Cái kết dành cho kẻ hay trêu ghẹo người

Quỷ Đêm

Súng hết đạn
Japan
1h10 phút rạng sáng ngày 28/3/2016, Lô Hải Cường đang nằm thiu thiu ngủ tại công ty thì bỗng nhưng điện thoại reo lên khiến anh giật mình tỉnh giấc. Do tính chất công việc, những cuộc gọi vào lúc khuya khoắc thế này cũng không có gì là lạ nên Lô Hải Cường liền nghe máy.

Người ở đầu dây bên kia tự xưng là giảng viên của trường đại học sư phạm Tứ Xuyên. Người này nói rằng "em trai của anh tên là Lô Hải Thanh đã chết rồi, mau mau đến đây để nhận xác".

Ban đầu Lô Hải Cường định cúp máy ngang vì nghĩ đây là một cuộc điện thoại lừa đảo. Tuy nhiên khi nghĩ kỹ lại, anh ta mới nhận thấy rằng làm gì có thằng lừa đảo nào gọi vào giữa đêm hôm thế này?

Nghĩ đến đó, người Lô Hải Cường chợt nóng ran như lửa đốt nên anh liền vơ vội một chiếc áo chạy như bay ra ngoài. Anh mở điện thoại gọi taxi đi đến trường đại học Tứ Xuyên, khi lên xe mới phát hiện là do quá nóng vội nên áo quần đều mặc trái.

Lô Hải Cường cảm thấy có điềm không may. Vì vào ngày 26/3 Lô Hải Thanh có gọi điện cho anh tâm sự rằng dạo này bản thân có chút chuyện không vui, muốn mượn của anh 800 tệ.

Bị anh trai gặng hỏi, Lô Hải Thanh mới nói là mình đã mua một chiếc máy tính mới nên phải trả góp hằng tháng. Lô Hải Cường ôm mặt nói:

  • Đó là lần cuối cùng hai anh em tôi gặp mặt nhau…

Đêm kinh hoàng

Tháng 9 năm ngoái, Lô Hải Cường đã dẫn Lô Hải Thanh đến đại học sư phạm Tứ Xuyên nhập học. Nên anh không lạ gì với đường đi và hoàn cảnh nơi đây. Phòng học nơi xảy ra vụ án chỉ cách ký túc xá số 127 nơi Lô Hải Thanh ở một dãy cầu thang. Khi Lô Hải Cường đến nơi thì thấy đã có rào chắn vây quanh khu vực hiện trường.

Viên cảnh sát tại hiện trường thấy Lô Hải Cường đứng xớ rớ liền tiến tới hỏi:

  • Anh là Lô Hải Cường phải không?

Sau khi xác nhận nhân phận, hai nhân viên cảnh sát liền đưa anh đến phòng tự học ở tầng 1. Sau khi túi đựng xác được mở ra, một thi thể đẫm máu liền đập vào mắt khiến anh không giấu nổi sự kinh hoàng. Khi đã trấn tĩnh lại, Lô Hải Cường bước đầu không nhận ra đó là em mình. Nhưng sau khi nhìn kỹ lại một lần nữa Lô Hải Cường liền chua xót khóc nấc lên trong sự đau xót vô hạn. Quần áo trên thi thể là của anh, do hoàn cảnh khó khăn nên hai anh em thường xuyên mặc chung quần áo.

Ban đầu cứ tưởng là người lạ, cảm xúc của Lô Hải Cường chỉ là kinh hoàng nhất thời mà thôi. Nhưng sau khi nhận ra đó chính là em mình, anh liền không nén nổi cảm xúc mà đấm ngực thùm thụp, khóc òa lên.

Lần đầu tiên trong đời anh mới chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng đến vậy, mà nạn nhân lại chính là em trai ruột của anh.

Sau đó Lô Hải Cường liền đến ký túc xá của em trai. Bốn người bạn cùng phòng của Lô Hải Thanh đều bị sốc nặng nên đã ra ngoài mướn khách sạn ở tạm. Máy tính của Lô Hải Thanh vẫn còn mở, bên cạnh còn một gói khoai tây chiên chưa kịp ăn.

Đêm hôm đó, Lô Hải Cường cùng toàn bộ sinh viên trong ký túc xá đều bị mất ngủ. Vụ giết người đã làm nơi đây tràn ngập một bầu không khí ảm đạm. Đủ khiến cho những sinh viên dũng cảm nhất cũng phải rùng mình, ớn lạnh.

Để giảm bớt sự sợ hãi, những sinh viên còn ở trong ký túc xá lén hút thuốc suốt đêm. Một số sinh viên có phòng nằm bên cạnh phòng của Lô Hải Thanh phải ra ngoài mướn khách sạn ngủ trong đêm đó. Một số sinh viên khác thì chọn cách đi net chơi game cho quên đi nỗi kinh hoàng. Các học sinh sau đó đều nhận được thông báo cấm lan truyền thông tin về vụ án này ra bên ngoài.

Báo cáo pháp y cho thấy Lô Hải Thanh có tổng cộng hơn 50 vết đâm trên cơ thể, trong đó những vết chí mạng ở đầu và cổ đã dẫn đến tử vong.

Phòng ký túc xá số 127 nơi Lô Hải Thanh sống có tổng cộng 6 người. Ngoại trừ một người quê ở tỉnh Hồ Nam, còn lại đều là dân Cam Túc, trong đó có Đằng(nghi phạm giết chết Lô Hải Thanh).

Vì tính cách hướng ngoại, thích trêu chọc mọi người nên Lô Hải Thanh có quan hệ rất tốt với các bạn cùng phòng ngoại trừ Đằng là một người hướng nội, rất ít nói và không thích đùa.

Trong mắt của Tiểu Bân(tên đã được thay đổi), Đằng là một người cực kỳ ít nói. Đi đâu, làm gì cũng một mình, "đơn thương độc mã".

Trong học tập, mỗi khi có bài tập khó Đằng cũng không chịu thảo luận cùng mọi người mà chỉ trốn thu lu một góc.

Sau khi nhập học được một tháng, Tiểu Bân mới phát hiện tính cách của Đằng có chút vấn đề.

Còn nhớ trong ngày quốc khánh, cả bọn rủ nhau đi uống rượu. Ban đầu uống bia chưa đã, cả đám quay sang uống rượu. Bia rượu đã xong nhưng chưa phân được thắng bại. Các bạn khác đều nghĩ rằng "vui là chính" nên có ý muốn ra về. Nhưng Đằng gằn giọng nói:

  • Uống tiếp! Coi thằng nào gục trước!

Mọi người nghe vậy liền nói đùa cợt nhã rồi hò nhau ra về để Đằng ngồi lại một mình. Tiểu Bân nhớ lại lúc đó anh có quay đầu lại và nhìn thấy ánh mắt của Đằng đang dõi theo nên không khỏi rùng mình:

  • Ánh mắt lúc đó của nó như muốn giết người vậy, nhìn đáng sợ lắm!

Lô Hải Cường cũng từng gặp qua Đằng mấy lần khi đến ký túc xá thăm em trai. Sau khi sự việc xảy ra, Lô Hải Cường có hỏi thăm về Đằng và ai cũng nhận xét Đằng là một người cực kỳ ít nói và hướng nội. Học lực của Đằng bình thường, gã rất thích đọc tiểu thuyết trinh thám và tâm lý tội phạm. Trong đó có vài cuốn gã tỏ ra tâm đắc như "Chân dung", "Cánh đồng tôn giáo", "Dòng sông đen tối"....

Tuy cùng quê, nhưng mối quan hệ của Đằng với các bạn cùng phòng rất lãnh đạm. Đặc biệt là Đằng có chút ấn tượng không tốt với nạn nhân Lô Hải Thanh.

Tiểu Bân nhận xét:

  • Lô Hải Thanh hay cà rỡn với mọi người lắm. Nó đặc biệt rất nhây và nói giỡn nhiều cái rất ngu, chạm đến tự ái của người ta. Dù trong bụng nó không thực sự nghĩ vậy.

Tiểu Bân còn kể thêm rằng giữa Đằng và Lô Hải Thanh đã có ít nhất 4 lần hục hặc với nhau. Trong đó có một lần Lô Hải Thanh làm rơi ly nước khiến sàn trơn. Đằng bước vào bị trượt chân và ngã một cú khá đau. Lô Hải Thanh thấy vậy liền cười lớn, Đằng liền trừng mắt nhìn Lô Hải Thanh rồi nói:

  • Sớm muộn gì tao cũng sẽ giết mày!

Lần thứ hai là vào Tháng 2 năm 2016, vào đêm trước tết Nguyên Đán. Lục Hải Thanh đang sửa soạn đi gặp bạn gái. Đằng trước giờ vẫn độc thân nên ngồi thu lu xem sách. Lục Hải Thanh cao hứng nói đùa:

  • Mày phải ra ngoài đi chơi nhiều lên mới có bạn gái được. Mày cứ như vậy hoài thì chim chỉ dùng để đái thôi con ạ!

Đằng nóng lắm nhưng ráng nén giận bỏ ra ngoài, Tiểu Bân thấy người gã như run lên. Có lẽ câu đùa cợt vô ý này chính là mầm mống của tai họa.
 
Giường của Lô Hải Thanh và Đằng lại ở cạnh nhau, khi ra khỏi giường sẽ khó tránh khỏi phát ra tiếng động. Đặc biệt là vào cuối tuần, Lô Hải Thanh phải đi làm việc bán thời gian từ sớm khiến Đằng bị giật mình tỉnh giấc rồi xảy ra cự cãi. Lô Hải Thanh muốn đổi giường với người khác nhưng không ai chịu. Vì thế anh đã gặp giáo viên xin đổi phòng nhưng giáo viên nói:

  • Tân sinh viên phải chịu khó hòa nhập. Đây cũng là một trong những điều các em cũng cần phải học đấy! Sau này ra đời không phải cứ không thích là xin đổi được đâu!

Khoảng 8 giờ tối, đêm trước xảy ra vụ án. Có người trong ký túc xá mở nhạc của Uông Phong trên máy tính. Âm thanh lớn vang cả sang các phòng khác. Lô Hải Thanh nghe thấy liền cao hứng hát theo, tay đập đập lên bàn theo điệu nhạc. Đằng đang xem sách thì bị quấy rầy nên lớn tiếng quát:

  • Hát coin card, mày nghĩ mày hát hay lắm à?

Lô Hải Thanh đáp:

  • Tao hát không được hay sao?

Nào ngờ Đằng nổi xung xông đến, cầm sách đánh vào mặt Lô Hải Thanh rồi dùng tay tát thêm một cái khiến Lô Hải Thanh ngã dúi dụi. Bị đánh bất ngờ, Lô Hải Thanh cũng nổi xung chồm dậy lao đến. Cả hai vật lộn nhau khoảng hai phút thì bạn bè mới tách ra được. Trên mặt Đằng chảy một lằn máu, còn Lô Hải Thanh thì chì bị rách áo.

Sau trận đấu, Đằng mời Lô Hải Thanh ra nói chuyện riêng giữa hai người đàn ông. Đằng nói rằng bản thân bị bệnh trầm cảm và yêu cầu Lô Hải Thanh đừng giỡn mặt với mình nữa. Nhưng Lô Hải Thanh với bản tính hay giỡn, nghĩ rằng đánh lộn rồi thôi nên liền nói:

  • Hôm nay cảm ơn mày đã tha mạng cho tao nha!

Dù tấn công trước nhưng Đằng vẫn bị hạ phong. Câu nói của Lô Hải Thanh giống như một sự sỉ nhục cực lớn đối với gã. Lô Hải Thanh quay đi, không biết rằng đại họa sắp lâm đầu…

Khoảng 10 giờ tối. Lô Hải Thanh gọi điện cho bạn gái kể về chuyện đánh nhau với Đằng. Cô bạn gái khuyên anh nên hòa giải với Đằng vì dù sao hai người vẫn còn phải ở chung đến 4 năm nữa. Tuy nhiên Lô Hải Thanh lờ đi và nói:

  • Con trai tụi anh vậy đó, đánh lộn một trận là quên hết à! Không có gì đâu, em yên tâm!


Sáng hôm sau, Đằng tỉnh dậy và phát hiện Lô Hải Thanh vứt cái áo bị rách sau trận đánh nhau tối hôm qua vào sọt rác của mình như muốn khiêu khích nên nộ hỏa xung thiên. Đằng quyết định sẽ giết chết Lô Hải Thanh.

Ngày định mệnh ấy, khoảng 8 giờ sáng… bạn cùng phòng thức dậy thì đã không thấy Đằng đâu. Đến 11 giờ trưa, Đằng gọi điện cho một bạn nữ mà gã ưa thích và nói rằng:

  • Tui không muốn sống nữa!

Đằng là một kẻ lập dị và hoàn toàn không có bạn. Có thể nói là một kẻ cô độc đáng thương. Cũng vì thế mà đâm ra bị coi thường và cô gái kia cho lời Đằng nói là lời nói nhảm. Tuy nhiên cô vẫn khuyên Đằng rằng:

  • Ông đừng có nói như vậy! Ai mà chẳng có lúc gặp khó khăn! Cố lên!

6 giờ chiều, Đằng ra siêu thị mua bia rồi uống một mình, tiện đó mua luôn một con dao bếp cất vào ngăn kéo. Sau đó Đằng đi hỏi các bạn cùng phòng xem Lô Hải Thanh ở đâu nhưng không ai biết.

Đằng ngồi cả tiếng vẫn không thấy Lô Hải Thanh ở đâu nên bắt đầu nóng nảy. Đến 11 giờ tối, gã chịu không nổi nữa nên ra ngoài định tìm thì thấy Lô Hải Thanh đang về. Thấy Đằng, Lô Hải Thanh vẫy tay rồi mỉm cười nói:

  • Mày rảnh không? Tao với mày nói chuyện chút!

Đằng im lặng, một lúc sau mới lên tiếng:

  • Tối nay mày có về ký túc xá không?

Lô Hải Thanh đáp:

  • Không!

Thấy Đằng có chút kỳ lạ, cứ im im nhìn mình. Lô Hải Thanh bèn đi tiếp về phía ký túc xá. Ở phía sau, Đằng liền rút dao ra và hạ độc thủ…

Sau khi gây án, Đằng bình tĩnh trở về phòng rồi nói với mọi người rằng mình đã giết người, kêu mọi người hãy báo cảnh sát. Thấy mọi người bàng hoàng, Đằng rút dao ra nói:

  • Tao nói mà không nghe là tao đâm chết!

Thấy vậy mọi người liền sợ hãi chạy đi báo cảnh sát. Theo những người chứng kiến thì Đằng lúc đó bình tĩnh đến lạ. Gã đến bên giường lấy khăn giấy lau vết máu trên tay một cách tỷ mẫn.

15 phút sau cảnh sát liền có mặt áp giải Đặng đi và tiến hành phong tỏa hiện trường.
 
Vào đêm xảy ra vụ việc, Lô Hải Cường đã gọi điện để báo tin dữ cho bố là ông Lô Xuyên Hổ cùng người chị gái là cô Lô Mai Phương. Sáng hôm sau, cả gia đình họ Lô gồm 10 người đã bay đến Thành Đô. Theo phong tục của quê hương họ, người quá cố cần phải được chôn cất càng sớm càng tốt nên sau khi người nhà nhìn thấy thi thể của Lô Hải Thanh xong xuôi. Họ đã đem thi thể của anh đi hỏa táng vào ngày 9 tháng 4. Điều khiến người nhà họ Lô không hài lòng là suốt nhiều ngày sau khi sự viêc xảy ra. Nhà họ Đằng chưa bao giờ gọi điện đến hỏi thăm chứ đừng nói là xin lỗi. Vào ngày 14 tháng 4, luật sư La Thiền Ngọc nhìn thấy Đằng đang ngồi ủ rũ trong trại giam liền hỏi:
- Một người có vẻ ngoài hiền lành như anh tại sao lại có thể gây ra chuyện kinh khủng đến vậy?

Câu trả lời của Đằng làm cô hết sức bàng hoàng:
- Vào lúc đó thứ duy nhất mà tôi quan tâm là đâm cho nó chết thôi! Tôi mong rằng tòa án sẽ phán tôi mức án tử hình!

Đằng nói thêm với cô rằng mọi việc không phải là do bộc phát, mà gã nuôi thù hận đã lâu rồi. Bản thân Đằng không ưa đùa giỡn và rất ghét người khác đùa giỡn với mình. Nói xong Đằng yên lặng hồi lâu rồi nói:
- Nó còn nói tôi không có bạn gái là vì tôi bị lẹo cái...

Nói xong Đằng cúi gầm mặt xuống hồi lâu rồi lại tiếp:
- Tôi chán cuộc sống này lắm rồi, tôi muốn chết! Vì vậy nên tôi giết thằng khốn nạn đó, vừa trừ được cái gai trong mắt, vừa có thể khiến tòa án tử hình tôi. Chứ nhảy lầu thì tôi không dám...

Triệu Phương(mẹ của Đằng, tên đã được thay đổi) cũng bị sốc về việc đó, cô không ngờ rằng đứa con trai ngoan ngoãn của cô lại dám ra tay hạ sát bạn cùng phòng:
- Nó... nó là một người có bệnh tinh thần, đã từng tự tử hụt nhiều lần rồi...

Thì ra Đằng đã tự sát hai lần vào tháng 2 năm 2009 và tháng 9 năm 2012. Lần đầu tiên, gã đứng ở tầng 8 của một tòa nhà định nhảy xuống. Tuy nhiên do sợ độ cao nên gã chần chừ không quyết và bị người dân phát hiên ngăn cản. Lần thứ hai gã cắt cổ tay và bị sốc do mất quá nhiều máu, tuy nhiên nhờ được đưa đến bệnh viện kịp thời nên gã đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Kể từ đó Đằng đã tự sát nhiều lần. Bà Triệu Phương kể thêm:
- Khi nó học cấp 2 đã bị bệnh trầm cảm và bị đình chỉ học hết nửa năm. Sau khi nó được nhận vào Đại học sư phạm Tứ Xuyên, tôi không dám nói với nhà trường rằng nó có bênh tinh thần.

Suy cho cùng, một người bị tâm thần dạng nhẹ như Đằng nếu biết về bệnh tình của mình sẽ ảnh hưởng không tốt đến tương lai của chính người bệnh đó. Thứ nhất là ở trường hợp của Đằng, anh ta sẽ nảy sinh tâm lý sợ bản thân bị đuổi khỏi trường, thứ hai là sợ bị kỳ thị. Nhưng theo Lô Hải Cường, viêc Triệu Phương nói con mình bị thâm thần thực ra là để bao che. Tránh cho con trai mình khỏi mức án tử hình. Gia đình họ Lô không yêu cầu bất cứ một sự bồi thường nào. Họ chỉ yêu cầu tòa án trừng phạt kẻ sát nhân thật nghiêm khắc và công bằng để linh hồn của Lô Hải Thanh được yên nghỉ dưới suối vàng. Ngày 6 tháng 9 năm 2017, tòa án nhân dân thành phố Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên đã ra phán quyết công khai về vụ án. Qua đó tuyên Đằng mức án tử hình về tôi cố ý giết người. Đồng thời bồi thường cho thân nhân của Lô Hải Thanh số tiền là 83.212 nhân dân tệ.
Vụ án đến đây là kết thúc, cảm ơn các bạn đã chú ý theo dõi
 
Hồi xưa bạn tôi cũng hay bị bắt nạt, mặc dù đã nhiều lần thông báo cho nhà trường nhưng mấy đứa bắt nạt không bị gì mà còn bắt nạt nó thậm tệ hơn, nó không nhịn được nữa rồi đánh lại thì bị đình chỉ học và nhà trường yêu cầu cha mẹ nó lên xin lỗi.
 
Vào đêm xảy ra vụ việc, Lô Hải Cường đã gọi điện để báo tin dữ cho bố là ông Lô Xuyên Hổ cùng người chị gái là cô Lô Mai Phương. Sáng hôm sau, cả gia đình họ Lô gồm 10 người đã bay đến Thành Đô. Theo phong tục của quê hương họ, người quá cố cần phải được chôn cất càng sớm càng tốt nên sau khi người nhà nhìn thấy thi thể của Lô Hải Thanh xong xuôi. Họ đã đem thi thể của anh đi hỏa táng vào ngày 9 tháng 4. Điều khiến người nhà họ Lô không hài lòng là suốt nhiều ngày sau khi sự viêc xảy ra. Nhà họ Đằng chưa bao giờ gọi điện đến hỏi thăm chứ đừng nói là xin lỗi. Vào ngày 14 tháng 4, luật sư La Thiền Ngọc nhìn thấy Đằng đang ngồi ủ rũ trong trại giam liền hỏi:
- Một người có vẻ ngoài hiền lành như anh tại sao lại có thể gây ra chuyện kinh khủng đến vậy?

Câu trả lời của Đằng làm cô hết sức bàng hoàng:
- Vào lúc đó thứ duy nhất mà tôi quan tâm là đâm cho nó chết thôi! Tôi mong rằng tòa án sẽ phán tôi mức án tử hình!

Đằng nói thêm với cô rằng mọi việc không phải là do bộc phát, mà gã nuôi thù hận đã lâu rồi. Bản thân Đằng không ưa đùa giỡn và rất ghét người khác đùa giỡn với mình. Nói xong Đằng yên lặng hồi lâu rồi nói:
- Nó còn nói tôi không có bạn gái là vì tôi bị lẹo cái...

Nói xong Đằng cúi gầm mặt xuống hồi lâu rồi lại tiếp:
- Tôi chán cuộc sống này lắm rồi, tôi muốn chết! Vì vậy nên tôi giết thằng khốn nạn đó, vừa trừ được cái gai trong mắt, vừa có thể khiến tòa án tử hình tôi. Chứ nhảy lầu thì tôi không dám...

Triệu Phương(mẹ của Đằng, tên đã được thay đổi) cũng bị sốc về việc đó, cô không ngờ rằng đứa con trai ngoan ngoãn của cô lại dám ra tay hạ sát bạn cùng phòng:
- Nó... nó là một người có bệnh tinh thần, đã từng tự tử hụt nhiều lần rồi...

Thì ra Đằng đã tự sát hai lần vào tháng 2 năm 2009 và tháng 9 năm 2012. Lần đầu tiên, gã đứng ở tầng 8 của một tòa nhà định nhảy xuống. Tuy nhiên do sợ độ cao nên gã chần chừ không quyết và bị người dân phát hiên ngăn cản. Lần thứ hai gã cắt cổ tay và bị sốc do mất quá nhiều máu, tuy nhiên nhờ được đưa đến bệnh viện kịp thời nên gã đã thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Kể từ đó Đằng đã tự sát nhiều lần. Bà Triệu Phương kể thêm:
- Khi nó học cấp 2 đã bị bệnh trầm cảm và bị đình chỉ học hết nửa năm. Sau khi nó được nhận vào Đại học sư phạm Tứ Xuyên, tôi không dám nói với nhà trường rằng nó có bênh tinh thần.

Suy cho cùng, một người bị tâm thần dạng nhẹ như Đằng nếu biết về bệnh tình của mình sẽ ảnh hưởng không tốt đến tương lai của chính người bệnh đó. Thứ nhất là ở trường hợp của Đằng, anh ta sẽ nảy sinh tâm lý sợ bản thân bị đuổi khỏi trường, thứ hai là sợ bị kỳ thị. Nhưng theo Lô Hải Cường, viêc Triệu Phương nói con mình bị thâm thần thực ra là để bao che. Tránh cho con trai mình khỏi mức án tử hình. Gia đình họ Lô không yêu cầu bất cứ một sự bồi thường nào. Họ chỉ yêu cầu tòa án trừng phạt kẻ sát nhân thật nghiêm khắc và công bằng để linh hồn của Lô Hải Thanh được yên nghỉ dưới suối vàng. Ngày 6 tháng 9 năm 2017, tòa án nhân dân thành phố Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên đã ra phán quyết công khai về vụ án. Qua đó tuyên Đằng mức án tử hình về tôi cố ý giết người. Đồng thời bồi thường cho thân nhân của Lô Hải Thanh số tiền là 83.212 nhân dân tệ.
Vụ án đến đây là kết thúc, cảm ơn các bạn đã chú ý theo dõi
Trêu cũng phải tùy người và tùy hoàn cảnh mà trêu đây trêu ngu, gặp tml có bệnh về thần kinh chết là phải
 
Đm tính mình cũng hay nhây với mấy thằng lừ đừ, sau quả này chắc phải cẩn thận trước sau thôi :vozvn (22):
Đừng nên vậy mày, trêu cũng phải chọn người mà trêu nhiều lúc chỉ vì câu nói mà án mạng là bình thường
 

Có thể bạn quan tâm

Top