Khủng hoảng tuổi 22. Hà nội lộng lẫy hay quê nhà yên bình

Tuỳ hoàn cảnh mỗi người thôi em. E viết ra đây cũng ko hằn hết ý e muốn nói. Cũng rất nhiều nhiều lời khuyên dành cho e nhg chưa chắc e chọn đc lời khuyên đúng. Nếu có thể, ae mình làm buổi cf, đúng nghĩa luôn, chia sẻ hoàn cảnh của nhau, góp ý cho nhau. Lắm thầy nhiều ma, quan trọng nhất vẫn là bản thân em thôi.
 
Thôi thì cũng cho là em nó tâm sự đi mà nhiều thằng trẩu vãi. Mẹ não toàn cứt vs đụ, chịch quả ko sai, chính là mấy thằng xamer :vozvn (19):
 
Em thích nơi phồn hoa Đô thị nhiều cám dỗ hay nơi bình yên thì tuỳ em, giờ nói câu ở Hà Nội có nhiều cơ hội phát triển hơn thì nó là xạo lìn, thời đại 4.0 rồi ở đâu cũn có cơ hội phát triển cả, Ví dụ trên thành phố làm 10 triệu chi phí hàng tháng chả còn bao nhiêu ở quê lương thấp chi phí thấp, trẻ thì ở tp già thì về quê, sống sao tuỳ em, em vui là đc
 
Ta dại ta đến chốn lao xao. Tao trước cũng có đợt đi làm ở tp nhỏ, lương thấp nhưng nghĩ là yên bình. Thực ra đéo phải. Nếu mày muốn học thêm ví dụ tiếng Anh ở quê đéo nhiều chỗ học bằng, chưa kể các dịch vụ khác như nhà bank, du lịch, làm tóc. Lương lại thấp, con người ở quê thì tư tưởng chỉ đến thế. Tốt nhất là còn khỏe và trẻ thì ở lại, tìm thằng ny tử tế. Tử tế ở đây đéo phải là thằng hiền và ngu như bột hay chăm chỉ đi phụ hồ chạy grab mỗi ngày. Mà là thằng ko vũ phu, làm Lồn mày sướng, biết chơi để mày còn mở rộng quan hệ chứ cứ bo bo là ăn lồn ở tp ngay.
 
về xem tn đi bám trụ 1 năm 2 năm hay 10 năm nữa ms về thì còn buòn cười nữa
 
Em là con gái một thân một mình xuống Hà Nội học cũng gần 4 năm rồi. Vài tháng nữa là em sẽ ra trường, hiện tại em đang gặp khủng hoảng và dường như sắp ngục ngã rồi mn ạ. Ở cái tuổi 22 mọi người nhìn vào sẽ nghĩ rằng còn quá trẻ để gặp khủng hoảng và bản thân e cũng nghĩ vậy. Nhưng nó đến bất ngờ lắm, chuyện tình cảm đổ vỡ, lo lắng về công việc, tiền bạc, sau một đợt nghỉ dịch dài trở lại Hà Nội mọi thứ trở nên xa lạ, không còn chỗ dựa, bạn bè chỉ là xã giao những cảm xúc tiêu cực cứ dồn đến liên tục. Ở một mình trong phòng e khóc nhiều lắm, mọi người khuyên em cũng nhiều nói rằng hãy làm gì đó để bớt suy nghĩ hơn, e đã thử nhiều cách nhưng không thể nào tập trung được chỉ muốn thoát khỏi Hà Nội xô bồ này nơi dường như e không thuộc về. Muốn gọi điện về nhà tâm sự nhưng sợ chỉ làm mọi mn lo lắng thêm. Em sợ nếu tiếp tục ntn e sẽ càng trở nên tiêu cực không lối thoát mất. Bao năm học ở HN luôn mơ về lúc ra trường kiếm một công việc tốt thu nhập cao phù hợp với mình ở đây để đỡ đần bố mẹ sau bao nhiêu năm vất vả nuôi mình ăn học chốn thủ đô đắt đỏ, nghĩ lại e cũng đã từng rất yêu thích HN nhiều lắm, nhưng e mà về bố mẹ ông bà sẽ vui lắm vì e học xa nhà từ năm cấp 3 rồi, so với việc e kiếm ra nhiều tiền gửi về nhưng ở xa gia đình thì bố mẹ ở nhà chắc chắn chỉ cần e về thôi. Ở quê e đang có một vị trí viên chức nhà nước cần tuyển người mà ngành e học thì rất ít người học, nhưng lương khởi điểm chỉ gần 4 triệu. Về quê có gia đình luôn yêu thương cuộc sống bình yên dễ thở hay em nên chọn bám trụ lại HN có công việc mà e thích,lương cao hả mọi người. Giờ e rối lắm bỏ tất cả niềm yêu thích hay sống một cuộc sống nhẹ nhàng để không phải chịu những điều tiêu cực này nữa...thực sự yếu đuối☹☹
Theo anh thì ra trường về quê nghỉ ngơi 1 tháng cho đầu óc thoải mái... cũng gọi là qua đợt dịch. Sau đó lên HN tìm công việc mong muốn, tuổi trẻ phải xông pha, mới ra trường phải va chạm, phải đi đây đi đó, nó mới trưởng thành đc... Còn trẻ mà nghĩ tiêu cực làm gì. Chẳng may nếu ko trụ lại đc thì hãy về quê...
 
Rm n
Em là con gái một thân một mình xuống Hà Nội học cũng gần 4 năm rồi. Vài tháng nữa là em sẽ ra trường, hiện tại em đang gặp khủng hoảng và dường như sắp ngục ngã rồi mn ạ. Ở cái tuổi 22 mọi người nhìn vào sẽ nghĩ rằng còn quá trẻ để gặp khủng hoảng và bản thân e cũng nghĩ vậy. Nhưng nó đến bất ngờ lắm, chuyện tình cảm đổ vỡ, lo lắng về công việc, tiền bạc, sau một đợt nghỉ dịch dài trở lại Hà Nội mọi thứ trở nên xa lạ, không còn chỗ dựa, bạn bè chỉ là xã giao những cảm xúc tiêu cực cứ dồn đến liên tục. Ở một mình trong phòng e khóc nhiều lắm, mọi người khuyên em cũng nhiều nói rằng hãy làm gì đó để bớt suy nghĩ hơn, e đã thử nhiều cách nhưng không thể nào tập trung được chỉ muốn thoát khỏi Hà Nội xô bồ này nơi dường như e không thuộc về. Muốn gọi điện về nhà tâm sự nhưng sợ chỉ làm mọi mn lo lắng thêm. Em sợ nếu tiếp tục ntn e sẽ càng trở nên tiêu cực không lối thoát mất. Bao năm học ở HN luôn mơ về lúc ra trường kiếm một công việc tốt thu nhập cao phù hợp với mình ở đây để đỡ đần bố mẹ sau bao nhiêu năm vất vả nuôi mình ăn học chốn thủ đô đắt đỏ, nghĩ lại e cũng đã từng rất yêu thích HN nhiều lắm, nhưng e mà về bố mẹ ông bà sẽ vui lắm vì e học xa nhà từ năm cấp 3 rồi, so với việc e kiếm ra nhiều tiền gửi về nhưng ở xa gia đình thì bố mẹ ở nhà chắc chắn chỉ cần e về thôi. Ở quê e đang có một vị trí viên chức nhà nước cần tuyển người mà ngành e học thì rất ít người học, nhưng lương khởi điểm chỉ gần 4 triệu. Về quê có gia đình luôn yêu thương cuộc sống bình yên dễ thở hay em nên chọn bám trụ lại HN có công việc mà e thích,lương cao hả mọi người. Giờ e rối lắm bỏ tất cả niềm yêu thích hay sống một cuộc sống nhẹ nhàng để không phải chịu những điều tiêu cực này nữa...thực sự yếu đuối☹☹
[/QUO
Em nổ cái địa chỉ đây để anh đến bảo vệ chở che cho em. Hà Nội mắt muỗi này không phải sợ.
 
Nói thế thì mình hiểu em là người hướng về gia đình rồi. Mình giả sử nhé, bố mẹ em giả sử giờ là 50t đi, sống thọ là lên 80t. Trong vòng 30 năm đó, về nhiều thì 3 lần/ năm đi, tính dôi ra thì thăm bố mẹ được tầm 100 lần thôi.
 
Mày có chút khó khăn mà đã cảm thấy không vượt qua được thì sau cuộc đời nó " vả " cho mấy phát, mày đứng dậy thế nào ? :vozvn (25):

Tặng em câu này, lương cao nó chỉ giành cho người bản lĩnh, có kiến thức + vài yếu tố khác....chứ lương cao nó không giành cho người yêu đuối đâu em ?
Sẽ cố gắng vượt qua chứ anh, mới chân ướt chân ráo ra đời gặp khó khăn nên khủng hoảng muốn tâm hự giải toả thôi chứ e không bao giờ bỏ cuộc đâu. Xấu hổ với bản thân lắmmm
 

Có thể bạn quan tâm

Top