Bidibabidibu
Xàm 0 Lít
Em là con gái một thân một mình xuống Hà Nội học cũng gần 4 năm rồi. Vài tháng nữa là em sẽ ra trường, hiện tại em đang gặp khủng hoảng và dường như sắp ngục ngã rồi mn ạ. Ở cái tuổi 22 mọi người nhìn vào sẽ nghĩ rằng còn quá trẻ để gặp khủng hoảng và bản thân e cũng nghĩ vậy. Nhưng nó đến bất ngờ lắm, chuyện tình cảm đổ vỡ, lo lắng về công việc, tiền bạc, sau một đợt nghỉ dịch dài trở lại Hà Nội mọi thứ trở nên xa lạ, không còn chỗ dựa, bạn bè chỉ là xã giao những cảm xúc tiêu cực cứ dồn đến liên tục. Ở một mình trong phòng e khóc nhiều lắm, mọi người khuyên em cũng nhiều nói rằng hãy làm gì đó để bớt suy nghĩ hơn, e đã thử nhiều cách nhưng không thể nào tập trung được chỉ muốn thoát khỏi Hà Nội xô bồ này nơi dường như e không thuộc về. Muốn gọi điện về nhà tâm sự nhưng sợ chỉ làm mọi mn lo lắng thêm. Em sợ nếu tiếp tục ntn e sẽ càng trở nên tiêu cực không lối thoát mất. Bao năm học ở HN luôn mơ về lúc ra trường kiếm một công việc tốt thu nhập cao phù hợp với mình ở đây để đỡ đần bố mẹ sau bao nhiêu năm vất vả nuôi mình ăn học chốn thủ đô đắt đỏ, nghĩ lại e cũng đã từng rất yêu thích HN nhiều lắm, nhưng e mà về bố mẹ ông bà sẽ vui lắm vì e học xa nhà từ năm cấp 3 rồi, so với việc e kiếm ra nhiều tiền gửi về nhưng ở xa gia đình thì bố mẹ ở nhà chắc chắn chỉ cần e về thôi. Ở quê e đang có một vị trí viên chức nhà nước cần tuyển người mà ngành e học thì rất ít người học, nhưng lương khởi điểm chỉ gần 4 triệu. Về quê có gia đình luôn yêu thương cuộc sống bình yên dễ thở hay em nên chọn bám trụ lại HN có công việc mà e thích,lương cao hả mọi người. Giờ e rối lắm bỏ tất cả niềm yêu thích hay sống một cuộc sống nhẹ nhàng để không phải chịu những điều tiêu cực này nữa...thực sự yếu đuối☹️☹️