Có Video Trung Tướng Phạm Xuân Thệ là Lý Thông cướp công chính ủy Bùi Đình Tùng trong ngày bắt sống Tổng Thống Dương Văn Minh ( 30/4) ?

em trai dương văn minh cũng chức to bên đỏ
con trai trần văn hương cũng làm chức to bên đỏ
Thiệu thì vẫn đặt dấu hỏi
có khi chỉ có mỗi diệm là VNCH chính tông
Diệm nhu với Trần lệ Xuân cũng từng hợp tác với chính quyền Bắc việt mà
 
em trai dương văn minh cũng chức to bên đỏ
con trai trần văn hương cũng làm chức to bên đỏ
Thiệu thì vẫn đặt dấu hỏi
có khi chỉ có mỗi diệm là VNCH chính tông
Em rể Tổng Thống Thiệu là cán bộ tập kết, nhưng tay này chết ngoài Bắc, có người em sau 75 làm Bí thư Tỉnh Thuận Hải.
 
Chúng mày đọc tin CS làm đéo gì, sẽ thấy cực hỗn loạn và phi logic.

Ngay từ vụ đâm sập cổng dinh Độc lập cũng thấy nhiều điểm nghi vấn rồi.

Lính VNCH bảo vệ dinh đã rút hết, chả còn ai gác cổng ở đó, hồi ký của đám VNCH cũng ghi nhận cửa dinh mở chứ ko đóng. Nếu cổng đóng thì ai đã mở cho con nhà báo người Pháp vào sẵn trong sân chờ chụp ảnh?

Vụ bắt sống DVM và nội các cũng buồn cười. DVM nó có chạy đéo đâu, nó đã ra lệnh cho các đơn vị hạ súng từ trước rồi, ko chống cự, cũng chả có lính bảo vệ dinh Độc lập, đơn giản chỉ là thằng nào hên thì đến sớm, bắt được DVM thôi. Ấy thế mà chúng nó cũng tranh công nhau như kiểu dinh Độc lập là pháo đài chống Cộng cuối cùng ấy.
thì bọn làm ác bị nghiệp quật đấy.
thằng lái xe húc cổng giờ thành 3que đi đòi đất kìa.
thầy đại đức đại lão hoà thượng Thích Trúc Thái Minh chùa Ba Vàng có giảng: “nghiệp phá cổng, quả mất đất”… mà có ai tin đâu, giờ ứng rồi đấy
 
Tìm keyword đặng phương thành
Đợt trước t có xem clip phóng viên nước ngoài vào thăm trại cải tạo sau năm 75, có 1 viên thiếu tá tiểu đoàn trưởng ánh mắt phẫn uất, nói tiếng anh khá tốt (t search gg để tìm lại clip mà ko thấy). Có người bảo, vài năm sau ông thiếu tá đó cũng chết trong trại cải tạo.
 
Thế rồi, với hai bàn tay trắng, chỉ có lá cờ trận mạc ố xuộm khói đạn làm vũ khí, Bùi Quang Thận xông thẳng vào sào huyệt cuối cùng của kẻ thù. Qua bậc tam cấp, anh bị đánh bật trở lại. Hàng rào đặc biệt chống đỡ chăng? Bùi Quang Thận ngỡ ngàng một chút, rồi chợt nhận ra đó chỉ là bức tường kính trong suốt mà thoạt đầu anh không nhìn thấy, cũng chẳng biết nó là cái gì.

- Cửa ở đây mà, ông!

Một người đàn ông áo cộc tay trắng chỉ cửa cho Bùi Quang Thận. Trong nhà mát rượi như giữa hang đá. Toàn bộ nội các của chính quyền Sài Gòn cũ đã có mặt đông đủ. Họ ngồi, đứng nhấp nhố quanh bàn. Trông ai cũng rất lịch sự. Áo cộc tay trắng. Tóc chải mượt. Mùi nước hoa thoang thoảng khắp phòng. Họ ngỡ ngàng nhìn người đại diện đầu tiên của Quân giải phóng, một người lính gầy gò, gương mặt đen đúa, hốc hác vì đói ăn và thiếu ngủ.

- Ông nào là Dương Văn Minh?

- Bùi Quang Thận quát hỏi.

- Cho tôi gặp ngay Dương Văn Minh!

- Dạ thưa, ngài gặp Tổng thống có việc gì ạ?

- Để ông ấy dẫn tôi đi cắm cờ.

- Dạ... dạ, cái việc ấy thì ông này làm được. Chỉ có ông ấy mới biết chỗ...

Một gã béo trắng, da dẻ mỡ màng, áo cộc tay trắng, chỉ vào một người đàn ông cũng mặc áo cộc tay trắng, nhưng gầy mảnh hơn, đứng ngay bên cạnh tôi. - Bùi Quang Thận tiếp tục câu chuyện: - Mãi sau này, khi đọc những trang sử quân đội nói về buổi trưa hôm ấy, tôi mới biết đó là Đại tá Vũ Quang Chiêm, Chánh văn phòng Phủ Tổng thống. Ông ta lập cập đưa tôi qua một hành lang, rồi vào hút sâu mãi phía trong, qua một gian nhà nữa cũng mát như hang đá.

Rồi ông ta chọc một ngón tay vào tường. Bức tường tự nhiên nứt ra thành một cái phòng bé toen hoẻn như cái toalét, ba phía đều là tường. Ông ta bước vào, còn tôi thì ngần ngừ, bước vào, rồi lại quay ra ngay lập tức. Tôi nghi quá. Mình đi cắm cờ, chứ có đi toa-lét đâu. Hắn định giở cái trò khỉ gì thế này? Rõ là đồ quỷ thuật. “Dạ thưa, ông vào đi. Đây là cái thang máy. Tôi đưa ông đi cắm cờ mà”. Gã nói lắp bắp, có vẻ như là thành thật.

Nhưng tôi vẫn phải cảnh giác. Bởi tôi không có vũ khí trong tay. Tôi bắt gã úp mặt vào tường, rồi mới bước vào. Gã lại đưa tay lên, chọc một ngón vào cái nút ở trên tường kiểu như là điểm hỏa. Tôi chộp ngay tay hắn. Chỉ chút nữa thì tôi cho gã một quả phật thủ. “Không! Không, tôi ấn nút thang máy mà!”. Gã kêu lên thảm thiết. Cánh cửa lập tức sập lại ngay sau lưng tôi. Bây giờ thì bốn phía đều là tường. Thật chẳng còn hiểu ra làm sao cả.

Lên tầng thượng, hắn dẫn tôi đến cột cờ. Hóa ra cờ mình bé quá. Nó là cờ hiệu cắm trên nóc xe tăng. Trong không gian, ở trên đỉnh cái dinh lồng lộng này, nó chỉ như cái mắt muỗi. Còn cờ địch to lắm, rộng đến mấy chục mét chứ chẳng ít, lại chằng buộc rất kỳ công bằng các nút dây thép, chừng hai mươi phân một nút. Tôi gỡ mãi mới được hai nút. Nhìn xuống dưới sân dinh, xe tăng và quân ta bắt đầu tiến vào. Thế là tôi xé luôn lá cờ ấy, thay lá cờ của ta rồi kéo lên. Lúc bấy giờ là 11 giờ 30 phút.
Đoạn vào thang máy đúng là hay vl
 
Thế rồi, với hai bàn tay trắng, chỉ có lá cờ trận mạc ố xuộm khói đạn làm vũ khí, Bùi Quang Thận xông thẳng vào sào huyệt cuối cùng của kẻ thù. Qua bậc tam cấp, anh bị đánh bật trở lại. Hàng rào đặc biệt chống đỡ chăng? Bùi Quang Thận ngỡ ngàng một chút, rồi chợt nhận ra đó chỉ là bức tường kính trong suốt mà thoạt đầu anh không nhìn thấy, cũng chẳng biết nó là cái gì.

- Cửa ở đây mà, ông!

Một người đàn ông áo cộc tay trắng chỉ cửa cho Bùi Quang Thận. Trong nhà mát rượi như giữa hang đá. Toàn bộ nội các của chính quyền Sài Gòn cũ đã có mặt đông đủ. Họ ngồi, đứng nhấp nhố quanh bàn. Trông ai cũng rất lịch sự. Áo cộc tay trắng. Tóc chải mượt. Mùi nước hoa thoang thoảng khắp phòng. Họ ngỡ ngàng nhìn người đại diện đầu tiên của Quân giải phóng, một người lính gầy gò, gương mặt đen đúa, hốc hác vì đói ăn và thiếu ngủ.

- Ông nào là Dương Văn Minh?

- Bùi Quang Thận quát hỏi.

- Cho tôi gặp ngay Dương Văn Minh!

- Dạ thưa, ngài gặp Tổng thống có việc gì ạ?

- Để ông ấy dẫn tôi đi cắm cờ.

- Dạ... dạ, cái việc ấy thì ông này làm được. Chỉ có ông ấy mới biết chỗ...

Một gã béo trắng, da dẻ mỡ màng, áo cộc tay trắng, chỉ vào một người đàn ông cũng mặc áo cộc tay trắng, nhưng gầy mảnh hơn, đứng ngay bên cạnh tôi. - Bùi Quang Thận tiếp tục câu chuyện: - Mãi sau này, khi đọc những trang sử quân đội nói về buổi trưa hôm ấy, tôi mới biết đó là Đại tá Vũ Quang Chiêm, Chánh văn phòng Phủ Tổng thống. Ông ta lập cập đưa tôi qua một hành lang, rồi vào hút sâu mãi phía trong, qua một gian nhà nữa cũng mát như hang đá.

Rồi ông ta chọc một ngón tay vào tường. Bức tường tự nhiên nứt ra thành một cái phòng bé toen hoẻn như cái toalét, ba phía đều là tường. Ông ta bước vào, còn tôi thì ngần ngừ, bước vào, rồi lại quay ra ngay lập tức. Tôi nghi quá. Mình đi cắm cờ, chứ có đi toa-lét đâu. Hắn định giở cái trò khỉ gì thế này? Rõ là đồ quỷ thuật. “Dạ thưa, ông vào đi. Đây là cái thang máy. Tôi đưa ông đi cắm cờ mà”. Gã nói lắp bắp, có vẻ như là thành thật.

Nhưng tôi vẫn phải cảnh giác. Bởi tôi không có vũ khí trong tay. Tôi bắt gã úp mặt vào tường, rồi mới bước vào. Gã lại đưa tay lên, chọc một ngón vào cái nút ở trên tường kiểu như là điểm hỏa. Tôi chộp ngay tay hắn. Chỉ chút nữa thì tôi cho gã một quả phật thủ. “Không! Không, tôi ấn nút thang máy mà!”. Gã kêu lên thảm thiết. Cánh cửa lập tức sập lại ngay sau lưng tôi. Bây giờ thì bốn phía đều là tường. Thật chẳng còn hiểu ra làm sao cả.

Lên tầng thượng, hắn dẫn tôi đến cột cờ. Hóa ra cờ mình bé quá. Nó là cờ hiệu cắm trên nóc xe tăng. Trong không gian, ở trên đỉnh cái dinh lồng lộng này, nó chỉ như cái mắt muỗi. Còn cờ địch to lắm, rộng đến mấy chục mét chứ chẳng ít, lại chằng buộc rất kỳ công bằng các nút dây thép, chừng hai mươi phân một nút. Tôi gỡ mãi mới được hai nút. Nhìn xuống dưới sân dinh, xe tăng và quân ta bắt đầu tiến vào. Thế là tôi xé luôn lá cờ ấy, thay lá cờ của ta rồi kéo lên. Lúc bấy giờ là 11 giờ 30 phút.
đúng hệt lũ thú vào Sài Gòn
mang rợ giải phóng văn minh
kéo xuống hố cả nút
xứ sở củ Lồn
 
Xưa dân bắc dại lắm mày,cũng tội cho thế hệ cha ông tao bị bần cùng hoá.họ ko lấy xe máy hay tv tủ lạnh mà thường mua con búp bê,mươi mét vải,với cái xe đạp.vì ngoài bắc có lồn điện với xăng đâu mà lấy những thứ đó làm gì.có người đi từ thanh niên đến khi trở về đã là 30,nào có thiết nhà thiết xa hoa như bọn nam kì chúng mày nghĩ.họ đơn giản là nạn nhân mà thôi
thế hệ ngày xưa bị nhồi sọ vì không có điều kiện tiếp xúc văn minh
Còn thế hệ ngày nay bị nhồi sọ mới đáng thương
 
Thực ra là DVM đọc lệnh buông súng đầu hàng từ 8-9:00 sáng hôm đó rồi. 6 Dân cùng bộ sậu chạy hộc tốc để lên tiếp quản, còn Độc nhãn tướng quân lúc đó trốn đâu không rõ 🤣
Độc nhãn dưới miền tây đánh lên
 
Thế rồi, với hai bàn tay trắng, chỉ có lá cờ trận mạc ố xuộm khói đạn làm vũ khí, Bùi Quang Thận xông thẳng vào sào huyệt cuối cùng của kẻ thù. Qua bậc tam cấp, anh bị đánh bật trở lại. Hàng rào đặc biệt chống đỡ chăng? Bùi Quang Thận ngỡ ngàng một chút, rồi chợt nhận ra đó chỉ là bức tường kính trong suốt mà thoạt đầu anh không nhìn thấy, cũng chẳng biết nó là cái gì.

- Cửa ở đây mà, ông!

Một người đàn ông áo cộc tay trắng chỉ cửa cho Bùi Quang Thận. Trong nhà mát rượi như giữa hang đá. Toàn bộ nội các của chính quyền Sài Gòn cũ đã có mặt đông đủ. Họ ngồi, đứng nhấp nhố quanh bàn. Trông ai cũng rất lịch sự. Áo cộc tay trắng. Tóc chải mượt. Mùi nước hoa thoang thoảng khắp phòng. Họ ngỡ ngàng nhìn người đại diện đầu tiên của Quân giải phóng, một người lính gầy gò, gương mặt đen đúa, hốc hác vì đói ăn và thiếu ngủ.

- Ông nào là Dương Văn Minh?

- Bùi Quang Thận quát hỏi.

- Cho tôi gặp ngay Dương Văn Minh!

- Dạ thưa, ngài gặp Tổng thống có việc gì ạ?

- Để ông ấy dẫn tôi đi cắm cờ.

- Dạ... dạ, cái việc ấy thì ông này làm được. Chỉ có ông ấy mới biết chỗ...

Một gã béo trắng, da dẻ mỡ màng, áo cộc tay trắng, chỉ vào một người đàn ông cũng mặc áo cộc tay trắng, nhưng gầy mảnh hơn, đứng ngay bên cạnh tôi. - Bùi Quang Thận tiếp tục câu chuyện: - Mãi sau này, khi đọc những trang sử quân đội nói về buổi trưa hôm ấy, tôi mới biết đó là Đại tá Vũ Quang Chiêm, Chánh văn phòng Phủ Tổng thống. Ông ta lập cập đưa tôi qua một hành lang, rồi vào hút sâu mãi phía trong, qua một gian nhà nữa cũng mát như hang đá.

Rồi ông ta chọc một ngón tay vào tường. Bức tường tự nhiên nứt ra thành một cái phòng bé toen hoẻn như cái toalét, ba phía đều là tường. Ông ta bước vào, còn tôi thì ngần ngừ, bước vào, rồi lại quay ra ngay lập tức. Tôi nghi quá. Mình đi cắm cờ, chứ có đi toa-lét đâu. Hắn định giở cái trò khỉ gì thế này? Rõ là đồ quỷ thuật. “Dạ thưa, ông vào đi. Đây là cái thang máy. Tôi đưa ông đi cắm cờ mà”. Gã nói lắp bắp, có vẻ như là thành thật.

Nhưng tôi vẫn phải cảnh giác. Bởi tôi không có vũ khí trong tay. Tôi bắt gã úp mặt vào tường, rồi mới bước vào. Gã lại đưa tay lên, chọc một ngón vào cái nút ở trên tường kiểu như là điểm hỏa. Tôi chộp ngay tay hắn. Chỉ chút nữa thì tôi cho gã một quả phật thủ. “Không! Không, tôi ấn nút thang máy mà!”. Gã kêu lên thảm thiết. Cánh cửa lập tức sập lại ngay sau lưng tôi. Bây giờ thì bốn phía đều là tường. Thật chẳng còn hiểu ra làm sao cả.

Lên tầng thượng, hắn dẫn tôi đến cột cờ. Hóa ra cờ mình bé quá. Nó là cờ hiệu cắm trên nóc xe tăng. Trong không gian, ở trên đỉnh cái dinh lồng lộng này, nó chỉ như cái mắt muỗi. Còn cờ địch to lắm, rộng đến mấy chục mét chứ chẳng ít, lại chằng buộc rất kỳ công bằng các nút dây thép, chừng hai mươi phân một nút. Tôi gỡ mãi mới được hai nút. Nhìn xuống dưới sân dinh, xe tăng và quân ta bắt đầu tiến vào. Thế là tôi xé luôn lá cờ ấy, thay lá cờ của ta rồi kéo lên. Lúc bấy giờ là 11 giờ 30 phút.
5be379203c00008e030ea906.jpeg



Get ready
 
Đợt trước t có xem clip phóng viên nước ngoài vào thăm trại cải tạo sau năm 75, có 1 viên thiếu tá tiểu đoàn trưởng ánh mắt phẫn uất, nói tiếng anh khá tốt (t search gg để tìm lại clip mà ko thấy). Có người bảo, vài năm sau ông thiếu tá đó cũng chết trong trại cải tạo.
xưa bác tao kể toàn cho cứt vào phần ăn mấy thằng lính đi cải tạo
 
xưa bác tao kể toàn cho cứt vào phần ăn mấy thằng lính đi cải tạo
Thể hiện bản chất tiểu nhân, thù vặt, xảo trá, hèn hạ.
Thắng Pháp, Mỹ, Ngụy mà giờ mời thằng cướp đất, cướp biển đảo, đánh ngư dân vào duyệt binh. Bị dân nó bỉ bôi xem như khỉ, chó mà vẫn đội nó lên đầu, thượng đội hạ đạp.
Tự hào ngạo nghễ lắm thay.


 
Căn bản là DVM nó dừng chống cự rồi. Chứ nó hô hào tử thủ, quân lính ai còn súng thì rút hết về bảo vệ Dinh Độc lập chả hạn, thì lúc đó hẵng tính công lao húc đổ cổng dinh với bắt sống DVM và nội các.
Big minh là thằng 2 mang, anh ruột 10 ti đại tá địch vận của VM nên đợi trao cờ chứ có sợ tù tội gì như đám tướng tá dưới đâu. Sau lại được bay thẳng qua phớp đĩ định cư, có chịu ngày cải tạo nào đâu
 
Vụ đấy nó đã ngắt điện cổng dinh rồi.
Lão Thận khôn vl, đéo húc vào mà đi mẹ cửa ngách, vì vẫn sợ ăn chống tăng nếu còn lính bảo vệ.
Nhờ bà người Pháp mà kíp anh Nguyên, anh Phượng mới được nhớ đến.
Cũng có thuyết âm mưu do xe các anh là xe T59 :vozvn (20):
Lười lập topic mới nên tiện tao hỏi mày luôn.

Nay đọc báo về tướng Hiệu thấy có đoạn như này:
Tháng 4-1970, tôi là Đại đội trưởng Đại đội 2, Tiểu đoàn 3, Trung đoàn 27, Mặt trận B5. Đại đội 2 được giao nhiệm vụ tiêu diệt một cụm cấp đại đội thuộc Lữ đoàn 1, Sư đoàn 5 bộ binh cơ giới Mỹ. 4 ngày đêm bám sát địch, cả đơn vị chỉ ăn lương khô, uống nước lã, sức khỏe giảm sút. Đến đêm 4-4, đơn vị phát hiện 3 cụm cơ giới Mỹ và lập quyết tâm đánh, tiêu diệt cụm sở chỉ huy địch. 3 giờ 15 phút ngày 5-4, các mũi vào vị trí. 3 giờ 40 phút, tôi cùng tổ luồn sâu tiếp cận sở chỉ huy địch, cách 15m thì lệnh cho đồng chí Khoét, xạ thủ B41 nổ súng. Hai quả B41 bắn cháy xe chỉ huy, cả đại đội lập tức xung phong. Trận đánh diễn ra ác liệt, 16 xe tăng địch bị bắn cháy và tiêu diệt, ta làm chủ trận đánh.

Ghi nhận trong thời gian Mỹ tham chiến tại VN thì chỉ có đâu đó 300 xe tăng bị tiêu diệt, như thế con số 16 xe là tương đối lớn.

Ấy thế mà tao search các nguồn thông tin khác để xác nhận thông tin này thì đéo tìm được.

Vậy là tao tìm sai hay anh Hiệu chém gió tiếp?
Nếu tao tìm sai thì cho tao xin link trận đánh của anh Hiệu.
 
Lười lập topic mới nên tiện tao hỏi mày luôn.

Nay đọc báo về tướng Hiệu thấy có đoạn như này:
Tháng 4-1970, tôi là Đại đội trưởng Đại đội 2, Tiểu đoàn 3, Trung đoàn 27, Mặt trận B5. Đại đội 2 được giao nhiệm vụ tiêu diệt một cụm cấp đại đội thuộc Lữ đoàn 1, Sư đoàn 5 bộ binh cơ giới Mỹ. 4 ngày đêm bám sát địch, cả đơn vị chỉ ăn lương khô, uống nước lã, sức khỏe giảm sút. Đến đêm 4-4, đơn vị phát hiện 3 cụm cơ giới Mỹ và lập quyết tâm đánh, tiêu diệt cụm sở chỉ huy địch. 3 giờ 15 phút ngày 5-4, các mũi vào vị trí. 3 giờ 40 phút, tôi cùng tổ luồn sâu tiếp cận sở chỉ huy địch, cách 15m thì lệnh cho đồng chí Khoét, xạ thủ B41 nổ súng. Hai quả B41 bắn cháy xe chỉ huy, cả đại đội lập tức xung phong. Trận đánh diễn ra ác liệt, 16 xe tăng địch bị bắn cháy và tiêu diệt, ta làm chủ trận đánh.

Ghi nhận trong thời gian Mỹ tham chiến tại VN thì chỉ có đâu đó 300 xe tăng bị tiêu diệt, như thế con số 16 xe là tương đối lớn.

Ấy thế mà tao search các nguồn thông tin khác để xác nhận thông tin này thì đéo tìm được.

Vậy là tao tìm sai hay anh Hiệu chém gió tiếp?
Nếu tao tìm sai thì cho tao xin link trận đánh của anh Hiệu.
Em ko đọc mấy cái này vì anh Hiệu chém gió đến đồng đội còn ko ngửi được.
Đơn vị cấp đại đội tank có quãng 12-14 xe kể cả xe chỉ huy.
Anh đánh thế này thì tiêu diệt mẹ nó hết đại đội rồi. Trận đánh hoành tráng thế mà kể được nhõn mấy dòng.
:too_sad:
 

Có thể bạn quan tâm

Top