TD không có gì hơn ngoài một kẻ hoạt ngôn giỏi xảo biện.
1. NH tôi ký hợp đồng với lão này và cái công ty gì tên Olympia năm nào cũng bắt tham gia khoá học của lão này tối thiểu 1/8 buổi. Cơ bản là ăn nói như phường chợ búa, kiến thức phọt phẹt trong sách vở. Thực tế đe* biết gì, hoàn toàn rỗng tuếch. Lão giới thiệu là chuyên gia TC-NH chứ thực ra chuyên ngành quản trị kinh doanh aka nói phét. Chuyên môn của lão cũng dừng ở đó, đứng chung mâm với Trường Giang-Trấn Thành.
2. Năm 2014, lão này tổ chức khoá học về NV Ngân Hàng có cấp chứng chỉ, sếp tôi đăng ký tham gia lấy chứng chỉ bỏ trong CV cho đẹp (vì lão tay ngang từ BĐS sang làm sếp NH). Tôi đi học dùm dc 1 buổi, nghe TD nói về NV Ngân Hàng mà buồn nôn, Kiến thức chắc từ thời Giá-Lương-Tiền.
3. Mấy cuốn sách Self Help của lão chuyên loè sinh viên về chuyện trau dồi kỹ năng, mà thực chất như xây nhà từ nóc, kỹ năng dc bồi đắp từ thực hành qua chuỗi quá trình thử-sai-sửa-thử, kiến thức mang tính chất tổng hợp (Cái bà bán đồ quê gần ngõ nhà tôi có kỹ năng bán hàng ông nội thằng tham gia mấy khoá học vớ vẫn hay đọc sách của lão).
4. Trong các loại trí thức ngu đần, thì loại như lão TD là đứng dưới cùng vì thiếu cả "Skin in the game", tức là mấy thằng tư vấn chỉ biết mõm. Lý thuyết của ông đéo có giá trị khi nó đéo được chứng thực qua thực tế. Cái công ty của lão đé*có tý gì nổi trội về quản trị, ngoài chuyện bán khoá học quản trị.
4. Cái ý tưởng về cảm xúc của lão là xuất phát từ chủ nghĩa Duy Lý ngây thơ, phương trình vớ vẫn của Socrates : lý trí=đức hạnh= hạnh phúc, sau này được Rene Descartes kéo dài thêm cho đến khi ngắc ngoải bởi "phê phán lý tính thuần tuý" và mấy bài tiểu luận của Niezche. Tới đầu thế kỷ 20 Poper bồi thêm cho vài cú thì chết hẳn. Đến h vẫn có những thằng ngu nghĩ rằng cảm xúc là kẻ thù.