Có Video ⚡️Trần Văn Thủy: Bắc Kỳ có học, tai nạn lịch sử thời đại bần cố nông cai trị ⛏️🧑‍🌾 - Độc Quyền XAMVN: Phim Chuyện Tử Tế (1080p - A.I Restoration)🔥

honda67

Gió lạnh đầu buồi
Nếu Trần Văn Thủy sinh sau 1975, có lẽ ông đang làm MV cho Bộ Công an.



Link Dailymotion
Link Download

Có những bộ phim không cần tiếng hét.
Không cần máu, không cần thù hằn.
Chúng chỉ cần một câu hỏi, nhẹ như gió:
"Có còn ai tử tế không?"

Năm 1985, khi cả đất nước còn quẩn quanh trong bóng tối của tem phiếu, lý tưởng rạn nứt và hiện thực nghèo mạt, đạo diễn Trần Văn Thủy làm một bộ phim tài liệu chỉ xoay quanh câu hỏi đó. Một câu hỏi tưởng chừng vô hại, nhưng đủ sức khiến cả bộ máy kiểm duyệt giật mình.

Bởi vì khi anh hỏi “Ai tử tế?”, nghĩa là anh đang ám chỉ rằng sự tử tế đã mất. Mà trong một hệ thống chính trị đặt đạo đức cách mạng lên hàng đầu, đó là lời buộc tội lặng thầm nhưng chấn động.

Người ta không thích sự tử tế – khi nó không phục vụ tuyên truyền​

Phim không ca ngợi lãnh đạo, không kể về những "tấm gương sáng ngời" nào. Nó chỉ quay những đứa trẻ gầy gò chơi đám ma vì “chưa bao giờ được đi đám cưới”. Quay cụ già quét đường bị cười là “dở người”. Quay người sửa xe không lấy tiền nhưng bị gọi là “ngu”.

Không một dòng kết tội. Không một câu phản kháng. Chỉ có hiện thực – và sự ngột ngạt đến rợn người. Và chính vì thế, phim bị cấm.

Nói thật – vào thời dối trá – là hành vi chính trị​

Không cần lên án chế độ. Không cần phản động. Chỉ cần không nói dối, anh đã thành kẻ nguy hiểm.
Trần Văn Thủy biết điều đó. Nhưng ông vẫn làm.

Rồi ông bị kiểm điểm. Bị gọi lên làm việc. Bị đặt dưới giám sát. Bị đối xử như thể ông vừa phản bội một điều gì đó rất thiêng liêng — trong khi tất cả những gì ông làm, chỉ là hỏi xem liệu lòng tốt còn sống nổi không.

May mắn? Không. Đó là sự chính xác của thời điểm​

Phim thoát nạn nhờ Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh – người dám “nói và làm”, người cần một cú hích tinh thần để khởi động Đổi Mới.
“Chuyện tử tế” bất ngờ được bật đèn xanh. Được chiếu. Được xuất ngoại. Được vinh danh.

Nhưng đừng nghĩ đó là may mắn. Đó là vì sự tử tế, nếu được nói đúng lúc, sẽ trở thành tiếng gõ cửa vào lương tri xã hội.

Trần Văn Thủy – Một người không chọn im lặng​

Điều khiến người ta kính trọng ông không chỉ là phim hay. Mà vì ông dám nói thật trong một thời đại giả vờ.
Không đi Tây. Không chạy trốn. Không thóa mạ chế độ.
Ông chọn nói bằng tiếng Việt. Trong lòng đất nước này. Trên sóng phim nhà nước. Bằng ngôn ngữ trầm tĩnh mà kiên quyết.

“Tôi đã từng không tử tế. Từng im lặng trước sai. Nhưng nếu làm phim mà tiếp tục im lặng, tôi không còn là người nữa.”

Chuyện tử tế – không dành để xem cho vui​

Bộ phim không bắt ta phải tử tế. Nó chỉ hỏi một câu, buộc ta phải trả lời:
Tử tế, còn sống nổi không?

Và nếu không ai dám trả lời, thì chúng ta có đang sống – hay chỉ đang diễn?

“Chuyện tử tế” không làm ta bật khóc. Nó làm ta im lặng. Một sự im lặng không dễ chịu. Nhưng cần thiết – như thuốc đắng.
– Viết cho những ai vẫn tin lòng tốt chưa tuyệt chủng.
 
Sửa lần cuối:

Trần Văn Thủy – Một "truth seeker" thực thụ​

Điều khiến Chuyện tử tế trở thành kinh điển, không chỉ vì nó hay, mà vì người làm ra nó dám sống thật trong một xã hội sợ sự thật. Trần Văn Thủy từng nói:
“Tôi đã sợ. Không phải sợ tù, mà sợ mất tư cách làm người tử tế.”

Một câu chuyện khác, bộ phim tài liệu Phản bội (1982), do chính Trần Văn Thủy làm về cuộc chiến biên giới Việt–Trung, là một bằng chứng sống động của việc nhà nước chỉ sử dụng nghệ sĩ như công cụ, không cho họ được giữ vai trò chứng nhân lịch sử.
  • Bộ phim được thực hiện công khai, chiếu trong nội bộ để phục vụ tuyên truyền thời điểm đó.
  • Nhưng sau này, khi quan hệ Việt–Trung “hòa hoãn trở lại” vào đầu thập niên 90, toàn bộ tài liệu, băng gốc bị thu hồi và xóa dấu vết.
  • Trần Văn Thủy nói thẳng trong một cuộc phỏng vấn: “Tôi cũng chưa từng được xem lại bộ phim mình đã làm."
Điều đó không chỉ cho thấy sự tàn nhẫn của cơ chế xóa trí nhớ tập thể, mà còn là sự phản bội của nhà nước đối với chính người trí thức họ từng sử dụng.

Hh4trOs.png


Các chiến sĩ trong Quân đội Nhân dân Việt Nam bị thương và được đưa về hậu phương bằng xe tải, trên mặt trận Lạng Sơn trong giai đoạn đầu của cuộc chiến tranh biên giới Việt - Trung, năm 1979.

achW3T.png

Soldiers in the People's Army of Vietnam who are wounded in combat and delivered from the front lines in military trucks, in the frontier area of Lạng Sơn province during the early phase of the Sino-Vietnamese conflict, 1979.
Ảnh bởi/Photo by Thomas Billhardt.
 
Sửa lần cuối:


Có những bộ phim không cần tiếng hét.
Không cần máu, không cần thù hằn.
Chúng chỉ cần một câu hỏi, nhẹ như gió:
"Có còn ai tử tế không?"

Năm 1985, khi cả đất nước còn quẩn quanh trong bóng tối của tem phiếu, lý tưởng rạn nứt và hiện thực nghèo mạt, đạo diễn Trần Văn Thủy làm một bộ phim tài liệu chỉ xoay quanh câu hỏi đó. Một câu hỏi tưởng chừng vô hại, nhưng đủ sức khiến cả bộ máy kiểm duyệt giật mình.

Bởi vì khi anh hỏi “Ai tử tế?”, nghĩa là anh đang ám chỉ rằng sự tử tế đã mất. Mà trong một hệ thống chính trị đặt đạo đức cách mạng lên hàng đầu, đó là lời buộc tội lặng thầm nhưng chấn động.

Người ta không thích sự tử tế – khi nó không phục vụ tuyên truyền​

Phim không ca ngợi lãnh đạo, không kể về những "tấm gương sáng ngời" nào. Nó chỉ quay những đứa trẻ gầy gò chơi đám ma vì “chưa bao giờ được đi đám cưới”. Quay cụ già quét đường bị cười là “dở người”. Quay người sửa xe không lấy tiền nhưng bị gọi là “ngu”.

Không một dòng kết tội. Không một câu phản kháng. Chỉ có hiện thực – và sự ngột ngạt đến rợn người. Và chính vì thế, phim bị cấm.

Nói thật – vào thời dối trá – là hành vi chính trị​

Không cần lên án chế độ. Không cần phản động. Chỉ cần không nói dối, anh đã thành kẻ nguy hiểm.
Trần Văn Thủy biết điều đó. Nhưng ông vẫn làm.

Rồi ông bị kiểm điểm. Bị gọi lên làm việc. Bị đặt dưới giám sát. Bị đối xử như thể ông vừa phản bội một điều gì đó rất thiêng liêng — trong khi tất cả những gì ông làm, chỉ là hỏi xem liệu lòng tốt còn sống nổi không.

May mắn? Không. Đó là sự chính xác của thời điểm​

Phim thoát nạn nhờ Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh – người dám “nói và làm”, người cần một cú hích tinh thần để khởi động Đổi Mới.
“Chuyện tử tế” bất ngờ được bật đèn xanh. Được chiếu. Được xuất ngoại. Được vinh danh.

Nhưng đừng nghĩ đó là may mắn. Đó là vì sự tử tế, nếu được nói đúng lúc, sẽ trở thành tiếng gõ cửa vào lương tri xã hội.

Trần Văn Thủy – Một người không chọn im lặng​

Điều khiến người ta kính trọng ông không chỉ là phim hay. Mà vì ông dám nói thật trong một thời đại giả vờ.
Không đi Tây. Không chạy trốn. Không thóa mạ chế độ.
Ông chọn nói bằng tiếng Việt. Trong lòng đất nước này. Trên sóng phim nhà nước. Bằng ngôn ngữ trầm tĩnh mà kiên quyết.



Chuyện tử tế – không dành để xem cho vui​

Bộ phim không bắt ta phải tử tế. Nó chỉ hỏi một câu, buộc ta phải trả lời:
Tử tế, còn sống nổi không?

Và nếu không ai dám trả lời, thì chúng ta có đang sống – hay chỉ đang diễn?

“Chuyện tử tế” không làm ta bật khóc. Nó làm ta im lặng. Một sự im lặng không dễ chịu. Nhưng cần thiết – như thuốc đắng.
– Viết cho những ai vẫn tin lòng tốt chưa tuyệt chủng.

Phim chán vl thà xem Đào Phở piano còn học đc lịch sử.
 
Phim chán vl thà xem Đào Phở piano còn học đc lịch sử.
Bữa đợt mới ra mắt, tao cũng mua vé xem slot đầu tiên của Đào Phở Piano. Tương đối mới mẻ với cách làm đó giờ. Nhưng phim sử thi lãng mạn, chế cháo tùm lum, bảo học lịch sử ăn cặc à?
 
cái phim "phản bội" này là bí mật thế kỉ của người Việt Nam. Giờ đéo biết chính quyền nó giấu ở đâu hay hủy mẹ r, nhiều cái trong đó chắc kinh động thiên triều
 
cái phim "phản bội" này là bí mật thế kỉ của người Việt Nam. Giờ đéo biết chính quyền nó giấu ở đâu hay hủy mẹ r, nhiều cái trong đó chắc kinh động thiên triều
Bí mật chỉ có Bắc Cộng nó hay, đéo biết có bộ "Phản bội" trong đống này không, hay bỏ hầm chứa khóa trái rồi :vozvn (21):

Ở trên có thằng nó tự chê tinh hoa Bắc Kỳ kìa, nên không đòi hỏi gì hơn. Trí tuệ nhà sản thể hiện qua các hình bên dưới... :embarrassed:


40zJa0Bf.jpg
DPRoXb6U.jpg
zE2nxa.jpeg
zNRCTy.png

na3nXl.jpg

v4jPHBt.png

 
Bí mật chỉ có Bắc Cộng nó hay, đéo biết có bộ "Phản bội" trong đống này không, hay bỏ hầm chứa khóa trái rồi :vozvn (21):

Ở trên có thằng nó tự chê tinh hoa Bắc Kỳ kìa, nên không đòi hỏi gì hơn. Trí tuệ nhà sản thể hiện qua các hình bên dưới... :embarrassed:


40zJa0Bf.jpg
DPRoXb6U.jpg
zE2nxa.jpeg
zNRCTy.png

na3nXl.jpg

v4jPHBt.png

ông này có nhiều phim tao ko tìm được nữa như 'có một làng quê' nói về sự đối xử tốt đẹp của dân chúng trong 1 cái làng với nhau và 'phản bội' đả kích trung cộng kịch liệt khi mang quân bem VN, quay cả tù binh trung cộng mà. Toàn phim kinh điển hàm ý sâu sắc, nhưng rồi thì..... những bộ phim ấy tự động biến mất. Đến lão cũng bảo làm phim mà tí toi mạng mà.
toàn phim hay vì ông ấy dám nói thật với cả phản ánh tâm trạng thật sự của người dân hồi đấy, được cả Phạm Văn Đồng bật đèn xanh.
T nói tất cả phim trong 2 thập kỉ gần nhất của VN đéo có tình chân thật bằng 1 bộ phim ông này làm. Vì ông ấy dám nói sự thật, ít nhất là 1 phần !
 
Đù má. Tao nhớ thời điểm phim đó ra làm râm ran xứ lừa. Ban đầu cấm, sau cho chiếu (chắc ông NVL bật đèn). Giờ mà ra thì đám bò đỏ, dlv tha hồ mà ném cứt, đấu tố tay Trần Văn Thuỷ. Tao có đi xem phim (chiếu cho sinh viên, cán bộ, giáo viên, tao ăn ké vì ở trong khu vực), quá nhỏ để hiểu, nhưng bà già tao, vợ Ngụy, bảo là éo sai tẻo nào.
 
T nhớ cũng có mấy phim phản biện như này, tưởng bị cấm sóng mà được Phạm Văn Đồng và Nguyễn Văn Linh bảo kê.
Chúng mày có nhớ không thì đăng lên cho ae xem
 
có phim “Chúng tôi muốn sống” nói về thời kỳ đấu tố CCRĐ 1953-1956 nữa chúng m :matrix:
Bộ này gần 2 tiếng, render lại hơi lâu. Để có thời gian tao cắm máy cho chạy lên Full HD luôn.

Chủ yếu bài này nhắc nhớ thầy Thuỷ, không phải vì chuyên môn, kiến thức nữa. Cống hiến cho sự thật như thầy, chắc hiếm ai dám làm.

Đối với tao thằng nào Bake cứ bô bô nhận tinh hoa, tinh hiếc cặc gì toàn xạo Lồn.
 
Bộ này gần 2 tiếng, render lại hơi lâu. Để có thời gian tao cắm máy cho chạy lên Full HD luôn.

Chủ yếu bài này nhắc nhớ thầy Thuỷ, không phải vì chuyên môn, kiến thức nữa. Cống hiến cho sự thật như thầy, chắc hiếm ai dám làm.

Đối với tao thằng nào Bake cứ bô bô nhận tinh hoa, tinh hiếc cặc gì toàn xạo lồn.
hóng mày share
 
Bộ này gần 2 tiếng, render lại hơi lâu. Để có thời gian tao cắm máy cho chạy lên Full HD luôn.

Chủ yếu bài này nhắc nhớ thầy Thuỷ, không phải vì chuyên môn, kiến thức nữa. Cống hiến cho sự thật như thầy, chắc hiếm ai dám làm.

Đối với tao thằng nào Bake cứ bô bô nhận tinh hoa, tinh hiếc cặc gì toàn xạo lồn.
T nghĩ là đúng thời điểm nữa, lúc đó là thời kỳ Đổi Mới, được ảnh hưởng bởi chính sách Cải Tổ (Perestroika) và Công khai (Glasnost) của bọn Liên Xô, hưởng sái cả bên Tàu Cộng cũng Cải Cách, Mở Cửa.

Chứ nhiều anh tài chắc chắn đã bị vùi dập không thương tiếc vì làm người tử tế.
Thời nay t nói chuyện cũng biết nhiều người cũng thấy thối, nhưng bịt mũi sống thôi, chứ đéo ngu đến nỗi bị bọn dư luận viên dắt mũi. Chủ yếu tư tưởng để ở vùng xám để tập trung vào bản thân hơn là bàn chuyện chính trị.

T là Bắc gốc, không hiểu ý m câu cuối lắm.
 
Bây giờ có ai dám làm phim tài liệu để hỏi
Có ai tử tế hay không?
Đến Nguyễn Tấn Dũng thủ tướng về hưu mà cũng chỉ xin được làm người tử tế thôi
Vậy là sao???
Bọn điện ảnh giờ nghệ sĩ lắm, chưa chắc đã quan tâm đến chính trị, địt bọp thì nhanh thôi.
Đó là lý do ở xứ Lừa chúng mình phải chui vào forums sếch để sinh hoạt Đởng :bad_smelly:
 
T nghĩ là đúng thời điểm nữa, lúc đó là thời kỳ Đổi Mới, được ảnh hưởng bởi chính sách Cải Tổ (Perestroika) và Công khai (Glasnost) của bọn Liên Xô, hưởng sái cả bên Tàu Cộng cũng Cải Cách, Mở Cửa.

Chứ nhiều anh tài chắc chắn đã bị vùi dập không thương tiếc vì làm người tử tế.
Thời nay t nói chuyện cũng biết nhiều người cũng thấy thối, nhưng bịt mũi sống thôi, chứ đéo ngu đến nỗi bị bọn dư luận viên dắt mũi. Chủ yếu tư tưởng để ở vùng xám để tập trung vào bản thân hơn là bàn chuyện chính trị.

T là Bắc gốc, không hiểu ý m câu cuối lắm.
Uh, t hiểu mà. Rất nhiều người giỏi là đằng khác, như ben Nhân Văn - Giai Phẩm bị búa gần hết đó thôi… Trên mạng t nói thế để cho mấy thằng bò đỏ, dlv nó tém lại đó.

Vì rất nhiều người giỏi Bắc tới Nam mà nó cố tình ém, hoặc muốn xoá sổ bởi thứ phim ảnh, văn chương, định hướng thời nay.
 
Uh, t hiểu mà. Rất nhiều người giỏi là đằng khác, như ben Nhân Văn - Giai Phẩm bị búa gần hết đó thôi… Trên mạng t nói thế để cho mấy thằng bò đỏ, dlv nó tém lại đó.

Vì rất nhiều người giỏi Bắc tới Nam mà nó cố tình ém, hoặc muốn xoá sổ bởi thứ phim ảnh, văn chương, định hướng thời nay.
Cái này thì t phản biện m lại nha.
Dịch vụ truyền thông, giải trí ở miền Nam mạnh hơn. Giờ bọn seeder, dlv toàn là đi outsource các công ty marketing miền Nam đó. Lũ chó mất dạy này cũng không đỏ lắm, đi dắt mũi vì công việc thôi.

Mày có để ý hôm qua kỷ niệm Điện Biên Phủ mà mxh đéo có tml nào đăng không?
Vì chạy chiến dịch cho 30/4 hết mẹ tiền rồi. Đéo có đứa nào yêu nước nữa đâu, sản phẩm truyền thông cả.

Bọn bò đỏ miền Bắc m thấy thì gốc Nam kì và Trung kì tập trung ra Bắc từ 1954 rất nhiều.
Còn t chủ yếu chơi với dân Hà Nội lõi thì bọn t nếm trải chế độ này từ năm 54, trải qua CCRĐ 53-56, cải tạo công thương miền Bắc 58-60, bị kéo đi lính và hy sinh nhiều nhất trong chiến tranh, đói như chó lúc Bao Cấp. Bọn t là những nạn nhân đầu tiên của chế độ, thành ra có nhồi thêm tí cứt tuyên truyền thì vẫn hiểu bản chất chế độ thôi.

Chung quy là m đừng nghĩ bò đỏ nhiều lắm, 1 thằng dlv chạy cả 100 con bot để dắt mũi m cả.
Lũ mất dạy thì chỉ cần tiền, cần danh, đỏ hay vàng màu đéo nào cũng đổi được.
 

Có thể bạn quan tâm

Top