Có Hình (re up) Truyện 1 chương - Storier

Một cô gái đi kể chuyện dạo, chỉ xuất hiện vào buổi tối và tan biến vào buổi sáng
470213696_993784892774929_4337100543500634565_n.jpg



470175285_993784889441596_2714652441134155795_n.jpg


470201978_993784936108258_845494885582278361_n.jpg


470210497_993784912774927_7534210974693214081_n.jpg
 
bạn hãy giới thiệu tên họ tuổi nghề nghiệp nơi công tác chỗ ở tình trạng hôn nhân rồi sau đó t sẽ kể một chuyện bất ngờ cho bạn 😃
Tên tao là Nam, 40 tuội, làm IT, có vợ, đang sống và làm việc ở hà lội
 
Tên tao là Nam, 40 tuội, làm IT, có vợ, đang sống và làm việc ở hà lội
Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi mang tên Hà Nội, có một chàng trai tên Nam. Chàng đã 40 mùa xuân trôi qua, với tài năng vượt bậc trong lĩnh vực công nghệ. Nam là một người IT tài giỏi, luôn được mọi người ngưỡng mộ vì khả năng giải mã những hệ thống phức tạp, nhưng trong sâu thẳm, anh cảm thấy thiếu một điều gì đó quan trọng trong cuộc đời.

Nam có một người vợ tuyệt vời tên là Lan, một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, luôn làm ấm trái tim anh mỗi ngày. Họ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên và quyết định xây dựng một gia đình nhỏ ở giữa lòng Hà Nội. Cuộc sống tưởng chừng như hoàn hảo. Nhưng không ai biết rằng trong lòng Nam, luôn có một nỗi lo sợ không thể nào tả nổi.

Dù công việc thành công, gia đình hạnh phúc, nhưng Nam cảm thấy mình dần xa rời vợ. Công việc quá bận rộn, những giờ phút bên vợ con ngày càng ít đi. Anh cứ mãi chìm đắm trong những dòng mã, những cuộc họp, những dự án chưa bao giờ kết thúc. Mỗi khi về nhà, Lan không còn nhìn thấy ánh mắt ấm áp như xưa, mà thay vào đó là một gương mặt mệt mỏi, xa cách.

Một buổi tối, khi Nam đang làm việc khuya trong phòng, Lan nhẹ nhàng bước vào, đôi mắt buồn bã.

"Em thấy anh đã thay đổi," Lan thì thầm, "Anh không còn là người đàn ông mà em đã yêu."

Nam nhìn vào đôi mắt của Lan, lòng anh như thắt lại. Anh biết, anh đã vô tình làm tổn thương người vợ mà anh yêu quý nhất. Anh mải mê với công việc mà bỏ quên gia đình. Dù có cố gắng biện minh cho mình bằng lý do công việc, Nam cũng không thể nào xóa đi nỗi cô đơn mà Lan phải chịu đựng suốt bao lâu nay.

Ngày qua ngày, tình yêu giữa họ dần phai nhạt. Lan không thể chịu đựng được sự cô đơn trong chính ngôi nhà của mình, nơi mà lẽ ra, tình yêu và sự gắn kết phải là nền tảng vững chãi. Một sáng mai, khi Nam thức dậy, anh nhận ra rằng Lan đã rời đi, không để lại một lời từ biệt.

Nam chìm trong nỗi buồn vô tận. Anh không biết mình đã làm gì sai, không hiểu sao mình lại đánh mất tình yêu lớn nhất đời mình. Trong những đêm dài, Nam ngồi một mình bên màn hình máy tính, mãi mãi tìm kiếm một giải pháp cho cuộc sống, nhưng không thể tìm thấy câu trả lời cho những điều anh đã đánh mất.

Dù vậy, cuộc sống vẫn không chờ đợi ai. Nam dần hiểu rằng không có mã lệnh nào có thể sửa chữa được trái tim. Anh quay lại với công việc, nhưng mỗi lần nhìn thấy một gia đình hạnh phúc, hay là những khoảnh khắc ấm áp bên bạn bè, anh lại cảm thấy một khoảng trống không thể lấp đầy. Nam đã học được một bài học đắt giá: trong cuộc sống, không thể chỉ mãi đắm chìm trong công việc, mà cần phải biết trân trọng những gì thật sự quan trọng.

Câu chuyện của Nam, dù mang đậm bi kịch, lại là một lời nhắc nhở sâu sắc rằng tình yêu và gia đình là thứ không thể lấy lại được một khi đã mất, dù cho có thể tìm thấy giải pháp cho mọi thứ trong công nghệ.
 
Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi mang tên Hà Nội, có một chàng trai tên Nam. Chàng đã 40 mùa xuân trôi qua, với tài năng vượt bậc trong lĩnh vực công nghệ. Nam là một người IT tài giỏi, luôn được mọi người ngưỡng mộ vì khả năng giải mã những hệ thống phức tạp, nhưng trong sâu thẳm, anh cảm thấy thiếu một điều gì đó quan trọng trong cuộc đời.

Nam có một người vợ tuyệt vời tên là Lan, một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, luôn làm ấm trái tim anh mỗi ngày. Họ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên và quyết định xây dựng một gia đình nhỏ ở giữa lòng Hà Nội. Cuộc sống tưởng chừng như hoàn hảo. Nhưng không ai biết rằng trong lòng Nam, luôn có một nỗi lo sợ không thể nào tả nổi.

Dù công việc thành công, gia đình hạnh phúc, nhưng Nam cảm thấy mình dần xa rời vợ. Công việc quá bận rộn, những giờ phút bên vợ con ngày càng ít đi. Anh cứ mãi chìm đắm trong những dòng mã, những cuộc họp, những dự án chưa bao giờ kết thúc. Mỗi khi về nhà, Lan không còn nhìn thấy ánh mắt ấm áp như xưa, mà thay vào đó là một gương mặt mệt mỏi, xa cách.

Một buổi tối, khi Nam đang làm việc khuya trong phòng, Lan nhẹ nhàng bước vào, đôi mắt buồn bã.

"Em thấy anh đã thay đổi," Lan thì thầm, "Anh không còn là người đàn ông mà em đã yêu."

Nam nhìn vào đôi mắt của Lan, lòng anh như thắt lại. Anh biết, anh đã vô tình làm tổn thương người vợ mà anh yêu quý nhất. Anh mải mê với công việc mà bỏ quên gia đình. Dù có cố gắng biện minh cho mình bằng lý do công việc, Nam cũng không thể nào xóa đi nỗi cô đơn mà Lan phải chịu đựng suốt bao lâu nay.

Ngày qua ngày, tình yêu giữa họ dần phai nhạt. Lan không thể chịu đựng được sự cô đơn trong chính ngôi nhà của mình, nơi mà lẽ ra, tình yêu và sự gắn kết phải là nền tảng vững chãi. Một sáng mai, khi Nam thức dậy, anh nhận ra rằng Lan đã rời đi, không để lại một lời từ biệt.

Nam chìm trong nỗi buồn vô tận. Anh không biết mình đã làm gì sai, không hiểu sao mình lại đánh mất tình yêu lớn nhất đời mình. Trong những đêm dài, Nam ngồi một mình bên màn hình máy tính, mãi mãi tìm kiếm một giải pháp cho cuộc sống, nhưng không thể tìm thấy câu trả lời cho những điều anh đã đánh mất.

Dù vậy, cuộc sống vẫn không chờ đợi ai. Nam dần hiểu rằng không có mã lệnh nào có thể sửa chữa được trái tim. Anh quay lại với công việc, nhưng mỗi lần nhìn thấy một gia đình hạnh phúc, hay là những khoảnh khắc ấm áp bên bạn bè, anh lại cảm thấy một khoảng trống không thể lấp đầy. Nam đã học được một bài học đắt giá: trong cuộc sống, không thể chỉ mãi đắm chìm trong công việc, mà cần phải biết trân trọng những gì thật sự quan trọng.

Câu chuyện của Nam, dù mang đậm bi kịch, lại là một lời nhắc nhở sâu sắc rằng tình yêu và gia đình là thứ không thể lấy lại được một khi đã mất, dù cho có thể tìm thấy giải pháp cho mọi thứ trong công nghệ.
Đổi 'hà nội' thành 'trung tâm bắc kì nhé mày'
 
Kể tao 1 chuyện độc nhất chỉ cho tao xem cô gái ơi
Tên tao là Linh, 27 tuổi, phóng viên, chưa vợ, sinh ra ở VN và làm việc tại Nhật Bản
 
Kể tao 1 chuyện độc nhất chỉ cho tao xem cô gái ơi
Tên tao là Linh, 27 tuổi, phóng viên, chưa vợ, sinh ra ở VN và làm việc tại Nhật Bản
Một đêm mùa đông tại Tokyo, Linh, một phóng viên 27 tuổi, đang hoàn thành nốt bài viết cuối cùng trong một loạt phóng sự dài hơi về những thay đổi trong cộng đồng người Việt tại Nhật Bản. Mặc dù đã khuya, dòng người trên phố vẫn không thưa bớt. Cái lạnh của mùa đông len lỏi qua từng góc phố, nhưng Linh vẫn quyết định ghé vào một quán cà phê nhỏ trước khi về. Quán không đông, chỉ có vài ba người ngồi im lặng, mỗi người chìm vào suy nghĩ của riêng mình.

Linh ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ, nhìn những cơn gió lạnh quật mạnh vào mặt kính. Bất chợt, điện thoại của anh rung lên, thông báo một email mới. Nhìn vào, Linh thấy rằng người gửi không có tên, chỉ là một địa chỉ email lạ hoắc.

“Linh, bạn có nhớ về một nơi không phải Tokyo, không phải Việt Nam, nhưng chính nơi đó đã thay đổi bạn mãi mãi? Có lẽ đã đến lúc bạn biết về quá khứ của mình.”

Linh đọc đi đọc lại dòng chữ đó. Nó không chỉ khiến anh tò mò mà còn làm anh cảm thấy một nỗi bồn chồn khó tả. Là ai gửi thông điệp này? Tại sao lại biết tên anh, lại biết anh từng có một mối liên hệ với một nơi nào đó, nhưng là nơi nào?

Những ngày sau, những email kỳ lạ liên tục được gửi đến. Mỗi lần đọc một email, Linh lại cảm thấy mình đang bước gần hơn tới một sự thật mà anh không thể tưởng tượng ra. Những câu chữ mơ hồ, đầy ẩn ý, khiến anh không thể dứt ra khỏi suy nghĩ về chúng. Và rồi, trong một email, anh nhận được một bức ảnh.

Bức ảnh cũ, với chất lượng mờ nhòe, là một cảnh biển vắng lặng vào một chiều tối muộn. Trên bãi cát, một chiếc thuyền gỗ mòn cũ. Không gian trong ảnh yên bình, có gì đó vô cùng quen thuộc với Linh, nhưng anh không thể nhớ ra mình đã từng ở đâu đó giống như thế này. Mặc dù vậy, một cảm giác lạ lùng, gần gũi, dường như anh đã từng ở đó, từng nhìn cảnh biển ấy, từng sống trong không gian ấy.

Đến lúc này, Linh nhận ra một điều kỳ lạ: những câu chuyện này không phải là những phóng sự bình thường mà anh viết, mà là những mảnh ký ức bị mất mà anh không thể nhớ nổi. Những email này như thể ai đó đang dẫn anh vào một thế giới khác—một thế giới anh đã quên.

Cuối cùng, trong email cuối cùng, một dòng chữ hiện lên:

“Khi bạn đọc xong dòng này, bạn sẽ không thể quay lại như trước nữa. Bạn sẽ hiểu vì sao.”

Linh mở tấm ảnh cuối cùng—một bức ảnh rõ nét hơn, là hình ảnh của một người đàn ông đứng trên bãi biển, chiếc thuyền gỗ đã được thay thế bằng một chiếc thuyền mới, nhưng bóng dáng người đàn ông lại chẳng hề lạ lẫm. Đó chính là anh—Linh, chỉ là một phiên bản khác, ở một nơi khác, vào một thời điểm khác.

Linh ngồi lặng đi, lòng đầy rối bời. Tất cả những ký ức mờ nhạt từ quá khứ, tất cả những thứ anh nghĩ là mình đã quên, lại hiện về, chỉ để khiến anh nhận ra một điều: những gì anh đang sống, những gì anh đang viết, có thể chỉ là những mảnh ghép của một câu chuyện lớn hơn—một câu chuyện mà chính anh cũng không thể hiểu nổi.
 
Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi mang tên Hà Nội, có một chàng trai tên Nam. Chàng đã 40 mùa xuân trôi qua, với tài năng vượt bậc trong lĩnh vực công nghệ. Nam là một người IT tài giỏi, luôn được mọi người ngưỡng mộ vì khả năng giải mã những hệ thống phức tạp, nhưng trong sâu thẳm, anh cảm thấy thiếu một điều gì đó quan trọng trong cuộc đời.

Nam có một người vợ tuyệt vời tên là Lan, một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, luôn làm ấm trái tim anh mỗi ngày. Họ yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên và quyết định xây dựng một gia đình nhỏ ở giữa lòng Hà Nội. Cuộc sống tưởng chừng như hoàn hảo. Nhưng không ai biết rằng trong lòng Nam, luôn có một nỗi lo sợ không thể nào tả nổi.

Dù công việc thành công, gia đình hạnh phúc, nhưng Nam cảm thấy mình dần xa rời vợ. Công việc quá bận rộn, những giờ phút bên vợ con ngày càng ít đi. Anh cứ mãi chìm đắm trong những dòng mã, những cuộc họp, những dự án chưa bao giờ kết thúc. Mỗi khi về nhà, Lan không còn nhìn thấy ánh mắt ấm áp như xưa, mà thay vào đó là một gương mặt mệt mỏi, xa cách.

Một buổi tối, khi Nam đang làm việc khuya trong phòng, Lan nhẹ nhàng bước vào, đôi mắt buồn bã.

"Em thấy anh đã thay đổi," Lan thì thầm, "Anh không còn là người đàn ông mà em đã yêu."

Nam nhìn vào đôi mắt của Lan, lòng anh như thắt lại. Anh biết, anh đã vô tình làm tổn thương người vợ mà anh yêu quý nhất. Anh mải mê với công việc mà bỏ quên gia đình. Dù có cố gắng biện minh cho mình bằng lý do công việc, Nam cũng không thể nào xóa đi nỗi cô đơn mà Lan phải chịu đựng suốt bao lâu nay.

Ngày qua ngày, tình yêu giữa họ dần phai nhạt. Lan không thể chịu đựng được sự cô đơn trong chính ngôi nhà của mình, nơi mà lẽ ra, tình yêu và sự gắn kết phải là nền tảng vững chãi. Một sáng mai, khi Nam thức dậy, anh nhận ra rằng Lan đã rời đi, không để lại một lời từ biệt.

Nam chìm trong nỗi buồn vô tận. Anh không biết mình đã làm gì sai, không hiểu sao mình lại đánh mất tình yêu lớn nhất đời mình. Trong những đêm dài, Nam ngồi một mình bên màn hình máy tính, mãi mãi tìm kiếm một giải pháp cho cuộc sống, nhưng không thể tìm thấy câu trả lời cho những điều anh đã đánh mất.

Dù vậy, cuộc sống vẫn không chờ đợi ai. Nam dần hiểu rằng không có mã lệnh nào có thể sửa chữa được trái tim. Anh quay lại với công việc, nhưng mỗi lần nhìn thấy một gia đình hạnh phúc, hay là những khoảnh khắc ấm áp bên bạn bè, anh lại cảm thấy một khoảng trống không thể lấp đầy. Nam đã học được một bài học đắt giá: trong cuộc sống, không thể chỉ mãi đắm chìm trong công việc, mà cần phải biết trân trọng những gì thật sự quan trọng.

Câu chuyện của Nam, dù mang đậm bi kịch, lại là một lời nhắc nhở sâu sắc rằng tình yêu và gia đình là thứ không thể lấy lại được một khi đã mất, dù cho có thể tìm thấy giải pháp cho mọi thứ trong công nghệ.
Không phải đâu, Nam không chăm code thế đâu, Nam nghiện xàm, toàn lên chửi nhau với bọn xammer suốt ngày, sáng chửi, tối chửi, trộm vía trưa tao chăm làm nên không đi chửi nhau, nên xa cách vợ, Lan giận nhưng sau con cu làm hoà, Lan đéo giận nữa, mà cổ vũ chồng nên làm gì đó có ích hơn, giờ đây Nam bớt sân si bọn xàm hơn và sống hạnh phúc với vợ hơn.

Mày sửa lại chuyện như này cho tao
 
Đm chúng mày đang nói cái lz gì ở đây vậy, nó còn quái đản hơn cả Nghĩa Khùng tâm điểm
 
Kể cho anh nghe câu chuyện hư cấu bác Hù mất ở paris đi e
 
Top