Khủng hoảng tuổi 22. Hà nội lộng lẫy hay quê nhà yên bình

Bidibabidibu

Xàm 0 Lít
Em là con gái một thân một mình xuống Hà Nội học cũng gần 4 năm rồi. Vài tháng nữa là em sẽ ra trường, hiện tại em đang gặp khủng hoảng và dường như sắp ngục ngã rồi mn ạ. Ở cái tuổi 22 mọi người nhìn vào sẽ nghĩ rằng còn quá trẻ để gặp khủng hoảng và bản thân e cũng nghĩ vậy. Nhưng nó đến bất ngờ lắm, chuyện tình cảm đổ vỡ, lo lắng về công việc, tiền bạc, sau một đợt nghỉ dịch dài trở lại Hà Nội mọi thứ trở nên xa lạ, không còn chỗ dựa, bạn bè chỉ là xã giao những cảm xúc tiêu cực cứ dồn đến liên tục. Ở một mình trong phòng e khóc nhiều lắm, mọi người khuyên em cũng nhiều nói rằng hãy làm gì đó để bớt suy nghĩ hơn, e đã thử nhiều cách nhưng không thể nào tập trung được chỉ muốn thoát khỏi Hà Nội xô bồ này nơi dường như e không thuộc về. Muốn gọi điện về nhà tâm sự nhưng sợ chỉ làm mọi mn lo lắng thêm. Em sợ nếu tiếp tục ntn e sẽ càng trở nên tiêu cực không lối thoát mất. Bao năm học ở HN luôn mơ về lúc ra trường kiếm một công việc tốt thu nhập cao phù hợp với mình ở đây để đỡ đần bố mẹ sau bao nhiêu năm vất vả nuôi mình ăn học chốn thủ đô đắt đỏ, nghĩ lại e cũng đã từng rất yêu thích HN nhiều lắm, nhưng e mà về bố mẹ ông bà sẽ vui lắm vì e học xa nhà từ năm cấp 3 rồi, so với việc e kiếm ra nhiều tiền gửi về nhưng ở xa gia đình thì bố mẹ ở nhà chắc chắn chỉ cần e về thôi. Ở quê e đang có một vị trí viên chức nhà nước cần tuyển người mà ngành e học thì rất ít người học, nhưng lương khởi điểm chỉ gần 4 triệu. Về quê có gia đình luôn yêu thương cuộc sống bình yên dễ thở hay em nên chọn bám trụ lại HN có công việc mà e thích,lương cao hả mọi người. Giờ e rối lắm bỏ tất cả niềm yêu thích hay sống một cuộc sống nhẹ nhàng để không phải chịu những điều tiêu cực này nữa...thực sự yếu đuối☹️☹️
 
cứ ra trường rồi về quê thăm bố mẹ nghỉ ngơi 1 tháng rồi sau đó suy nghĩ nên làm gì tiếp theo em nhé :) đầu óc có thảnh thơi mới nghĩ được.
 
Em là con gái một thân một mình xuống Hà Nội học cũng gần 4 năm rồi. Vài tháng nữa là em sẽ ra trường, hiện tại em đang gặp khủng hoảng và dường như sắp ngục ngã rồi mn ạ. Ở cái tuổi 22 mọi người nhìn vào sẽ nghĩ rằng còn quá trẻ để gặp khủng hoảng và bản thân e cũng nghĩ vậy. Nhưng nó đến bất ngờ lắm, chuyện tình cảm đổ vỡ, lo lắng về công việc, tiền bạc, sau một đợt nghỉ dịch dài trở lại Hà Nội mọi thứ trở nên xa lạ, không còn chỗ dựa, bạn bè chỉ là xã giao những cảm xúc tiêu cực cứ dồn đến liên tục. Ở một mình trong phòng e khóc nhiều lắm, mọi người khuyên em cũng nhiều nói rằng hãy làm gì đó để bớt suy nghĩ hơn, e đã thử nhiều cách nhưng không thể nào tập trung được chỉ muốn thoát khỏi Hà Nội xô bồ này nơi dường như e không thuộc về. Muốn gọi điện về nhà tâm sự nhưng sợ chỉ làm mọi mn lo lắng thêm. Em sợ nếu tiếp tục ntn e sẽ càng trở nên tiêu cực không lối thoát mất. Bao năm học ở HN luôn mơ về lúc ra trường kiếm một công việc tốt thu nhập cao phù hợp với mình ở đây để đỡ đần bố mẹ sau bao nhiêu năm vất vả nuôi mình ăn học chốn thủ đô đắt đỏ, nghĩ lại e cũng đã từng rất yêu thích HN nhiều lắm, nhưng e mà về bố mẹ ông bà sẽ vui lắm vì e học xa nhà từ năm cấp 3 rồi, so với việc e kiếm ra nhiều tiền gửi về nhưng ở xa gia đình thì bố mẹ ở nhà chắc chắn chỉ cần e về thôi. Ở quê e đang có một vị trí viên chức nhà nước cần tuyển người mà ngành e học thì rất ít người học, nhưng lương khởi điểm chỉ gần 4 triệu. Về quê có gia đình luôn yêu thương cuộc sống bình yên dễ thở hay em nên chọn bám trụ lại HN có công việc mà e thích,lương cao hả mọi người. Giờ e rối lắm bỏ tất cả niềm yêu thích hay sống một cuộc sống nhẹ nhàng để không phải chịu những điều tiêu cực này nữa...thực sự yếu đuối☹☹

Về quê phát triển nông nghiệp sạch

đỡ bon chen mà có khi kiếm tốt hơn
 
dmm giờ xàm là nơi tâm sự tuổi teen nữa chứ ,cứ tưởng vào đây chỉ có nhưng tâm hồn địt và thèm địt @@
 
cứ ra trường rồi về quê thăm bố mẹ nghỉ ngơi 1 tháng rồi sau đó suy nghĩ nên làm gì tiếp theo em nhé :) đầu óc có thảnh thơi mới nghĩ được.
Em cảm ơn. Giờ e còn một số bài phải hoàn thành mất khoảng 3 tháng mới tốt nghiệp được. Cũng muốn về nhà lắm a ạ mà giờ phải vật lộn vài tháng nữa lúc đó mới về nhà được. Nhiều lúc e nghĩ tung lung đến mức chính e còn sợ bản thân mình
 
Em cảm ơn. Giờ e còn một số bài phải hoàn thành mất khoảng 3 tháng mới tốt nghiệp được. Cũng muốn về nhà lắm a ạ mà giờ phải vật lộn vài tháng nữa lúc đó mới về nhà được. Nhiều lúc e nghĩ tung lung đến mức chính e còn sợ bản thân mình
hãy làm gì để mình thấy thoải mái nhé - bạn bè của em đâu hết rồi
 
Lựa chọn nào cũng có cái được và cái mất. E cân nhắc lựa chọn thôi. Không ai giúp đc e đưa ra lựa chọn đâu.
 
đm em nó vào đây là muốn Tìm việc liên quan đến ngành. Các bố đéo hiểu ý em nó như nào để tư vấn hả???
 
Lựa chọn nào cũng có cái được và cái mất. E cân nhắc lựa chọn thôi. Không ai giúp đc e đưa ra lựa chọn đâu.
Em biết chứ, thực ra đăng lên đây coi như nói ra hết cho nhẹ lòng hơn thôi. Vẫn là chuyện mình mình tự giải quyết
 
Tự e có cảm thấy bơi đc ở dc cái HN thôi không thôi . Trình kém thì về quê kiếm thằng chồng ngon ngon 1 tý mà lấy là ok em ạ , à mà quên e cũng phải xinh gái nữa nhé mới lừa dc nó .
 
kể khổ các kiểu để các anh đọc trước ạ,,vài hôm nữa sẽ đăng bài làm tiền, tìm sgdd =((
 
Thường mà viết dài vậy thì đăng khoảng 8 tấm hình để anh em tư vấn. Viết quá dài mà hình ảnh không có thì khó mà tâm sự được em ah:vozvn (7):
 
Tâm sự cái quần què gì mà dài dòng thế em, úp hình lên đây bọn anh tư vấn cho :shame:
 
Về quê kiếm việc làm lấy kinh nghiệm thôi e. Chị cũng mới ctay nyc ở hn về quê làm cho nhẹ đầu óc đây, qua đợt này rồi tính tiếp
 
Em là con gái một thân một mình xuống Hà Nội học cũng gần 4 năm rồi. Vài tháng nữa là em sẽ ra trường, hiện tại em đang gặp khủng hoảng và dường như sắp ngục ngã rồi mn ạ. Ở cái tuổi 22 mọi người nhìn vào sẽ nghĩ rằng còn quá trẻ để gặp khủng hoảng và bản thân e cũng nghĩ vậy. Nhưng nó đến bất ngờ lắm, chuyện tình cảm đổ vỡ, lo lắng về công việc, tiền bạc, sau một đợt nghỉ dịch dài trở lại Hà Nội mọi thứ trở nên xa lạ, không còn chỗ dựa, bạn bè chỉ là xã giao những cảm xúc tiêu cực cứ dồn đến liên tục. Ở một mình trong phòng e khóc nhiều lắm, mọi người khuyên em cũng nhiều nói rằng hãy làm gì đó để bớt suy nghĩ hơn, e đã thử nhiều cách nhưng không thể nào tập trung được chỉ muốn thoát khỏi Hà Nội xô bồ này nơi dường như e không thuộc về. Muốn gọi điện về nhà tâm sự nhưng sợ chỉ làm mọi mn lo lắng thêm. Em sợ nếu tiếp tục ntn e sẽ càng trở nên tiêu cực không lối thoát mất. Bao năm học ở HN luôn mơ về lúc ra trường kiếm một công việc tốt thu nhập cao phù hợp với mình ở đây để đỡ đần bố mẹ sau bao nhiêu năm vất vả nuôi mình ăn học chốn thủ đô đắt đỏ, nghĩ lại e cũng đã từng rất yêu thích HN nhiều lắm, nhưng e mà về bố mẹ ông bà sẽ vui lắm vì e học xa nhà từ năm cấp 3 rồi, so với việc e kiếm ra nhiều tiền gửi về nhưng ở xa gia đình thì bố mẹ ở nhà chắc chắn chỉ cần e về thôi. Ở quê e đang có một vị trí viên chức nhà nước cần tuyển người mà ngành e học thì rất ít người học, nhưng lương khởi điểm chỉ gần 4 triệu. Về quê có gia đình luôn yêu thương cuộc sống bình yên dễ thở hay em nên chọn bám trụ lại HN có công việc mà e thích,lương cao hả mọi người. Giờ e rối lắm bỏ tất cả niềm yêu thích hay sống một cuộc sống nhẹ nhàng để không phải chịu những điều tiêu cực này nữa...thực sự yếu đuối☹️☹️
Thế thì a khuyên thật là e nên về quê, về quê 4 triệu cũng gọi là đủ sống mà ổn định. Còn e mới ra trường đi làm giỏi lắm thì lương cũng chỉ 6-7 triệu còn chi phí sinh hoạt này nọ nữa thì e để dành được bao nhiêu gửi về nhà. Về quê đi cho gần bố mẹ e nhé
 
Muốn rời xa Hn chốn đô thành còn đ có quê mà về đây này :too_sad:
 

Có thể bạn quan tâm

Top