Nmlam
Giang hồ mạng 5.0

Dm, nay fuckbook nó tràn ngập, phe nào chơi lớn vậy bay?
ĐÃ TÌM RA THỦ PHẠM GIẾT ÔNG HỒ CHÍ MINH
Trần Trung Quân
Lời nói đầu: «Sự gian xảo, dối trá, bóp méo lịch sử diễn ra dưới muôn dạng biến thể, nhưng sự thật chỉ có một dạng biến thể duy nhất đó là chân lý của thời gian» (Jean Jacques Rousseau).
«Một dân tộc không thể trưởng thành và cứ là trẻ thơ mãi mãi, vô cùng nguy hiểm, nếu phải sống dưới chế độ độc tài, chế độ cấm người dân không được làm người lớn» (Voltaire).
Gần 100 năm kể từ khi CS ngư trị trên đất nước VN, hàng ngàn chiến dịch gian xảo nhằm tiêu diệt sự thật. Hàng ngàn phương tiện tuyên truyền láo khoét, khiến người Việt Nam bị «trục vong» vào cơn hôn mê lừa đảo, giả dối. Do đó, triệt để tin rằng, Nhà Nước nói bất khả sai. Đảng nói là đúng 100 phần trăm. Bởi vì, «Đảng là đỉnh cao trí tuệ của loài người». Người Việt triền miên mê sảng trong chiêm bao với ánh hào quang do Đảng thêu dệt: «Ngày mai đời sẽ đẹp hơn. Ngày mai tương lai sẽ huy hoàng hơn. Hãy ngủ đi. Ngủ yên trong giấc mộng trăm năm».
Đứng trên góc nhìn sự thật, đi tìm sự thật, truy lùng sự thật, bài viết không quá 17 trang giấy, chúng tôi mất gần 1 năm mới viết xong. Là vì, mỗi «centimètre» của mỗi dòng chữ đều có một đoạn chứng cớ tài liệu lịch sử. Một năm dài, truy cứu trên 11 thư viện quốc tế để tìm ra một sự thật mà Nhà Nước VN không thể đào mồ chôn sống lịch sử thêm được nữa! Đồng thời, giải đáp câu hỏi: «Ai ? Ai là thủ phạm giết ông Hồ Chí Minh?»
****
Mặc dầu mới vừa «giội» xuống một cơn mưa khá lớn. Nhưng, mùa Hạ Chí, tháng 8, năm 1968, ở Bắc Kinh, ngoài trời không khí vẫn nóng bức, oi ả. Nóng hừng hực. Nóng như ai gắp lửa để vào lưng. Tuy nhiên, bên trong Quân Y Viện 305, vẫn mát mẻ, đôi khi, hơi se lạnh, như trời sắp chuyển qua Lập Đông, nhờ có trang bị máy điều hòa khắp nơi. Quân Y Viện xây cất rất hiện đại. Máy móc, dụng cụ y khoa tối tân, do Đông Đức viện trợ. Bác sĩ toàn là những bác sĩ giỏi nhất nước. Quân Y Viện này, chỉ để điều trị các cán bộ lãnh đạo cao cấp từ Trung Ương Đảng đến Chính Trị Bộ, Tổng Bí Thư, Chủ Tịch Nước, hoặc cấp bậc từ thượng tướng đến nguyên soái. Mao Trạch Đông, Lưu Thiếu Kỳ, Lý Tiên Niệm, Chu Ân Lai, Đặng Tiểu Bình, Giang Trạch Dân..v..v… đều được điều trị tại đây và cũng qua đời tại đây.
Từ 1949 đến nay, tức đã 18 năm, Quân Y Viện 305 chưa tiếp nhận một bệnh nhân ngoại quốc nào ngọai trừ cán bộ lãnh đạo CS «Trung Quốc». Đây là lần đầu tiên, theo lệnh của Mao Trạch Đông, Quân Y Viện mới nhận chữa trị một ông già người Việt gốc Hoa. Ông Già, sinh năm 1890, năm nay 78 tuổi, tóc và râu rụng gần hết, bởi đã qua nhiều lần hóa trị. Ngày 3 tháng 6 năm 1967, bác sĩ riêng, là Y Sĩ Đại Tá Lê Văn Mẫn, phối hợp với Thiếu Tướng Y Sĩ Nhữ Văn Bảo, Giám Đốc Quân Y Viện 108, Hà Nội, cắt bỏ một lá phổi bên trái của Ông Già, vì ông, mắc chứng ung thư ở giai đoạn 2. Ba tháng sau, tức tháng 9-1967, lá phổi còn lại bên mặt, 2 khối bướu ung thư cũng bắt đầu phát triển bất bình thường. Bác sĩ VN lắc đầu, bó tay.
Nhận được báo cáo, Mao Trạch Đông, «người anh kết nghĩa» của Ông Già, bèn ra lệnh cấp tốc đưa Ông Già sang Bắc Kinh cứu chữa. Đích thân bác sĩ Lý Chí Thỏa (1919 – 1995), bác sĩ riêng của Mao trạch Đông chăm sóc Ông Già. Ông Già, chẳng biết tên thật là gì ? Chỉ biết, bí danh là Hồ Chí Minh. Chức vụ lúc đi chữa bệnh là Chủ Tịch «Danh Dự» nước Dân Chủ Cộng Hòa Việt Nam. Chủ Tịch Nước «Danh Dự» thôi! Chủ Tịch Nước thực thụ thì Tổng Bí Thư Lê Duẫn đã kiêm nhiệm từ năm 1960 rồi ! Ông Già có nhiệm vụ ngồi chơi xơi nước và đứng làm cây kiểng cho chế độ. Khi nào cần xài đến tên tuổi ông, Chủ Tịch Đoàn Mặt Trận Tổ Quốc Hoàng Quốc Việt, hạ lệnh báo chí quốc doanh ùn ùn kéo tới, bắt ông nhăn răng, mỉm cười trước ống kính, chụp hình, lăng xê, suy tôn, tuyên truyền công trạng hư cấu «Cha Già Dân Tộc» chống Pháp, chống Mỹ «cứu nước». Từ 1960 đến ngày qua đời năm 1969, người ta xài ông như một hình nộm quảng cáo, không hơn, không kém !
Bắt đầu từ những giòng chữ này, người viết xin được gọi ông là «Ông Già», để giữ phép lịch sự, đồng thời, có nhã ý tôn trọng người lớn tuổi. Người viết không thể bắt chước bọn vô văn hóa, tập thể trộm chó, du côn, đứng bến xe đò… mở miệng ra thì buông những lời vô giáo dục: «Thằng vua Gia Long bán nước. Thằng Diệm, thằng Nhu, thằng Thiệu, bè lũ tay sai đế quốc Mỹ…».
Ông Già còn một lá phổi duy nhất, đen như ống khói tàu, sắp sửa đem lên bàn mổ, «nạo» ra, rồi ném vào thùng rác, trong nay mai. Ông ho sặc sụa. Ho ngày. Ho đêm. Ho không không kịp lấy hơi. Ấy thế mà ông vẫn tỉnh bơ, thản nhiên gỡ ống trợ thở, say sưa, «rít» từng ngụm khói thuốc, đôi mắt lim dim, hồn lâng lâng bay bổng, đê mê. Chống Mỹ chết bỏ. Chủ trương chống Mỹ tới người Việt cuối cùng. Thế nhưng, lại nghiện thuốc lá Mỹ, hiệu Philippe Moris. Mỗi ngày, ông «rít» đều đều 2 gói. Thuở đó, các quân y viện Hà Nội, Bắc Kinh, bác sĩ, y tá, bệnh nhân có quyền hút thuốc «líp ba ga». Khói thuốc bay mịt mù trong bệnh viện. Bác sĩ có thể vừa phì phà khói thuốc, vừa thực hiện ca giải phẫu. Nguyên nhân khiến Ông Già nghiệm đậm Philippe Moris, là do Đại Tá Patti gởi tặng, bằng cách, mỗi tháng thả dù đồ tiếp tế xuống hang Pác Pó, tiện dịp, thả luôn 1 thùng carton thuốc lá. Mỗi thùng chứa 20 cây thuốc Philippe Moris. Thuốc lá Mỹ thơm phưng phức. Chỉ cần «hít» tới cây thứ 10 là ghiền đến kiếp sau!
Đại Tá Archimedes L.A. Patti (1913-1998), Trưởng Toán Biệt Kích O.S.S – Cơ Quan An Ninh Chiến Lược (tiền thân của CIA), ngày 17-2-1945, nhảy dù xuống hang Pác Pó, mời Ông Già tham gia vào chiến dịch giải giới quân Nhật. Ông Già đồng ý hợp tác. Đại Tá Patti có biếu Ông 5000 dollars. Ông Già lẹ tay ký nhận. Biên nhận này hiện còn lưu trữ ở Văn Khố Quốc Gia Washington DC.
Ngày 2-9-1945, tại Quảng Trường Ba Đình, Hà Nội, Đại Tá Patti có tham dự cuộc lễ cướp chính quyền, và lắng nghe Ông Già đọc diễn văn tiếng Việt. Ông đọc sai bét chính tả, không biết ngừng lại ở dấu chấm hay dấu phẩy, phát âm lơ lớ giọng Quảng Bình, pha một chút Nghệ An, trộn một chút âm hưởng Quảng Đông. Sau khi biết được Ông Già là ******** Tàu, phái bộ CIA của Đại Tá Patti lặng lẽ rút lui, vĩnh biệt Ông Già.
Hôm nay, ngày 25-1-1968, Ông Già có 2 cái hẹn. Cái hẹn thứ nhất, 11 giờ sáng, tiếp ba lãnh tụ Trung Cộng. Người thứ nhất: Thủ Tướng Chu Ân Lai. Người thứ nhì: Thống Chế Lâm Bưu, Tổng Trưởng Quốc Phòng.
(Ghi chú: Lâm Bưu toa rập với Giang Thanh, đảo chánh Mao Trạch Đông. Kế hoạch thất bại, lái phi cơ đào thoát qua Liên Xô. Giữa đường phi cơ hết xăng, rơi trên đất Mông Cổ, tử nạn ngày 13-9-1971, thọ 63 tuổi).
Người thứ ba, Đại Tướng Hoàng Vĩnh Thắng, Tư Lệnh Đại Quân Khu Quảng Châu.
(Xin lưu ý: Việt Nam trực thuộc Đại Quân Khu Quảng Châu).
Cuộc hẹn thứ nhì, 16 giờ chiều, tao ngộ người đệ tử thân thương Võ Nguyên Giáp, bị Lê Duẫn lưu đày qua Hungary 1 năm để chữa chứng bệnh «tâm thần phân liệt», trên đường trở về VN, ghé vấn an sức khỏe Ông Già, và chắc chắn, sẽ có những lời thì thầm nho nhỏ giữa hai người, là: Chửi cha Lê Duẫn!
Căn phòng 17 thước vuông, rất chật hẹp, khi phải tiếp ba người khách cùng một lúc. Bác sĩ, y tá, lao công cấm bước vào. Ông Già ngồi trên giường. Suốt thời gian tiếp khách, 15 phút, ông không nói một lời nào, chỉ biết gật đầu và bắt tay chào tạm biệt lúc khách ra về.
Chu Ân Lai (1898-1976, là cha nuôi Thủ Tướng Lý Bằng) ngồi trên ghế. Lâm Bưu, Tướng Hoàng Vĩnh Thắng thì đứng. Chu Ân Lai, hàng chục năm qua, luôn luôn dành cho Ông Già một sự cảm tình đặc biệt, vuốt vuốt lưng Ông Già, An ủi: «Không sao đâu. Đừng sợ. Y khoa Trung Quốc giỏi nhất thế giới». Ông Già vẫn gắn hai ống trợ thở ở lỗ mũi, ngước nhìn Chu Ân Lai bày tỏ sự cảm ơn sâu xa. Chu Ân Lai nói láo. 18 năm sau đó, tại căn phòng số 2, cũng ở Quân Y Viện này, y khoa Trung Quốc đã «chạy làng» căn bệnh ung thư ruột già của ông, nên phải nhắm mắt lìa đời ngày 8-1-1976.
Lâm Bưu, Phó Chủ Tịch Nước, kiêm Tổng Trưởng Quốc Phòng, người chuẩn bị kế vị Mao Trạch Đông, cất tiếng đặt những câu hỏi trịch thượng của cấp trên tra khảo cấp dưới:
– Đồng chí là người chỉ thị Phạm Văn Đồng ký văn bản ngày 14-9-1958, công nhận chủ quyền Quần Đảo Hoàng Sa là của Trung Quốc. Đúng không? Hãy xác nhận trước mặt chúng tôi.
Ông Già: Gật đầu!
Lâm Bưu:
– Ngày 25-12-1967, qua điện đàm với Mao Chủ Tịch, đồng chí yêu cầu Trung Quốc gửi 300.000 quân sang VN để bảo vệ Hà Nội, nhưng thực ra là phòng ngừa bọn Liên Xô xét lại, đưa quân qua giúp Lê Duẫn lật đổ đồng chí. Có đúng vậy không?
Ông Già: Gật đầu!
Lâm Bưu:
– Đồng chí có thông báo cho Đảng ******** Đông Dương biết, tổng số tiền Trung Quốc cho vay không tính lãi để đánh hai đế quốc Pháp và Mỹ sau này phải thanh lý bằng lãnh thổ, lãnh hải (đất và biển) chứ không bằng hiện vật, hiện kim. Họ có biết điều này không?
Ông Già: Gật đầu!
Lâm Bưu:
– Đồng chí có thường xuyên cải tạo tư tưởng cán bộ VN các cấp hiểu rõ chính sách Trung Quốc, Việt Nam tuy hai mà một không? Bây giờ hai nước chưa là một. 50 năm nữa chưa là một. 100 năm nữa chắc chắn sẽ là một.
Ông Già: Gật đầu!
Lâm Bưu xoay qua Tướng Hoàng Vĩnh Thắng, nói:
– Đại Tướng cùng Ban Tham Mưu Quảng Châu soạn kế hoạch bố trí 300 ngàn quân của ta trên 6 tỉnh miền Tây Bắc của VN: “Lào Cai, Lai Châu, Yên Bái, Điện Biên, Sơn La, Hòa Bình…”. Tuyên truyền rằng quân ta tới đây chỉ để làm công tác Công Binh, sửa cầu, đường, xây cất nhà cho hộ dân nghèo.
Tướng Hoàng Vĩnh Thắng đứng nghiêm:
– Xin tuân lệnh đồng chí Bộ Trưởng.
Chu Ân Lai đứng lên, bắt tay từ giã Ông Già, đi ra trước. Lâm Bưu, Hoàng Vĩnh Thắng, cũng bắt tay từ giã Ông Già, đi theo Chu Ân Lai, ra về.