Túm cái váy mấy nay huấn luyện 2 con này cũng khá. Các nội dung thì mình nghĩ ra, h giao nó viết thôi.
Tụi mày thẩm thử 1 đoạn xem sao.
Viết nó, giao hết cho 1 đứa là ko được, vì phải làm 1 lần 2 đứa. 2 con GPT với Grok như diễn viên đạt Oscar, nhưng mình là đạo diễn. Phải chỉ cho 2 tụi nó diễn nên hơi mệt vì mỗi đứa 1 tính cách, 1 chính sách khác nhau.
Bắt tụi nó đọc truyện xxx hết, văn phong viết như vậy, viết như kia, bla bla
Linh – 24 tuổi, cao mét năm tám, nặng 43 ký – là một nghịch lý sống động giữa sự duyên dáng đài các và cái bản năng khó lòng kìm giữ. Cô mảnh mai, trắng trẻo, cơ thể như thể được ai đó nặn ra từ sự kết hợp tỉ mỉ giữa tranh minh hoạ sách giải phẫu và trí tưởng tượng thiếu ngủ của đám đàn ông chưa có bồ. Ba vòng đâu ra đấy, mà cái gì “đâu ra đấy” mới thực sự nguy hiểm — đặc biệt là khi chủ nhân của nó lại biết rõ điều đó.
Người ta hay khen Linh “xinh xắn”, “ưa nhìn”, “dễ thương”, nhưng thứ hút người hơn cả là ánh mắt cô. Lúc nào cũng long lanh một cách vô lý, như thể đang che giấu một bí mật nào đó vừa thú vị vừa… đáng báo động. Mái tóc ngang lưng óng ả, đôi môi hay cười nhưng lại khiến người khác nghĩ đến những thứ không trong sáng, và cái giọng Sài Gòn pha chút Mỹ ngữ thỉnh thoảng lẫn “you know”, “I mean”, khiến hội đàn ông trong công ty dễ lạc giữa báo cáo doanh thu và… tưởng tượng doanh số tình trường.
Cô từng du học Mỹ hai năm, ngành tài chính bảo hiểm – một chuyên ngành nghe khô khan nhưng lại là công cụ hoàn hảo để Linh che đậy một bản năng rất ẩm ướt bên trong. 22 tuổi về nước, tiếng Anh như gió, thành tích học tập loại giỏi, chưa đến 2 năm đã leo đến chức trợ lý giám đốc ở một tập đoàn tài chính. Ai nhìn vào cũng bảo: “Con bé giỏi quá, chắc ngoan lắm!”. Ừ thì ngoan – nếu định nghĩa “ngoan” là biết cách giấu giếm phần hoang dã đúng chỗ, đúng lúc.
Tính cách Linh dễ mến, hài hước, nói chuyện có duyên, ai tiếp xúc cũng thấy nhẹ nhàng mà thân thiện. Nhưng nếu ai đó bước qua cái ranh giới “bạn bè” một chút, sẽ thấy Linh không đơn thuần chỉ là cô gái dịu dàng. Cô có cái nhìn rất thực dụng – và rất tự do – về tình dục. Với Linh, sex không phải sự thiêng liêng gì cả, mà là một dạng trải nghiệm – như người ta đi leo núi, nhảy bungee hay ăn sashimi cá nóc: nguy hiểm, hồi hộp, và nếu làm đúng kỹ thuật thì… rất đã.
Từ lớp 10 đã biết “trao thân”, Linh không phải kiểu người đợi “đêm tân hôn”. Du học ở Mỹ, cô quen Hải – một chàng kỹ sư Google tương lai, người duy nhất từng sống với Linh suốt hai năm trong căn hộ gần trường. Họ ăn chung, ngủ chung, khóc cười, làm tình, làm toán, làm cả những việc chẳng ai dạy trong sách giáo khoa. Rồi đến lúc cô về nước, Hải ở lại. Không có nước mắt, chỉ là cái ôm dài trong sân bay, kèm lời hứa “sẽ giữ liên lạc”, rồi cả hai cùng quên rất nhanh.
Trở về Sài Gòn, Linh không hề trở thành con người mới. Cô vẫn là chính mình – chỉ khác là biết che giấu khéo hơn. Đêm trong quán bar với một gã xa lạ. Buổi trưa vội vàng trong homestay Đà Lạt với chàng phượt thủ bụi đời. Một lần gặp Tinder, hai lần trải chiếu, ba lần... không nhớ nổi tên. Nhưng ai nhìn vào cũng chỉ thấy một “Linh ngoan” trong bộ vest công sở với váy ngắn ôm chặt bờ mông tròn, ánh mắt nghiêm túc sau cặp kính blue-light và câu hỏi ngọt ngào “Anh muốn em tư vấn điều gì?”.
Và rồi, Linh gặp Sơn. Qua Tinder – đúng kiểu Linh. Không yêu vì quá si mê, không phải vì khát khao lãng mạn, mà vì tò mò. Sơn khác những người trước. Anh trầm lặng, không quá giỏi giang, nhưng lại có một thứ Linh không định nghĩa được — có thể là sự thiếu kinh nghiệm trộn lẫn với nét chân thành. Một sự kết hợp nguy hiểm cho những cô gái thích kiểm soát.
Sáu tháng yêu nhau, Linh vẫn chưa kể Sơn nghe quá khứ của mình. Không phải vì xấu hổ — Linh chẳng hối hận chuyện gì cả — mà vì cô biết, nếu kể ra, chuyện tình này sẽ không đi tới đâu. Và có lẽ, cô cũng không muốn nó kết thúc. Chưa. Vì Linh, đôi khi, cũng muốn được yêu theo kiểu “bình thường”. Ít nhất là… thử xem có bình thường nổi không.
Sơn thường nhìn Linh như nhìn một bức tranh treo trong bảo tàng — đẹp đến ngộp thở, nhưng cũng xa cách như thể chỉ cần bước gần thêm một bước là sẽ bị chuông báo động hú vang và bị bảo vệ lôi cổ ra khỏi cuộc đời cô.
Anh vẫn thường tự hỏi, không biết mình là bạn trai hay là người giữ cửa. Gọi là "bạn trai" thì nghe oai thật, nhưng trong lòng Sơn biết rõ: vai của anh chỉ tạm thời. Giống như cái căn hộ chung cư 50 mét vuông ở lầu 13 quận 7 — đủ để ở, đủ để an tâm, nhưng không ai chọn làm nhà mơ ước cả đời.
Ngày trước, anh cũng từng “có số có má” trong làng bất động sản. Một chàng trai Vũng Tàu cao mét sáu lăm, nhẹ tênh 55 ký nhưng ăn mặc bảnh, chạy con xe 4 chỗ mới tậu, nói chuyện trơn tru như bôi dầu. Anh bán nhà đất như bán bánh mì — có tháng ký được ba, bốn cái hợp đồng, rút tiền mặt về đếm đến khô tay, nhưng cũng tiêu tiền mỏi tay. Cũng nhờ thời đó, anh mua được cái căn hộ này. Hai phòng ngủ. Một cho ngủ. Một cho chất đồ cũ và mộng tưởng tương lai.
Rồi thị trường Bất Động Sản sập.
Cùng lúc đó, Linh bước vào đời anh như một cơn gió thơm — không phải mùi nước hoa, mà là thứ mùi đàn bà pha chút Mỹ, chút tự do, chút bí hiểm khiến lòng anh vừa run vừa thèm. Họ quen nhau qua Tinder. Lúc đầu Sơn nghĩ chắc lại một em “câu like”, ai ngờ Linh lại trả lời tin nhắn rất thật. Một tháng sau thì dọn về ở chung. Tưởng là mơ.
Nhưng mơ nào kéo dài mãi?
Bất động sản lao dốc, tiền về nhỏ giọt như giọt mồ hôi anh lúc bước lên cân. Cân thì không hỏng — chỉ là số trên đó tăng vù vù. Từ 55kg lên 85kg trong vòng một năm. Mỡ phè ra như bánh tráng nhúng nước. Cái bụng không phải “bia” nữa mà là cả một nhà máy sản xuất.
Ngày trước, anh tự tin “chạy hai hiệp”, dẫu khiêm tốn với 12cm, nhưng ít ra vẫn làm Linh rên khẽ, cắn môi, ôm riết. Bây giờ, mỗi tuần một lần, đúng nghĩa “xong là nằm thở”, được hai phút, mà cảm giác như vừa bơi 200 mét trong bể bơi không có nước. Anh không nói, nhưng biết rõ mình bất tài. Và tệ hơn, anh biết Linh cũng biết — chỉ là cô không nỡ nói. Linh hay cười trừ: “Chắc anh mệt, do suy nghĩ nhiều quá đó mà…Em yêu anh nhiều”
Ừ, mệt. Nhưng mệt nhất là mệt cái đầu. Bởi trong đầu anh, Linh lúc nào cũng... đang với ai đó khác.
Không phải vì cô phản bội. Mà vì trong lòng anh — một phần muốn điều đó thật xảy ra. Một ý nghĩ bệnh hoạn, nhục nhã và đầy cám dỗ cứ bò quanh như con rắn: Ước gì một ngày nào đó, anh được thấy Linh trong vòng tay người khác. Mạnh mẽ. Cướp đoạt. Không thương xót.
Anh không dám nói với Linh. Không bao giờ dám. Vì sợ cô sẽ nhìn mình như một gã bệnh hoạn — mà thật ra, anh cũng chẳng biết mình có đang bệnh không.
Chỉ là, mỗi lần cô đi công tác — đặc biệt là những chuyến đi dài, với sếp, với đối tác — lòng anh lại nhộn nhạo như ruột cá. Nửa lo, nửa…
mong. Khi cô về, anh chẳng hỏi được gì, nhưng vẫn âm thầm chờ cơ hội. Lặng lẽ vào nhà vệ sinh, mở máy giặt, bốc nhẹ chiếc quần lót cô vừa thay, đưa lên gần mũi.
Không có gì cả.
Không mùi lạ. Không dấu vết. Không vết mờ nghi ngờ nào. Trắng tinh. Sạch như cái lòng tự trọng đang rạn nứt của anh. Mỗi lần như thế, anh thấy thất vọng — một cảm giác đáng sợ đến phát thẹn. Giống như đứa trẻ trốn mẹ mở hộp bánh, mong thấy socola mà chỉ thấy rau luộc.
Anh từng tưởng tượng cảnh Linh bị sếp đè xuống bàn làm việc. Không phải kiểu thô bạo cưỡng ép, mà là... cô tình nguyện. Cô cười, cô rên rỉ, cô gọi tên gã đó. Còn anh, ở đâu đó trong góc phòng, câm lặng và run rẩy, vừa đau đớn vừa… thỏa mãn.
Anh biết mình có vấn đề. Nhưng cũng biết — đó là thật.
Anh yêu Linh. Thật lòng. Nhưng tình yêu của anh — như chiếc chìa khóa mở ngược cánh cửa giam cầm. Càng yêu, anh càng muốn buông. Càng muốn giữ, anh càng muốn để Linh rơi vào vòng tay kẻ khác.
Và điều tệ nhất là gì? Linh không biết gì cả. Cô vẫn cười, vẫn ngồi lên đùi anh mỗi tối, vẫn gọi anh là "chồng béo của em", vẫn ôm anh ngủ, như thể anh là cả thế giới.
Nhưng Sơn biết. Mình không phải cả thế giới. Mình chỉ là… một trạm dừng.
Nam thì sao?
Nam không phải kiểu người đi đâu cũng để lại tiếng cười. Anh chỉ để lại cảm giác — đôi khi là nặng nề, đôi khi là kích thích, phần nhiều là khó quên. Người ta không bàn tán về Nam, nhưng mỗi lần đứng cạnh anh, họ luôn chỉnh lại tư thế. Nam không áp đặt, nhưng luôn khiến người khác tự giác.
Gã đàn ông cao một mét tám mươi lăm, cơ thể không dư thừa một gram mỡ nào, dáng đi chậm rãi và ánh mắt lúc nào cũng như đang đo đạc con người — như máy quét của sân bay, chỉ khác là Nam không tìm vũ khí, mà tìm điểm yếu.
Nam tin rằng sức mạnh không nằm ở cơ bắp. Nó nằm ở chỗ biết khi nào im lặng.
Bắt đầu từ vị trí thực tập, sau sáu năm, anh là giám đốc tài chính của một trong những tập đoàn bảo hiểm lớn nhất miền Nam. Người khác leo thang chức vụ bằng sự siêng năng, may mắn hoặc thủ đoạn. Nam thì dùng chiến lược. Anh luôn biết nói gì, vào lúc nào, với ai, và nhất là — khi nào nên rút lui để người khác tưởng rằng họ thắng.
Linh là một bài toán thú vị.
Nam nhìn cô từ lần đầu phỏng vấn nội bộ để chọn trợ lý. Một cô gái nhỏ nhắn, dáng mềm như dòng suối, nhưng mắt lại sáng như gương soi lòng người. Khác với những nữ nhân viên khác — hoặc quá đoan trang, hoặc quá dễ đoán — Linh có cái cách vừa khiến người ta muốn ôm, vừa khiến người ta muốn giữ khoảng cách.
Và chính điều đó khiến Nam muốn chiếm.
Không phải ngay lập tức. Anh không phải đứa con trai tuổi hai mươi thích phô trương “chiến tích”. Mà là kiểu đàn ông ba mươi — tính toán từng bước, chờ con mồi tự trườn đến bên chân.
Linh chưa chín. Nam biết điều đó. Cô vẫn đang thử mình trong những mối quan hệ nhạt nhoà, một nửa thật lòng, một nửa vờ vĩnh. Nhưng ánh mắt cô mỗi lần nói chuyện với Nam lại chứa một điều khác — khao khát được kiểm soát.
Nam có một studio tại nhà — một căn phòng được đầu tư chỉ để phục vụ nhiếp ảnh nude và đồ lót. Một thế giới song song mà đồng nghiệp ở công ty chẳng ai biết. Chỉ những người mẫu từng đến mới hiểu: không có chuyện “chụp rồi về”. Không một ai bước vào đó mà không bị Nam nhìn thấu.
Một số cô gái đến với Nam vì đam mê chụp ảnh, nhưng đa số đến vì Nam. Tất nhiên, không ai dám nói ra. Và Nam cũng chẳng cần họ nói. Sự im lặng của họ là bằng chứng đủ mạnh.
Với những người đàn ông khác, tình dục là phần thưởng sau khi cố gắng. Với Nam, đó là… hệ quả của sự kiểm soát. Không có sự “may mắn” nào khi một người phụ nữ ngoan ngoãn rên rỉ dưới tay anh. Đó là lập trình. Là thiết kế. Là sự chờ đợi chính xác đến từng ánh mắt, từng lời nói, từng khoảng lặng giữa hai người.
Linh chưa đến giai đoạn đó.
Cô vẫn còn yêu Sơn. Một gã đàn ông... hèn lành. Nam không khinh Sơn — ngược lại, Nam quan sát hắn với một sự thích thú lạnh lẽo. Bởi hắn yêu Linh đến mức muốn người khác có được cô. Một loại yêu thương méo mó — nhưng lại là mồi lửa lý tưởng.
Nam sẽ không đẩy. Anh sẽ đợi Linh nghiêng.
Chỉ một lần. Một lần lỡ nhịp, một lần yếu lòng. Và lúc đó, cô sẽ trượt thẳng vào quỹ đạo của anh — như tất cả những người đàn bà từng nghĩ rằng mình có thể cưỡng lại Nam.
Và nếu chuyện đó xảy ra? Không cần phải rút lui.
Nam không bao giờ mất kiểm soát. Bởi anh là người lập trình cảm xúc, không phải là người bị cuốn theo.
Tụi mày thẩm thử 1 đoạn xem sao.
Viết nó, giao hết cho 1 đứa là ko được, vì phải làm 1 lần 2 đứa. 2 con GPT với Grok như diễn viên đạt Oscar, nhưng mình là đạo diễn. Phải chỉ cho 2 tụi nó diễn nên hơi mệt vì mỗi đứa 1 tính cách, 1 chính sách khác nhau.
Bắt tụi nó đọc truyện xxx hết, văn phong viết như vậy, viết như kia, bla bla
Linh – 24 tuổi, cao mét năm tám, nặng 43 ký – là một nghịch lý sống động giữa sự duyên dáng đài các và cái bản năng khó lòng kìm giữ. Cô mảnh mai, trắng trẻo, cơ thể như thể được ai đó nặn ra từ sự kết hợp tỉ mỉ giữa tranh minh hoạ sách giải phẫu và trí tưởng tượng thiếu ngủ của đám đàn ông chưa có bồ. Ba vòng đâu ra đấy, mà cái gì “đâu ra đấy” mới thực sự nguy hiểm — đặc biệt là khi chủ nhân của nó lại biết rõ điều đó.
Người ta hay khen Linh “xinh xắn”, “ưa nhìn”, “dễ thương”, nhưng thứ hút người hơn cả là ánh mắt cô. Lúc nào cũng long lanh một cách vô lý, như thể đang che giấu một bí mật nào đó vừa thú vị vừa… đáng báo động. Mái tóc ngang lưng óng ả, đôi môi hay cười nhưng lại khiến người khác nghĩ đến những thứ không trong sáng, và cái giọng Sài Gòn pha chút Mỹ ngữ thỉnh thoảng lẫn “you know”, “I mean”, khiến hội đàn ông trong công ty dễ lạc giữa báo cáo doanh thu và… tưởng tượng doanh số tình trường.
Cô từng du học Mỹ hai năm, ngành tài chính bảo hiểm – một chuyên ngành nghe khô khan nhưng lại là công cụ hoàn hảo để Linh che đậy một bản năng rất ẩm ướt bên trong. 22 tuổi về nước, tiếng Anh như gió, thành tích học tập loại giỏi, chưa đến 2 năm đã leo đến chức trợ lý giám đốc ở một tập đoàn tài chính. Ai nhìn vào cũng bảo: “Con bé giỏi quá, chắc ngoan lắm!”. Ừ thì ngoan – nếu định nghĩa “ngoan” là biết cách giấu giếm phần hoang dã đúng chỗ, đúng lúc.
Tính cách Linh dễ mến, hài hước, nói chuyện có duyên, ai tiếp xúc cũng thấy nhẹ nhàng mà thân thiện. Nhưng nếu ai đó bước qua cái ranh giới “bạn bè” một chút, sẽ thấy Linh không đơn thuần chỉ là cô gái dịu dàng. Cô có cái nhìn rất thực dụng – và rất tự do – về tình dục. Với Linh, sex không phải sự thiêng liêng gì cả, mà là một dạng trải nghiệm – như người ta đi leo núi, nhảy bungee hay ăn sashimi cá nóc: nguy hiểm, hồi hộp, và nếu làm đúng kỹ thuật thì… rất đã.
Từ lớp 10 đã biết “trao thân”, Linh không phải kiểu người đợi “đêm tân hôn”. Du học ở Mỹ, cô quen Hải – một chàng kỹ sư Google tương lai, người duy nhất từng sống với Linh suốt hai năm trong căn hộ gần trường. Họ ăn chung, ngủ chung, khóc cười, làm tình, làm toán, làm cả những việc chẳng ai dạy trong sách giáo khoa. Rồi đến lúc cô về nước, Hải ở lại. Không có nước mắt, chỉ là cái ôm dài trong sân bay, kèm lời hứa “sẽ giữ liên lạc”, rồi cả hai cùng quên rất nhanh.
Trở về Sài Gòn, Linh không hề trở thành con người mới. Cô vẫn là chính mình – chỉ khác là biết che giấu khéo hơn. Đêm trong quán bar với một gã xa lạ. Buổi trưa vội vàng trong homestay Đà Lạt với chàng phượt thủ bụi đời. Một lần gặp Tinder, hai lần trải chiếu, ba lần... không nhớ nổi tên. Nhưng ai nhìn vào cũng chỉ thấy một “Linh ngoan” trong bộ vest công sở với váy ngắn ôm chặt bờ mông tròn, ánh mắt nghiêm túc sau cặp kính blue-light và câu hỏi ngọt ngào “Anh muốn em tư vấn điều gì?”.
Và rồi, Linh gặp Sơn. Qua Tinder – đúng kiểu Linh. Không yêu vì quá si mê, không phải vì khát khao lãng mạn, mà vì tò mò. Sơn khác những người trước. Anh trầm lặng, không quá giỏi giang, nhưng lại có một thứ Linh không định nghĩa được — có thể là sự thiếu kinh nghiệm trộn lẫn với nét chân thành. Một sự kết hợp nguy hiểm cho những cô gái thích kiểm soát.
Sáu tháng yêu nhau, Linh vẫn chưa kể Sơn nghe quá khứ của mình. Không phải vì xấu hổ — Linh chẳng hối hận chuyện gì cả — mà vì cô biết, nếu kể ra, chuyện tình này sẽ không đi tới đâu. Và có lẽ, cô cũng không muốn nó kết thúc. Chưa. Vì Linh, đôi khi, cũng muốn được yêu theo kiểu “bình thường”. Ít nhất là… thử xem có bình thường nổi không.
Sơn thường nhìn Linh như nhìn một bức tranh treo trong bảo tàng — đẹp đến ngộp thở, nhưng cũng xa cách như thể chỉ cần bước gần thêm một bước là sẽ bị chuông báo động hú vang và bị bảo vệ lôi cổ ra khỏi cuộc đời cô.
Anh vẫn thường tự hỏi, không biết mình là bạn trai hay là người giữ cửa. Gọi là "bạn trai" thì nghe oai thật, nhưng trong lòng Sơn biết rõ: vai của anh chỉ tạm thời. Giống như cái căn hộ chung cư 50 mét vuông ở lầu 13 quận 7 — đủ để ở, đủ để an tâm, nhưng không ai chọn làm nhà mơ ước cả đời.
Ngày trước, anh cũng từng “có số có má” trong làng bất động sản. Một chàng trai Vũng Tàu cao mét sáu lăm, nhẹ tênh 55 ký nhưng ăn mặc bảnh, chạy con xe 4 chỗ mới tậu, nói chuyện trơn tru như bôi dầu. Anh bán nhà đất như bán bánh mì — có tháng ký được ba, bốn cái hợp đồng, rút tiền mặt về đếm đến khô tay, nhưng cũng tiêu tiền mỏi tay. Cũng nhờ thời đó, anh mua được cái căn hộ này. Hai phòng ngủ. Một cho ngủ. Một cho chất đồ cũ và mộng tưởng tương lai.
Rồi thị trường Bất Động Sản sập.
Cùng lúc đó, Linh bước vào đời anh như một cơn gió thơm — không phải mùi nước hoa, mà là thứ mùi đàn bà pha chút Mỹ, chút tự do, chút bí hiểm khiến lòng anh vừa run vừa thèm. Họ quen nhau qua Tinder. Lúc đầu Sơn nghĩ chắc lại một em “câu like”, ai ngờ Linh lại trả lời tin nhắn rất thật. Một tháng sau thì dọn về ở chung. Tưởng là mơ.
Nhưng mơ nào kéo dài mãi?
Bất động sản lao dốc, tiền về nhỏ giọt như giọt mồ hôi anh lúc bước lên cân. Cân thì không hỏng — chỉ là số trên đó tăng vù vù. Từ 55kg lên 85kg trong vòng một năm. Mỡ phè ra như bánh tráng nhúng nước. Cái bụng không phải “bia” nữa mà là cả một nhà máy sản xuất.
Ngày trước, anh tự tin “chạy hai hiệp”, dẫu khiêm tốn với 12cm, nhưng ít ra vẫn làm Linh rên khẽ, cắn môi, ôm riết. Bây giờ, mỗi tuần một lần, đúng nghĩa “xong là nằm thở”, được hai phút, mà cảm giác như vừa bơi 200 mét trong bể bơi không có nước. Anh không nói, nhưng biết rõ mình bất tài. Và tệ hơn, anh biết Linh cũng biết — chỉ là cô không nỡ nói. Linh hay cười trừ: “Chắc anh mệt, do suy nghĩ nhiều quá đó mà…Em yêu anh nhiều”
Ừ, mệt. Nhưng mệt nhất là mệt cái đầu. Bởi trong đầu anh, Linh lúc nào cũng... đang với ai đó khác.
Không phải vì cô phản bội. Mà vì trong lòng anh — một phần muốn điều đó thật xảy ra. Một ý nghĩ bệnh hoạn, nhục nhã và đầy cám dỗ cứ bò quanh như con rắn: Ước gì một ngày nào đó, anh được thấy Linh trong vòng tay người khác. Mạnh mẽ. Cướp đoạt. Không thương xót.
Anh không dám nói với Linh. Không bao giờ dám. Vì sợ cô sẽ nhìn mình như một gã bệnh hoạn — mà thật ra, anh cũng chẳng biết mình có đang bệnh không.
Chỉ là, mỗi lần cô đi công tác — đặc biệt là những chuyến đi dài, với sếp, với đối tác — lòng anh lại nhộn nhạo như ruột cá. Nửa lo, nửa…
mong. Khi cô về, anh chẳng hỏi được gì, nhưng vẫn âm thầm chờ cơ hội. Lặng lẽ vào nhà vệ sinh, mở máy giặt, bốc nhẹ chiếc quần lót cô vừa thay, đưa lên gần mũi.
Không có gì cả.
Không mùi lạ. Không dấu vết. Không vết mờ nghi ngờ nào. Trắng tinh. Sạch như cái lòng tự trọng đang rạn nứt của anh. Mỗi lần như thế, anh thấy thất vọng — một cảm giác đáng sợ đến phát thẹn. Giống như đứa trẻ trốn mẹ mở hộp bánh, mong thấy socola mà chỉ thấy rau luộc.
Anh từng tưởng tượng cảnh Linh bị sếp đè xuống bàn làm việc. Không phải kiểu thô bạo cưỡng ép, mà là... cô tình nguyện. Cô cười, cô rên rỉ, cô gọi tên gã đó. Còn anh, ở đâu đó trong góc phòng, câm lặng và run rẩy, vừa đau đớn vừa… thỏa mãn.
Anh biết mình có vấn đề. Nhưng cũng biết — đó là thật.
Anh yêu Linh. Thật lòng. Nhưng tình yêu của anh — như chiếc chìa khóa mở ngược cánh cửa giam cầm. Càng yêu, anh càng muốn buông. Càng muốn giữ, anh càng muốn để Linh rơi vào vòng tay kẻ khác.
Và điều tệ nhất là gì? Linh không biết gì cả. Cô vẫn cười, vẫn ngồi lên đùi anh mỗi tối, vẫn gọi anh là "chồng béo của em", vẫn ôm anh ngủ, như thể anh là cả thế giới.
Nhưng Sơn biết. Mình không phải cả thế giới. Mình chỉ là… một trạm dừng.
Nam thì sao?
Nam không phải kiểu người đi đâu cũng để lại tiếng cười. Anh chỉ để lại cảm giác — đôi khi là nặng nề, đôi khi là kích thích, phần nhiều là khó quên. Người ta không bàn tán về Nam, nhưng mỗi lần đứng cạnh anh, họ luôn chỉnh lại tư thế. Nam không áp đặt, nhưng luôn khiến người khác tự giác.
Gã đàn ông cao một mét tám mươi lăm, cơ thể không dư thừa một gram mỡ nào, dáng đi chậm rãi và ánh mắt lúc nào cũng như đang đo đạc con người — như máy quét của sân bay, chỉ khác là Nam không tìm vũ khí, mà tìm điểm yếu.
Nam tin rằng sức mạnh không nằm ở cơ bắp. Nó nằm ở chỗ biết khi nào im lặng.
Bắt đầu từ vị trí thực tập, sau sáu năm, anh là giám đốc tài chính của một trong những tập đoàn bảo hiểm lớn nhất miền Nam. Người khác leo thang chức vụ bằng sự siêng năng, may mắn hoặc thủ đoạn. Nam thì dùng chiến lược. Anh luôn biết nói gì, vào lúc nào, với ai, và nhất là — khi nào nên rút lui để người khác tưởng rằng họ thắng.
Linh là một bài toán thú vị.
Nam nhìn cô từ lần đầu phỏng vấn nội bộ để chọn trợ lý. Một cô gái nhỏ nhắn, dáng mềm như dòng suối, nhưng mắt lại sáng như gương soi lòng người. Khác với những nữ nhân viên khác — hoặc quá đoan trang, hoặc quá dễ đoán — Linh có cái cách vừa khiến người ta muốn ôm, vừa khiến người ta muốn giữ khoảng cách.
Và chính điều đó khiến Nam muốn chiếm.
Không phải ngay lập tức. Anh không phải đứa con trai tuổi hai mươi thích phô trương “chiến tích”. Mà là kiểu đàn ông ba mươi — tính toán từng bước, chờ con mồi tự trườn đến bên chân.
Linh chưa chín. Nam biết điều đó. Cô vẫn đang thử mình trong những mối quan hệ nhạt nhoà, một nửa thật lòng, một nửa vờ vĩnh. Nhưng ánh mắt cô mỗi lần nói chuyện với Nam lại chứa một điều khác — khao khát được kiểm soát.
Nam có một studio tại nhà — một căn phòng được đầu tư chỉ để phục vụ nhiếp ảnh nude và đồ lót. Một thế giới song song mà đồng nghiệp ở công ty chẳng ai biết. Chỉ những người mẫu từng đến mới hiểu: không có chuyện “chụp rồi về”. Không một ai bước vào đó mà không bị Nam nhìn thấu.
Một số cô gái đến với Nam vì đam mê chụp ảnh, nhưng đa số đến vì Nam. Tất nhiên, không ai dám nói ra. Và Nam cũng chẳng cần họ nói. Sự im lặng của họ là bằng chứng đủ mạnh.
Với những người đàn ông khác, tình dục là phần thưởng sau khi cố gắng. Với Nam, đó là… hệ quả của sự kiểm soát. Không có sự “may mắn” nào khi một người phụ nữ ngoan ngoãn rên rỉ dưới tay anh. Đó là lập trình. Là thiết kế. Là sự chờ đợi chính xác đến từng ánh mắt, từng lời nói, từng khoảng lặng giữa hai người.
Linh chưa đến giai đoạn đó.
Cô vẫn còn yêu Sơn. Một gã đàn ông... hèn lành. Nam không khinh Sơn — ngược lại, Nam quan sát hắn với một sự thích thú lạnh lẽo. Bởi hắn yêu Linh đến mức muốn người khác có được cô. Một loại yêu thương méo mó — nhưng lại là mồi lửa lý tưởng.
Nam sẽ không đẩy. Anh sẽ đợi Linh nghiêng.
Chỉ một lần. Một lần lỡ nhịp, một lần yếu lòng. Và lúc đó, cô sẽ trượt thẳng vào quỹ đạo của anh — như tất cả những người đàn bà từng nghĩ rằng mình có thể cưỡng lại Nam.
Và nếu chuyện đó xảy ra? Không cần phải rút lui.
Nam không bao giờ mất kiểm soát. Bởi anh là người lập trình cảm xúc, không phải là người bị cuốn theo.