Soi.Doi.2805
Pần cùng đạo tặc
Gửi các tml thân mến!
Có TML nào trong này đẹp trai không, nhà giàu và đặc biệt là cu to không?
Nếu có được 2/3 điều t vừa liệt kê thì chúc mừng, cuộc đời của TML là winer 1/2 rồi đó, chỉ cần cố gắng 1 chút thôi là ngon ăn rồi.
Thật sự, XẤU XÍ là một cái tội nhưng tội ở đây là “tội nghiệp” chứ không phải lá “tội lỗi”.
Thật lòng mà nói, t đã từng nhốt mình lại trong phòng vệ sinh ( nhà nghèo nên t ở khu tập thể cũ ), vừa xả nước tắm vừa khóc để không ai biết rằng mình đang yếu đuối, mình đang buồn. T suy tư cho số phận của mình rằng tại sao ông trời lại đối xử bất công với t như vậy.
Đẻ ra trong một thân thể to xác cục mịch, cùng với một khuôn mặt kém thu hút theo tiêu chuẩn cái đẹp ngày nay, tính tình lầm lì ít nói, sống nội tâm nên t là đích ngắm của mọi sự bắt nạt, trêu trọc. Đến xả gia đình t cũng ghét bỏ t vì t không đạt được kỳ vọng mong muốn của mọi người, ai cũng muốn t phải hy sinh hết tất cả cho họ. Thật sự t làm không được,
Nhìn những thằng đẹp trai, nhìn sạch sẽ ngoài đường t ghen tị lắm. T thấy cuộc đời của chúng nó thật rễ ràng, thoải mái, không gò bó. Vì áp lực gia đình nên t lao vào học, cắt hết mọi nhu cầu giải trí, vui vẻ của bản thân, tự thôi miên mình rằng “ những thứ M muốn không là gì hết, mọi nhu cầu, nguyện vọng của M không quan trọng bằng lời nói của bố mẹ”.
Từ đấy t chở thành con dối của gia đình, trên bảo dưới làm không hỏi lại, không cãi lại, Dù sai bảo M phải chết thì M cũng phải vui vẻ tự sát. Vì đơn giản đấy là điều hiển nhiên, M không được cần cái gì hết, thứ bọn t muốn mới quan trọng.
Mỗi lần t có tư tưởng chống đối là y như rằng xác định no đòn, bố t dùng đủ thứ để phang, phang vào chân t gãy đến 3 cái chổi mà ông vẫn chưa đã tay, lao vào đấm t tiếp. Với cơ thể của một thằng oắt con nặng có 28kg và sức của một người đàn ông lực điền hơn 100kg t vẫn tự hỏi tại sao giờ này t còn sống.
Mẹ t thì luôn miệng nguyền rủa t chết mà phải chết đau đớn, phải bệnh tật mà chết chỉ vì t từ chối ăn món bà muốn t ăn, một phần vì nó có vị tởm và khó nuốt vl. T thì nhịn nhưng cái gì có lần 1 và lần 2 thôi, đây lần n + 1 mà mẹ t cũng chả biết ý gì cả, chỉ biết ép t thôi.
Vì lao đầu vào học nên kết quả học của t tuy chưa gọi là tốp trường nhưng cũng tốp 10 của lớp ( T học trường chẩn quốc gia thuộc tốp có tiếng trên Hà Nội nhé, nên mấy tml đừng lôi trường làng vào so sánh ). Nên hay bị nhờ vả, chúng nó hay khuỵu luỵ t để t nhắn bài cho chúng nó, mà t ít nói nên con tưởng t đần các tml ạ ( dù cũng hơi chú bé đần nhẹ ), kiểu nghĩ t dễ lợi dụng ý. Đương nhiên t vẫn nhắc nhưng mọi thứ chỉ nên có lần 1 và lần 2, mà bọn này lười Vl, cuối cùng t quyết định kệ cno, t chỉ nhắc vài đứa quen thân tử tế với t, còn t bật chế độ câm, mù, điếc. Rồi cuối cùng cno ghét t Vl, từ khi nào t có trách nghiệm phải lo lắng cho việc chúng nó vậy.
Lúc cần t thì ngọt Sơn xớt, hết cần rồi thì cung chỉ là cục cứt trôi sông. Đúng là mình vì mọi ngươi, mọi người coi mình như mọi
((
Có TML nào trong này đẹp trai không, nhà giàu và đặc biệt là cu to không?
Nếu có được 2/3 điều t vừa liệt kê thì chúc mừng, cuộc đời của TML là winer 1/2 rồi đó, chỉ cần cố gắng 1 chút thôi là ngon ăn rồi.
Thật sự, XẤU XÍ là một cái tội nhưng tội ở đây là “tội nghiệp” chứ không phải lá “tội lỗi”.
Thật lòng mà nói, t đã từng nhốt mình lại trong phòng vệ sinh ( nhà nghèo nên t ở khu tập thể cũ ), vừa xả nước tắm vừa khóc để không ai biết rằng mình đang yếu đuối, mình đang buồn. T suy tư cho số phận của mình rằng tại sao ông trời lại đối xử bất công với t như vậy.
Đẻ ra trong một thân thể to xác cục mịch, cùng với một khuôn mặt kém thu hút theo tiêu chuẩn cái đẹp ngày nay, tính tình lầm lì ít nói, sống nội tâm nên t là đích ngắm của mọi sự bắt nạt, trêu trọc. Đến xả gia đình t cũng ghét bỏ t vì t không đạt được kỳ vọng mong muốn của mọi người, ai cũng muốn t phải hy sinh hết tất cả cho họ. Thật sự t làm không được,
Nhìn những thằng đẹp trai, nhìn sạch sẽ ngoài đường t ghen tị lắm. T thấy cuộc đời của chúng nó thật rễ ràng, thoải mái, không gò bó. Vì áp lực gia đình nên t lao vào học, cắt hết mọi nhu cầu giải trí, vui vẻ của bản thân, tự thôi miên mình rằng “ những thứ M muốn không là gì hết, mọi nhu cầu, nguyện vọng của M không quan trọng bằng lời nói của bố mẹ”.
Từ đấy t chở thành con dối của gia đình, trên bảo dưới làm không hỏi lại, không cãi lại, Dù sai bảo M phải chết thì M cũng phải vui vẻ tự sát. Vì đơn giản đấy là điều hiển nhiên, M không được cần cái gì hết, thứ bọn t muốn mới quan trọng.
Mỗi lần t có tư tưởng chống đối là y như rằng xác định no đòn, bố t dùng đủ thứ để phang, phang vào chân t gãy đến 3 cái chổi mà ông vẫn chưa đã tay, lao vào đấm t tiếp. Với cơ thể của một thằng oắt con nặng có 28kg và sức của một người đàn ông lực điền hơn 100kg t vẫn tự hỏi tại sao giờ này t còn sống.
Mẹ t thì luôn miệng nguyền rủa t chết mà phải chết đau đớn, phải bệnh tật mà chết chỉ vì t từ chối ăn món bà muốn t ăn, một phần vì nó có vị tởm và khó nuốt vl. T thì nhịn nhưng cái gì có lần 1 và lần 2 thôi, đây lần n + 1 mà mẹ t cũng chả biết ý gì cả, chỉ biết ép t thôi.
Vì lao đầu vào học nên kết quả học của t tuy chưa gọi là tốp trường nhưng cũng tốp 10 của lớp ( T học trường chẩn quốc gia thuộc tốp có tiếng trên Hà Nội nhé, nên mấy tml đừng lôi trường làng vào so sánh ). Nên hay bị nhờ vả, chúng nó hay khuỵu luỵ t để t nhắn bài cho chúng nó, mà t ít nói nên con tưởng t đần các tml ạ ( dù cũng hơi chú bé đần nhẹ ), kiểu nghĩ t dễ lợi dụng ý. Đương nhiên t vẫn nhắc nhưng mọi thứ chỉ nên có lần 1 và lần 2, mà bọn này lười Vl, cuối cùng t quyết định kệ cno, t chỉ nhắc vài đứa quen thân tử tế với t, còn t bật chế độ câm, mù, điếc. Rồi cuối cùng cno ghét t Vl, từ khi nào t có trách nghiệm phải lo lắng cho việc chúng nó vậy.
Lúc cần t thì ngọt Sơn xớt, hết cần rồi thì cung chỉ là cục cứt trôi sông. Đúng là mình vì mọi ngươi, mọi người coi mình như mọi
