Thằng nào hay tự hào dân tộc vào đọc và phản biện đi này

Thằng nào tự hào vì là dân vẹm tao khẳng định luôn thằng đó là thằng rẻ rách. Vì chỉ có 2 thể loại thôi.
1 là ếch ngồi đáy giếng, rẻ rách đéo đc đi nước ngoài bao giờ nên đéo biết cái quốc tịch vẹm nó nhục nhã như nào.
2 là bọn cu li xkld, coi xóc lọ ngạo nghễ là liều thuốc chữa lành cho tâm hồn bị tổn thương của tụi nó, vì sang nhật, hàn, đài làm culi bị khinh đéo bằng chó =))
 
Thằng nào tự hào vì là dân vẹm tao khẳng định luôn thằng đó là thằng rẻ rách. Vì chỉ có 2 thể loại thôi.
1 là ếch ngồi đáy giếng, rẻ rách đéo đc đi nước ngoài bao giờ nên đéo biết cái quốc tịch vẹm nó nhục nhã như nào.
2 là bọn cu li xkld, coi xóc lọ ngạo nghễ là liều thuốc chữa lành cho tâm hồn bị tổn thương của tụi nó, vì sang nhật, hàn, đài làm culi bị khinh đéo bằng chó =))
Nói ngắn gọn là
Ngu
Ok chưa
Xứ lừa toàn súc vật
Tự hào cái máu Lồn
 
Tao đi nước ngoài thấy dân nó tự hào vì quốc gia xây được công trình hùng vĩ, làm được sản phẩm ngon nghẻ, sỡ hữu công nghệ tinh vi, còn nước nào đéo được như thế thì dân nó im chứ đéo tự hào cặc gì
Chỉ có xứ Vẹm cứt đái chuyên culi mà mở miệng ra là tự hào “người Vẹm”, đéo hiểu, cái xứ Vẹm chắc mỗi tuyên láo là hoạt động hiệu quả nhất
Mày nói thôi đã thấy thèm, thẳn nào trên đời có cá gỗ cá ngựa để ước ao nhưng đếu bao giờ thành hiện thực.
 
495571242_10238396811276384_6692386183756316747_n.jpg
Đã ngu còn thích đánh đu với đời.
Lịch sử cơ bản cũng ko biết. Chứ thằng nào vô góp ý, là thành 3 sọc ngay
 
Cái chữ "tự hào" chính cái thằng viết bài nó cũng đang mơ hồ về khái niệm. Không nguyên tắc nào bảo không cho phép người khác không được phép tự hào về "một điều gì đó" không thuộc về hoặc không do tự người đó tạo hay làm ra cả... Và nữa loại bố mà bảo "xấu hổ khi con làm hại xã hội..." đấy là loại đạo lí vớ vẩn không đủ trình độ để múa chữ và nói lí trước thiên hạ bởi "thế nào làm hại xã hội"... nói như nó nếu con nó là Trần Huỳnh Duy Thức chắc nó sẽ xấu hổ, nhưng nếu con nó mà được cụ râu bạc thì nó lại tự hào trong khi nó không biết rằng cụ râu bạc để tới lúc làm nó tự hào thì có lẽ không biết bao lần vào tù...

Về cơ bản chữ "tự hào" chỉ nên "tự hào" về "một điều gì đó" khi "một điều gì đó" là một thứ mà thực sự hiếm có khó tìm trong một không gian xã hội nào đó... nôm na người Trung Quốc có thể tự hào với thế giới về vạn lý trường thành hoặc tạo ra giấy... Việc thắng 1 trận bóng đá cũng có thể là một sự "tự hào", và việc lao ra đường ăn mừng, hò hét "tự hào quá Đông Lào ơi" cũng là một điều bình thường bởi đối với xã hội loài khỉ thì thắng 1 trận bóng đó có thể là một sự "tự hào" (tao không chắc vì chưa biết có nghiên cứu đảm bảo nào điều đó)... Còn đối với loài người tự hào vì thằng 1 trận bóng đá làng nhàng thì cách chức, lột mũ, xem xét trách nhiệm hình sự... bọn nhân viên viện tâm thần vì làm việc thiếu trách nhiệm và lương tâm khi để sổng hơi nhiều bệnh nhân ra ngoài xã hội...

Nói chung bài viết như lờ.
 
Nhiều chữ quá đéo buồn đọc, nhưng tao vẫn tự hào là người Việt Nam, có đất nước, có nhà để về, có gia đình để yêu thương. Đéo như cái lũ đu càng phản động, tự hào vì cha ông phản bội đất nước à? Hay tự hào là kẻ thua cuộc phải bỏ chạy tha hương?? Tự hào thế đéo nào đc, xấu hổ bỏ tổ bỏ tông nhục nhã ê hề. Chỉ biết từ xa truyền bá tư tưởng phản động mong 1 ngày nào đó "pục cuốc" thành công :)) Tham nhũng thì nước đéo nào chả có tham nhũng, từ Mỹ đế đền Nhật Bản, Hàn Quốc, muốn đất nước đi lên thì học thật giỏi vào rồi đi xây dựng đất nước, chống tham nhũng...toàn mấy thằng học thì như con bò thất bại từ công việc đến tình cảm rồi đổ lỗi cho chế độ :))
đúng rồi, dí cho 3/ phản động lưu vong thì đéo cần phải cãi nhau với ai cả hê hê
 
Cái chữ "tự hào" chính cái thằng viết bài nó cũng đang mơ hồ về khái niệm. Không nguyên tắc nào bảo không cho phép người khác không được phép tự hào về "một điều gì đó" không thuộc về hoặc không do tự người đó tạo hay làm ra cả... Và nữa loại bố mà bảo "xấu hổ khi con làm hại xã hội..." đấy là loại đạo lí vớ vẩn không đủ trình độ để múa chữ và nói lí trước thiên hạ bởi "thế nào làm hại xã hội"... nói như nó nếu con nó là Trần Huỳnh Duy Thức chắc nó sẽ xấu hổ, nhưng nếu con nó mà được cụ râu bạc thì nó lại tự hào trong khi nó không biết rằng cụ râu bạc để tới lúc làm nó tự hào thì có lẽ không biết bao lần vào tù...

Về cơ bản chữ "tự hào" chỉ nên "tự hào" về "một điều gì đó" khi "một điều gì đó" là một thứ mà thực sự hiếm có khó tìm trong một không gian xã hội nào đó... nôm na người Trung Quốc có thể tự hào với thế giới về vạn lý trường thành hoặc tạo ra giấy... Việc thắng 1 trận bóng đá cũng có thể là một sự "tự hào", và việc lao ra đường ăn mừng, hò hét "tự hào quá Đông Lào ơi" cũng là một điều bình thường bởi đối với xã hội loài khỉ thì thắng 1 trận bóng đó có thể là một sự "tự hào" (tao không chắc vì chưa biết có nghiên cứu đảm bảo nào điều đó)... Còn đối với loài người tự hào vì thằng 1 trận bóng đá làng nhàng thì cách chức, lột mũ, xem xét trách nhiệm hình sự... bọn nhân viên viện tâm thần vì làm việc thiếu trách nhiệm và lương tâm khi để sổng hơi nhiều bệnh nhân ra ngoài xã hội...

Nói chung bài viết như lờ.
Bài viết của chủ thớt đúng rồi mày.

Có mày ko phân biệt được giữa ngưỡng mộ và tự hào thì có.

Hỏi con AI điểm khác biệt là ra liền, mày đéo có thành tựu cá nhân tự dưng lại đi tự hào?

yRB0OT.png
 
Nhiều chữ quá đéo buồn đọc, nhưng tao vẫn tự hào là người Việt Nam, có đất nước, có nhà để về, có gia đình để yêu thương. Đéo như cái lũ đu càng phản động, tự hào vì cha ông phản bội đất nước à? Hay tự hào là kẻ thua cuộc phải bỏ chạy tha hương?? Tự hào thế đéo nào đc, xấu hổ bỏ tổ bỏ tông nhục nhã ê hề. Chỉ biết từ xa truyền bá tư tưởng phản động mong 1 ngày nào đó "pục cuốc" thành công :)) Tham nhũng thì nước đéo nào chả có tham nhũng, từ Mỹ đế đền Nhật Bản, Hàn Quốc, muốn đất nước đi lên thì học thật giỏi vào rồi đi xây dựng đất nước, chống tham nhũng...toàn mấy thằng học thì như con bò thất bại từ công việc đến tình cảm rồi đổ lỗi cho chế độ :))
lý luận rất là ngu đần, chỉ cần bẻ lại 1-2 câu là lý luận của mày vứt sọt rác
 
Bài viết của chủ thớt đúng rồi mày.

Có mày ko phân biệt được giữa ngưỡng mộ và tự hào thì có.

Hỏi con AI điểm khác biệt là ra liền, mày đéo có thành tựu cá nhân tự dưng lại đi tự hào?

yRB0OT.png
M định nghĩa vầy thì nó vẫn bẻ được

"gắn với cái tôi hoặc những gì thuộc về mình"

Tao lướt FB thấy chúng nó hay bảo: Việt Nam của tôi, Hà Nội của tôi : ))
 
M định nghĩa vầy thì nó vẫn bẻ được

"gắn với cái tôi hoặc những gì thuộc về mình"

Tao lướt FB thấy chúng nó hay bảo: Việt Nam của tôi, Hà Nội của tôi : ))
Cái này gọi là thấy sang bắt quàng làm họ rồi.

Tao thấy chỉ có xứ này là suốt ngày tự hào ké thành quả của thằng khác.
 
M định nghĩa vầy thì nó vẫn bẻ được

"gắn với cái tôi hoặc những gì thuộc về mình"

Tao lướt FB thấy chúng nó hay bảo: Việt Nam của tôi, Hà Nội của tôi : ))

Chày cối đến thế là cùng, cái đéo gì của chúng nó... Tao mà có VN có HN thì tao bán lâu rồi. rất tiếc tao ko thể bán cái mình ko sở hữu. Nhưng chửi đảng mấy câu chúng nó lại bảo tao là thằng phản động, bán nước... con mei nó nữa
 
Chày cối đến thế là cùng, cái đéo gì của chúng nó... Tao mà có VN có HN thì tao bán lâu rồi. rất tiếc tao ko thể bán cái mình ko sở hữu. Nhưng chửi đảng mấy câu chúng nó lại bảo tao là tahừng phản động, bán nước... con mei nó nữa
tụi bò đỏ còn đánh tráo yêu đảng với yêu nước vô là 1 trong khi 2 cái đấy bản chất khác nhau hoàn toàn.
 
Nhiều chữ quá đéo buồn đọc, nhưng tao vẫn tự hào là người Việt Nam, có đất nước, có nhà để về, có gia đình để yêu thương. Đéo như cái lũ đu càng phản động, tự hào vì cha ông phản bội đất nước à? Hay tự hào là kẻ thua cuộc phải bỏ chạy tha hương?? Tự hào thế đéo nào đc, xấu hổ bỏ tổ bỏ tông nhục nhã ê hề. Chỉ biết từ xa truyền bá tư tưởng phản động mong 1 ngày nào đó "pục cuốc" thành công :)) Tham nhũng thì nước đéo nào chả có tham nhũng, từ Mỹ đế đền Nhật Bản, Hàn Quốc, muốn đất nước đi lên thì học thật giỏi vào rồi đi xây dựng đất nước, chống tham nhũng...toàn mấy thằng học thì như con bò thất bại từ công việc đến tình cảm rồi đổ lỗi cho chế độ :))
Mày thật sự lại chẳng hiểu con mẹ gì cả .
Chẳng có thằng lồn nào nói tiếng Việt mà ko yêu đất nước mình .
Yêu đất nước nhưng đéo yêu Đảng của những thằng ngu cầm súng , tham , bất tài đang lãnh đạo đất nước mà chúng nó yêu mến .
Đất nước nào cũng có tham nhũng là đúng - Rồi mày tự hỏi mày và dân mấy nước đấy xem mọi người có thích hay yêu cái Đảng có những thằng lồn tham nhũng đấy ko ?
Mọi người đều lao động , đóng góp và xây dựng đất nước theo cách riêng của mình còn địt mẹ học với thành công mà thay đổi được tham nhũng và chế độ ở đất nước VN này thì Ngô Bảo Châu đã đéo phải đi ra nước ngoài làm việc . Nhai văn mẫu ít thôi :confuse:
 
Con AI còn khen bài này viết hay nữa, chả bù cho mấy bài trên QĐND đám bò đỏ suốt ngày khen hay mà tao vứt cho con AI nó chỉ ra 1 đống lỗi ngụy biện.
---------------------------------------------------------

Bài viết này là một tuyên ngôn cá nhân mang tính phản tư triết học và xã hội mạnh mẽ, đặt ra một vấn đề căn cốt về khái niệm “tự hào” – vốn được coi là tích cực trong đời sống cộng đồng – để giải cấu trúc và định vị lại nó dưới góc nhìn của sự trưởng thành cá nhân. Dưới đây là phân tích sâu theo các lớp nội dung, triết lý và ảnh hưởng xã hội:

1. Mấu chốt của lập luận: Phân biệt "tự hào" chính đáng và "tự hào ký sinh"

Tác giả cho rằng:

Tự hào là một cảm xúc gắn liền với nỗ lực cá nhân. Nếu không đóng góp gì, thì không có lý do gì để được tự hào.

Ngược lại, khi ai đó "ăn ké" thành tựu của người khác (cha mẹ, dân tộc, quê hương, tổ chức...) mà không có đóng góp thật sự, thì đó là một loại tự hào rẻ rúng, trống rỗng, phản ánh sự bất lực nội tâm và nghèo nàn bản lĩnh cá nhân.

> Tư tưởng cốt lõi: Chỉ nên tự hào về cái mình làm ra – không phải cái mình thừa hưởng.

Đây là một lời nhắc tỉnh táo giữa thời đại mà cảm xúc tập thể bị thổi phồng – từ thể thao, chính trị đến văn hóa, khiến nhiều người lẫn lộn giữa sự kính trọng, ngưỡng mộ và tự hào, hoặc thay thế hành động bằng cảm xúc hô hào.

2. Dạy con từ việc nhỏ – hướng đến tư duy nhân bản tự lực

Điểm độc đáo trong bài là cách tác giả chuyển tải tư tưởng triết lý lớn lao thông qua việc giáo dục con cái, từ việc “con tự hào về bố” đến một hệ logic mở rộng: nếu con không làm nên điều đó, con không nên nhận lấy cảm giác hãnh diện về nó.

Tác giả hướng con đến việc:

Trân trọng (kính trọng, ngưỡng mộ) – nhưng không chiếm hữu hay “kê khai cảm xúc” như một phần chiến tích.

Làm chủ cuộc sống của mình để xây dựng giá trị bản thân, chứ không bám víu vào hào quang người khác.

> Đây là một cách giáo dục hiện đại, có ý thức tách rời bản ngã khỏi những ảo tưởng tập thể, giúp trẻ hình thành năng lực độc lập và tránh lối sống dựa dẫm.

3. Phê phán hiện tượng “tự hào tập thể phi lý” – và phân tầng của sự tự hào. Tác giả liệt kê một chuỗi các cấp độ “tự hào ký sinh”:

Tự hào về cha mẹ
Tự hào về họ hàng
Tự hào về làng xã
Tự hào về dân tộc
Tự hào về chủng tộc, khu vực (châu lục)
Tự hào là “công dân trái đất”

> Kết luận chua chát: Càng không có gì để tự hào về chính mình, con người càng phải bấu víu vào các tầng nấc cộng đồng rộng hơn để che lấp sự trống rỗng nội tâm.

Đây là một quan sát sâu sắc về tâm lý xã hội đám đông – những người bị thiếu hụt giá trị cá nhân, nên phải gắn cảm xúc cá nhân vào chiến công tập thể, dù không có đóng góp thực tế nào.

4. Trích dẫn triết gia Đức – mở rộng luận điểm ra bình diện quốc tế

Câu nói được trích:

> “Một trong những niềm tự hào rẻ rúng nhất là niềm tự hào dân tộc.”

Nhiều khả năng đây là lời của Schopenhauer hoặc Nietzsche – những người có quan điểm phê phán gay gắt chủ nghĩa dân tộc mù quáng và sự tuôn trào cảm xúc tập thể không phản tỉnh.

> Câu nói này được tác giả đưa vào không chỉ để khẳng định logic của bản thân, mà còn gắn tư tưởng cá nhân vào dòng chảy triết học lớn, cho thấy sự tự tin, tự trọng và có chiều sâu học thuật.

5. Phê bình tinh thần giáo dục tập thể – và cái giá của “tự hào ngạo nghễ”

Câu kết bài:

> “Cứ tiếp tục giáo dục kiểu tự hào ngạo nghễ thì đất nước không bao giờ vươn lên được.”

Tác giả chỉ rõ rằng giáo dục đang gieo rắc một loại “tự hào tập thể rỗng tuếch”, thay vì:

Dạy con người hành động, tạo giá trị.

Biết phân biệt giữa vinh danh người đi trước và lấy danh đó làm của mình.

Điều này dễ dẫn đến ảo tưởng tập thể, dễ kích động, dễ tự mãn, và khó tạo ra động lực thực sự để phát triển.

6. Một hệ triết lý xuyên suốt: Chủ nghĩa cá nhân tỉnh táo – không vị kỷ

Tác giả không cổ xúy chủ nghĩa cá nhân ích kỷ, mà cổ vũ:

Một chủ nghĩa cá nhân trưởng thành, biết tự chịu trách nhiệm.

Một lòng tự trọng không cần phải vay mượn hào quang từ quá khứ, huyết thống hay quốc gia.

Một cộng đồng thật sự mạnh mẽ, không phải nhờ sự “hô khẩu hiệu chung”, mà nhờ từng cá nhân xuất sắc tạo nên sức mạnh thực tế.

Tổng kết phân tích

Đây là một bài viết đậm tính triết học và khai sáng, mang hơi hướng của:

Nietzsche – phê phán đám đông, chủ nghĩa bầy đàn, khuyến khích trở thành “siêu nhân” (con người tự tạo giá trị).

Krishnamurti – giải phóng khỏi các khuôn mẫu xã hội, trở về với sự thật cá nhân.

Tư tưởng Phật giáo – không dính mắc, không đồng nhất bản thân với những cái “không phải là mình”.

Bài viết này không chống lại lòng yêu nước, mà chỉ muốn nó trở nên đúng đắn, có gốc rễ từ hành động cá nhân, thay vì trở thành công cụ mê mờ để lấp vào sự yếu kém nội tại.
 
Thằng nào tự hào vì là dân vẹm tao khẳng định luôn thằng đó là thằng rẻ rách. Vì chỉ có 2 thể loại thôi.
1 là ếch ngồi đáy giếng, rẻ rách đéo đc đi nước ngoài bao giờ nên đéo biết cái quốc tịch vẹm nó nhục nhã như nào.
2 là bọn cu li xkld, coi xóc lọ ngạo nghễ là liều thuốc chữa lành cho tâm hồn bị tổn thương của tụi nó, vì sang nhật, hàn, đài làm culi bị khinh đéo bằng chó =))
Nghe giống mấy thằng lúc nào lên mạng cũng tự hào dân rau má nhưng đi xin việc làm đéo dám show CCCD ra sợ ngta biết là Hoa Thanh Quế à :vozvn (19):
 
Hồi nhỏ, con trai mình rất hay nói “con tự hào về bố”. Mình phải rất nghiêm khắc và kiên trì giải thích cho con không được có suy nghĩ ấy. Con có thể kính trọng bố, ngưỡng mộ bố, hay thậm chí là hãnh diện về bố, nhưng con không thể tự hào về bố. Con không thể TỰ hào về cái không phải do con TỰ tạo ra. Con chỉ có thể tự hào về bản thân, khi con đạt được như bố mà thôi.

Ngược lại, bố có thể tự hào về con nếu sau này con trưởng thành và làm được những điều có ích cho bản thân, cho xã hội. Bởi vì bố là người tạo ra con, nuôi nấng và dạy dỗ, giáo dục con trở thành người như vậy. Và bố cũng sẽ phải xấu hổ nếu con là người có hại cho xã hội. Chứ con đâu có tạo ra bố hay làm gì để bố thành người làm con kính trọng hay ngưỡng mộ đâu mà con có quyền tự hào về bố?! Chỉ có bố hoặc ông bà nội mới có quyền tự hào về bố thôi.

Con trai hiểu ra. Và còn hiểu được một điều còn rộng lớn hơn nữa. Đó là tất cả những kẻ đang bấu víu vào sự thành công của người khác để tự hào thì đều là những kẻ thấp kém và thất bại trong xã hội mà thôi.

Chẳng hạn như cái đám khi nghe đội tuyển Việt Nam thắng một trận đá bóng, chúng liền lập tức hô vang “Tự hào quá Việt Nam ơi”, rồi rủ nhau ra đường “đi bão”. Hay khi nghe tin Vietnamairlines bay vào dịch “giải cứu” công dân, chúng cũng lại “Tự hào quá Việt Nam ơi”… Rồi niềm tự hào đó còn nhanh chóng quá khích chuyển thành Ngạo nghễ… như thể chính chúng đã tạo ra chiến tích ấy vậy.

Trong khi chỉ có các cầu thủ và cha mẹ họ, huấn luyện viên… hay lãnh đạo và cán bộ CNV của Vietnamairlines mới được quyền tự hào về hành động hay chiến thắng của mình mà thôi. Không ai được phép “ăn ké” cái niềm tự hào mà họ đã nỗ lực không ngừng nghỉ mới đạt được đó cả. Tất cả những kẻ kia không đổ một giọt mồ hôi nào cho chiến thắng đó, cũng không thể tự mình làm nên chiến thắng đó nếu vào sân đá thật. Thì chúng có gì để tự hào đây?!

Cũng như vậy, chúng ta có tham gia gì trong chiến thắng Điện Biên Phủ hay “giải phóng MN” không mà cứ tự hào ngạo nghễ thế? Chúng ta chỉ được phép tỏ lòng kính trọng hay ngưỡng mộ những người lính dũng cảm, những ông tướng đã chỉ huy tài tình để giành chiến thắng thôi. Như đối các cầu thủ hay HLV đội bóng vậy.

Sau khi đã dạy con trưởng thành với những triết lý sống “rạch ròi, sòng phẳng” kiểu như trên, gần đây mình mới tình cờ biết một triết gia người Đức cùng thời với Mác cũng đã nói tương tự như mình, thậm chí còn “nặng lời” hơn ở tầm quốc gia, dân tộc: “Loại tự hào rẻ mạt nhất là niềm tự hào dân tộc. Bởi lẽ nếu một người chỉ biết tự hào về quốc gia của mình, điều đó cho thấy rằng anh ta không có phẩm chất nào của riêng mình để có thể tự hào; nếu không thì anh ta đã không phải cậy nhờ tới những thứ mà anh ta chia sẻ với hàng triệu đồng bào của mình. Trái lại, một kẻ được phú cho những phẩm chất cá nhân quan trọng sẽ luôn tự hào về bản thân. Anh ta cũng sẽ luôn luôn nhìn rõ những thiếu sót của quốc gia, vì những sai lầm của nó sẽ liên tục hiện ra trước mắt anh ta. Nhưng những thằng ngu khốn khổ khác không có gì để mà tự hào thì sẽ đều chấp nhận những sai lầm đó vì niềm tự hào về quốc gia mà chúng thuộc về. Chúng sẵn sàng và vui vẻ bảo vệ mọi lỗi lầm và sự điên rồ của nó (quốc gia đó) đến tận chân răng; không phải bởi tình yêu đích thực (với quốc gia đó), mà để khoả lấp đi sự kém cỏi của chính mình“.

Mình thì chỉ dạy con suy luận từ những việc nhỏ và chính cậu đã đúc kết ra điều lớn hơn: một kẻ tự hào về cha mình, tức là kẻ đó chưa bằng cha mình và không có gì để tự hào về bản thân cả. Thế rồi, nếu chẳng may cha nó không có cái để cho nó tự hào thì nó sẽ phải tìm một ai đó trong dòng họ, có họ với nó để tự hào, thành tự hào về dòng dõi, dòng tộc. Rồi nếu trong họ nhà nó chẳng có ai để tự hào thì nó sẽ phải tìm đến những người cùng quê, đồng hương để tự hào về cái địa phương quê nó. Rồi khi cái quê hương của nó chẳng có gì đáng tự hào so với các tỉnh khác thì nó vơ cả Tổ quốc vào để tự hào. Tự hào vì nó là người Việt Nam.

Đó là cái điểm tựa cuối cùng để nó bám vào. Chẳng lẽ lại tự hào vì là người châu Á da vàng giống người Nhật, người Hàn? Rồi không được nữa thì tự hào là công dân trái đất như người Mỹ? Có lẽ cũng vì thế mà triết gia người Đức mới gọi đó là “niềm tự hào rẻ rúng nhất” chăng?! Tự hào về người cha ruột của riêng mình đã là sự rẻ rúng bản thân rồi. Thì còn gì rẻ mạt hơn khi phải lấy “cha chung” của cả trăm triệu người ra để bấu víu vào mà tự hào?!

Như vậy, nếu cứ còn “nhập nhèm” khái niệm Tự hào và cứ tiếp tục giáo dục cái kiểu tự hào ngạo nghễ này, thì đất nước Việt Nam sẽ không bao giờ vươn lên được. Cả Lãnh đạo, cả người dân cần phải biết tự hào về những gì BẢN THÂN MÌNH đã làm cho đất nước này, cho dân tộc này. Chứ đừng ngồi đó mà TỰ HÀO về quá khứ hay Tự hào về tiền nhân, tự hào về những gì người đi trước hoặc người khác không phải là mình đã làm. Quá khứ hay tiền nhân hay những người làm được những việc đáng tự hào đó không phải là của các bạn, không phải là của Lãnh đạo hay bất cứ kẻ nào không tham gia vào những thành công ấy.

Giống như mình đã dạy con mình, không được phép tự hào về bố, mà phải cố gắng phấn đấu cho bằng hoặc hơn bố đi, để mà tự hào về chính bản thân mình. Đó mới là tự hào đích thực và chính đáng, đồng thời cũng không làm cha mẹ hay tiền nhân phải hổ thẹn mà ngược lại, được tự hào vì đã tạo ra hậu duệ như vậy. Hãy dẹp ngay cái niềm tự hào “ăn ké, ăn chực” và vay mượn kia đi thì mới khá được. Đừng tự biến mình thành kẻ thất bại và vô dụng, chỉ biết ăn mày quá khứ hoặc ký sinh vào “tự hào” của người khác để làm niềm vui của mình, để ảo tưởng và che đậy khiếm khuyết của bản thân.
MÀI KO TỰ HÀO ..VIỆC CỦA MÀI VÌ M ÀY THUA NHỤC ...NGƯỜI KHÁC TỰ HÀO VÌ CHIẾN THẮNG
 
MÀI KO TỰ HÀO ..VIỆC CỦA MÀI VÌ M ÀY THUA NHỤC ...NGƯỜI KHÁC TỰ HÀO VÌ CHIẾN THẮNG
Cái này gọi là tự hào ký sinh
------------------------------------------------
Phê phán hiện tượng “tự hào tập thể phi lý” – và phân tầng của sự tự hào. Tác giả liệt kê một chuỗi các cấp độ “tự hào ký sinh”:

Tự hào về cha mẹ
Tự hào về họ hàng
Tự hào về làng xã
Tự hào về dân tộc
Tự hào về chủng tộc, khu vực (châu lục)
Tự hào là “công dân trái đất”

> Kết luận chua chát: Càng không có gì để tự hào về chính mình, con người càng phải bấu víu vào các tầng nấc cộng đồng rộng hơn để che lấp sự trống rỗng nội tâm.
 

Có thể bạn quan tâm

Top