Mày kể chuyện trà làm tao liên tưởng đến chuyện cách đây cũng gần 20 (hai chục) năm. Hồi đấy tao được giao làm 1 deal giữa 1 Cty thương mại khá lớn tên là S, bán vũ khí không sát thương cho bên súng-to thông qua pháp nhân XNK Vạn Xuân, người môi giới là 1 trí thức Việt kiều Nhật gốc Bắc nhưng có vợ người Hoa ở quận 5; đồng tiền thanh toán là CHF.
Để được thông qua deal này có mặt đủ qwan chức cấp vụ trưởng của Tài chánh với Kế hoạch (không hóa) còn tất nhiên là có các bác lon 1 vài sao to đéo có vạch rồi. Cũng đi khảo sát xem có thật có đồ chơi không, biểu diễn minh họa simulator đàng hoàng. Lợi ích hài hòa, mà tao thì lại mới ngồi cái chỗ đấy lương bổng khá, code of conducts thì chặt chẽ nên quà cáp bằng tiền là đéo dám nhận. Bác Việt kiều kia tặng tao một bộ ấm có 1 cái ấm, 1 cái chén to và 4 cái chén nhỏ xíu với 1 bánh trà.
Tao lúc đấy còn đương thanh niên, cơ quan toàn cafe (pha máy) nên cũng chả mấy khi uống trà. Bộ ấm chén nhìn cũ cũ đất nung đéo long lanh như sứ Limoges nên vứt lăn vứt lóc, còn gói chè thì hôm có khách mở ra thấy mốc trắng nên nghĩ là hỏng, vứt mẹ đi.
Cũng phải cỡ dăm năm sau mới gặp lại bác Việt kiều Nhật kia, bác mời ăn bữa tối ở quán Tàu Jade... gì đấy (Singapore) rồi cuối bữa là ấm trà tráng miệng. Thư thả, chuyện vui nữa nên mình buột miệng khen "chè ngon quá bác ạ". Bác Ph hỏi "cháu còn giữ bộ ấm bác tặng dạo trước không?", giọng rất bình thản. Mình biết dell gì đâu, thật thà bảo "cháu cũng chả mấy khi uống, nên vẫn còn nguyên bác ạ". Lại bẵng đi thời gian, chả nhớ nhân dịp gì vui vui nên rủ con bạn thân đi ăn Chinese foods. Hầu sáng nhận ra mình ngay, chắc hôm trước vào phòng riêng và bác Ph ấy chắc cũng là khách rất đặc biệt. Đến mục đồ uống mình bảo cho tao cái loại trà gì mà ông Ph vẫn hay gọi ấy. Đồ ăn ngon, phục vụ trên cả tuyệt vời (đi đái xong là có bồi đứng ngay phía sau đưa khăn bông nóng để lau tay, mất mẹ nó 10$ Sing tiền tip nên đéo dám đi đái lần 2 trong bữa ăn). Duy chỉ lúc vẫy vẫy tay kêu tính bill thì xém nữa đái ra máu nhìn cái dòng Drinking items: riêng ấm trà có giá đắt hơn nhiều lần tất cả thức ăn. Giữ cái bill lại làm kỷ niệm
Hết thời hạn biệt phái, trong một lần dọn đồ thì lại thấy bộ ấm đất nung kia + vỏ bao bì cái gói trà mốc. Nhớ lại câu "cháu còn giữ bộ ấm bác tặng không", đoán chắc cũng có giá đấy nên gói riêng cái ấm bằng vỏ gói trà mốc kia đi hỏi một anh khá rành về đồ sứ. Cái ấm đấy có giá gần 10k Mỹ, còn gói trà mốc trắng kia nếu còn thì nó là hơn 100k Mỹ, bánh trà đấy nghe giảng-giải là có tuổi đời khoảng gần trăm năm, loại trà càng để lâu càng quý và nếu có mốc trắng thì là hàng cực phẩm. Nghe xong mới biết mình còn CỰC-KỲ-NGU!