...Kiếp trước, chàng thư sinh An vì lòng trắc ẩn đã cởi chiếc áo khoác duy nhất của mình đắp lên thi thể lạnh lẽo của cô gái vô danh ven đường. Sau khi An đi khỏi, trời vẫn tiếp tục đổ tuyết.
Một lúc sau, có một người tiều phu tên Trung đi ngang qua. Thấy có người nằm ven đường được đắp áo, ông lại gần xem. Nhận ra đó là một thi thể, lại thấy trời giá rét, tuyết phủ ngày càng dày, ông Trung động lòng thương xót. Ông nghĩ: "Để cô ấy nằm đây thì thật tội nghiệp, thú dữ hoặc thời tiết sẽ làm tổn hại thêm thi thể." Thế là ông Trung không quản ngại vất vả, dùng rìu và tay đào một cái huyệt nhỏ bên gốc cây, rồi cẩn thận đưa thi thể cô gái xuống, lấp đất lại thành một nấm mồ nhỏ. Ông cũng cầu nguyện vài lời cho linh hồn cô gái rồi mới gánh củi về.
(Phần chuyển kiếp và gặp gỡ kiếp sau)
Thời gian trôi qua, cả ba người đều lần lượt tái sinh.
- Chàng thư sinh An tái sinh thành Bảo, khôi ngô, gia thế.
- Cô gái vô danh tái sinh thành Minh Nguyệt, xinh đẹp, dịu dàng.
- Người tiều phu Trung tái sinh thành Sơn, một người đàn ông chân chất, thật thà nhưng có tấm lòng nhân hậu.
Như câu chuyện trước, Bảo và Minh Nguyệt gặp nhau, cảm thấy sự gắn kết kỳ lạ và nhanh chóng nên duyên vợ chồng nhờ "mối duyên chiếc áo" từ kiếp trước. Họ sống với nhau một thời gian khá hạnh phúc, Bảo hết lòng yêu thương, che chở cho Minh Nguyệt.
(Sự xuất hiện của người thứ ba và thay đổi)
Rồi một ngày, do một cơ duyên tình cờ, Minh Nguyệt gặp được Sơn. Ngay từ lần gặp đầu tiên, Minh Nguyệt đã cảm thấy một sự bình yên, an toàn và một sức hút mãnh liệt khó giải thích đối với Sơn, một cảm giác còn sâu sắc hơn cả sự thân thuộc mà cô cảm nhận với Bảo. Sơn cũng cảm thấy rất quý mến và muốn chăm sóc cho Minh Nguyệt.
Dù đang có cuộc sống êm ấm với Bảo, nhưng trái tim Minh Nguyệt ngày càng hướng về Sơn. Cô cảm thấy chỉ khi ở bên Sơn, tâm hồn cô mới thực sự được an nghỉ, được thuộc về. Sau nhiều dằn vặt, đấu tranh nội tâm, cuối cùng Minh Nguyệt đã đưa ra một quyết định khó khăn: cô rời bỏ Bảo để đi theo Sơn.
Bảo vô cùng đau khổ, không hiểu tại sao người vợ mình hết mực yêu thương lại rời bỏ mình để đi theo một người đàn ông khác dường như không có gì nổi trội.
(Lời giải thích về các tầng bậc duyên nợ)
Trong lúc Bảo đang đau khổ và dằn vặt, vị cao tăng lần trước lại xuất hiện (hoặc một vị thiền sư khác). Ngài giải thích cho Bảo hiểu:
"Này chàng trai, luật nhân quả và duyên nợ rất vi tế. Kiếp trước, con đã có lòng tốt cởi áo đắp cho cô gái ấy. Cái ơn đó đủ để kết thành duyên vợ chồng cho con và cô ấy trong kiếp này một thời gian, để con có cơ hội chăm sóc, yêu thương và trả cái ơn 'che chở' đó. Con đã làm rất tốt.
Nhưng người đàn ông tên Sơn kia, kiếp trước chính là người tiều phu đã không quản khó nhọc, đào đất chôn cất, cho cô ấy một nơi an nghỉ thực sự, bảo vệ thi thể cô ấy khỏi mưa gió, thú dữ. Cái ơn 'an táng' này còn sâu nặng hơn cái ơn 'chiếc áo'. Chiếc áo chỉ che chở được phần nào, trong một lúc, còn nấm mồ là nơi an nghỉ cuối cùng. Vì vậy, duyên nợ thực sự cả đời của cô ấy là với người đã chôn cất mình. Khi duyên của con với cô ấy đã mãn (khi con đã trả xong ơn chiếc áo), thì duyên sâu nặng hơn của cô ấy với Sơn sẽ đến lúc kết nối. Cô ấy rời đi theo Sơn là để trả cái ơn sâu nặng hơn đó, đó mới là người bạn đời thực sự của cô ấy trong kiếp này."
Nghe lời giải thích, Bảo dù vẫn còn buồn nhưng lòng đã nhẹ đi phần nào. Chàng hiểu rằng mọi cuộc gặp gỡ hay chia ly trong đời đều có nguyên do sâu xa từ những hành động trong quá khứ. Chàng chấp nhận sự thật và chúc phúc cho Minh Nguyệt và Sơn.
Ý nghĩa sâu sắc hơn của dị bản này:
Câu chuyện này phức tạp hơn, nó cho thấy:
- Nhiều tầng bậc Nhân Quả: Cùng một sự việc (cái chết của cô gái) nhưng những hành động khác nhau (đắp áo và chôn cất) tạo ra những mối duyên và nghĩa vụ trả ơn khác nhau về mức độ sâu nặng và thời gian kéo dài.
- Duyên Nợ Phức Tạp: Các mối quan hệ trong cuộc sống có thể là sự đan xen của nhiều duyên nợ từ tiền kiếp. Có những mối duyên chỉ kéo dài một giai đoạn để trả một món nợ ân tình nào đó, có những mối duyên sâu đậm hơn sẽ đi đến cuối cuộc đời.
- Sự An Bài của Nghiệp: Đôi khi những gì xảy ra, dù có vẻ đau khổ hay khó hiểu ở hiện tại, lại là sự vận hành tự nhiên của luật nhân quả để mọi ân oán, duyên nợ được cân bằng và trả đủ.
Phiên bản này thường được dùng để khuyên răn con người nên làm nhiều việc thiện hơn nữa, vì không chỉ việc tốt nhỏ được báo đáp, mà việc tốt lớn hơn, giúp đỡ người khác một cách trọn vẹn hơn sẽ tạo ra phúc báo và duyên lành sâu dày hơn. Nó cũng giúp người ta học cách chấp nhận những thay đổi, tan hợp trong các mối quan hệ.