này chủ nợ sẽ bán đấu giá từ căn nhà đến đôi bông tai, cho đến khi đủ số tiền bạn nợ mới thôi.

Nếu không đủ, họ có quyền thu hồi những tài sản mà trước đây bạn đã cho tặng con cái trong vòng 7 năm. Đau quá phải không các bạn? Tôi nghĩ, ở Mỹ họ áp dụng chính sách “xẻo dần”, người có nhiều xẻo nhiều, kẻ có ít xẻo ít, xẻo đến chết thì thôi không xẻo nữa, mà bưng sạch luôn.

Cũng vì những lý do kể trên, dù tôi đã ở Mỹ lâu năm nhưng tôi lại thuê phòng hoặc căn hộ để ở. Bao nhiêu tiền làm ra tôi đều đầu tư về Việt Nam, vừa xây dựng quê hương đất nước vừa thắng lợi lớn. Hiện tại có những bất động sản của tôi ở Việt Nam đã lên giá 30 lần vì tôi mua từ năm 1998. Hàng tháng tôi vấn có thu nhập từ tiền thuê nhà, còn hơn cả thu nhập ở Mỹ. Và nhất định một ngày không xa tôi sẽ về Việt Nam để sinh sống.

Theo cách nghĩ của riêng tôi, nếu như một ngày nào đó các bạn ở Việt Nam qua Mỹ để du lịch, thấy cuộc sống ở Mỹ quá hào nhoáng mà bỏ một triệu đô để mua đứt một căn nhà thì bạn đã thuộc thành phần đại gia. Mà đại gia thì sống ở Mỹ làm gì cho buồn mà chủ yếu là lo cho con cháu.

Mà lo cho con cháu thì phải tính 20 -30 năm hay hơn thế nữa, thì bạn không chỉ bỏ một triệu, mà phải chuẩn bị thêm ngót nghét một triệu nữa để đóng thuế. Cho nên tôi thiết nghĩ, đại gia thì không dại gì đầu tư một cách thiếu khôn ngoan như vậy. Thà bỏ tiền ra làm từ thiện hay xây cho liệt tổ liệt tông một căn nhà thờ còn để lại tiếng thơm ngàn đời cho con cháu.

Thật ra thì còn nhiều điều phải nói lên nữa nhưng thời gian không cho phép và sự hiểu của tôi về xã hội Mỹ còn rất khiêm tốn.

Qua đây cũng cầu xin những ai hiểu biết về xã hội Mỹ, đặc biệt là về khía cạnh luật sở hữu và thừa kế tài sản, hãy viết lên một bài để cộng đồng người Việt chúng ta ở nước ngoài có thêm kinh nghiệm để bảo toàn tài sản của mình.

Và cuối cùng, dù cuộc sống luôn phải làm việc nhưng tôi cũng vẽ vời làm thơ. Xin chia sẻ cùng các bạn:

NỖI BUỒN THA HƯƠNG

Thương thay cô chú Việt kiều
Tha phương cầu thực chịu nhiều gian truân.
Sang đây tuổi ngoại tứ tuần
Cô thì bưng phở chú khuân vác đồ.
Cậu hai cắt cỏ phụ hồ
Chị hai vất vả với đồ nghề nail.
Tha hương thoát được kiếp nghèo?
Ai hay thân phận bọt bèo mà thôi
Nhưng nay cơ sự lỡ rồi
Bây giờ chẳng nhẽ lại ngồi khóc than.
Đường về xa cách ngút ngàn
Ở lại thì chịu muôn vàn đắng cay
Biết rằng đất nước giang tay
Nhưng mà thể diện mặt mày còn đâu?
Tóc xanh nay đã bạc màu
Nếp nhăn như đã khắc sâu nỗi buồn.
Âm thầm thấm lệ trào tuôn
Thôi đành chấp nhận nỗi buồn tha hương
Dm nghe m kể tao thấy khổ quá
Ở vn bọn t cứ hết tiền lại ra tài chính cột điện bốc bát họ chơi tẹt ga đéo phải thế chấp cái Lồn:big_smile:
Mà có khi bọn m ở vn khổ quá qua Mỹ sướng quá đéo chịu dc nên đòi về vn phỏng tao biết mà =)) =)) =))
 
Dm nghe m kể tao thấy khổ quá
Ở vn bọn t cứ hết tiền lại ra tài chính cột điện bốc bát họ chơi tẹt ga đéo phải thế chấp cái lồn gì :big_smile:
Mà có khi bọn m ở vn khổ quá qua Mỹ sướng quá đéo chịu dc nên đòi về vn phỏng tao biết mà =)) =)) =))

Khổ lắm, Việt kiều nhiều người ở Mẽo cày cục đã khổ về VN lại phải gồng lên mua quà với phát tiền họ hàng để không bị trách móc.
 
Bất kì một triều đại, thể chế nào luôn luôn tồn tại kẻ ghét người yêu, cũng như hiện tại cuộc chiến giữa bò đỏ và rận chủ nó diễn ra trên mọi mặt trận diễn đàn, mạng xã hội vậy, nhưng cũng toàn chỉ là đấu võ mồm với nhau cả thôi
Tao thấy trong lịch sử bất kì triều đại nào cũng phải trải qua các bước cơ bản là Chiến đấu - Hình thành - Phát triển - Cực thịnh - Suy yếu - Diệt Vong và để đi hết các giai đoạn này thì cơ bản trung bình hết khoảng trên dưới 200 năm. Quan điểm cá nhân của tao thấy triều đại này đang ở giai đoạn phát triển mạnh chuẩn bị với vào thời kì thịnh trị nên mấy thằng muốn + vong thì tao nghĩ đợi tầm khoảng ít nhất 100 năm nữa chứ giờ triều đại này chưa sinh nhật trăm tuổi cơ
Điểm qua một số triều đại tiêu biểu trên đất Việt
- Nhà Lý tồn tại 216 năm với đỉnh cao thời vua Thái Tông - Thánh Tông - Nhân Tông: tiêu biểu như 1054 đổi tên nước từ Đại Cồ Việt thành Đại Việt, 1069 vua Thánh Tông thân chinh đem quân gõ đầu Chiêm Thành, 1075 - 1076, thái úy Lý Thường Kiệt đem quân Bắc phạt hạ Ung Châu (Nam Ninh ngày nay) rồi đóng của hạ đao mấy vạn quân dân trong thành (gấu vl luôn :waaaht:), Tống cay qua 1077 đem quân trả thù thì lại bị gõ ung đầu ở sông Như Nguyệt :vozvn (23):.
- Nhà Trần tồn tại 175 năm, đỉnh cao đánh đấm chắc 3 lần giã tụi Nguyên - Mông, còn về văn hóa xã hội thì đỉnh cao thời vua Trần Nhân Tông, phật giáo khi đó cực phát triển, nhưng cuối chiều đại suy yếu cũng bị thằng Chăm của Chế Bồng Lai nó chiếm Thăng Long đến 4 lần (có vể vườn không nhà chống là kế ruột của nhà Trần kể là lúc thịnh hay lúc suy :go:)
- Nhà Hậu Lê tồn tại 361 năm (lâu vl nhưng thực quyền và thịnh trị chắc được khoảng 100 năm đầu) thời này đưa xã hội phong kiến Việt Nam đạt đến đỉnh con mẹ nó cao luôn khi vua Lê Thánh Tông (Lê Tư Thành) tuyến bố mấy thằng ĐNÁ là đbrr hết khi năm 1478 ông đích thân đem 25 vận quân đi chinh phạt ĐNÁ
- Đến cái triều đại gần với triều đại hiện tại nhất là nhà Nguyễn với các chính sách củ lol bế quan tỏa cảng, phân lô bán nền còn tồn tại được đến 143 năm
Nên thằng nào yêu cứ yêu, ghét cứ ghét, chống cứ chống, quan điểm của riêng tao là vận nước đang tới, triều đại này còn chưa chính thức bước vào giai đoạn thịnh trì thì còn lâu mới đi đến đoạn suy vong. Tao thấy triều hiện tại có nhiều nét tương đồng với nhà Hậu Lê khi người khai quốc đều xuất thân từ đất võ Thanh - Nghệ, cũng mất mấy chục năm chiến đấu với ngoại bang (Nhà Hậu Lê mất 20 năm khởi nghĩa đánh quân Minh, còn hiện tại lịch sử ghi 30 năm kháng chiến chống Mẽo), còn con cháu cũng phát huy tư tưởng của cụ Lê Tư Thành khi tuyên bố Cam pot với Thái gay là lũ đbrr hết :vozvn (25):

so sánh lôm côm
 
Thế nước này tuy lên, nhưng mà lên chậm, không xứng với tố chất của con người Việt Nam vĩ đại. Tuy rằng, người Việt có nhiều tật xấu thật, nhưng tụi bây phải công nhận là người Việt giỏi. Tuy rằng, người Việt không giỏi bằng người Mỹ, người Nga, người Trung, người Nhật, người Hàn, nhưng người Việt vẫn giỏi hơn hẳn đám tóc đen da xoăn ngu độn. Nước Việt nên xứng với một tầm cao hơn chứ không phải lẹt đẹt thế này.
 
khổ mà nhiều thằng đòi đi cho bằng đc, vậy là khổ hay sướng
ĐM cái đám đòi đi toàn là lũ tham ăn lười làm, nghĩ rằng sang mẽo chỉ cần tiền trợ cấp thất nghiệp cũng gấp mấy lần lương ở VN, có cái đb ấy. Những bọn trốn sang Anh trồng cần có thằng nào là thằng giàu có, tài giỏi không.
Khi nào mà tất cả những người có điều kiện để đi được đều đi hết thì hãy nói chuyện sướng.
 
ĐM cái đám đòi đi toàn là lũ tham ăn lười làm, nghĩ rằng sang mẽo chỉ cần tiền trợ cấp thất nghiệp cũng gấp mấy lần lương ở VN, có cái đb ấy. Những bọn trốn sang Anh trồng cần có thằng nào là thằng giàu có, tài giỏi không.
Khi nào mà tất cả những người có điều kiện để đi được đều đi hết thì hãy nói chuyện sướng.
Giờ Mỹ cho mỗi người VN sang, ai thích sang cho sang, có quốc tịch luôn. Mày nghĩ bao % dân Việt sang, và % ấy lười làm hay không.
Dân ta không có khái niệm lười nha
 
Dân VN đéo lười đâu. Toàn làm việc bằng đam mê ko đấy. Chỉ một số ít lười làm bị bốc lên mạng nên chúng mày thấy thôi. Từng thấy bà cô bán nước, lao công nhà giàu vl rồi này.
Còn nói về yêu nước thì hầu hết dân Việt ai cũng yêu nước hết. Tình yêu ấy bắt đầu từ tình yêu gia đình, trách nhiệm với vợ con, cha mẹ.
Nói chung tóm lại thấy thương đồng bào Việt kiều lắm, Tết xa nhà, lên mạng xã hội thấy bạn bè check in đường hoa, xúng xính đi chơi Tết,.. còn mình thì làm sml(Tây đéo ăn tết âm). Anh em nào Tết ăn Tết xa quê một lần thôi là thấy tủi thân vcl rồi.
Còn phần kiều hối thì địt mẹ lũ 3/ xỏ lá. Kiều hối ở VN chủ yếu là xuất khẩu lao động có hợp đồng gửi về. Chứ đéo phải của mấy thằng đu càng gửi nhé. Cứ nhận vơ.
 
Giờ Mỹ cho mỗi người VN sang, ai thích sang cho sang, có quốc tịch luôn. Mày nghĩ bao % dân Việt sang, và % ấy lười làm hay không.
Dân ta không có khái niệm lười nha

Chuyện mày nói đéo bao giờ xảy ra, và có xảy ra cũng đéo ai biết được bao nhiêu % dân Việt sẽ đi, tất cả chỉ là đồn đoán mà thôi. Và tao cam đoan rằng có rất nhiều thằng mẽo cũng muốn sang vn.
 
Chúng mày đừng quan tâm bn % dân Việt qua Mỹ.

Cái cần quan tâm là những người Việt qua Mỹ là ai : họ là tầng lớp tri thức, kĩ sư, doanh nhân giàu có, quan chức,...vv

Ngược lại những người Mỹ qua Việt Nam là ai : tây balo, trẻ trâu đéo có việc làm qua VN dạy tiếng Anh, cựu binh Mỹ qua Việt Nam nghỉ hưu, những thằng lười làm muốn nghỉ hưu non 40 tuổi, nó tiết kiệm ăn mắm mút giòi từ 20 tuổi để đến 40 tuổi nó có thể qua các nước châu Á sống phè phỡn đến hết đời, Việt Kiều về VN để ăn chơi, đập phá, địt gái giá rẻ...vv
 
Thằng Chris người Mỹ cũng nói sống ở Mỹ áp lực tài chính hơn Việt Nam. Đương nhiên bọn boss nó phải tạo ra một xã hội thiếu thốn để lũ nghèo đói phải chăm làm việc. Nếu ai cũng giàu có sung sướng thì ko ai làm việc cả.

Và tao nghĩ cái hệ thống đó ở nước ngoài hoàn hảo hơn ở Việt Nam nhiều. Làm công ăn lương hầu hết chỉ đủ tiền sống qua ngày. Rồi đến lúc chợt nhận ra mình đã xong 1 đời.
 
huhu chúng mày cứ bảo ở nước ngoài sướng chứ t ở mỹ nhiều người VN khổ lắm :"(
Hôm qua mới xem video dân việt xin cơm từ thiện bên mĩ, có ng đòi lấy 2 phần n nói cho nhục nhã. Ở đâu cũng vậy có làm mới có ăn, cái giống đã ngu dốt còn lười ở đâu cũng vậy thôi
 
Ngày xưa đói khổ thì mơ giấc mơ mỹ, mong muốn ở một nơi phát triển hơn là đúng cmnr còn gì giống kiểu dân tỉnh lẻ muốn bám trụ ở tp lớn ấy, nhưng có một cái quan trong là m sống ở đâu cũng cần phải có tiền,có nhiều tiền thì mới sướng dc, chứ ở nc ngoài mà ăn trợ cấp vs cả bê phở thì nhọc lắm,VN h cũng khác rồi, đáng sống đấy!!
 
Việt Nam đã và đang đi vào con đường của thằng đệ phía bắc. Sớm muộn gì cũng top 1 top 2 ĐNA. Cứ để ý mà xem, tq có sự kiện gì thì tầm 10 20 năm sau VN cũng có
 
Top