Mừng Phật Đản - Đại đức Chariot thuyết pháp

  • Tạo bởi Tạo bởi ALau
  • Start date Start date
  • Thẻ mô tả Thẻ mô tả
    pga
Mừng Phật Đản - Đại đức Chariot thuyết pháp

Nam mô bổn sư Thích ca mâu ni Phật!
Ngày 12 tháng 11 năm 1999, Đại hội đồng LHQ thông qua Nghị Quyết A/54/235 công nhận ngày trăng tròn tháng 5 là Đại lễ Vesak kỷ niệm ngày đản sinh, thành đạo và nhập niết bàn của đức Phật.

Ở Việt Nam có 2 hệ phả Phật giáo là Bắc truyền và Nam truyền. Theo Kinh nguyên thuỷ, thì Đức Phật đản sinh vào "Ngày trăng tròn tháng 4". Theo Bắc truyền, đương nhiên là ngày rằm tháng Tư. Nhưng thời Đức Phật tại thế, lịch của người Ấn gồm 24 tháng chứ không phải 12 tháng như bây giờ. Như vậy sẽ có 12 tháng không có trăng và ngày trăng tròn sẽ là ngày 8 chứ không phải rằm.

Với đặc thù giao thoa văn hoá Ấn Trung như Việt Nam, PGVN quyết định kỷ niệm "tuần lễ Phật đản" từ ngày 8-15 âm tháng Tư. Nam truyền thì hầu hết tổ chức vào ngày 8, Bắc truyền thì đúng ngày rằm.

Kính mời Phật tử xa gần kính tâm phúc báo tham dự để tư tưởng của Đức Phật thêm hoằng dương tán pháp!
[MENTION=713]Chariot[/MENTION] - Nam mô bổn sư Thích ca mâu ni Phật!
 
1. Các đại hội Tăng chủng

Ngay sau khi đức Phật nhập Niết bàn ở Kusinara (Câu Thi Na) năm 438 trước Công nguyên, đại đệ tử còn lại của ngài là Mahakashyap (Ma ha Ca Diếp) triệu tập đại hội Tỳ khưu đầu tiên ở thành Rajgriha (Vương Xá), với 500 tỳ khưu, để cố gắng bảo toàn những điều răn dậy của Phật một cách chân thật và nguyên bản nhất. Đại hội này cũng để củng cố sự đoàn kết của giáo phái. Một lý do nữa của kỳ hội này là vì ngay khi đức Phật còn tại thế đã có nhiều tăng sỹ không tuân thủ các giới luật một cách nghiêm túc. Lúc bấy giờ các đại đệ tử của Phật như Sariputta (Xá Lợi Phất), Muggallana (Mục Kiền Liên) hay nhóm Năm tỳ khưu Kaundinya (Kiều Trần Như) đều đã quá vãng, mà mọi sự, việc đều chưa được ghi chép lại. Vì thế, trong đại hội đầu tiên này ngài Upali (Ưu Bà Ly) phải đọc lại các Luật tạng, và ngài Ananda (A nan) đọc lại các Kinh tạng để chư tăng học thuộc lòng. Điều này có thể cho thấy là các kinh, tạng lúc bấy giờ hãy còn đơn giản.

2. Đại hội thứ nhì
Khoảng gần một trăm năm sau đó kỳ đại hội thứ Nhì được Tỳ khưu của phái Nguyên thủy là Yesa (Da-xá) triệu tập, và do Tăng trưởng Sabbhakami trụ trì, tại Vesali (Tỳ Xá Ly), vì những sự chấp hành lỏng lẻo giới luật đã xâm nhập vào Giáo phái. Đoàn tăng chúng thuộc bộ tộc Vajji (Bạt Kỳ) ở đây đã sửa đổi lối sống của họ bằng cách đưa thêm mười điều cải cách thông thoáng vào giáo pháp chính thống. Họ bắt đầu đem muối theo người trong ống sừng; thụ bữa ăn thứ hai ở làng khác sau bữa thứ nhất; dùng bữa và bơ sữa buổi tối; uống rượu cọ; nhận vàng bạc bố thí; nhóm những buổi họp gần tối và lấy quyết định, dù không đông đủ hội đồng; v.v… Tất cả các điều này đều trái với giáo luật.

Có khoảng bẩy trăm tăng sỹ trong đại hội lần thứ nhì này. Họ đồng thanh bác bỏ mười điều cải cách của Tăng đoàn Vajji. Để đáp lại, ngay sau đó Tăng đoàn Vajji triệu tập hội nghị Mahasangika (Đại chúng bộ), với một vạn tăng sỹ cấp tiến. Sự rạn vỡ đầu tiên của Phật giáo chỉ vì mười điều cải cách cởi mở đó, chứ học thuyết nguyên thủy cho đến lúc ấy vẫn còn nguyên vẹn. Việc chia rẽ này dần dà tạo nên những trường phái mới, và cuối cùng là sự xuất hiện của phái Mahayana (Đại thừa) sau này.

Đại hội Tăng chúng lần thứ ba, do Tỳ khưu Moggali Putta (Mục Liên Đế Tu) triệu tập ở Pataliputra (Hoa Thị – bây giờ là Patna) năm 250 trước Công nguyên, dưới sự bảo trợ của vị vua Phật tử Asoka (A Dục). Kỳ đại hội này của riêng Giáo phái chính thống Theravada (Thượng tọa bộ). Nhờ đại hội này, Phật giáo Nguyên thủy không những được truyền bá ra khắp Ấn Độ, mà còn sang đến tận Ceylon (Tích Lan, nay là Sri Lanka). Và dần dần được truyền từ đó sang Miến Điện và Đông-nam Á.

Kỳ hội đồng thứ tư, cũng của riêng phái Theravada, lúc này đã được gọi là phái Hinayana (Tiểu thừa), được triệu tập ở Ceylon (Tích Lan) năm 106 trước Công nguyên. Từ trước đó việc ghi chép đã trở thành phổ biến. Vì thế kỳ đại hội này bắt đầu cho chép tất cả các kinh, thuyết tiếng Pali vào lá Bối (Karatalamh – patra – palm leaf) để lưu giữ. Bộ kinh Tripitaka (Tam tạng) gồm Vinaya Pitaka. (Luật Tạng – các luật lệ tu hành của giáo phái), Sutta Pitaka (Kinh Tạng – chứa các bài kinh (giáo lý) của Phật và các đệ tử) và Abhidhamma Pitaka (Luận Tạng – giải thích và phân tích các kinh, điều), được ghi chép xuống lần đầu tiên từ đại hội này.

Thật ra sau đó còn một đại hội nữa, cũng được người Ấn Độ gọi là đại hội Phật giáo thứ Tư, năm 78 Công nguyên, ở Kashmir (Ca Thấp Di La). Đại hội này không do Mahasanghikas (Đại chúng bộ), mà do các tỳ khưu của những phân bộ của một phái cởi mở hơn, phái Sarvastivada (Thuyết Nhất Hữu Bộ) triệu tập. Đại hội được trụ trì bởi Tỳ khưu Vasumitra (Thế Hữu), dưới sự bảo trợ của vua Kaniska (Ca Ni Sắc Ca) thuộc triều đại Kushan (Quý Sương). Vì thế giáo phái nguyên thủy Theravada không công nhận đại hội Kasmir, trong khi nó được các phái Đại thừa tán tụng.

Vua Kaniska là một Phật tử, nhưng lại có khuynh hướng thiên Bà la môn, cho nên từ đại hội này các tư tưởng Bà la môn được hòa nhập vào Phật giáo, nhất là ở vùng Bắc Ấn. Điều quan trọng là bắt đầu từ đây giáo phái Đại thừa được chính thức hình thành. Và gần như tất cả các việc ghi chép tài liệu, kinh kệ từ đó dùng Sanskrit (Phạn ngữ) thay thế cho ngôn ngữ Pali của thời kỳ Phật giáo Nguyên thủy. Đại hội này được xem là đại hội của riêng Phật giáo Đại thừa.

Các thăng trầm của Phật giáo

Thời kỳ Phật giáo sơ khởi, khi tất cả các giáo pháp đều còn được giữ nguyên bản, trải dài từ năm 450 đến năm 100 trước Công nguyên. Sau giai đoạn này Giáo phái Tiểu thừa bắt đầu hội nhập với các trường phái cởi mở hơn. Trong khi đó phái Đại thừa, chỉ bắt đầu phát triển từ sau năm 100 trước Công nguyên, cũng ngay từ đấy bắt đầu tạo ra các huyền thoại theo kiểu của Đông Độ (purvanusmritis), để hấp dẫn số đông.

Khi Phật giáo bắt đầu phát triển, với con người chứ không phải thần quyền là tâm điểm, thì sự đối đầu giữa Phật giáo và Bà-la-môn dĩ nhiên phải xẩy ra. Sự phát triển của Phật giáo được suôn xẻ cho đến cuối thế kỷ thứ nhất Công nguyên. Ngay cả khi người Hy Lạp xâm chiếm vùng Đông-bắc Ấn Độ sau thời đại của vua Ashoka, thì một vị vua Ấn-Hy là Milinda (Di Lan Đà) đã được tỳ khưu Nagasena (Na Tiên) thuyết giảng và cải theo đạo Phật.

Trước khi vương triều Kushan (Cúc Đa) chiếm được vùng thánh địa Phật giáo Magadha (Ma Kiệt Đà) từ tay người Ấn-Hy hồi thế kỷ thứ Nhất, thì họ đã hiểu biết Phật giáo, và một vài vị vua của họ cũng cải đạo sang Phật giáo.

Phật giáo bắt đầu chính thức suy tàn khi vương triều Kushan bị sụp đổ, và vương triều Bà la môn Gupta chiếm Magadha vào đầu thế kỷ thứ Tư. Nhiều việc bức hại Phật tử bắt đầu xẩy ra. Thành và đại học Nalanda (Na Lan Đà) bị khủng bố. Người Bà la môn sát hại Aryadeva (A Li Da Đề Bà), đại đệ tử của Narajuna (Long Thọ Bồ tát), vì họ thua ông trong việc tranh luận về tôn giáo. Rồi vua Sasanka đuổi tất cả tăng chúng Phật giáo ra khỏi Kusinagara (Câu Thi Na), là nơi Phật Thích Ca nhập Niết bàn. Ông ta cũng cho bật gốc và đốt cây Bồ đề ở Bodhi Gaya (Bồ Đề Đạo Tràng) ra tro, rồi thay thế bằng một tượng Shiva.

Đại sư Trung Hoa Pháp Hiền khi đến Tây Trúc từ năm 399 đến 414 thấy Phật Giáo còn được hưng thịnh ở vài nơi như Kapilavasu (Ca Tỳ La Vệ) và Gaya (Già da). Nhưng nhìn tổng thể thì Phật giáo ở Ấn Độ lúc bấy giờ đã suy vi nhiều rồi.

Rồi người Hung Nô tràn vào Gandhara (Kabul – Càn Đà) cuối thế kỷ thứ Năm. Các tu viện và di tích thiêng liêng của Phật giáo ở vùng Đông-bắc Ấn Độ bị tiêu diệt. Tăng chúng, học giả, kinh sách và các kiến trúc bị tàn sát và thiêu hủy. Cả Đại học Taksasila ở đây cũng bị vĩnh viễn im tiếng. Bình bát thiêng liêng của đức Phật cũng biến khỏi Gandhara và được truyền sang Persia (Ba Tư) lúc đó.

Cuộc xâm lăng của người Hung làm Đế quốc Gupta bị phân tán thành nhiều tiểu quốc. Phật giáo lại tiếp tục tranh chấp một cách yếu ớt với Bà la môn ở Bengal, miền Tây và miền Nam Ấn Độ. Chỉ vào khoảng cuối thế kỷ thứ Bẩy, khi vua Harsha (Giới Nhật Vương) thống nhất lãnh thổ rộng lớn gồm miền Tây và Bắc Ấn Độ, và đóng đô ở Kanauj, thì Phật giáo lại được tạm cường thịnh một thời gian ngắn, dù lúc nào cũng vẫn bị kèn cựa bởi người Bà la môn. Giai đoạn này là lúc nhà sư Huyền Trang người Trung Quốc sang Tây Trúc thỉnh kinh. Ngài được vua Harsha tôn kính, và giúp nhà vua Phật tử này hoằng pháp. Ngài Pháp Hiển chỉ thấy hai ngôi chùa ở Kanauj vào thế kỷ thứ Năm, nhưng ngài Huyền Trang đề cập đến cả trăm ngôi chùa với hơn 10,000 vị Tỳ Kheo ở đó. Khi vua Harsha băng hà năm 647 thì Phật giáo lại bị người Bà la môn lấn áp.

Trong thời kỳ này, bên đạo Bà la môn có sự thay đổi tư tưởng lớn, được giới sử gia ngày nay gọi là “Pauranik Hinduism” (Tân Ấn giáo). Nổi bật nhất là hệ thống phân chia giai cấp xã hội được hệ thống hóa khe khắt hơn. Nhưng cũng cùng lúc đó thuyết Luân hồi được phổ biến rộng rãi giữa các tín đồ Ấn giáo. Trong các Purana (Thánh điển) cũ của đạo Bà la môn, Phật Thích Ca bị coi là người dụ dỗ người ta vào đường hủy diệt. Nhưng các Purana mới từ giai đoạn này, như Garuda, lại cho rằng Phật là hóa thân của Vishnu. Và Phật giáo Ấn Độ cũng lại có thêm ảnh hưởng của tư tưởng Bà la môn từ đây.

Phật giáo có được một thời kỳ dễ thở ngắn nữa trong triều đại Pala ở Magadha trong thế kỷ thứ Mười. Nhưng từ cuối thế kỷ này, khi các triều đại Hồi giáo thống trị Ấn Độ, Phật giáo lại quay về vị thế thiểu số cho đến nay.
 
Mừng Phật Đản - Đại đức Chariot thuyết pháp

Nam mô bổn sư Thích ca mâu ni Phật!
Ngày 12 tháng 11 năm 1999, Đại hội đồng LHQ thông qua Nghị Quyết A/54/235 công nhận ngày trăng tròn tháng 5 là Đại lễ Vesak kỷ niệm ngày đản sinh, thành đạo và nhập niết bàn của đức Phật.

Ở Việt Nam có 2 hệ phả Phật giáo là Bắc truyền và Nam truyền. Theo Kinh nguyên thuỷ, thì Đức Phật đản sinh vào "Ngày trăng tròn tháng 4". Theo Bắc truyền, đương nhiên là ngày rằm tháng Tư. Nhưng thời Đức Phật tại thế, lịch của người Ấn gồm 24 tháng chứ không phải 12 tháng như bây giờ. Như vậy sẽ có 12 tháng không có trăng và ngày trăng tròn sẽ là ngày 8 chứ không phải rằm.

Với đặc thù giao thoa văn hoá Ấn Trung như Việt Nam, PGVN quyết định kỷ niệm "tuần lễ Phật đản" từ ngày 8-15 âm tháng Tư. Nam truyền thì hầu hết tổ chức vào ngày 8, Bắc truyền thì đúng ngày rằm.

Kính mời Phật tử xa gần kính tâm phúc báo tham dự để tư tưởng của Đức Phật thêm hoằng dương tán pháp!

[MENTION=713]Chariot[/MENTION] - Nam mô bổn sư Thích ca mâu ni Phật!
1647402682944.png
idol của tao :)) Người duy nhất trên thế gian tao nghĩ tới bằng 100% sự kính trọng, nhất là cái kỳ tích một phát dứt bỏ đời sống vương giả, vợ đẹp con khôn mà tìm đường tu đạo. Có nhiều cái ổng nói tao cũng nửa tin nửa ngờ, nhưng như ổng tuyên bố với 5 anh em Kiều Trần Như thì ổng không bao giờ nói dối, 45 năm hoằng pháp dạy người ta không nói dối, bao nhiêu người thời đó săm soi ổng chán chê rồi vẫn không tìm ra được lỗi lầm nào, thì có lẽ do nhận thức tao còn thấp quá nên chưa tin hết :))
 
Sửa lần cuối:
:amazed::amazed::amazed:
địt mẹ chúng mày bị lũ học giả trong chùa nhồi sọ lâu quá rồi nên cũng lùng bùng tướng sĩ hết! :ah::ah:
cái lũ học giả đầu trọc: là cái lũ tự thấy mình là con nhà giàu, học giỏi, đẹp trai nên nó tự cho mình cái quyền viết kinh sách theo cái suy nghĩ của nó, kinh Phật cao siêu giải thoát chừng nào thì bị chúng nó hiểu theo nghĩa méo nó hết, cái này gọi là: "Bắt Phật nói theo ý của chúng nó" , và đây là nguyên nhân mà Phật đã tiên đoán, sau 2500 năm thì Phật giáo tới thời mạt pháp
( chánh pháp của Đức Phật bị cái đám học giả làm cho nát vụn như mạt cưa) :ah::ah::ah:
cái lũ học giả ngu đần đó đéo hiểu biết thế nào Tiểu thừa và Đại thừa, để rồi từ đó phân chia ra rồi bắt đầu tranh cãi, đấu đá nhau một cách đần độn, chúng nó cứ vin vào cái suy nghĩ thiển cận, chấp nhặt vào câu chữ: tiểu thừa là thuyển nhỏ, không chở được nhiều, vô dụng, chỉ giải thoát cho mình; đại thừa, thuyền lớn, cứu cánh nhiều, chở nhiều, đáng được tôn vinh... :amazed::amazed:
chúng nó đâu biết rằng, việc một người tu đúng chánh pháp của Phật đã khó, việc tu thành công còn khó hơn biết chừng nào... và khi tu thành công thì đó là phước báu cho cả thế gian chứ ko ít!
tao nghe Thầy tao giảng giải như vầy:
một người, khi tu xong, họ sẽ dùng thiên nhãn để xem lại các kiếp sống quá khứ của mình, và trong các kiếp quá khứ ấy, nếu họ thấy bị vướng vào cái tội ngũ nghịch: làm thân Phật chảy máu, giết cha giết mẹ, giết Alahan, phá rối tăng đoàn chân tu) thì họ hiểu ngay rằng, họ vì nghiệp sát nặng nề mà tu hành thành công, và khi tu xong thì họ chỉ ở yên trong thánh quả của mình, và họ không thể chỉ thêm người nào nữa tu thành công như họ vì nghiệp sát nó ngăn che và càn trở! tới đây thì họ biết rằng họ chỉ giải thoát được cho chính họ- Phật gọi là tiểu thừa. Họ chỉ có thể đi một mình vào niết bàn với quả vị Độc Giác Phật! như một người chỉ có thể 1 mình bơi qua sông, qua tới bờ bên kia thì họ hết sức rồi, kiệt sức rồi, không thể quay lại bờ bên này để mà đem thêm ngừi nào nữa qua bờ bên kia:amazed::amazed:
và ngược lại, một người tu thành công và khi xem lại quá khứ, họ không bị mắc tội ngũ nghịch, thì người này còn dư rất nhiều phước báu, và để cảm ơn bậc Thầy giải thoát của họ đã dạy họ con đường giải thoát quá hay quá tuyệt vời như vậy, họ tình nguyện ở lại thế gian để độ tất cả chúng sinh hữu duyên! và như thế người ta gọi những vị này là Bồ tát! và biệt đội này gọi là Đại thừa. những người này họ ra vào niết bàn như đi... chợ, và đương nhiên, họ tái sanh vì nguyện lực chứ ko phải vì nghiệp lực như chúng sanh!
đấy! khi dùng phương tiện Phật giáo như thiên nhãn, tha tâm thông... thì khi giải thích một hiện tượng nào cũng thấu triệt cả nhân lẫn quả thì nó mới thấu tình đạt lý, hay còn gọi là chân lý! còn dùng cái đầu óc đặc sệt của mấy thằng học giả thì đúng là như cái đầu buồi :ah::ah::ah::ah:
tao nói đúng không thầy [MENTION=713]Chariot[/MENTION] :vozvn (37)::vozvn (37):
1647404639929.png
haizzz, những cái mày nói về Độc Giác Phật & Bồ Tát cũng là cứt đái tụi Đại Thừa phọt ra. :-":-":-"b-(b-(b-([-X[-X[-X
 
Top