19 tuổi ko yêu nó phí rayêu đương mà làm gì, tập trung vào tìm sở thích hay lý tưởng sống, lúc đéo nào cũng yêu đương địt bọp giải trí phim ảnh rồi yếu với đuối
19 tuổi ko yêu nó phí rayêu đương mà làm gì, tập trung vào tìm sở thích hay lý tưởng sống, lúc đéo nào cũng yêu đương địt bọp giải trí phim ảnh rồi yếu với đuối
Chính cái câu "E yêu bố mẹ nhiều lắm" là cái lý do to bự nhất đè bẹp hàng trăm, hàng ngàn lý do mà em muốn tự tử. Có thể bây giờ e ko muốn tiếp tục nữa, nhưng e hãy nghĩ đến gia đình, đến bố mẹ những người thương yêu em sẽ ra làm sao khi ko còn e nữa? Trầm cảm là 1 căn bệnh cực kỳ nguy hiểm, a cũng chả phải bác sĩ chuyên môn. A chỉ khuyên e theo vốn sống ít ỏi mà a có được. A chúc em sẽ tìm ra đc lối thoát, và phải luôn SỐNG thật tốt e nhé.E nghĩ tới bố mẹ mới gắng gượng dc 3 năm qua. Ko thì e đã tự tử lúc 16t rồi ạ. E yêu bố mẹ nhiều lắm
nó con gáith con trai tự tử là nhục m báo hiếu cho bame m chưa ??
mik cũng từng trải qua bệnh tâm lí giống bạn và mình hiểu điều đó. hiện tại mình thỉnh thoảng cũng gặp cảm giác ấy ( mik bị rối loạn lo âu). bệnh này thực sự kinh khủng, ko đơn giản như mn nghĩ đâu. nhiều khi đang vui vẻ đùng 1 cái tụt mood ko muốn làm gì =, ko thích gì, rồi bị tâm lí bởi lời nói của người khác dù ko phải nặng lời, mong manh dễ vỡ vl nếu là con gái. Mình cũng bị từ năm lớp 11, có uống thuốc nhưng chỉ giảm trong khi uống thuốc thôi còn hết thuốc là đâu lại vào đấy nên rất là phụ thuộcĐã có ai tự tử bất thành chưa ạ? Cảm giác như thế nào. E đang ko biết mình sống làm gì nữa rồi
Bạn có thể nuôi thêm pet, chó mèo j đó làm bạn. Hãy chăm sóc nó như con, stress thì trò chuyện hay chơi vs nóEm thích nhiều thứ lắm. E thích hoa, thích cây cỏ, yêu động vật, thích đi dạo loanh quanh ngắm trời ngắm đất, thích những bài hát cũ. E thích những thứ đơn giản thôi. Trước đây em thích đọc sách, xem phim nữa nhưng từ khi bị bệnh này thì đầu e ko nhớ dc nhiều thứ. E đọc sách trang sau quên trang trước viết gì rồi. Đầu óc lúc nào cũng ù ù cạc cạc vậy
Chuẩn rBỏ điện thoại ra, rời xa thành phố, lên vùng cao hoặc nông thôn 1 thời gian, sẽ thấy điều kỳ diệu.
Chết thì rất dễ cháu gái, sống mới khó đó
Ui là giời, vô phòng hồi sức cấp cứu ngồi xem ngta giành giật sự sống kìaĐã có ai tự tử bất thành chưa ạ? Cảm giác như thế nào. E đang ko biết mình sống làm gì nữa rồi
Cái nó thành giết người hàng loạt, đi gây rối xh là do mMạnh mẽ lên mày. Hãy bỏ cái tôi, vô ngã, từ bỏ lòng tự trọng, remove your ego. Xem như mày đã chết để tái sinh. Xem mày là một đống rác để để ko thấy đau. Oh yeah. Cuộc đời mày qua trang mới. Nếu m tự tử thì thà m đi phá xã hội như joker đề công an bắn mày. Oh yeah.
mẹ không trách thằng kia được mấy người trầm cảm dẩm lắm , không chiều nổi đâuTrầm cảm lại còn ctay người yêu thì cũng k ổn đâu . Kiểu gì chả đầy người yêu thương em . Cảm xúc có thể nhạt nhoà nhưng đói thì ăn vẫn ngon . Hãy tự thả long date vài anh xem kiểu gì cũng sẽ ăn được cái gì đó mà " từ đó trong tôi bừng nắng hạ"
ko yêu thì đúng là phí, nhưng tuổi này nhiều đứa yêu vào đéo còn biết cái gì nữa cả bác ạ19 tuổi ko yêu nó phí ra
Anh cũng từng trầm cảm nặng, suy kiệt tâm trí không thiết tha gì nữa. Cũng chán sống , chán tất cả mọi thứ. Vào BM khám bác sỹ Doãn Ph, sau một thời gian điều trị uống thuốc thì chỉ đỡ được một phần. Cũng vào đi vào lại như em. Sau chính bác sỹ nói cái bệnh này thuốc chỉ là một phần còn lại khỏi hay không là do mình. Thế là anh quay lại tập luyện thể thao, khí công, thiền + đọc sách về đạo phật và nhân quả...sau một thời gian từ thân tàn ma dại thành hồi phục, từ hồi phục lại còn mạnh mẽ hơn xưa, làm việc tốt hơn, nhiều năng lượng hơn, trách nhiệm với XH hơn, chịu khó đi làm thiện nguyện thấy vui khoẻ, yêu đời. Nhưng đúng là có những giai đoạn tưởng mình không vượt qua được.. Tâm sự rất thật của anh.Em đã đi khám và chữa 2 lần rồi. Mỗi lần 5 tháng. Cứ khi nào bản thân ko ổn là lại đi bạch mai. Nhưng giờ e ko muốn đi nữa. Uống thuốc cũng đỡ nhưng hại người lắm. Năm nào cũng phải đi viện 1 lần vì sức khỏe tâm lí e mệt mỏi quá rồi
SSRI?Anh cũng từng trầm cảm nặng, suy kiệt tâm trí không thiết tha gì nữa. Cũng chán sống , chán tất cả mọi thứ. Vào BM khám bác sỹ Doãn Ph, sau một thời gian điều trị uống thuốc thì chỉ đỡ được một phần. Cũng vào đi vào lại như em. Sau chính bác sỹ nói cái bệnh này thuốc chỉ là một phần còn lại khỏi hay không là do mình. Thế là anh quay lại tập luyện thể thao, khí công, thiền + đọc sách về đạo phật và nhân quả...sau một thời gian từ thân tàn ma dại thành hồi phục, từ hồi phục lại còn mạnh mẽ hơn xưa, làm việc tốt hơn, nhiều năng lượng hơn, trách nhiệm với XH hơn, chịu khó đi làm thiện nguyện thấy vui khoẻ, yêu đời. Nhưng đúng là có những giai đoạn tưởng mình không vượt qua được.. Tâm sự rất thật của anh.
Không hiều mày viết jSSRI?
à t viết lộn.Không hiều mày viết j
Chính vẫn là bổ não, an thần, bổ gan. Lúc nhẹ thì vẫn là Diazepam sau sang loại gì không nhớ. Lâu lắm rồi. Tao hồi mới kê bệnh là rối loạn lo âutrầm cảm sau sang chấn hehe. Giờ hết rồi. Mười mấy năm rồi, hồi đó chưa vợ con. Giờ mỗi trầm cảm kiếm tiền nuôi vợ con và đóng tiền học cho con thôi. Thuốc bây giờ là thuốc tinh thần: làm việc+ thể thao+ bia rượu giao lưu+ bóng bánh, chạy bộ trên strava heheà t viết lộn.
t định hỏi là m có nhớ thuốc ngta kê trong viện là thuốc j ko í mà.
nghe ổn đấy. bảo trọng nhé bro.Hồi đó nhớ có lúc đến 6-7 loại thuốc
Chính vẫn là bổ não, an thần, bổ gan. Lúc nhẹ thì vẫn là Diazepam sau sang loại gì không nhớ. Lâu lắm rồi. Tao hồi mới kê bệnh là rối loạn lo âutrầm cảm sau sang chấn hehe. Giờ hết rồi. Mười mấy năm rồi, hồi đó chưa vợ con. Giờ mỗi trầm cảm kiếm tiền nuôi vợ con và đóng tiền học cho con thôi. Thuốc bây giờ là thuốc tinh thần: làm việc+ thể thao+ bia rượu giao lưu+ bóng bánh, chạy bộ trên strava hehe