Một đêm mùa đông tại Tokyo, Linh, một phóng viên 27 tuổi, đang hoàn thành nốt bài viết cuối cùng trong một loạt phóng sự dài hơi về những thay đổi trong cộng đồng người Việt tại Nhật Bản. Mặc dù đã khuya, dòng người trên phố vẫn không thưa bớt. Cái lạnh của mùa đông len lỏi qua từng góc phố, nhưng Linh vẫn quyết định ghé vào một quán cà phê nhỏ trước khi về. Quán không đông, chỉ có vài ba người ngồi im lặng, mỗi người chìm vào suy nghĩ của riêng mình.
Linh ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ, nhìn những cơn gió lạnh quật mạnh vào mặt kính. Bất chợt, điện thoại của anh rung lên, thông báo một email mới. Nhìn vào, Linh thấy rằng người gửi không có tên, chỉ là một địa chỉ email lạ hoắc.
“Linh, bạn có nhớ về một nơi không phải Tokyo, không phải Việt Nam, nhưng chính nơi đó đã thay đổi bạn mãi mãi? Có lẽ đã đến lúc bạn biết về quá khứ của mình.”
Linh đọc đi đọc lại dòng chữ đó. Nó không chỉ khiến anh tò mò mà còn làm anh cảm thấy một nỗi bồn chồn khó tả. Là ai gửi thông điệp này? Tại sao lại biết tên anh, lại biết anh từng có một mối liên hệ với một nơi nào đó, nhưng là nơi nào?
Những ngày sau, những email kỳ lạ liên tục được gửi đến. Mỗi lần đọc một email, Linh lại cảm thấy mình đang bước gần hơn tới một sự thật mà anh không thể tưởng tượng ra. Những câu chữ mơ hồ, đầy ẩn ý, khiến anh không thể dứt ra khỏi suy nghĩ về chúng. Và rồi, trong một email, anh nhận được một bức ảnh.
Bức ảnh cũ, với chất lượng mờ nhòe, là một cảnh biển vắng lặng vào một chiều tối muộn. Trên bãi cát, một chiếc thuyền gỗ mòn cũ. Không gian trong ảnh yên bình, có gì đó vô cùng quen thuộc với Linh, nhưng anh không thể nhớ ra mình đã từng ở đâu đó giống như thế này. Mặc dù vậy, một cảm giác lạ lùng, gần gũi, dường như anh đã từng ở đó, từng nhìn cảnh biển ấy, từng sống trong không gian ấy.
Đến lúc này, Linh nhận ra một điều kỳ lạ: những câu chuyện này không phải là những phóng sự bình thường mà anh viết, mà là những mảnh ký ức bị mất mà anh không thể nhớ nổi. Những email này như thể ai đó đang dẫn anh vào một thế giới khác—một thế giới anh đã quên.
Cuối cùng, trong email cuối cùng, một dòng chữ hiện lên:
“Khi bạn đọc xong dòng này, bạn sẽ không thể quay lại như trước nữa. Bạn sẽ hiểu vì sao.”
Linh mở tấm ảnh cuối cùng—một bức ảnh rõ nét hơn, là hình ảnh của một người đàn ông đứng trên bãi biển, chiếc thuyền gỗ đã được thay thế bằng một chiếc thuyền mới, nhưng bóng dáng người đàn ông lại chẳng hề lạ lẫm. Đó chính là anh—Linh, chỉ là một phiên bản khác, ở một nơi khác, vào một thời điểm khác.
Linh ngồi lặng đi, lòng đầy rối bời. Tất cả những ký ức mờ nhạt từ quá khứ, tất cả những thứ anh nghĩ là mình đã quên, lại hiện về, chỉ để khiến anh nhận ra một điều: những gì anh đang sống, những gì anh đang viết, có thể chỉ là những mảnh ghép của một câu chuyện lớn hơn—một câu chuyện mà chính anh cũng không thể hiểu nổi.