Tập 1: Dưới ánh nắng quê nhà
Mặt trời vừa nhô lên khỏi những rặng tre đầu làng, nhuộm vàng cả cánh đồng lúa trải dài bất tận. Tiếng chim sẻ ríu rít vang lên từ những bụi cây ven đường, hòa cùng tiếng gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hương của đất quê đậm đà. Ngôi làng nhỏ nằm lọt thỏm giữa thiên nhiên ấy, như một bức tranh yên bình chẳng bao giờ đổi thay. Những mái nhà lợp ngói đỏ, những con đường đất quanh co, và những con người giản dị sống đời chậm rãi – tất cả tạo nên một khung cảnh mà Hải đã quen thuộc từ khi còn bé. Nhưng hôm nay, cậu cảm thấy có gì đó khác lạ, một cảm giác mơ hồ len lỏi trong lòng mà cậu chưa thể gọi tên.
Hải ngồi trên hiên nhà, cuốn sách vật lý lớp 12 mở toang trước mặt, nhưng đôi mắt cậu chẳng buồn lướt qua dòng chữ nào. Thay vào đó, cậu lén đưa ánh nhìn về phía giếng nước, nơi Lan đang đứng. Người phụ nữ ấy – mẹ nuôi của cậu – đang kéo từng gàu nước mát lạnh lên từ lòng đất. Đôi tay thon thả của cô chuyển động nhịp nhàng, chiếc áo bà ba màu lục nhạt ôm lấy cơ thể, tôn lên những đường nét mềm mại mà Hải chưa từng để tâm trước đây. Mái tóc đen dài buộc lỏng, vài sợi tóc mai bết lại vì mồ hôi, lòa xòa trước trán. Một giọt nước từ gàu bắn lên, lăn dài trên má cô, rồi rơi xuống cổ, để lại vệt sáng lấp lánh dưới ánh nắng sớm.
Hải nuốt khan, cảm giác nóng ran chạy dọc sống lưng. Cậu không hiểu sao mình lại chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt như thế. Lan không phải mẹ ruột của cậu, nhưng từ khi cậu còn bé, cô đã chăm sóc cậu như con đẻ. Cha cậu – người mà cậu chẳng còn chút ký ức nào – đã mất từ lâu, để lại Lan một mình trong căn nhà nhỏ này. Cô nhận Hải về từ một trại trẻ mồ côi khi cậu mới năm tuổi, và từ đó, hai người trở thành gia đình của nhau. Hải luôn coi cô là mẹ, là người thân duy nhất trên đời. Nhưng giờ đây, khi cậu vừa bước qua tuổi 18, mọi thứ dường như đang thay đổi.
“Con làm gì mà ngồi thẫn thờ thế?” Tiếng Lan vang lên, kéo Hải ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo chút ấm áp quen thuộc, nhưng cũng đủ khiến cậu giật mình. Cậu vội cúi mặt xuống cuốn sách, giả vờ chăm chú đọc, dù đầu óc vẫn trống rỗng.
“Dạ… con đang học bài,” Hải lí nhí đáp, giọng lạc đi. Tim cậu đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lan mỉm cười, bước lại gần cậu. Đôi dép cao su cũ kỹ của cô kêu lẹp kẹp trên nền đất, một âm thanh bình dị mà Hải nghe hàng ngày nhưng hôm nay lại khiến cậu căng thẳng lạ thường. Cô ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên vai cậu. “Học hành chăm chỉ vào, đừng để mẹ lo. Mai mẹ đi chợ sớm, con muốn ăn gì không?”
Hải ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Lan. Đôi mắt ấy trong veo, sâu thẳm, như chứa đựng cả một trời thương yêu mà cô dành cho cậu suốt bao năm qua. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Hải không còn thấy Lan là người mẹ nuôi nữa. Cô là một người phụ nữ – xinh đẹp, gần gũi, và đầy sức hút mà cậu không thể cưỡng lại. “Dạ… gì cũng được,” cậu trả lời, giọng nhỏ dần, gần như thì thầm.
Lan không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt cậu. Cô xoa đầu Hải một cái, như cách cô vẫn làm khi cậu còn nhỏ, rồi đứng dậy quay vào bếp. Hải nhìn theo bóng lưng cô, cảm giác tội lỗi trào lên trong lòng. Cậu không nên nghĩ về cô như vậy. Cô là mẹ nuôi của cậu, người đã hy sinh cả thanh xuân để nuôi cậu khôn lớn. Nhưng càng cố dẹp bỏ những ý nghĩ ấy, chúng càng bám chặt lấy cậu, như cỏ dại mọc lan trong tâm trí.
Buổi trưa, nắng lên cao, không khí trong làng trở nên oi bức. Hải nằm dài trên chiếc chõng tre ngoài sân, tay cầm quạt nan phe phẩy. Tiếng ve kêu rộn ràng từ những tán cây xoài đầu ngõ, hòa cùng tiếng lùa thóc của mấy bác hàng xóm vang vọng từ xa. Lan bước ra từ trong nhà, tay cầm rổ rau vừa hái từ vườn. “Con ăn cơm chưa mà nằm đây?” cô hỏi, giọng trách móc nhưng không giấu được sự quan tâm.
“Dạ… con chưa đói,” Hải đáp, mắt vẫn dán vào cuốn sách cậu cầm ngược từ nãy giờ mà không hay biết. Lan lắc đầu, đặt rổ rau xuống rồi ngồi bên cạnh cậu. Cô lấy chiếc quạt từ tay Hải, bắt đầu quạt cho cậu. Gió mát từ tay cô thoảng qua, mang theo mùi hương dịu nhẹ – mùi cỏ cây, mùi đất quê, và một chút gì đó rất riêng mà Hải không thể gọi tên.
“Ngày xưa con thích mẹ quạt cho lắm, giờ lớn rồi chắc chẳng cần nữa nhỉ?” Lan nói, giọng đùa vui. Hải cười gượng, không dám nhìn thẳng vào cô. “Dạ… vẫn thích mà.”
Lan cười lớn, tiếng cười trong trẻo vang lên giữa không gian yên tĩnh. “Thằng bé này, lớn rồi mà còn làm nũng mẹ à?” Cô đưa tay véo nhẹ má cậu, một hành động quen thuộc từ khi cậu còn nhỏ. Nhưng lần này, cái chạm tay ấy lại khiến Hải run lên. Cậu cảm nhận rõ làn da mềm mại của cô, hơi ấm từ đầu ngón tay truyền qua má cậu, lan xuống tận ngực. Cậu quay mặt đi, giả vờ ho để che giấu sự lúng túng.
Buổi chiều trôi qua chậm rãi. Hải quyết định ra đồng giúp bác Tư hàng xóm gặt lúa, phần để tránh mặt Lan, phần để đầu óc bớt rối ren. Cậu cầm liềm, cúi xuống cắt từng bó lúa, mồ hôi chảy dài trên trán. Công việc nặng nhọc khiến cơ thể cậu mỏi nhừ, nhưng tâm trí vẫn không thoát khỏi hình ảnh Lan. Cậu tự hỏi liệu mình có điên không khi để những suy nghĩ ấy len lỏi vào đầu. Cô là mẹ nuôi của cậu, là người thân duy nhất cậu có. Nhưng mỗi lần nghĩ đến đôi mắt cô, nụ cười cô, cậu lại cảm thấy một thứ gì đó mãnh liệt hơn cả lòng biết ơn hay tình thân.
Trời tối dần, Hải lê bước về nhà, đôi chân nặng trĩu sau một ngày làm việc. Từ xa, cậu thấy ánh đèn dầu leo lét trong căn bếp nhỏ. Lan đang đứng đó, bóng dáng cô in lên bức tường đất, mờ ảo nhưng ấm áp. Cô quay lại khi nghe tiếng bước chân cậu, mỉm cười. “Về rồi à? Mau vào rửa tay chân đi, mẹ nấu canh chua cá lóc, món con thích đấy.”
Hải gật đầu, bước vào nhà. Cậu ngồi xuống mâm cơm, đối diện với Lan. Bữa ăn diễn ra trong im lặng, chỉ có tiếng bát đũa chạm nhau và tiếng gió thổi qua mái nhà. Nhưng trong lòng Hải, một cơn bão đang nổi lên. Cậu nhìn Lan, ánh mắt cô dịu dàng như mọi khi, nhưng giờ đây lại khiến cậu cảm thấy ngột ngạt. Cậu muốn nói gì đó, muốn phá vỡ bức tường vô hình giữa hai người, nhưng cậu không biết bắt đầu từ đâu.
Đêm đến, Hải nằm trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà. Tiếng dế kêu rộn ràng ngoài vườn, tiếng gió lùa qua khe cửa, tất cả đều không thể xoa dịu sự hỗn loạn trong lòng cậu. Cậu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của Lan từ phòng bên cạnh, rồi tiếng cô khẽ hát một bài dân ca quen thuộc – bài hát cô vẫn hát ru cậu ngủ khi cậu còn bé. Giọng hát ấy từng là niềm an ủi lớn nhất của cậu, nhưng giờ đây lại khiến cậu cảm thấy đau đớn.
Hải ngồi dậy, tay nắm chặt mép chăn. Cậu biết mình không thể tiếp tục giả vờ như không có gì. Có thứ gì đó trong lòng cậu đang lớn dần, mạnh mẽ và nguy hiểm, mà cậu không thể kiểm soát. Cậu đứng lên, bước ra khỏi phòng, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt cậu, lộ rõ đôi mắt đầy mâu thuẫn. Cậu dừng lại trước cửa phòng Lan, tay run run đặt lên nắm cửa. Nhưng rồi, cậu quay lại, trở về giường, nhắm mắt cố ép mình ngủ.
Đêm ấy, Hải mơ thấy Lan. Trong giấc mơ, cô không phải mẹ nuôi của cậu, mà là một người phụ nữ xa lạ, đứng giữa cánh đồng lúa, nhìn cậu với ánh mắt vừa dịu dàng vừa cám dỗ. Cậu giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Bên ngoài, ánh trăng vẫn sáng, nhưng trong lòng Hải, một bóng tối đang dần lan rộng.
Mặt trời vừa nhô lên khỏi những rặng tre đầu làng, nhuộm vàng cả cánh đồng lúa trải dài bất tận. Tiếng chim sẻ ríu rít vang lên từ những bụi cây ven đường, hòa cùng tiếng gió nhẹ thoảng qua, mang theo mùi hương của đất quê đậm đà. Ngôi làng nhỏ nằm lọt thỏm giữa thiên nhiên ấy, như một bức tranh yên bình chẳng bao giờ đổi thay. Những mái nhà lợp ngói đỏ, những con đường đất quanh co, và những con người giản dị sống đời chậm rãi – tất cả tạo nên một khung cảnh mà Hải đã quen thuộc từ khi còn bé. Nhưng hôm nay, cậu cảm thấy có gì đó khác lạ, một cảm giác mơ hồ len lỏi trong lòng mà cậu chưa thể gọi tên.
Hải ngồi trên hiên nhà, cuốn sách vật lý lớp 12 mở toang trước mặt, nhưng đôi mắt cậu chẳng buồn lướt qua dòng chữ nào. Thay vào đó, cậu lén đưa ánh nhìn về phía giếng nước, nơi Lan đang đứng. Người phụ nữ ấy – mẹ nuôi của cậu – đang kéo từng gàu nước mát lạnh lên từ lòng đất. Đôi tay thon thả của cô chuyển động nhịp nhàng, chiếc áo bà ba màu lục nhạt ôm lấy cơ thể, tôn lên những đường nét mềm mại mà Hải chưa từng để tâm trước đây. Mái tóc đen dài buộc lỏng, vài sợi tóc mai bết lại vì mồ hôi, lòa xòa trước trán. Một giọt nước từ gàu bắn lên, lăn dài trên má cô, rồi rơi xuống cổ, để lại vệt sáng lấp lánh dưới ánh nắng sớm.
Hải nuốt khan, cảm giác nóng ran chạy dọc sống lưng. Cậu không hiểu sao mình lại chú ý đến từng chi tiết nhỏ nhặt như thế. Lan không phải mẹ ruột của cậu, nhưng từ khi cậu còn bé, cô đã chăm sóc cậu như con đẻ. Cha cậu – người mà cậu chẳng còn chút ký ức nào – đã mất từ lâu, để lại Lan một mình trong căn nhà nhỏ này. Cô nhận Hải về từ một trại trẻ mồ côi khi cậu mới năm tuổi, và từ đó, hai người trở thành gia đình của nhau. Hải luôn coi cô là mẹ, là người thân duy nhất trên đời. Nhưng giờ đây, khi cậu vừa bước qua tuổi 18, mọi thứ dường như đang thay đổi.
“Con làm gì mà ngồi thẫn thờ thế?” Tiếng Lan vang lên, kéo Hải ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn. Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo chút ấm áp quen thuộc, nhưng cũng đủ khiến cậu giật mình. Cậu vội cúi mặt xuống cuốn sách, giả vờ chăm chú đọc, dù đầu óc vẫn trống rỗng.
“Dạ… con đang học bài,” Hải lí nhí đáp, giọng lạc đi. Tim cậu đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lan mỉm cười, bước lại gần cậu. Đôi dép cao su cũ kỹ của cô kêu lẹp kẹp trên nền đất, một âm thanh bình dị mà Hải nghe hàng ngày nhưng hôm nay lại khiến cậu căng thẳng lạ thường. Cô ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên vai cậu. “Học hành chăm chỉ vào, đừng để mẹ lo. Mai mẹ đi chợ sớm, con muốn ăn gì không?”
Hải ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của Lan. Đôi mắt ấy trong veo, sâu thẳm, như chứa đựng cả một trời thương yêu mà cô dành cho cậu suốt bao năm qua. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Hải không còn thấy Lan là người mẹ nuôi nữa. Cô là một người phụ nữ – xinh đẹp, gần gũi, và đầy sức hút mà cậu không thể cưỡng lại. “Dạ… gì cũng được,” cậu trả lời, giọng nhỏ dần, gần như thì thầm.
Lan không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt cậu. Cô xoa đầu Hải một cái, như cách cô vẫn làm khi cậu còn nhỏ, rồi đứng dậy quay vào bếp. Hải nhìn theo bóng lưng cô, cảm giác tội lỗi trào lên trong lòng. Cậu không nên nghĩ về cô như vậy. Cô là mẹ nuôi của cậu, người đã hy sinh cả thanh xuân để nuôi cậu khôn lớn. Nhưng càng cố dẹp bỏ những ý nghĩ ấy, chúng càng bám chặt lấy cậu, như cỏ dại mọc lan trong tâm trí.
Buổi trưa, nắng lên cao, không khí trong làng trở nên oi bức. Hải nằm dài trên chiếc chõng tre ngoài sân, tay cầm quạt nan phe phẩy. Tiếng ve kêu rộn ràng từ những tán cây xoài đầu ngõ, hòa cùng tiếng lùa thóc của mấy bác hàng xóm vang vọng từ xa. Lan bước ra từ trong nhà, tay cầm rổ rau vừa hái từ vườn. “Con ăn cơm chưa mà nằm đây?” cô hỏi, giọng trách móc nhưng không giấu được sự quan tâm.
“Dạ… con chưa đói,” Hải đáp, mắt vẫn dán vào cuốn sách cậu cầm ngược từ nãy giờ mà không hay biết. Lan lắc đầu, đặt rổ rau xuống rồi ngồi bên cạnh cậu. Cô lấy chiếc quạt từ tay Hải, bắt đầu quạt cho cậu. Gió mát từ tay cô thoảng qua, mang theo mùi hương dịu nhẹ – mùi cỏ cây, mùi đất quê, và một chút gì đó rất riêng mà Hải không thể gọi tên.
“Ngày xưa con thích mẹ quạt cho lắm, giờ lớn rồi chắc chẳng cần nữa nhỉ?” Lan nói, giọng đùa vui. Hải cười gượng, không dám nhìn thẳng vào cô. “Dạ… vẫn thích mà.”
Lan cười lớn, tiếng cười trong trẻo vang lên giữa không gian yên tĩnh. “Thằng bé này, lớn rồi mà còn làm nũng mẹ à?” Cô đưa tay véo nhẹ má cậu, một hành động quen thuộc từ khi cậu còn nhỏ. Nhưng lần này, cái chạm tay ấy lại khiến Hải run lên. Cậu cảm nhận rõ làn da mềm mại của cô, hơi ấm từ đầu ngón tay truyền qua má cậu, lan xuống tận ngực. Cậu quay mặt đi, giả vờ ho để che giấu sự lúng túng.
Buổi chiều trôi qua chậm rãi. Hải quyết định ra đồng giúp bác Tư hàng xóm gặt lúa, phần để tránh mặt Lan, phần để đầu óc bớt rối ren. Cậu cầm liềm, cúi xuống cắt từng bó lúa, mồ hôi chảy dài trên trán. Công việc nặng nhọc khiến cơ thể cậu mỏi nhừ, nhưng tâm trí vẫn không thoát khỏi hình ảnh Lan. Cậu tự hỏi liệu mình có điên không khi để những suy nghĩ ấy len lỏi vào đầu. Cô là mẹ nuôi của cậu, là người thân duy nhất cậu có. Nhưng mỗi lần nghĩ đến đôi mắt cô, nụ cười cô, cậu lại cảm thấy một thứ gì đó mãnh liệt hơn cả lòng biết ơn hay tình thân.
Trời tối dần, Hải lê bước về nhà, đôi chân nặng trĩu sau một ngày làm việc. Từ xa, cậu thấy ánh đèn dầu leo lét trong căn bếp nhỏ. Lan đang đứng đó, bóng dáng cô in lên bức tường đất, mờ ảo nhưng ấm áp. Cô quay lại khi nghe tiếng bước chân cậu, mỉm cười. “Về rồi à? Mau vào rửa tay chân đi, mẹ nấu canh chua cá lóc, món con thích đấy.”
Hải gật đầu, bước vào nhà. Cậu ngồi xuống mâm cơm, đối diện với Lan. Bữa ăn diễn ra trong im lặng, chỉ có tiếng bát đũa chạm nhau và tiếng gió thổi qua mái nhà. Nhưng trong lòng Hải, một cơn bão đang nổi lên. Cậu nhìn Lan, ánh mắt cô dịu dàng như mọi khi, nhưng giờ đây lại khiến cậu cảm thấy ngột ngạt. Cậu muốn nói gì đó, muốn phá vỡ bức tường vô hình giữa hai người, nhưng cậu không biết bắt đầu từ đâu.
Đêm đến, Hải nằm trên giường, mắt mở to nhìn trần nhà. Tiếng dế kêu rộn ràng ngoài vườn, tiếng gió lùa qua khe cửa, tất cả đều không thể xoa dịu sự hỗn loạn trong lòng cậu. Cậu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng của Lan từ phòng bên cạnh, rồi tiếng cô khẽ hát một bài dân ca quen thuộc – bài hát cô vẫn hát ru cậu ngủ khi cậu còn bé. Giọng hát ấy từng là niềm an ủi lớn nhất của cậu, nhưng giờ đây lại khiến cậu cảm thấy đau đớn.
Hải ngồi dậy, tay nắm chặt mép chăn. Cậu biết mình không thể tiếp tục giả vờ như không có gì. Có thứ gì đó trong lòng cậu đang lớn dần, mạnh mẽ và nguy hiểm, mà cậu không thể kiểm soát. Cậu đứng lên, bước ra khỏi phòng, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt cậu, lộ rõ đôi mắt đầy mâu thuẫn. Cậu dừng lại trước cửa phòng Lan, tay run run đặt lên nắm cửa. Nhưng rồi, cậu quay lại, trở về giường, nhắm mắt cố ép mình ngủ.
Đêm ấy, Hải mơ thấy Lan. Trong giấc mơ, cô không phải mẹ nuôi của cậu, mà là một người phụ nữ xa lạ, đứng giữa cánh đồng lúa, nhìn cậu với ánh mắt vừa dịu dàng vừa cám dỗ. Cậu giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Bên ngoài, ánh trăng vẫn sáng, nhưng trong lòng Hải, một bóng tối đang dần lan rộng.