Chán nản, buồn vì phải về quê, ko còn nhiều cơ hội việc làm

  • Tạo bởi Tạo bởi gitgud
  • Start date Start date

gitgud

Xàm 0 Lít
Tao năm này 3x tuổi, x tiểu học, tao chưa vợ con, nhà tao có 4 người: ba, mẹ, tao, và 1 đứa em gái.

Quê tao ở tỉnh lẻ, năm 18 tuổi tao lên SG học đại học, xong ra trường đi làm.

Tao làm sale thôi, thời điểm năm 2015-2019 tao làm rất được.

Đến năm 2020 thì tụi mày biết rồi, covid ập đến, vì nhiều lý do khách quan, tao ko còn theo ngành này được nữa. Tao định hết dịch sẽ chuyển sang ngành khác làm. Gì chứ SG thì đầy cơ hội, chỉ cần đừng làm biếng thì tao tự tin với khả năng + background của tao kiếm việc khá dễ.

Nhưng tao chưa kịp xin việc khác thì, ông già tao ở quê bị bệnh nặng phải nhập viện, lúc đó SG đang giãn cách xã hội (2021), tao ko thể về quê được. Vậy là chỉ có mẹ tao chăm sóc cho ba tao trong bệnh viện. Ăn ngủ trong đó luôn vì đang giãn cách xh mà. Cảm giác lúc đó tao khá bất lực vì ko thể về quê lo cho ổng bả. Nhập viện được 1 tháng thì ông già khỏe lại.

Suốt 5-6 tháng giãn cách xh, tao suy nghĩ rất nhiều. Ba tao năm nay 69, mẹ 59, đứa em gái thì còn đang học ĐH, vậy là nhà chỉ còn 1 mình tao. Nếu tao tiếp tục xây dựng sự nghiệp trên SG, thì đến 1 lúc nào đó khi ba mẹ già yếu, thì người duy nhất ổng bả trông cậy được chỉ có thể là tao, (đứa em gái thì trước sau nó cũng lấy chồng rồi theo chồng).

Vậy là đầu nằm 2022, tao quyết định về quê với suy nghĩ đơn giản là sẽ xây dựng sự nghiệp ở quê, đồng thời lo cho ông bà già. Nhưng đời đéo như mơ, ở quê tao đéo có công việc gì để làm, tao thất nghiệp gần cả năm mới xin được 1 việc làm NVVP với mức lương bèo vài triệu bạc. Cơ hội thăng tiến gần như ko có.

Hôm nay, em gái tao báo tin vui cho ổng bả, nó kiếm được việc làm với mức lương 1200 đô/tháng. Nghe xong tao cũng mừng cho nó mà cũng tủi thân cho mình.

Tao ko phải là so sánh lương với em tao, tao đang so sánh bản thân tao hôm nay với ngày xưa. Trong công việc, người ta ngày càng thăng tiến, còn tao thì đi thụt lùi và giờ đang vào ngõ cụt.

Tao có thử hỏi ba mẹ tao về việc bán nhà dưới quê, dọn cả gia đình lên SG sống thì ổng bả ko chịu. Tao thấy cũng đúng, SG thích hợp để làm việc, chứ để sống thì môi trường khói bụi ô nhiễm, kẹt xe, ngập nước...người già lên đây lạ lẫm nhiều thứ, cũng ko còn hàng xóm láng giềng.

Nhiều thằng bạn khuyên tao lên SG lại, mà làm vậy tao thấy nhẫn tâm quá, tao ko thể để 2 người già tự lo cho nhau, ko con cháu gì bên cạnh.

Nhiều thằng khuyên tao lấy vợ đẻ con, tao nghe vậy thôi chứ cũng ko còn năng lượng gì để yêu đương. Tao về quê hơn 1 năm rồi, càng ngày tao càng thấy bản thân ù lì chậm chạp lại, có lẽ là do môi trường làm việc, tao hiện giờ ko khác gì con robot sáng đi chiều về, ngày nào cũng như ngày nấy. Niềm vui trong công việc là hoàn toàn ko có.

Nay buồn quá tâm sự với tụi mày vài câu cho nhẹ lòng.
 
quay lại sg, tháng về quê 2 lần, m thương gia đình mà m ko có j trong tay thì khác j gánh nặng hay ăn bám phụ huynh đâu
tao vẫn đi làm tiền tự kiếm tự xài chứ có xin tiền gia đình đâu, tao còn mua thẻ bảo hiểm sức khỏe cho ổng bả nữa.
 
Cái sai là m nghĩ đơn giản về quê lo cho ba mẹ tuổi già Trong khi m ko có tiền bạc sự nghiệp gì trong tay. M quay lại sg kiếm việc, dùng tiền đó lo cho ông bà. Thằng ở trên nói đúng, ko có tiền ve là thành một gánh nặng thêm cho ba mẹ mày. Thời buổi này di chuyển ko có gì khó, có thu nhập ổn cuối tuần mày phi về nhà thăm ông bà. Ông bà có gì mày còn lo được.
SG là nơi người trẻ làm việc phát triển bản thân, tuổi mày về quê thì xem như vất luôn tương lai rồi.
Còn muốn ở quê mà lo được thì mày phải kiếm được việc gì online mà làm (nếu có thể) .
 
Nhà mày có đất đai gì nữa không? Nếu có thì nuôi con gà, trồng miếng rau, bắt cái giàn, chăm con mèo con chó cho vui thôi chứ giờ tầm tuổi mày thì bon chen khó lắm.
Ông già nuôi gà KFC thành công lúc tuổi mà VN xem như là sống thọ đó… quan trọng là đừng nản. Ông cha ta đánh Tây đánh Tàu cả trăm năm, ngàn năm còn đánh được… mà nói đâu xa cụ Bạc vẫn làm việc… cụ có nản đâu? Thế sao ta không học cụ mà cứ dè bỉu cụ này nọ…?!
 
Ông già nuôi gà KFC thành công lúc tuổi mà VN xem như là sống thọ đó… quan trọng là đừng nản. Ông cha ta đánh Tây đánh Tàu cả trăm năm, ngàn năm còn đánh được… mà nói đâu xa cụ Bạc vẫn làm việc… cụ có nản đâu? Thế sao ta không học cụ mà cứ dè bỉu cụ này nọ…?!
Xàm Lồn và đéo liên quan.
 
Nếu đã làm đc sale thì sao ko làm sale mà làm văn phòng. Các công ty giờ tuyển sale ơ ra thành phố rồi đưa về quê, mày xem có công ty nào đưa sale về quê mày ko?
 
Kg đơn giản như mấy tml tụi bây nói đâu,t hiểu những gì thằng thớt đang trải qua vì đơn giản t đã trải qua cảnh đó,thằng thớt n đã quyết về quê vì chữ hiếu thì n sẽ kg nỡ quay lại SG làm rồi có tiền lo cho ba mẹ hay tháng về 2 lần như tụi m tư vấn đâu,n sẽ bị ám ảnh khi làm vậy,t chắc n sẽ kg đi khi bme n còn đó. Và mấy tml nói kg tiền thì thành gánh nặng cho ba mẹ cũng đúng luôn,sau này e gái nó sẽ thành hình mẫu cho cả gia đình,thậm chí sẽ là hàng xóm. Thằng thớt nó đang mắc kẹt,và điều này sẽ còn kéo dài,t chỉ có thể nói chân tình với tml thớt thế này: đàn ô đã quyết thì đừng hối hận dù có buồn,vì dù sao điều m làm là đúng,cứ tận tâm rồi sẽ kg bận tâm,ng già cần nhiều tình cảm hơn tiền nhưng sẽ mang đứa con nào nhiều tiền hơn để so sánh(cuộc sống luôn là vậy!),và thêm điều nữa nếu thật tâm m muốn lên lại SG thì từ giờ đến lúc đấy đừng lấy vợ nhá,trust me bro he he!
 
Tao khuyên thật là còn trẻ cứ cắp vali lên mấy TP lớn như HCM hay HN mà kiếm việc, phấn đấu, chấp nhận mức lương thấp cũng đc rồi tiến dần dần chứ có đéo gì đâu, em mày kiếm đc tiền là tốt nó sẽ phụ gánh giúp việc tài chính dưới quê cho bố mẹ mày. Cắm đầu vào mà học và làm thôi, bỏ qua mấy cái mối quan hệ yêu đương k cần thiết. Tiền thì tích góp lại, đừng hoang phí. Còn bán nhà bán đất dưới quê thì đừng nghĩ tới vội vì mày chưa đủ tầm nhìn chín chắn hay kinh nghiệm đâu, bối cảnh hiện h cũng k phải cơ hội tốt. Nếu mày đầu tư k cẩn thận có thể dẫn tới việc về mo và cả nhà mày ra đường hết.
 
Nhiều thằng nói tao về quê sẽ là gánh nặng cho ổng bả, tao thấy tao ko phải gánh nặng.

Ổng bả có gần 5 tỷ gửi ngân hàng, hàng tháng rút lãi ngân hàng mấy chục triệu, người già thì xài có bao nhiêu.

Tao dù làm tiền ít vẫn mua được 2 thẻ bảo hiểm cho ổng bả, tao đề phòng có bệnh nặng đỡ tốn tiền gia đình. Cộng thêm cái thẻ bhyt nữa thì t thấy vấn đề tiền bạc khi bị bệnh là ko phải lo.

Giờ nếu t lên lại SG, tháng về thăm nhà 1 lần, nghe cũng được. Nhưng ổng bả thì ngày càng già, lỡ tới lúc bệnh nặng nằm liệt giường, thì tao vẫn tiếp tục sống bình thường trên SG sao? Tao sẽ để 1 người già lo cho 1 người già?

Tao chỉ buồn là ở dưới quê ko có đất cho tao diễn. Nếu ba mẹ tao mà trẻ hơn hiện giờ 10 tuổi thôi còn lâu tao mới về quê.
 
Ổng bả có gần 5 tỷ gửi ngân hàng----lo cái đéo gì, t xu dính túi đéo có, sắp chết đói đây này.
 
Nhiều thằng nói tao về quê sẽ là gánh nặng cho ổng bả, tao thấy tao ko phải gánh nặng.

Ổng bả có gần 5 tỷ gửi ngân hàng, hàng tháng rút lãi ngân hàng mấy chục triệu, người già thì xài có bao nhiêu.

Tao dù làm tiền ít vẫn mua được 2 thẻ bảo hiểm cho ổng bả, tao đề phòng có bệnh nặng đỡ tốn tiền gia đình. Cộng thêm cái thẻ bhyt nữa thì t thấy vấn đề tiền bạc khi bị bệnh là ko phải lo.

Giờ nếu t lên lại SG, tháng về thăm nhà 1 lần, nghe cũng được. Nhưng ổng bả thì ngày càng già, lỡ tới lúc bệnh nặng nằm liệt giường, thì tao vẫn tiếp tục sống bình thường trên SG sao? Tao sẽ để 1 người già lo cho 1 người già?

Tao chỉ buồn là ở dưới quê ko có đất cho tao diễn. Nếu ba mẹ tao mà trẻ hơn hiện giờ 10 tuổi thôi còn lâu tao mới về quê.
Đm, ban đầu đăng bài tưởng nhà cửa bình thường có phần khó khăn nên anh em đồng cảm, giờ kêu có gần 5 tỷ gửi bank thì đồng cảm cái Lồn. =))
Thằng Lồn @hailong79 bò đỏ bê vàng vào xem cái thằng Lồn thớt vừa bảo có ~5 tỷ gửi bank kìa, hàng tháng rút lãi nữa chớ. :))
 
Ổng bả có gần 5 tỷ gửi ngân hàng----lo cái đéo gì, t xu dính túi đéo có, sắp chết đói đây này.
Lo là lo cho tương lai của tao thôi chứ tiền là của ổng bả, bây giờ ổng bả chưa chết ko lẽ kêu chia tài sản?

Với lại tiền nhiều là mua được con cháu sao?
 
Tao năm này 3x tuổi, x tiểu học, tao chưa vợ con, nhà tao có 4 người: ba, mẹ, tao, và 1 đứa em gái.

Quê tao ở tỉnh lẻ, năm 18 tuổi tao lên SG học đại học, xong ra trường đi làm.

Tao làm sale thôi, thời điểm năm 2015-2019 tao làm rất được.

Đến năm 2020 thì tụi mày biết rồi, covid ập đến, vì nhiều lý do khách quan, tao ko còn theo ngành này được nữa. Tao định hết dịch sẽ chuyển sang ngành khác làm. Gì chứ SG thì đầy cơ hội, chỉ cần đừng làm biếng thì tao tự tin với khả năng + background của tao kiếm việc khá dễ.

Nhưng tao chưa kịp xin việc khác thì, ông già tao ở quê bị bệnh nặng phải nhập viện, lúc đó SG đang giãn cách xã hội (2021), tao ko thể về quê được. Vậy là chỉ có mẹ tao chăm sóc cho ba tao trong bệnh viện. Ăn ngủ trong đó luôn vì đang giãn cách xh mà. Cảm giác lúc đó tao khá bất lực vì ko thể về quê lo cho ổng bả. Nhập viện được 1 tháng thì ông già khỏe lại.

Suốt 5-6 tháng giãn cách xh, tao suy nghĩ rất nhiều. Ba tao năm nay 69, mẹ 59, đứa em gái thì còn đang học ĐH, vậy là nhà chỉ còn 1 mình tao. Nếu tao tiếp tục xây dựng sự nghiệp trên SG, thì đến 1 lúc nào đó khi ba mẹ già yếu, thì người duy nhất ổng bả trông cậy được chỉ có thể là tao, (đứa em gái thì trước sau nó cũng lấy chồng rồi theo chồng).

Vậy là đầu nằm 2022, tao quyết định về quê với suy nghĩ đơn giản là sẽ xây dựng sự nghiệp ở quê, đồng thời lo cho ông bà già. Nhưng đời đéo như mơ, ở quê tao đéo có công việc gì để làm, tao thất nghiệp gần cả năm mới xin được 1 việc làm NVVP với mức lương bèo vài triệu bạc. Cơ hội thăng tiến gần như ko có.

Hôm nay, em gái tao báo tin vui cho ổng bả, nó kiếm được việc làm với mức lương 1200 đô/tháng. Nghe xong tao cũng mừng cho nó mà cũng tủi thân cho mình.

Tao ko phải là so sánh lương với em tao, tao đang so sánh bản thân tao hôm nay với ngày xưa. Trong công việc, người ta ngày càng thăng tiến, còn tao thì đi thụt lùi và giờ đang vào ngõ cụt.

Tao có thử hỏi ba mẹ tao về việc bán nhà dưới quê, dọn cả gia đình lên SG sống thì ổng bả ko chịu. Tao thấy cũng đúng, SG thích hợp để làm việc, chứ để sống thì môi trường khói bụi ô nhiễm, kẹt xe, ngập nước...người già lên đây lạ lẫm nhiều thứ, cũng ko còn hàng xóm láng giềng.

Nhiều thằng bạn khuyên tao lên SG lại, mà làm vậy tao thấy nhẫn tâm quá, tao ko thể để 2 người già tự lo cho nhau, ko con cháu gì bên cạnh.

Nhiều thằng khuyên tao lấy vợ đẻ con, tao nghe vậy thôi chứ cũng ko còn năng lượng gì để yêu đương. Tao về quê hơn 1 năm rồi, càng ngày tao càng thấy bản thân ù lì chậm chạp lại, có lẽ là do môi trường làm việc, tao hiện giờ ko khác gì con robot sáng đi chiều về, ngày nào cũng như ngày nấy. Niềm vui trong công việc là hoàn toàn ko có.

Nay buồn quá tâm sự với tụi mày vài câu cho nhẹ lòng.
Tao cũng như mày. Về tuổi tác. Về hoàn cảnh gia đình. Nhưng tao ko về quê. Ông bà còn chăm nhau được thì cứ chăm. Lúc nào ko chăm được thì tính tiếp. Ở lại to thì cố gắng lương bổng OK tí để sau này có tiền còn lo cho gđ. Tậu con xe thường xuyên về nhà thăm nhà. Chứ về quê tao cũng như quê mày. Ko có việc. Lương vài tr thì cũng chả tiết kiệm được. Rồi cảm giác bản thân vô dụng. Thất bại lắm. Thay đổi đi mày
 
Sửa lần cuối:
Lo là lo cho tương lai của tao thôi chứ tiền là của ổng bả, bây giờ ổng bả chưa chết ko lẽ kêu chia tài sản?

Với lại tiền nhiều là mua được con cháu sao?
Ai bảo m chia tài sản, ý t là m có hậu phương r, ko phải quá lo, từ từ r kiếm đc việc khác. Cầm cự đc lâu. Như t sắp chết đói đây
 
Đéo hiểu tâm sự hay khoe của. Ghét nhất trần đời cái lũ kêu khổ xong kêu obg có tỷ này tỷ kia. T đói nên cứ nhìn thấy đứa nào hơn là ngứa mắt.
 

Có thể bạn quan tâm

Top