gitgud
Xàm 0 Lít
Tao năm này 3x tuổi, x tiểu học, tao chưa vợ con, nhà tao có 4 người: ba, mẹ, tao, và 1 đứa em gái.
Quê tao ở tỉnh lẻ, năm 18 tuổi tao lên SG học đại học, xong ra trường đi làm.
Tao làm sale thôi, thời điểm năm 2015-2019 tao làm rất được.
Đến năm 2020 thì tụi mày biết rồi, covid ập đến, vì nhiều lý do khách quan, tao ko còn theo ngành này được nữa. Tao định hết dịch sẽ chuyển sang ngành khác làm. Gì chứ SG thì đầy cơ hội, chỉ cần đừng làm biếng thì tao tự tin với khả năng + background của tao kiếm việc khá dễ.
Nhưng tao chưa kịp xin việc khác thì, ông già tao ở quê bị bệnh nặng phải nhập viện, lúc đó SG đang giãn cách xã hội (2021), tao ko thể về quê được. Vậy là chỉ có mẹ tao chăm sóc cho ba tao trong bệnh viện. Ăn ngủ trong đó luôn vì đang giãn cách xh mà. Cảm giác lúc đó tao khá bất lực vì ko thể về quê lo cho ổng bả. Nhập viện được 1 tháng thì ông già khỏe lại.
Suốt 5-6 tháng giãn cách xh, tao suy nghĩ rất nhiều. Ba tao năm nay 69, mẹ 59, đứa em gái thì còn đang học ĐH, vậy là nhà chỉ còn 1 mình tao. Nếu tao tiếp tục xây dựng sự nghiệp trên SG, thì đến 1 lúc nào đó khi ba mẹ già yếu, thì người duy nhất ổng bả trông cậy được chỉ có thể là tao, (đứa em gái thì trước sau nó cũng lấy chồng rồi theo chồng).
Vậy là đầu nằm 2022, tao quyết định về quê với suy nghĩ đơn giản là sẽ xây dựng sự nghiệp ở quê, đồng thời lo cho ông bà già. Nhưng đời đéo như mơ, ở quê tao đéo có công việc gì để làm, tao thất nghiệp gần cả năm mới xin được 1 việc làm NVVP với mức lương bèo vài triệu bạc. Cơ hội thăng tiến gần như ko có.
Hôm nay, em gái tao báo tin vui cho ổng bả, nó kiếm được việc làm với mức lương 1200 đô/tháng. Nghe xong tao cũng mừng cho nó mà cũng tủi thân cho mình.
Tao ko phải là so sánh lương với em tao, tao đang so sánh bản thân tao hôm nay với ngày xưa. Trong công việc, người ta ngày càng thăng tiến, còn tao thì đi thụt lùi và giờ đang vào ngõ cụt.
Tao có thử hỏi ba mẹ tao về việc bán nhà dưới quê, dọn cả gia đình lên SG sống thì ổng bả ko chịu. Tao thấy cũng đúng, SG thích hợp để làm việc, chứ để sống thì môi trường khói bụi ô nhiễm, kẹt xe, ngập nước...người già lên đây lạ lẫm nhiều thứ, cũng ko còn hàng xóm láng giềng.
Nhiều thằng bạn khuyên tao lên SG lại, mà làm vậy tao thấy nhẫn tâm quá, tao ko thể để 2 người già tự lo cho nhau, ko con cháu gì bên cạnh.
Nhiều thằng khuyên tao lấy vợ đẻ con, tao nghe vậy thôi chứ cũng ko còn năng lượng gì để yêu đương. Tao về quê hơn 1 năm rồi, càng ngày tao càng thấy bản thân ù lì chậm chạp lại, có lẽ là do môi trường làm việc, tao hiện giờ ko khác gì con robot sáng đi chiều về, ngày nào cũng như ngày nấy. Niềm vui trong công việc là hoàn toàn ko có.
Nay buồn quá tâm sự với tụi mày vài câu cho nhẹ lòng.
Quê tao ở tỉnh lẻ, năm 18 tuổi tao lên SG học đại học, xong ra trường đi làm.
Tao làm sale thôi, thời điểm năm 2015-2019 tao làm rất được.
Đến năm 2020 thì tụi mày biết rồi, covid ập đến, vì nhiều lý do khách quan, tao ko còn theo ngành này được nữa. Tao định hết dịch sẽ chuyển sang ngành khác làm. Gì chứ SG thì đầy cơ hội, chỉ cần đừng làm biếng thì tao tự tin với khả năng + background của tao kiếm việc khá dễ.
Nhưng tao chưa kịp xin việc khác thì, ông già tao ở quê bị bệnh nặng phải nhập viện, lúc đó SG đang giãn cách xã hội (2021), tao ko thể về quê được. Vậy là chỉ có mẹ tao chăm sóc cho ba tao trong bệnh viện. Ăn ngủ trong đó luôn vì đang giãn cách xh mà. Cảm giác lúc đó tao khá bất lực vì ko thể về quê lo cho ổng bả. Nhập viện được 1 tháng thì ông già khỏe lại.
Suốt 5-6 tháng giãn cách xh, tao suy nghĩ rất nhiều. Ba tao năm nay 69, mẹ 59, đứa em gái thì còn đang học ĐH, vậy là nhà chỉ còn 1 mình tao. Nếu tao tiếp tục xây dựng sự nghiệp trên SG, thì đến 1 lúc nào đó khi ba mẹ già yếu, thì người duy nhất ổng bả trông cậy được chỉ có thể là tao, (đứa em gái thì trước sau nó cũng lấy chồng rồi theo chồng).
Vậy là đầu nằm 2022, tao quyết định về quê với suy nghĩ đơn giản là sẽ xây dựng sự nghiệp ở quê, đồng thời lo cho ông bà già. Nhưng đời đéo như mơ, ở quê tao đéo có công việc gì để làm, tao thất nghiệp gần cả năm mới xin được 1 việc làm NVVP với mức lương bèo vài triệu bạc. Cơ hội thăng tiến gần như ko có.
Hôm nay, em gái tao báo tin vui cho ổng bả, nó kiếm được việc làm với mức lương 1200 đô/tháng. Nghe xong tao cũng mừng cho nó mà cũng tủi thân cho mình.
Tao ko phải là so sánh lương với em tao, tao đang so sánh bản thân tao hôm nay với ngày xưa. Trong công việc, người ta ngày càng thăng tiến, còn tao thì đi thụt lùi và giờ đang vào ngõ cụt.
Tao có thử hỏi ba mẹ tao về việc bán nhà dưới quê, dọn cả gia đình lên SG sống thì ổng bả ko chịu. Tao thấy cũng đúng, SG thích hợp để làm việc, chứ để sống thì môi trường khói bụi ô nhiễm, kẹt xe, ngập nước...người già lên đây lạ lẫm nhiều thứ, cũng ko còn hàng xóm láng giềng.
Nhiều thằng bạn khuyên tao lên SG lại, mà làm vậy tao thấy nhẫn tâm quá, tao ko thể để 2 người già tự lo cho nhau, ko con cháu gì bên cạnh.
Nhiều thằng khuyên tao lấy vợ đẻ con, tao nghe vậy thôi chứ cũng ko còn năng lượng gì để yêu đương. Tao về quê hơn 1 năm rồi, càng ngày tao càng thấy bản thân ù lì chậm chạp lại, có lẽ là do môi trường làm việc, tao hiện giờ ko khác gì con robot sáng đi chiều về, ngày nào cũng như ngày nấy. Niềm vui trong công việc là hoàn toàn ko có.
Nay buồn quá tâm sự với tụi mày vài câu cho nhẹ lòng.