Truyện sex - Chó ngoan

Chương 1:

Mùa hè nóng hầm hập, không khí ngột ngạt làm tôi khó thở. Kéo cái vali nặng trịch sau lưng ông anh họ vào tòa nhà sang trọng này, tôi thấy mình lạc lõng kinh khủng. Mọi thứ đều sạch sẽ, bóng loáng, khác xa cái nhà ẩm thấp dưới quê. Tôi thấy mình thật nhỏ bé, quê mùa.
Anh họ vẫn vui vẻ, nhưng người làm tim tôi đập lệch nhịp là chị Chi. Chị đứng ở cửa chờ. Đẹp quá. Đẹp kiểu xa cách, lạnh lùng làm tôi thấy ngộp thở. Da trắng, dáng cao, bộ đồ ở nhà đơn giản mà vẫn toát lên vẻ sang trọng khó tả. Ánh mắt chị chỉ lướt qua tôi một cái, không cảm xúc, làm mặt tôi nóng bừng. Tôi lí nhí chào, giọng như mắc trong cổ họng, tay chân thừa thãi vụng về. Chị gật đầu nhẹ, chỉ cái phòng nhỏ cuối nhà rồi quay đi. Chắc chị chẳng muốn tôi ở đây chút nào.

Phòng nhỏ, đủ kê cái nệm. Đóng cửa lại, tôi mới dám thở mạnh. Mấy ngày đầu, tôi cố gắng không gây tiếng động, không làm phiền ai. Sáng dậy sớm, dùng nhà tắm thật nhanh rồi chui vào phòng, dí mặt vào laptop. Giả vờ tìm trọ. Chủ yếu là để trốn tránh. Trốn tránh cái cảm giác tự ti, và trốn tránh cả chị Chi nữa.

Nhưng làm sao trốn được? Thi thoảng tôi lại bắt gặp chị ở phòng khách, ở bếp. Mỗi lần như vậy, tim tôi lại đập nhanh hơn. Chị đẹp quá, đẹp đến mức tôi không dám nhìn thẳng. Tôi chỉ dám liếc trộm. Liếc đôi chân thon dài khi chị ngồi đọc sách. Liếc bờ vai mảnh khảnh khi chị buộc tóc. Mỗi lần liếc trộm như vậy, cậu nhỏ trong quần tôi lại phản ứng, làm tôi vừa xấu hổ vừa có chút gì đó… thích thú một cách tội lỗi. Mình đang nghĩ gì thế này? Đây là chị dâu mà.

Mấy lần, ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt chị đúng lúc đang nhìn trộm. Chị chỉ hơi nhíu mày. Nhưng cái nhíu mày đó cũng đủ làm tôi hoảng sợ. Mặt nóng ran, tim đập thình thịch, tôi vội vàng quay đi, giả vờ nhìn ra cửa sổ. Xấu hổ muốn chết. Chắc chị nghĩ tôi là thằng biến thái rồi. Mình đúng là không ra gì.

Cảm giác dồn nén ngày càng tăng. Hình ảnh chị Chi cứ luẩn quẩn trong đầu. Tôi lại tìm đến mấy trang web sex để giải tỏa, nhưng nó không còn tác dụng như trước nữa. Hình ảnh thật quá sống động, quá ám ảnh.

Chiều ngày thứ ba, anh họ không có nhà. Bên ngoài rất yên tĩnh. Tôi không chịu nổi nữa. Cái cảm giác bức bối, ham muốn xấu xa kia nó cứ dày vò. Cậu nhỏ cương cứng đến đau nhức. Tôi khóa trái cửa phòng, cẩn thận kiểm tra lại mấy lần. Ngồi xuống mép giường, tay run run kéo quần xuống. Nó tím ngắt, gân guốc nổi lên. Tôi nắm lấy nó, bàn tay vụng về bắt đầu sục. Nhắm mắt lại, hình ảnh chị Chi lại hiện lên: đôi chân, làn da, ánh mắt… Hơi thở tôi gấp gáp. Tôi cố không phát ra tiếng động, nhưng vài tiếng rên khe khẽ vẫn bật ra. Tay tôi di chuyển nhanh hơn, thô bạo hơn.

Một cơn co giật chạy dọc sống lưng. Sướng! Sướng đến run người! Tôi bắn ra, tinh dịch trắng đục, nóng hổi nhớp nháp đầy tay và văng cả lên quần. Cảm giác lâng lâng qua đi rất nhanh, chỉ còn lại sự ghê tởm và trống rỗng. Mình vừa làm gì vậy? Tự sướng nghĩ đến chị dâu. Mình đúng là thằng khốn nạn.

Tôi vội vàng lau dọn, tim vẫn đập mạnh vì sợ hãi và xấu hổ. Chỉ mong không ai biết.
Tôi không hề hay biết, có một đôi mắt đã nhìn thấy tất cả qua khe cửa hé.
 
Chương 2:

Anh họ sắp đi công tác nước ngoài. Tin này làm tôi hoang mang cực độ. Ở nhà một mình với chị Chi? Vừa sợ hãi viễn cảnh đó, vừa có một phần đen tối trong tôi lại len lén… mong chờ. Tội lỗi quá. Nhưng cái ý nghĩ được ở gần chị ấy hơn… nó cứ lởn vởn trong đầu.

Rồi những chuyện kỳ lạ bắt đầu xảy ra. Hay là do tôi tự nghĩ nhiều quá? Chị Chi có những hành động… làm tôi không thể không suy nghĩ lung tung. Chắc là chị ấy vô tư thôi, không để ý đâu. Chứ làm sao chị ấy lại cố tình làm vậy với mình được?

Chiều đó, phòng khách. Chị mặc cái quần legging đen, mỏng quá. Ngồi trên sofa, rồi làm rơi cây bút. Chị cúi xuống nhặt, rất chậm, cái đít tròn căng chổng thẳng về phía tôi. Trời ơi! Cái quần nó bó sát quá, tôi thấy rõ cả khe đít sâu, cả cái viền mép Lồn nó hằn lên mờ mờ. Có phải mình nhìn nhầm không? Mắt tôi như dán vào đó, không dời đi được. Máu dồn hết xuống dưới, thằng em cứng ngắc, đau tức. Chị đứng dậy, quay lại, bắt gặp ánh mắt tôi. Tôi hoảng quá. Chị cười nhẹ, nụ cười bình thường thôi. "Tìm gì thế em?". Giọng vẫn đều đều. Tôi cứng họng, lắp bắp gì đó rồi chạy vội về phòng. Chắc chị ấy không biết mình vừa nhìn trộm đâu nhỉ? Hay là mình tưởng tượng ra cái hình ảnh đó? Đầu óc mình đen tối quá rồi.
Sáng hôm sau, trong bếp. Chị mặc áo hai dây trắng, hình như không mặc áo lót. Lúc chị với tay lên kệ cao. Hai cái đầu vú của chị… nó cứng lên, hằn rõ qua lớp vải. Có thật không vậy? Hay do áo mỏng quá? Cổ họng tôi khô khốc, nuốt nước bọt cái ực. Cậu nhỏ lại nhói lên. Chị quay lại, thấy tôi đang đứng ngây ra nhìn. "Sao thế Khoa?". Giọng chị có vẻ ngạc nhiên. "Áo này… không đẹp à?". Chị còn hơi ưỡn ngực ra. Chắc chị ấy nghĩ tôi chê áo thật. Tôi vội lắc đầu lia lịa, không dám nhìn nữa, chỉ muốn trốn đi. Mình lại nhìn chằm chằm vào vú chị ấy rồi. Mình đúng là không kiểm soát được bản thân.

Bàn ăn tối, chỉ có hai chị em. Tráng miệng dâu tây. Chị cầm quả dâu, cắn nhẹ, rồi đưa lưỡi liếm môi. Đầu lưỡi hồng hồng lướt qua môi chị. Sao hành động đó lại… gợi cảm thế nhỉ? Hay là do mình nghĩ bậy? Mắt chị nhìn tôi, trong veo. "Ưm... ngọt quá...". Chị khẽ rên một tiếng nhỏ. Chắc dâu ngọt thật. Nhưng sao tôi lại thấy cái của nợ trong quần nó lại rục rịch? Đầu óc mình đúng là có vấn đề rồi.

Rồi thỉnh thoảng lại có va chạm. Chắc do tôi vụng về đi đứng vướng víu thôi. Chị đi ngang, "loạng choạng", vịn tay vào người tôi. Một lần, bầu vú mềm mại, ấm nóng của chị ép vào tay tôi. Chỉ một giây thôi mà làm tôi giật bắn người, cảm giác đó… nó thật quá. "Ôi, cẩn thận!" Chị kêu lên, giọng hơi lo lắng. "Cảm ơn em." Chị cười. Chắc chị ấy không cố ý đâu. Nhưng sao tim tôi lại đập nhanh thế này?

Đêm đó, tôi nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Đầu óc cứ quay cuồng với những hình ảnh ban ngày. Có phải mình tưởng tượng không? Hay chị ấy thực sự…? Không thể nào. Mình chỉ là thằng nhà quê ở nhờ thôi mà. Tôi bật dậy, đi ra ngoài uống nước. Đi ngang phòng ngủ chính, tim tôi thót lại. Cửa phòng hé mở, ánh đèn ngủ vàng vọt hắt ra. Chuyện quái gì thế này? Sao lại giống mấy cảnh trong phim thế?

Một sự tò mò xen lẫn sợ hãi kéo chân tôi lại gần. Tôi nín thở, ghé mắt nhìn qua khe cửa. Trời ơi! Tôi không tin vào mắt mình nữa!

Chị Chi nằm nghiêng trên giường, quay lưng ra cửa. Váy ngủ lụa mỏng bị kéo cao lên, lộ gần hết cặp mông tròn trắng nõn. Chị thở đều đều, chắc là ngủ say rồi. Chắc do ngủ say nên mới hớ hênh vậy thôi. Nhưng… cảnh tượng này… nó đẹp quá, nó mời gọi quá.

Cậu nhỏ tôi dựng đứng lên, cứng ngắc. Không. Phải đi ngay. Đây là vợ anh mình. Không được làm bậy. Nhưng… chỉ nhìn một chút thôi, chắc không sao đâu. Chỉ nhìn thôi mà.

Tôi lén lút đẩy nhẹ cửa, rón rén bước vào. Mùi thơm của chị làm tôi hơi choáng váng. Tôi đứng bên giường, nhìn chằm chằm vào cặp mông trắng mịn kia. Tim đập như muốn nhảy ra ngoài. Mình đang làm gì thế này? Điên rồi!
Run rẩy, tôi nuốt nước bọt, thì thầm: "Chị Chi ơi?"

Không có tiếng trả lời. Chị ngủ say thật rồi. An toàn rồi.

Cái ý nghĩ chị đang ngủ say, không biết gì, nó làm tôi… liều lĩnh hơn. Chỉ chạm một chút thôi. Chắc chị ấy không biết đâu. Run rẩy, tôi đưa tay ra, ngập ngừng, rồi khẽ đặt lên vai chị. Da thịt chị mịn quá, ấm quá. Tôi lay nhẹ. Không phản ứng. Tim tôi đập loạn xạ. Tôi khẽ xoay người chị lại một chút. Gương mặt chị lúc ngủ trông thật hiền, thật đẹp.

Bàn tay tôi run rẩy, từ từ hạ xuống, áp lên bầu vú qua lớp lụa mỏng. Cảm giác mềm mại, đàn hồi này… Trời ơi! Đầu vú chị cứng ngắc lên dưới tay tôi. Thật sao? Hay là do mình tưởng tượng?

Tay tôi run rẩy trượt xuống eo, xuống đùi. Da chị mịn như nhung. Ngón tay tôi chạm vào mép váy. Ngập ngừng. Chạm vào chỗ đó? Không được! Nhưng… chỉ một chút thôi. Xem nó thế nào. Run rẩy hơn nữa, tôi vén mép váy lên. Toàn bộ cái Lồn của chị hiện ra. Lông mu cắt tỉa gọn gàng. Hai mép lồn hé mở, ướt sũng, bóng loáng. Sao lại ướt thế này? Người ngủ say cũng vậy sao? Hay là… Không thể nào. Chắc là sinh lý bình thường thôi.

Bàn tay tôi run rẩy di chuyển tiếp, chạm vào lông mu. Rồi lướt nhẹ qua hai mép Lồn sưng mọng, trơn tuột. Ướt đẫm. Nghe tiếng "nhóp nhép" khe khẽ. Tay tôi dính đầy nước lồn trong suốt, nóng hổi. Mùi lồn thoang thoảng. Lần đầu tiên tôi được chạm vào, được ngửi thấy… Cảm giác này thật khó tả.

Đúng lúc đó, chị khẽ cựa mình, chân hơi hé ra. Chắc là trở mình thôi. Nhưng nó làm tôi mất hết lý trí. Chỉ một ngón tay thôi. Thử xem bên trong thế nào. Run rẩy, tôi tách nhẹ hai mép Lồn, tìm cái lỗ lồn nhỏ xíu rồi từ từ ấn vào.

Người chị giật nhẹ. Bên trong Lồn chị nóng bỏng, ướt át, thịt lồn mềm mại co thắt, siết lấy ngón tay tôi. Trời ơi! Cảm giác này! Thật không thể tin được! Tôi bắt đầu di chuyển ngón tay một cách vụng về, lóng ngóng, lúc nông lúc sâu, cọ xát vào thịt lồn bên trong. Chị khẽ rên một tiếng nhỏ, nghẹn ngào. Hông chị hơi nhúc nhích, ưỡn lên theo nhịp tay tôi. Có phải chị ấy đang mơ không? Hay là… chị ấy thích? Không thể nào! Chắc là phản xạ tự nhiên thôi.

Nhưng tôi sướng quá. Cảm giác ngón tay mình ở bên trong cái Lồn nóng ẩm đó… nó làm tôi phát điên. Tôi không chịu nổi nữa. Tay kia kéo khóa quần, nắm lấy cái của nợ đang cương cứng của mình, bắt đầu tuốt điên cuồng. Mắt vẫn dán vào cơ thể chị và bàn tay đang khuấy đảo bên trong lồn chị. Tiếng da thịt tay ma sát với cậu nhỏ nghe sồn sột.

Hơi thở tôi gấp gáp. Ngón tay tôi di chuyển nhanh hơn. Lồn chị co thắt dồn dập. Hông chị ưỡn lên cao hơn. Chị rên một tiếng lớn hơn, âm thanh vừa như sung sướng vừa như tắc nghẹn, cả người ưỡn cong, run lên bần bật. Lên đỉnh? Chị ấy lên đỉnh thật sao? Vì mình? Ngay lúc đó, tôi cũng bắn ra, tinh dịch nóng hổi phụt xuống sàn. Mùi tinh dịch tanh nồng.
Tiếng rên của chị làm tôi bừng tỉnh. Chết rồi! Thức rồi sao? Hoảng sợ tột độ. Tôi vội rút ngón tay ướt đẫm nước Lồn ra. Liếc nhìn chị, mắt vẫn nhắm nhưng mặt đỏ bừng, thở hổn hển. Tôi không biết chị tỉnh hay mê.

Sợ quá! Bị phát hiện thì chết chắc! Tôi vội kéo váy chị xuống, kéo khóa quần, rồi rón rén chạy ra khỏi phòng, tim đập như sắp vỡ. Khép cửa lại thật nhẹ, lao về phòng mình, dựa lưng vào tường thở dốc.

Mình đã làm gì thế này? Móc Lồn chị dâu! Mình đúng là thằng khốn nạn! Nhưng… cái cảm giác đó… Mùi tinh dịch, nước lồn trên tay, hình ảnh cái lồn ướt át, tiếng rên của chị… Ghê tởm. Sợ hãi. Tội lỗi. Nhưng cơ thể vẫn còn run rẩy vì sung sướng. Mình đã đi quá xa rồi. Nhưng… lại muốn làm lại.
 
Chương 3

Sáng thức dậy, đầu óc tôi vẫn còn quay cuồng vì chuyện đêm qua. Hình ảnh bàn tay mình luồn lách bên trong cái Lồn ướt át của chị Chi, tiếng chị rên lên lúc lên đỉnh, rồi cảnh mình bắn tinh dịch ra sàn nhà… nó cứ lặp đi lặp lại. Lỡ chị ấy biết thì sao? Hay tiếng rên đó đã đánh thức chị ấy? Cảm giác tội lỗi và nỗi sợ hãi bị phát hiện nó bóp nghẹt lấy tôi.

Lết ra bàn ăn sáng, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi thấy chị Chi đã ngồi đó, vẻ mặt bình thản đến lạ. Chị ấy có biết không? Trông chị chẳng có vẻ gì là giận dữ hay khác thường cả. Chắc là chị ngủ say quá nên không hay biết gì thật rồi. Nhưng sao trong lòng tôi vẫn cứ thấp thỏm, bất an thế này? Tôi vội cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn thẳng vào chị lấy một giây. Cả bữa sáng, tay tôi run đến mức làm rơi cả thìa xuống sàn, chỉ mong ăn cho thật nhanh rồi biến về phòng cho khuất mắt. Chị Chi ngồi đối diện, thỉnh thoảng lại hỏi han vài câu vu vơ về chuyện học hành, giọng nhẹ nhàng như mọi khi. Nhưng tôi có cảm giác ánh mắt chị cứ thi thoảng lại dừng trên người mình, một cái nhìn lạnh lùng, dò xét, làm tôi càng thêm hoảng sợ, chỉ muốn chui xuống gầm bàn.

Cả ngày hôm đó dài như cả thế kỷ, một màn tra tấn tâm lý thực sự. Chị Chi ăn mặc kín đáo hơn hôm qua một chút, nhưng cái cách chị đi lại, cái dáng vẻ thanh thoát đó vẫn khiến tôi không thể rời mắt, dù rất sợ. Thi thoảng, chị lại "vô tình" chạm vào người tôi khi đi ngang qua, một cái chạm rất nhẹ ở vai hay cánh tay, nhưng cũng đủ làm tôi giật bắn mình như phải bỏng. Rồi những ánh nhìn khó hiểu chị bất chợt ném về phía tôi, những nụ cười bí ẩn thoáng qua trên môi. Chị đang nghi ngờ gì mình sao? Hay chỉ là do tôi tự suy diễn lung tung vì quá tội lỗi?

Đến tối, chị về phòng ngủ sớm hơn thường lệ. Lúc đi ngang qua chỗ tôi đang ngồi co rúm trên sofa giả vờ xem TV, chị dừng lại đột ngột, nhìn tôi một lúc lâu. Ánh mắt chị lúc đó lạ lắm, sâu thẳm và khó dò, tôi không tài nào đọc được chị đang nghĩ gì trong đầu. Rồi chị mới quay người vào phòng, tôi nghe rõ tiếng cửa khóa "cạch" một tiếng dứt khoát. Tiếng khóa cửa đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi. Chị ấy đề phòng mình thật rồi sao? Chị ấy biết chuyện đêm qua rồi sao? Hay chỉ là thói quen khóa cửa phòng ngủ bình thường thôi? Tôi ngồi chết lặng trên sofa, nỗi sợ hãi càng lúc càng dâng cao.

Nhưng cái hình ảnh đêm qua, cái cảm giác ngón tay mình khám phá bên trong cơ thể nóng bỏng của chị, nó lại cứ thôi thúc tôi một cách mãnh liệt. Lỡ như… lỡ như chị ấy chỉ giả vờ khóa cửa thì sao? Hay là… chị ấy muốn mình thử lại lần nữa? Không thể nào! Mình đang nghĩ cái quái gì vậy? Đầu óc mình đúng là bệnh hoạn hết thuốc chữa rồi.

Nhưng… đôi chân tôi lại không nghe lời lý trí. Rón rén như một tên trộm, tôi đi đến cửa phòng chị, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Run rẩy, tôi đưa tay lên, thử vặn nhẹ tay nắm cửa. Khóa thật rồi. Cửa không hề nhúc nhích. Tôi thở phào nhẹ nhõm vì không phải đối mặt với cám dỗ, nhưng sâu trong lòng lại có chút gì đó… hụt hẫng lạ kỳ. Tôi lặng lẽ quay về phòng, cảm giác tội lỗi, sợ hãi và cả sự thất vọng ngu ngốc trộn lẫn vào nhau.

Ngày hôm sau, mọi thứ dường như còn tồi tệ hơn, hoặc là do tâm trí tôi đã quá rối loạn nên nhìn đâu cũng thấy bất thường. Tôi có cảm giác như chị Chi đang cố tình… đẩy tôi đến giới hạn. Hay là do tôi quá nhạy cảm, tự mình suy diễn ra mọi chuyện?

Sáng sớm, chị bước ra khỏi phòng trong bộ dạng khiến tôi nghẹt thở. Chị chỉ mặc độc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của anh Phong, trông như vừa ngủ dậy, chắc chắn là không mặc áo lót, bên dưới là một cái quần đùi ngủ bằng thun cũng rộng thùng thình, xộc xệch. Lúc chị cúi người xuống lấy hộp sữa trong tủ lạnh, áo sơ mi bị kéo lên một chút, quần thì trễ xuống. Khoảng hở mời gọi giữa hai đùi lộ ra… Trời ơi! Tôi thấy rõ mồn một cả vùng mu mềm mại với lớp lông tơ đen nhánh, mờ mờ cả viền mép Lồn hồng hào khép hờ. Có phải mình hoa mắt không? Sao chị ấy lại có thể hớ hênh đến vậy? Chị ấy nán lại tư thế đó một lúc lâu, như thể đang tìm kiếm gì đó. Tim tôi đập loạn xạ, cậu nhỏ trong quần lại bắt đầu nhói lên. Rồi chị bất ngờ lên tiếng, giọng ngọt như đường, vẫn giữ tư thế cúi người: "Khoa ơi, lấy giúp chị chai nước trên cao với," chị quay đầu lại nhìn tôi nửa chừng. Mấy cúc áo sơ mi trên cùng bung ra, để lộ gần như trọn vẹn bầu ngực căng tròn, không bị gò bó bởi áo lót, đầu vú hồng hào cương cứng lên vì lạnh hay vì gì khác tôi không biết. Tôi đứng hình, mặt đỏ bừng như bị sốt, lắp ba lắp bắp không thành lời. Cảm giác được nhìn thấy cơ thể chị gần như trần trụi một cách bất ngờ thế này… nó vừa sốc, vừa làm tôi thấy tội lỗi, nhưng cũng kích thích kinh khủng.

Đến trưa, tôi cảm thấy có gì đó không đúng. Vẫn chiếc áo sơ mi rộng đó, nhưng lần này cúc áo mở hờ hững hơn, để lộ cả khe ngực sâu hút. Bên dưới, chị mặc một cái… tôi nhìn kỹ mới nhận ra đó là một chiếc quần lót lọt khe màu da! Nó gần như vô hình, hòa vào màu da chị! Chị ấy đang mặc cái gì thế này? Lúc lau nhà gần chỗ tôi ngồi giả vờ đọc sách, chị lại "vô tình" cúi thấp người, chổng thẳng cặp mông tròn trắng nõn, căng mẩy về phía tôi. Áo sơ mi rộng thùng thình trễ xuống. Toàn bộ bờ mông căng tròn, mịn màng phơi bày trọn vẹn trước mắt tôi. Sợi dây lọt khe màu da gần như biến mất hút vào khe mông sâu hun hút, chỉ để lại mảnh vải nhỏ xíu hình tam giác phía trước, ép sát vào vùng mu, làm nổi bật đường nét bờ môi âm đạo đang có vẻ hơi sưng lên. Có thật không vậy? Sao chị ấy lại có thể mặc như thế này đi lại trong nhà? Tôi giữ tư thế đó vài giây, mắt dán chặt vào mông và cái Lồn gần như trần trụi của chị, tôi nghe rõ tiếng mình nuốt nước bọt khan. Thằng em tôi đau tức như muốn nổ tung trong quần. Chị đứng dậy thật chậm, quay lại nhìn tôi đang đỏ mặt tía tai, rồi đưa lưỡi liếm nhẹ môi mình. "Nóng quá nhỉ?" Giọng chị hơi khàn đi, nghe có chút gì đó khác lạ. Chị ấy đang nói thời tiết hay nói gì khác? Hay mình lại nghĩ lung tung rồi? Đầu óc tôi rối bời.

Chiều tối, khi xem TV cùng nhau (dù tôi chỉ dám ngồi ở góc phòng). Bộ đồ chị mặc làm tôi không thể tin được. Chính là chiếc váy ngủ bằng lụa cực mỏng màu trắng ngà đêm trước, loại gần như trong suốt, và tôi dám chắc chị không mặc gì bên trong! Chị ngồi xuống sofa gần đó, trong tư thế nửa nằm nửa ngồi rất thoải mái, một chân co lên ghế, chân kia duỗi hờ hững, dạng ra một cách mời gọi. Lớp lụa mỏng tang dính vào da thịt ẩm ướt sau khi tắm, làm hiện rõ mồn một hình dáng vùng mu, đám lông tơ đen nhánh, và cả khe Lồn khép hờ, đôi môi nhỏ hồng hào bên trong hơi hé ra, bóng loáng vì nước nhờn. Ánh đèn vàng phòng khách chiếu vào càng làm cảnh tượng thêm phần dâm đãng, mời gọi. Tôi ngồi ở bàn bếp, mắt như bị thôi miên, dán chặt vào cái lồn của chị không rời một giây. Tôi thấy rõ sự đấu tranh dữ dội và ham muốn cháy bỏng, cảm nhận rõ chỗ căng phồng dưới lớp quần short đang hành hạ. Rồi chị khẽ cựa mình, làm lớp váy xê dịch, để lộ nhiều hơn. Chị quay sang nhìn tôi, giọng hơi khàn đi , hỏi: "Em có thấy khó chịu không? Sao cứ nhìn chị mãi thế?" Chị đang trách mình sao? Rõ ràng là mình nhìn trộm mà. Nhưng sao ánh mắt chị lại… khiêu khích như vậy? Nó không giống như đang tức giận. Có phải chị ấy đang thử mình không? Hay là… chị ấy thực sự muốn mình làm gì đó? Không thể nào… Chị ấy là chị dâu mình mà.

Đêm đó, tôi biết mình không thể chịu đựng thêm được nữa. Sau một ngày bị tra tấn bằng những hình ảnh và cử chỉ mời gọi đến cực độ đó, chút lý trí còn sót lại của tôi gần như đã tan biến. Chị vào phòng ngủ. Lần này, tôi để ý rất kỹ, cửa phòng không khóa, thậm chí còn để hé một khoảng nhỏ. Tim tôi đập thình thịch như trống trận. Có phải… chị ấy cố tình không? Hay chỉ là quên thôi? Dù là gì đi nữa, đây có thể là cơ hội cuối cùng.
 
Chap 4

Sự tò mò bệnh hoạn và ham muốn cháy bỏng lại chiến thắng nỗi sợ hãi và cảm giác tội lỗi. Tôi chờ cả tiếng đồng hồ, thời gian trôi chậm như vô tận, rồi rón rén bước đến cửa phòng chị, còn ngập ngừng và sợ hãi hơn cả đêm qua. Tôi khẽ hé cửa rộng hơn một chút để nhìn vào.

Trời ơi! Tôi chết lặng tại chỗ. Chị Chi nằm nghiêng trên giường, quay lưng ra cửa. Hoàn toàn trần truồng! Tấm lưng ong mịn màng và cặp mông tròn lẳn trắng nõn phơi bày hoàn toàn dưới ánh đèn ngủ mờ ảo. Chị ấy… chị ấy không mặc gì cả! Sao lại có thể? Chuyện này là thật sao?

Hơi thở tôi trở nên nặng nề, gấp gáp. Đầu óc tôi quay cuồng. Đây là sự thật sao? Hay mình đang mơ thấy một giấc mơ hoang đường? Sau một hồi đấu tranh nội tâm dữ dội đến mức muốn nổ tung lồng ngực, bản năng của một thằng đàn ông, của một thằng trai tân bị dồn nén quá lâu đã chiến thắng tất cả. Tôi không thể cưỡng lại được sức hút kinh khủng này nữa. Khẽ khàng, tôi bước vào phòng, tiến đến bên giường như một kẻ bị thôi miên.

Tôi đứng đó rất lâu, chỉ dám nhìn tấm lưng trần và bờ mông cong cong tuyệt đẹp của chị. Nó đẹp hơn bất cứ thứ gì tôi từng thấy. Rồi, không thể kìm nén thêm được nữa, bàn tay run rẩy của tôi lại vươn ra, chạm thẳng vào làn da mềm mại, ấm nóng nơi thắt lưng trần của chị.

Ngay khoảnh khắc những ngón tay run rẩy của tôi chạm vào da thịt chị, tôi cảm thấy cơ thể chị hơi căng lên một chút, rất nhẹ, nhưng đủ để tôi nhận ra. Tim tôi thót lại. Phản xạ tự nhiên? Hay là…? Tôi ngẩng đầu lên một cách vô thức, nhìn về phía gương mặt chị.

Đôi mắt chị đang hé ra. Mở to. Nhìn thẳng vào tôi.

Một luồng điện cực mạnh chạy dọc sống lưng tôi. Tôi giật bắn người như bị sét đánh trúng, tay vội rụt lại như phải bỏng. Chị ấy… chị ấy thức? Chị ấy biết hết? Từ đầu đến giờ? Miệng chị mỉm cười, nhưng ánh mắt chị trong veo, tĩnh lặng đến đáng sợ, nhưng lại ánh lên một tia nhìn kỳ lạ, đen tối, pha trộn giữa sự mời gọi dâm đãng và một thứ quyền lực.

Kinh hoàng. Sợ hãi tột độ. Đầu óc tôi trống rỗng. Tôi chết lặng tại chỗ, toàn thân run lên cầm cập như người sốt rét, mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Tôi co rúm người lại, lùi lại một bước theo phản xạ, chân tay luống cuống suýt nữa thì ngã ngửa ra sau. Miệng tôi há hốc nhưng không thể thốt ra được bất cứ lời nào. Bị bắt quả tang rồi! Chết tôi rồi! Lần này thì chết thật rồi!
Chị Chi không nói gì. Chị chậm rãi ngồi dậy, rồi từ tốn đứng dậy khỏi giường, bước ra khoảng trống ngay trước mặt tôi. Chị đứng đó, hoàn toàn trần truồng. Ánh đèn ngủ mờ ảo hắt lên cơ thể hoàn mỹ đến từng đường nét: làn da trắng mịn không tì vết, đôi gò bồng đảo căng tròn với hai đầu vú hồng hào vẫn còn hơi cương cứng, eo thon nhỏ xíu, hông nảy nở đầy đặn, vùng mu với đám lông tơ đen nhánh được cắt tỉa gọn gàng và đôi chân dài thẳng tắp nuột nà. Vẻ đẹp trần tục, đầy nhục cảm đó hiện ra trọn vẹn, tương phản hoàn toàn với sự sợ hãi đến chết điếng của tôi.

Đối diện với tôi, thằng con trai đang run rẩy như cầy sấy vì kinh hoàng, một nụ cười chậm rãi, bí ẩn và đầy quyền lực vẫn trên môi chị Chi. Ánh mắt chị vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng pha lẫn thích thú dâm đãng đó. Nụ cười kia… nó như một lời tuyên án không lời, một sự đắc thắng tuyệt đối, và báo hiệu một điều gì đó khủng khiếp, hoặc là… tuyệt vời sắp xảy ra với tôi. Tôi biết mình đã hoàn toàn rơi vào tay chị rồi.
 
Top