con cặc thông minh
Bò lái xe
Hồi sinh viên làm PB, có mấy con e gái PG làm show cùng, ngày chạy show tối về lại chạy bia, nhưng cũng mạnh dạn đoán có em là phều, có em thì không 

Mày cũng phải tay vừa đâu, sao lại chỉ trích anh tao màyMày hát bài "nơi nào có anh" có khi nhiều hơn thằng Sơn Tùn nó hát ấy nhỉ, chỗ éo nào cũng la liếm![]()
Thế theo em mấy con đi làm phò thì sao ? Có ăn cắp, ăn trộm của ai à.Tao làm nghề rót bia cho 1 quán karaoke, có lẽ trong mắt nhiều người thì nghề của tao bị gọi là PHÒ. Cái này tao cũng không có ý kiến gì bởi vì tao biết bản thân tao có nói gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thay đổi được suy nghĩ của mọi người. Là 1 đứa con gái tỉnh lẻ chân ướt chân ráo lên Hà Nội để đi học, gia đình tao cũng thuộc dạng khá giả trong vùng nên tao chỉ có ăn và đi học, cũng không có suy nghĩ là sẽ đi làm thêm gì cả, không giống như các bạn khác phải chạy vạy đi làm kiếm thêm từng đồng để trang trải cuộc sống. Cứ tưởng rằng cuộc sống của tao vẫn sẽ trôi qua êm đềm như vậy, nhưng ai mà ngờ được tao học đến cuối năm 2 thì nhà tao làm ăn thất bát phải bán cả nhà cả cửa để trả nợ, bố tao thì bị ung thư máu, mẹ tao thì cũng phải đi vay mượn từng đồng để lo chữa bệnh cho bố cho nên không chu cấp được tiền cho tao đi học nữa. Biết hoàn cảnh gia đình nhà mình như vậy nên tao đành phải gác lại chuyện học hành để đi làm thêm phụ giúp gia đình, mới đầu tao xin làm phục vụ ở 1 quán lẩu nướng, vì sinh viên không có kinh nghiệm như tao thì làm gì có chỗ nào nó nhận cơ chứ, làm được 1 thời gian lương tháng 3 cọc 3 đồng vẫn không thấm vào đâu so với số tiền chữa bệnh cho bố, tao đã có ý định kiếm 1 công việc mới với mức lương cao hơn để có thể phụ giúp gia đình. Trong lúc đang loay hoay tìm công việc mới thì con bạn học cùng đh với tao nó giới thiệu tao vào 1 quán Karaoke làm rót bia "ừ thì chỉ rót bia thôi mà lương lại cao nữa" đấy là suy nghĩ của 1 đứa sinh viên chưa trải sự đời nó thế. Làm được 1 thời gian thì tao mới biết là cái nghề này nó không đơn giản chỉ là rót bia cho khách mà nó còn rất nhiều mặt tối đằng sau nữa, nhưng cũng đã trót dính đến nó rồi thì tao lại không lỡ bỏ nữa, bỏ xong thì làm gì còn có công việc nào lương cao được như này cơ chứ, nên cũng đành chịu nhục mà làm. Trong thời gian làm đấy, tao cũng có yêu 1 anh hơn tao 3t, nhưng rồi cuộc tình đấy cũng chẳng đi đến đâu khi anh biết tao làm nghề này. Ừ thì người ta không chấp nhận cũng phải thôi, có ai chấp nhận được việc ny mình mỗi ngày đều bị người khác ôm ấp cơ chứ. Thế nhưng cái tin đồn tao đi làm PHÒ không biết từ đâu mà lan đến tận làng tao và đến tai mẹ tao. Mỗi lần về quê là 1 lần áp lực và chỉ trích, thật sự là tao không dám về nữa, phần vì không chịu nổi được những lời thiên hạ, phần vì sợ sẽ làm xấu đi sức khỏe của bố nên tao nén nỗi nhớ nhà và tiếp tục đi làm. Đây cũng chỉ là 1 trong số nhiều đứa học cùng c2 c3 của tao nhắn tin. Tao làm nghề này thì cũng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của ai đâu chứ, tao cũng đâu có ăn cắp ăn trộm hay lừa đảo ai đâu, tại sao lại không thể chấp nhận tao cơ chứ. Tao đã sai sao??
Thôi kệ mẹ đời mà sống e ạ! Thiên hạ có cho e cơm gạo áo tiền đâu mà e phải làm vừa lòng thiên hạ! Cứ phải kiếm tiền phục vụ cs của mình và gđ cái đãTao làm nghề rót bia cho 1 quán karaoke, có lẽ trong mắt nhiều người thì nghề của tao bị gọi là PHÒ. Cái này tao cũng không có ý kiến gì bởi vì tao biết bản thân tao có nói gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thay đổi được suy nghĩ của mọi người. Là 1 đứa con gái tỉnh lẻ chân ướt chân ráo lên Hà Nội để đi học, gia đình tao cũng thuộc dạng khá giả trong vùng nên tao chỉ có ăn và đi học, cũng không có suy nghĩ là sẽ đi làm thêm gì cả, không giống như các bạn khác phải chạy vạy đi làm kiếm thêm từng đồng để trang trải cuộc sống. Cứ tưởng rằng cuộc sống của tao vẫn sẽ trôi qua êm đềm như vậy, nhưng ai mà ngờ được tao học đến cuối năm 2 thì nhà tao làm ăn thất bát phải bán cả nhà cả cửa để trả nợ, bố tao thì bị ung thư máu, mẹ tao thì cũng phải đi vay mượn từng đồng để lo chữa bệnh cho bố cho nên không chu cấp được tiền cho tao đi học nữa. Biết hoàn cảnh gia đình nhà mình như vậy nên tao đành phải gác lại chuyện học hành để đi làm thêm phụ giúp gia đình, mới đầu tao xin làm phục vụ ở 1 quán lẩu nướng, vì sinh viên không có kinh nghiệm như tao thì làm gì có chỗ nào nó nhận cơ chứ, làm được 1 thời gian lương tháng 3 cọc 3 đồng vẫn không thấm vào đâu so với số tiền chữa bệnh cho bố, tao đã có ý định kiếm 1 công việc mới với mức lương cao hơn để có thể phụ giúp gia đình. Trong lúc đang loay hoay tìm công việc mới thì con bạn học cùng đh với tao nó giới thiệu tao vào 1 quán Karaoke làm rót bia "ừ thì chỉ rót bia thôi mà lương lại cao nữa" đấy là suy nghĩ của 1 đứa sinh viên chưa trải sự đời nó thế. Làm được 1 thời gian thì tao mới biết là cái nghề này nó không đơn giản chỉ là rót bia cho khách mà nó còn rất nhiều mặt tối đằng sau nữa, nhưng cũng đã trót dính đến nó rồi thì tao lại không lỡ bỏ nữa, bỏ xong thì làm gì còn có công việc nào lương cao được như này cơ chứ, nên cũng đành chịu nhục mà làm. Trong thời gian làm đấy, tao cũng có yêu 1 anh hơn tao 3t, nhưng rồi cuộc tình đấy cũng chẳng đi đến đâu khi anh biết tao làm nghề này. Ừ thì người ta không chấp nhận cũng phải thôi, có ai chấp nhận được việc ny mình mỗi ngày đều bị người khác ôm ấp cơ chứ. Thế nhưng cái tin đồn tao đi làm PHÒ không biết từ đâu mà lan đến tận làng tao và đến tai mẹ tao. Mỗi lần về quê là 1 lần áp lực và chỉ trích, thật sự là tao không dám về nữa, phần vì không chịu nổi được những lời thiên hạ, phần vì sợ sẽ làm xấu đi sức khỏe của bố nên tao nén nỗi nhớ nhà và tiếp tục đi làm. Đây cũng chỉ là 1 trong số nhiều đứa học cùng c2 c3 của tao nhắn tin. Tao làm nghề này thì cũng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của ai đâu chứ, tao cũng đâu có ăn cắp ăn trộm hay lừa đảo ai đâu, tại sao lại không thể chấp nhận tao cơ chứ. Tao đã sai sao??
Vậy chắc em đẹp lắm nhỉ, Phấn nó đẹp nhất trong truyện "Tiền hóa đơn" của thằng funfun đấy.Cũng giống em Phấn trong chuyện của funfun!!!
Phấn kia cũng đi khách bỏ mẹ ra nhưng ông fun viết kiểu tôn thờ vkl. Lại còn công tử nhà giàu tán mãi đéo đượcVậy chắc em đẹp lắm nhỉ, Phấn nó đẹp nhất trong truyện "Tiền hóa đơn" của thằng funfun đấy.
Thôi về đây a nuôi, kín đáo chả ai biết
Funfun nó chuyên gia nâng bi mà, địt toàn gái đẹp, địt bất chấp, địt cả chị em ruộtPhấn kia cũng đi khách bỏ mẹ ra nhưng ông fun viết kiểu tôn thờ vkl. Lại còn công tử nhà giàu tán mãi đéo được![]()
Cháu nhắn lại là cháu không tiếp khách rẻ tiền đi.Tao làm nghề rót bia cho 1 quán karaoke, có lẽ trong mắt nhiều người thì nghề của tao bị gọi là PHÒ. Cái này tao cũng không có ý kiến gì bởi vì tao biết bản thân tao có nói gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thay đổi được suy nghĩ của mọi người. Là 1 đứa con gái tỉnh lẻ chân ướt chân ráo lên Hà Nội để đi học, gia đình tao cũng thuộc dạng khá giả trong vùng nên tao chỉ có ăn và đi học, cũng không có suy nghĩ là sẽ đi làm thêm gì cả, không giống như các bạn khác phải chạy vạy đi làm kiếm thêm từng đồng để trang trải cuộc sống. Cứ tưởng rằng cuộc sống của tao vẫn sẽ trôi qua êm đềm như vậy, nhưng ai mà ngờ được tao học đến cuối năm 2 thì nhà tao làm ăn thất bát phải bán cả nhà cả cửa để trả nợ, bố tao thì bị ung thư máu, mẹ tao thì cũng phải đi vay mượn từng đồng để lo chữa bệnh cho bố cho nên không chu cấp được tiền cho tao đi học nữa. Biết hoàn cảnh gia đình nhà mình như vậy nên tao đành phải gác lại chuyện học hành để đi làm thêm phụ giúp gia đình, mới đầu tao xin làm phục vụ ở 1 quán lẩu nướng, vì sinh viên không có kinh nghiệm như tao thì làm gì có chỗ nào nó nhận cơ chứ, làm được 1 thời gian lương tháng 3 cọc 3 đồng vẫn không thấm vào đâu so với số tiền chữa bệnh cho bố, tao đã có ý định kiếm 1 công việc mới với mức lương cao hơn để có thể phụ giúp gia đình. Trong lúc đang loay hoay tìm công việc mới thì con bạn học cùng đh với tao nó giới thiệu tao vào 1 quán Karaoke làm rót bia "ừ thì chỉ rót bia thôi mà lương lại cao nữa" đấy là suy nghĩ của 1 đứa sinh viên chưa trải sự đời nó thế. Làm được 1 thời gian thì tao mới biết là cái nghề này nó không đơn giản chỉ là rót bia cho khách mà nó còn rất nhiều mặt tối đằng sau nữa, nhưng cũng đã trót dính đến nó rồi thì tao lại không lỡ bỏ nữa, bỏ xong thì làm gì còn có công việc nào lương cao được như này cơ chứ, nên cũng đành chịu nhục mà làm. Trong thời gian làm đấy, tao cũng có yêu 1 anh hơn tao 3t, nhưng rồi cuộc tình đấy cũng chẳng đi đến đâu khi anh biết tao làm nghề này. Ừ thì người ta không chấp nhận cũng phải thôi, có ai chấp nhận được việc ny mình mỗi ngày đều bị người khác ôm ấp cơ chứ. Thế nhưng cái tin đồn tao đi làm PHÒ không biết từ đâu mà lan đến tận làng tao và đến tai mẹ tao. Mỗi lần về quê là 1 lần áp lực và chỉ trích, thật sự là tao không dám về nữa, phần vì không chịu nổi được những lời thiên hạ, phần vì sợ sẽ làm xấu đi sức khỏe của bố nên tao nén nỗi nhớ nhà và tiếp tục đi làm. Đây cũng chỉ là 1 trong số nhiều đứa học cùng c2 c3 của tao nhắn tin. Tao làm nghề này thì cũng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của ai đâu chứ, tao cũng đâu có ăn cắp ăn trộm hay lừa đảo ai đâu, tại sao lại không thể chấp nhận tao cơ chứ. Tao đã sai sao??
Trước t cũng quen 1 đứa như mày. Cũng vì hoàn cảnh. Sau khi mọi thứ ổn định nó từ bỏ đc. Còn dính chàm hay ko thì t ko biết. Vẫn lâu lâu cafe với e nó nên biết. Điện thoại xe cộ vẫn dùng loại bt. Quần áo ko hàng hiệu.Tao làm nghề rót bia cho 1 quán karaoke, có lẽ trong mắt nhiều người thì nghề của tao bị gọi là PHÒ. Cái này tao cũng không có ý kiến gì bởi vì tao biết bản thân tao có nói gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thay đổi được suy nghĩ của mọi người. Là 1 đứa con gái tỉnh lẻ chân ướt chân ráo lên Hà Nội để đi học, gia đình tao cũng thuộc dạng khá giả trong vùng nên tao chỉ có ăn và đi học, cũng không có suy nghĩ là sẽ đi làm thêm gì cả, không giống như các bạn khác phải chạy vạy đi làm kiếm thêm từng đồng để trang trải cuộc sống. Cứ tưởng rằng cuộc sống của tao vẫn sẽ trôi qua êm đềm như vậy, nhưng ai mà ngờ được tao học đến cuối năm 2 thì nhà tao làm ăn thất bát phải bán cả nhà cả cửa để trả nợ, bố tao thì bị ung thư máu, mẹ tao thì cũng phải đi vay mượn từng đồng để lo chữa bệnh cho bố cho nên không chu cấp được tiền cho tao đi học nữa. Biết hoàn cảnh gia đình nhà mình như vậy nên tao đành phải gác lại chuyện học hành để đi làm thêm phụ giúp gia đình, mới đầu tao xin làm phục vụ ở 1 quán lẩu nướng, vì sinh viên không có kinh nghiệm như tao thì làm gì có chỗ nào nó nhận cơ chứ, làm được 1 thời gian lương tháng 3 cọc 3 đồng vẫn không thấm vào đâu so với số tiền chữa bệnh cho bố, tao đã có ý định kiếm 1 công việc mới với mức lương cao hơn để có thể phụ giúp gia đình. Trong lúc đang loay hoay tìm công việc mới thì con bạn học cùng đh với tao nó giới thiệu tao vào 1 quán Karaoke làm rót bia "ừ thì chỉ rót bia thôi mà lương lại cao nữa" đấy là suy nghĩ của 1 đứa sinh viên chưa trải sự đời nó thế. Làm được 1 thời gian thì tao mới biết là cái nghề này nó không đơn giản chỉ là rót bia cho khách mà nó còn rất nhiều mặt tối đằng sau nữa, nhưng cũng đã trót dính đến nó rồi thì tao lại không lỡ bỏ nữa, bỏ xong thì làm gì còn có công việc nào lương cao được như này cơ chứ, nên cũng đành chịu nhục mà làm. Trong thời gian làm đấy, tao cũng có yêu 1 anh hơn tao 3t, nhưng rồi cuộc tình đấy cũng chẳng đi đến đâu khi anh biết tao làm nghề này. Ừ thì người ta không chấp nhận cũng phải thôi, có ai chấp nhận được việc ny mình mỗi ngày đều bị người khác ôm ấp cơ chứ. Thế nhưng cái tin đồn tao đi làm PHÒ không biết từ đâu mà lan đến tận làng tao và đến tai mẹ tao. Mỗi lần về quê là 1 lần áp lực và chỉ trích, thật sự là tao không dám về nữa, phần vì không chịu nổi được những lời thiên hạ, phần vì sợ sẽ làm xấu đi sức khỏe của bố nên tao nén nỗi nhớ nhà và tiếp tục đi làm. Đây cũng chỉ là 1 trong số nhiều đứa học cùng c2 c3 của tao nhắn tin. Tao làm nghề này thì cũng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của ai đâu chứ, tao cũng đâu có ăn cắp ăn trộm hay lừa đảo ai đâu, tại sao lại không thể chấp nhận tao cơ chứ. Tao đã sai sao??
Em đừng buồn. hãy vững vàng. cuộc sống không như ý là bình thường. hãy sống cho mình và tích cóp để có chút vốn. sống 1 mình k chết khi có tiền. e làm lại cuộc đời lúc nào cũng được khi có tiền. hãy động viên mẹ emTao làm nghề rót bia cho 1 quán karaoke, có lẽ trong mắt nhiều người thì nghề của tao bị gọi là PHÒ. Cái này tao cũng không có ý kiến gì bởi vì tao biết bản thân tao có nói gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thay đổi được suy nghĩ của mọi người. Là 1 đứa con gái tỉnh lẻ chân ướt chân ráo lên Hà Nội để đi học, gia đình tao cũng thuộc dạng khá giả trong vùng nên tao chỉ có ăn và đi học, cũng không có suy nghĩ là sẽ đi làm thêm gì cả, không giống như các bạn khác phải chạy vạy đi làm kiếm thêm từng đồng để trang trải cuộc sống. Cứ tưởng rằng cuộc sống của tao vẫn sẽ trôi qua êm đềm như vậy, nhưng ai mà ngờ được tao học đến cuối năm 2 thì nhà tao làm ăn thất bát phải bán cả nhà cả cửa để trả nợ, bố tao thì bị ung thư máu, mẹ tao thì cũng phải đi vay mượn từng đồng để lo chữa bệnh cho bố cho nên không chu cấp được tiền cho tao đi học nữa. Biết hoàn cảnh gia đình nhà mình như vậy nên tao đành phải gác lại chuyện học hành để đi làm thêm phụ giúp gia đình, mới đầu tao xin làm phục vụ ở 1 quán lẩu nướng, vì sinh viên không có kinh nghiệm như tao thì làm gì có chỗ nào nó nhận cơ chứ, làm được 1 thời gian lương tháng 3 cọc 3 đồng vẫn không thấm vào đâu so với số tiền chữa bệnh cho bố, tao đã có ý định kiếm 1 công việc mới với mức lương cao hơn để có thể phụ giúp gia đình. Trong lúc đang loay hoay tìm công việc mới thì con bạn học cùng đh với tao nó giới thiệu tao vào 1 quán Karaoke làm rót bia "ừ thì chỉ rót bia thôi mà lương lại cao nữa" đấy là suy nghĩ của 1 đứa sinh viên chưa trải sự đời nó thế. Làm được 1 thời gian thì tao mới biết là cái nghề này nó không đơn giản chỉ là rót bia cho khách mà nó còn rất nhiều mặt tối đằng sau nữa, nhưng cũng đã trót dính đến nó rồi thì tao lại không lỡ bỏ nữa, bỏ xong thì làm gì còn có công việc nào lương cao được như này cơ chứ, nên cũng đành chịu nhục mà làm. Trong thời gian làm đấy, tao cũng có yêu 1 anh hơn tao 3t, nhưng rồi cuộc tình đấy cũng chẳng đi đến đâu khi anh biết tao làm nghề này. Ừ thì người ta không chấp nhận cũng phải thôi, có ai chấp nhận được việc ny mình mỗi ngày đều bị người khác ôm ấp cơ chứ. Thế nhưng cái tin đồn tao đi làm PHÒ không biết từ đâu mà lan đến tận làng tao và đến tai mẹ tao. Mỗi lần về quê là 1 lần áp lực và chỉ trích, thật sự là tao không dám về nữa, phần vì không chịu nổi được những lời thiên hạ, phần vì sợ sẽ làm xấu đi sức khỏe của bố nên tao nén nỗi nhớ nhà và tiếp tục đi làm. Đây cũng chỉ là 1 trong số nhiều đứa học cùng c2 c3 của tao nhắn tin. Tao làm nghề này thì cũng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của ai đâu chứ, tao cũng đâu có ăn cắp ăn trộm hay lừa đảo ai đâu, tại sao lại không thể chấp nhận tao cơ chứ. Tao đã sai sao??
Tất nhiên mày đói thì đầu gối phải bò, tao học hành đàng hoàng, gia đình cơ bản mà cũng vẫn có thời gian đi làm khuân vác đến sụt cả lưng chứ ko sung sướng j đâu. Mỗi người một nghiệp. Cố mà qua thôiTao làm nghề rót bia cho 1 quán karaoke, có lẽ trong mắt nhiều người thì nghề của tao bị gọi là PHÒ. Cái này tao cũng không có ý kiến gì bởi vì tao biết bản thân tao có nói gì đi chăng nữa thì cũng chẳng thay đổi được suy nghĩ của mọi người. Là 1 đứa con gái tỉnh lẻ chân ướt chân ráo lên Hà Nội để đi học, gia đình tao cũng thuộc dạng khá giả trong vùng nên tao chỉ có ăn và đi học, cũng không có suy nghĩ là sẽ đi làm thêm gì cả, không giống như các bạn khác phải chạy vạy đi làm kiếm thêm từng đồng để trang trải cuộc sống. Cứ tưởng rằng cuộc sống của tao vẫn sẽ trôi qua êm đềm như vậy, nhưng ai mà ngờ được tao học đến cuối năm 2 thì nhà tao làm ăn thất bát phải bán cả nhà cả cửa để trả nợ, bố tao thì bị ung thư máu, mẹ tao thì cũng phải đi vay mượn từng đồng để lo chữa bệnh cho bố cho nên không chu cấp được tiền cho tao đi học nữa. Biết hoàn cảnh gia đình nhà mình như vậy nên tao đành phải gác lại chuyện học hành để đi làm thêm phụ giúp gia đình, mới đầu tao xin làm phục vụ ở 1 quán lẩu nướng, vì sinh viên không có kinh nghiệm như tao thì làm gì có chỗ nào nó nhận cơ chứ, làm được 1 thời gian lương tháng 3 cọc 3 đồng vẫn không thấm vào đâu so với số tiền chữa bệnh cho bố, tao đã có ý định kiếm 1 công việc mới với mức lương cao hơn để có thể phụ giúp gia đình. Trong lúc đang loay hoay tìm công việc mới thì con bạn học cùng đh với tao nó giới thiệu tao vào 1 quán Karaoke làm rót bia "ừ thì chỉ rót bia thôi mà lương lại cao nữa" đấy là suy nghĩ của 1 đứa sinh viên chưa trải sự đời nó thế. Làm được 1 thời gian thì tao mới biết là cái nghề này nó không đơn giản chỉ là rót bia cho khách mà nó còn rất nhiều mặt tối đằng sau nữa, nhưng cũng đã trót dính đến nó rồi thì tao lại không lỡ bỏ nữa, bỏ xong thì làm gì còn có công việc nào lương cao được như này cơ chứ, nên cũng đành chịu nhục mà làm. Trong thời gian làm đấy, tao cũng có yêu 1 anh hơn tao 3t, nhưng rồi cuộc tình đấy cũng chẳng đi đến đâu khi anh biết tao làm nghề này. Ừ thì người ta không chấp nhận cũng phải thôi, có ai chấp nhận được việc ny mình mỗi ngày đều bị người khác ôm ấp cơ chứ. Thế nhưng cái tin đồn tao đi làm PHÒ không biết từ đâu mà lan đến tận làng tao và đến tai mẹ tao. Mỗi lần về quê là 1 lần áp lực và chỉ trích, thật sự là tao không dám về nữa, phần vì không chịu nổi được những lời thiên hạ, phần vì sợ sẽ làm xấu đi sức khỏe của bố nên tao nén nỗi nhớ nhà và tiếp tục đi làm. Đây cũng chỉ là 1 trong số nhiều đứa học cùng c2 c3 của tao nhắn tin. Tao làm nghề này thì cũng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của ai đâu chứ, tao cũng đâu có ăn cắp ăn trộm hay lừa đảo ai đâu, tại sao lại không thể chấp nhận tao cơ chứ. Tao đã sai sao??