Nay đọc Dazai Osamu mà tao chợt nghĩ địt mẹ thằng trốn lính

4 triệu thanh niên đổ máu trên chiến trường trong khi nó nhà giàu trốn lính ở nhà bủ rượu địt múi mít chán chê, đẻ ra 1 đống rác rưởi rồi ngồi ở cái ghế đó đến chết.

Tao đéo bao giờ hiểu được.
Cuốn Nhân gian thất cách, thất lạc cõi người à tml. Đọc cuốn đó xong trăn trở vcl
 
Lz má, t khóc á
Hoàn cảnh của mày sao giống tao quá luôn
Đời này là bể khổ, qua được bể khổ thì cũng là qua đời cmnl. Nghĩ mà chán. Xưa cứ bảo trời sinh voi trời sinh cỏ. Giờ bọn nó bê tông hóa phân lê bán nồn hết con cụ nó rồi. Đéo có được cái hộp xốp mà trồng rau chứ chưa nói chuyện nuôi gà thả cá. Địt mẹ mấy thằng Lồn.
Mày biết tao hận nhất là gì không? Tao hận tụi giàu. Chúng nó hút cạn mọi tài nguyên, vét sạch từng chút của cải của cái đất nước này, để lại cho bọn cùng đinh tụi tao một khoảng trống hoác, chẳng khác nào cái nồi cơm thừa đã bị liếm sạch đáy. Tao lại càng hận mấy thằng lãnh đụ. Đúng nghĩa là đụ thật, chúng nó đụ tung cả cái vận mệnh của cái tộc khỉ rừng này lên. Cầm quyền như cầm dao, đi đâu cũng bắt bớ, đấu tố, vơ vét. Làm lol gì có sự công bằng khi bố mẹ tao là nông dân còn bố mẹ chúng nó là đảng viên. Cố gắng làm lol gì khi chúng nó thừa điều kiện hơn tao, còn tao thì chẳng có nổi lấy 1 đồng vốn. Làm ra đồng nào là cuốn theo cơm áo gạo tiền đồng đó.
Tao sống luẩn quẩn trong cái nhà tù địa lý này, không cách nào thoát ra được. Nhìn đâu cũng thấy rào cản, tường cao vách cứng. Đất thì chật, người thì đông, mà bọn giàu nó xây hàng rào bê tông lên trên bờ khổ của tao. Nghĩ mà muốn bật khóc, nhưng lại sợ phí nước mắt. Trong cái chốn đen tối này, tao chỉ biết thở dài rồi sống lây lất qua ngày, chờ một phép màu mà tao biết sẽ chẳng bao giờ tới.
 
Đời này là bể khổ, qua được bể khổ thì cũng là qua đời cmnl. Nghĩ mà chán. Xưa cứ bảo trời sinh voi trời sinh cỏ. Giờ bọn nó bê tông hóa phân lê bán nồn hết con cụ nó rồi. Đéo có được cái hộp xốp mà trồng rau chứ chưa nói chuyện nuôi gà thả cá. Địt mẹ mấy thằng lồn.
Mày biết tao hận nhất là gì không? Tao hận tụi giàu. Chúng nó hút cạn mọi tài nguyên, vét sạch từng chút của cải của cái đất nước này, để lại cho bọn cùng đinh tụi tao một khoảng trống hoác, chẳng khác nào cái nồi cơm thừa đã bị liếm sạch đáy. Tao lại càng hận mấy thằng lãnh đụ. Đúng nghĩa là đụ thật, chúng nó đụ tung cả cái vận mệnh của cái tộc khỉ rừng này lên. Cầm quyền như cầm dao, đi đâu cũng bắt bớ, đấu tố, vơ vét. Làm lol gì có sự công bằng khi bố mẹ tao là nông dân còn bố mẹ chúng nó là đảng viên. Cố gắng làm lol gì khi chúng nó thừa điều kiện hơn tao, còn tao thì chẳng có nổi lấy 1 đồng vốn. Làm ra đồng nào là cuốn theo cơm áo gạo tiền đồng đó.
Tao sống luẩn quẩn trong cái nhà tù địa lý này, không cách nào thoát ra được. Nhìn đâu cũng thấy rào cản, tường cao vách cứng. Đất thì chật, người thì đông, mà bọn giàu nó xây hàng rào bê tông lên trên bờ khổ của tao. Nghĩ mà muốn bật khóc, nhưng lại sợ phí nước mắt. Trong cái chốn đen tối này, tao chỉ biết thở dài rồi sống lây lất qua ngày, chờ một phép màu mà tao biết sẽ chẳng bao giờ tới.
Đi Nhật đi m, xkld đi
 
Đời này là bể khổ, qua được bể khổ thì cũng là qua đời cmnl. Nghĩ mà chán. Xưa cứ bảo trời sinh voi trời sinh cỏ. Giờ bọn nó bê tông hóa phân lê bán nồn hết con cụ nó rồi. Đéo có được cái hộp xốp mà trồng rau chứ chưa nói chuyện nuôi gà thả cá. Địt mẹ mấy thằng lồn.
Mày biết tao hận nhất là gì không? Tao hận tụi giàu. Chúng nó hút cạn mọi tài nguyên, vét sạch từng chút của cải của cái đất nước này, để lại cho bọn cùng đinh tụi tao một khoảng trống hoác, chẳng khác nào cái nồi cơm thừa đã bị liếm sạch đáy. Tao lại càng hận mấy thằng lãnh đụ. Đúng nghĩa là đụ thật, chúng nó đụ tung cả cái vận mệnh của cái tộc khỉ rừng này lên. Cầm quyền như cầm dao, đi đâu cũng bắt bớ, đấu tố, vơ vét. Làm lol gì có sự công bằng khi bố mẹ tao là nông dân còn bố mẹ chúng nó là đảng viên. Cố gắng làm lol gì khi chúng nó thừa điều kiện hơn tao, còn tao thì chẳng có nổi lấy 1 đồng vốn. Làm ra đồng nào là cuốn theo cơm áo gạo tiền đồng đó.
Tao sống luẩn quẩn trong cái nhà tù địa lý này, không cách nào thoát ra được. Nhìn đâu cũng thấy rào cản, tường cao vách cứng. Đất thì chật, người thì đông, mà bọn giàu nó xây hàng rào bê tông lên trên bờ khổ của tao. Nghĩ mà muốn bật khóc, nhưng lại sợ phí nước mắt. Trong cái chốn đen tối này, tao chỉ biết thở dài rồi sống lây lất qua ngày, chờ một phép màu mà tao biết sẽ chẳng bao giờ tới.
Sao mày ko tập luyện làm khủng bố đi??
 
Mình loser thì chấp nhận thân phận thôi chứ kêu ai. Đã đầu thai kém rồi mà khả năng cũng kém luôn thì chờ reset thôi. Kiếp sau hy vọng đầu thai đại bàng :baffle:
Lâu Sơ nhưng mà thật thà chất phác hiền hậu sống cho người ta thương thì cũng coi như là có Ưu Điểm rồi đó mày ...

Vẫn đỡ hơn mấy bọn Lâu Sơ bất tài xấu người mà còn xấu tính
 
Các winner vui lòng không vào trêu chọc sỉ vả bọn cùng đinh dưới đáy xã hội như bọn tôi. Thời gian ấy các anh đi bú vang ăn bò vàng địt múi mít trên du thuyền ngoài siêu resort thì tích cực hơn :baffle:


Ai cũng biết là 99% anh em trên xàm toàn winner lương triệu đô, cặc 20cm, cuốc tạch đại bàng, nhà biệt thự, đi siêu xe, vợ hoa hậu, con thủ khoa. Nhưng mấy ai biết vẫn còn những thằng rẻ rách ngu độn sống vất vưởng qua ngày như tao, bám xàm làm niềm vui.


Tao U60, đéo gia đình, đéo nhà cửa, học đến lớp 03 rồi nghỉ, bỏ quê lên thổ đu hy vọng đổi đời nhưng mấy chục năm cũng đéo có việc gì ra hồn. Đến bây giờ vẫn chạy grab làm việc vặt qua ngày chờ reset. Do đần độn quá mà học cái nghề gì cũng đéo ra hồn. Tiền trong tay chưa bao giờ có nổi 40 củ. Gia đình họ hàng ở quê cũng đéo có tài sản gì để mà chờ. Cặc thì bé, bình thường 2cm, cửng lên được 2,5 cm. Vì nghèo nên cũng đéo con nào thèm tụt quần tao ra nên cũng chả sợ lộ. Ở trọ 08 thằng 01 phòng tạm bợ qua ngày, chỉ hi vọng có con VF nào cháy cho reset sớm. Được mỗi cái đéo hút hít nghiện ngập. Gạ bú cặc anh già Canada mãi mà anh ấy chưa chịu bảo lãnh tao sang xứ rẫy chết :baffle:

Mời thằng tiếp theo. Dự là thằng @Không tên1
Tao năm nay 45 tuổi, sống đời của một thằng chẳng ai thèm nhớ. Sinh ra ở cái làng nhỏ mà bản đồ còn đéo thèm đánh dấu, nhà tao có mỗi cái mái lá dột nát, mưa thì phải bưng thau hứng nước, nắng thì mở toang cửa cho gió vào thay quạt. Hồi nhỏ, tao học đến lớp 4 thì nghỉ, không phải vì tao dốt mà vì mỗi ngày đến trường phải lội bộ 7 cây số, tao không có nổi đôi dép lành để đi, bàn chân toàn lở loét.
Nghỉ học, tao ra đồng phụ cha mẹ mót lúa. Ngày nào cũng oằn lưng dưới cái nắng như thiêu, tối về cơm chan nước lã, bụng vẫn đói cồn cào. 18 tuổi, tao quyết tâm lên thành phố. Cầm trong tay 500 nghìn mẹ tao dúi vội, tao nghĩ đời mình từ đây sẽ khác. Nhưng hóa ra tao ngu, đời tao không phải kém may mà là kém tất cả mọi thứ.
Tao làm thợ hồ, nhưng gạch còn đè được tao chứ tao đéo đè được gạch. Làm phụ xe thì bị chủ tống cổ vì ngủ gật trên đường. Làm bảo vệ thì bị trộm quất luôn cả xe của khách. Sau cùng, tao đành đi bán vé số. Ngày nào bán hết tao được ăn cơm trắng với miếng đậu hũ, còn ế thì đành nhịn.
Tao từng yêu, nhưng cũng chỉ yêu trong mơ. Hồi đó tao thích con bé làm phục vụ quán phở đầu ngõ. Tao gom hết can đảm tặng nó cái lược nhựa màu đỏ, là thứ quý giá nhất tao mua được bằng tiền tiết kiệm. Nó nhận xong cười nhẹ: “Anh ơi, lược này để gãi lưng thôi chứ tóc em dùng hàng xịn.” Từ đó, tao tự nhủ đéo mơ mộng nữa.
Năm nay tao ở một phòng trọ cấp 4, chung với 6 thằng khác. Mỗi lần đi ngủ phải nhét ví vào quần rồi ôm chặt, vì chỉ cần lơ là là mất sạch. Cơm ăn cơm từ thiện, nước uống xin từ vòi ở công viên. Ước mơ lớn nhất của tao là một ngày được vào siêu thị mua một món đồ mà không phải nhìn giá, nhưng tao biết chắc đéo bao giờ có ngày đó.
Tao lên xam, đọc bài của mấy anh em giàu sang, thành công, mà cay. Nhưng cay xong tao lại tự cười: họ sinh ra để hưởng, tao sinh ra để sống tạm qua ngày. Nếu một hôm nào đó tao bị xe cán, chết trên lề đường, tao cũng chẳng buồn đâu. Chỉ mong là đừng ai lấy cái xác tao mà bán nội tạng, vì chắc chúng cũng chẳng đáng tiền.
 
Đi Nhật đi m, xkld đi
Tao ngoài quay tay xuất tinh ra thì đéo còn cái gì xuất được nữa mày ơi. Tao ở Hải Phòng mà đến Nhật tân t còn đéo có tiền đổ xăng mà đi thì đi nhật bản thế lông nào được.
 
Tao năm nay 45 tuổi, sống đời của một thằng chẳng ai thèm nhớ. Sinh ra ở cái làng nhỏ mà bản đồ còn đéo thèm đánh dấu, nhà tao có mỗi cái mái lá dột nát, mưa thì phải bưng thau hứng nước, nắng thì mở toang cửa cho gió vào thay quạt. Hồi nhỏ, tao học đến lớp 4 thì nghỉ, không phải vì tao dốt mà vì mỗi ngày đến trường phải lội bộ 7 cây số, tao không có nổi đôi dép lành để đi, bàn chân toàn lở loét.
Nghỉ học, tao ra đồng phụ cha mẹ mót lúa. Ngày nào cũng oằn lưng dưới cái nắng như thiêu, tối về cơm chan nước lã, bụng vẫn đói cồn cào. 18 tuổi, tao quyết tâm lên thành phố. Cầm trong tay 500 nghìn mẹ tao dúi vội, tao nghĩ đời mình từ đây sẽ khác. Nhưng hóa ra tao ngu, đời tao không phải kém may mà là kém tất cả mọi thứ.
Tao làm thợ hồ, nhưng gạch còn đè được tao chứ tao đéo đè được gạch. Làm phụ xe thì bị chủ tống cổ vì ngủ gật trên đường. Làm bảo vệ thì bị trộm quất luôn cả xe của khách. Sau cùng, tao đành đi bán vé số. Ngày nào bán hết tao được ăn cơm trắng với miếng đậu hũ, còn ế thì đành nhịn.
Tao từng yêu, nhưng cũng chỉ yêu trong mơ. Hồi đó tao thích con bé làm phục vụ quán phở đầu ngõ. Tao gom hết can đảm tặng nó cái lược nhựa màu đỏ, là thứ quý giá nhất tao mua được bằng tiền tiết kiệm. Nó nhận xong cười nhẹ: “Anh ơi, lược này để gãi lưng thôi chứ tóc em dùng hàng xịn.” Từ đó, tao tự nhủ đéo mơ mộng nữa.
Năm nay tao ở một phòng trọ cấp 4, chung với 6 thằng khác. Mỗi lần đi ngủ phải nhét ví vào quần rồi ôm chặt, vì chỉ cần lơ là là mất sạch. Cơm ăn cơm từ thiện, nước uống xin từ vòi ở công viên. Ước mơ lớn nhất của tao là một ngày được vào siêu thị mua một món đồ mà không phải nhìn giá, nhưng tao biết chắc đéo bao giờ có ngày đó.
Tao lên xam, đọc bài của mấy anh em giàu sang, thành công, mà cay. Nhưng cay xong tao lại tự cười: họ sinh ra để hưởng, tao sinh ra để sống tạm qua ngày. Nếu một hôm nào đó tao bị xe cán, chết trên lề đường, tao cũng chẳng buồn đâu. Chỉ mong là đừng ai lấy cái xác tao mà bán nội tạng, vì chắc chúng cũng chẳng đáng tiền.
nước uống xin từ vòi ở công viên
Mày loser ở xứ rẫy chết à. Chứ công viên ở Đông Lào nó vặt mịe vòi hết, làm gì còn vòi mà xả nước uống.
 
DSC_1130.JPG
DSC_1559.JPG
 
Mày loser ở xứ rẫy chết à. Chứ công viên ở Đông Lào nó vặt mịe vòi hết, làm gì còn vòi mà xả nước uống.
chỗ tao vẫn có mày ơi với lại xin thêm ở mấy cây nước miễn phí nữa
 
Các winner vui lòng không vào trêu chọc sỉ vả bọn cùng đinh dưới đáy xã hội như bọn tôi. Thời gian ấy các anh đi bú vang ăn bò vàng địt múi mít trên du thuyền ngoài siêu resort thì tích cực hơn :baffle:


Ai cũng biết là 99% anh em trên xàm toàn winner lương triệu đô, cặc 20cm, cuốc tạch đại bàng, nhà biệt thự, đi siêu xe, vợ hoa hậu, con thủ khoa. Nhưng mấy ai biết vẫn còn những thằng rẻ rách ngu độn sống vất vưởng qua ngày như tao, bám xàm làm niềm vui.


Tao U60, đéo gia đình, đéo nhà cửa, học đến lớp 03 rồi nghỉ, bỏ quê lên thổ đu hy vọng đổi đời nhưng mấy chục năm cũng đéo có việc gì ra hồn. Đến bây giờ vẫn chạy grab làm việc vặt qua ngày chờ reset. Do đần độn quá mà học cái nghề gì cũng đéo ra hồn. Tiền trong tay chưa bao giờ có nổi 40 củ. Gia đình họ hàng ở quê cũng đéo có tài sản gì để mà chờ. Cặc thì bé, bình thường 2cm, cửng lên được 2,5 cm. Vì nghèo nên cũng đéo con nào thèm tụt quần tao ra nên cũng chả sợ lộ. Ở trọ 08 thằng 01 phòng tạm bợ qua ngày, chỉ hi vọng có con VF nào cháy cho reset sớm. Được mỗi cái đéo hút hít nghiện ngập. Gạ bú cặc anh già Canada mãi mà anh ấy chưa chịu bảo lãnh tao sang xứ rẫy chết :baffle:

Mời thằng tiếp theo. Dự là thằng @Không tên1
Híc tao loser nên đéo cần phải kể. Để bò đỏ giả trung lập nó thành công nó vào kể nó hơn loser chỗ nào. Nó đéo kể thì nó ở chuồng chó như ở biệt thự. Ăn cục cứt cứ nghĩ cục xương.
 
Top