Phật sống Thích Minh Tuệ ?

7."Không được che dấu lỗi lầm, bày điều mê hoặc để thu hút quần chúng":
Lời dạy: Tỳ-kheo phải minh bạch, không dùng thủ đoạn lôi kéo tín đồ.

Thầy Thích Minh Tuệ:Thầy sống minh bạch: không che giấu lối tu khổ hạnh, không tổ chức nghi lễ hay sự kiện để thu hút. Khi nổi tiếng (2024), thầy không tận dụng mà chọn ẩn tu.

Thầy không "bày điều mê hoặc" – không làm phép, không thuyết pháp hoa mỹ, chỉ lặng lẽ khất thực và hành đạo. Những điều thầy nói đều có thể tìm thấy trong kinh điển.
Thầy không nói điều gì ngoài kinh điển

Kết luận: Trùng hợp hoàn toàn. Thầy không dùng danh tiếng hay thủ đoạn để lôi kéo ai.

8."Phải sống ít muốn, biết đủ đối với bốn phẩm vật cúng dường. Sống vừa đủ để hành đạo, không cất chứa tài sản và tiền bạc":

Lời dạy: Tỳ-kheo sống thiểu dục, không tích lũy, chỉ nhận đủ để duy trì thân mạng.

Thầy Thích Minh Tuệ:Thầy sống với ba y phấn tảo, một bát khất thực, không giữ tiền hay tài sản. Hành trình bộ hành cho thấy thầy từ chối tiện nghi (xe cộ, nhà cửa), chỉ nhận thức ăn cúng dường.Thầy biết đủ: không nhận cúng dường lớn, không giữ đồ dư thừa, sống tối giản đúng tinh thần "bốn phẩm vật" (y áo, thức ăn, chỗ ở tạm, thuốc men).

Kết luận: Trùng hợp hoàn toàn. Thầy là hình mẫu của "ít muốn, biết đủ", không cất chứa gì.
 
5."Không tham dự chính trị, lãnh sứ mạng liên lạc, thông tin. Không luyện bùa chú, chế linh dược, giao hảo người quyền quý, kết thân kẻ ngạo mạn":
Lời dạy: Tỳ-kheo không dính líu chính trị, quyền lực, hay mê tín, giữ tâm chân thật.

Thầy Thích Minh Tuệ:Thầy không tham gia chính trị hay liên lạc sứ mạng.
Thầy không phải thành viên giáo hội Phật giáo Việt Nam hay kết thân với bất cứ nhân vật quyền lực nào.
Khi chính quyền can thiệp (6/2024), thầy chọn ẩn tu thay vì đối đầu, thể hiện sự tránh xa thế tục.
Không có bằng chứng thầy luyện bùa chú, chế linh dược. Thầy tập trung khất thực và hành đạo, không dùng thủ thuật mê tín.

Thầy không giao hảo quyền quý hay kẻ ngạo mạn. Thầy từ chối danh lợi, không nhận cúng dường lớn, giữ khoảng cách với thế gian.
Kết luận: Trùng hợp hoàn toàn. Thầy sống xa rời quyền lực và mê tín, giữ tâm chân thật.


6."Cần phải giữ tâm chân thật, sống chánh niệm và tỉnh thức trong từng phút giây, mong cầu đạo quả giải thoát"
:Lời dạy: Tỳ-kheo sống tỉnh thức, hướng đến Niết-bàn, không bị phân tâm bởi thế tục.


Thầy Thích Minh Tuệ:Thầy thực hành hạnh ngồi ngủ (không nằm), đi bộ hàng nghìn kilômét, thể hiện sự tỉnh thức và chánh niệm liên tục.
Mục tiêu của thầy là giải thoát, không phải danh tiếng hay tín đồ. Khi đám đông theo dõi (2024), thầy tạm dừng bộ hành để tránh xáo trộn, cho thấy tâm không chạy theo thế gian.

Kết luận: Trùng hợp hoàn toàn. Thầy sống chánh niệm, hướng đến đạo quả, không lệch lạc.

Có nhiều câu chuyện và đoạn kinh trong Phật giáo đề cập đến vấn đề "mong cầu" và sự cần thiết của việc buông bỏ sự mong cầu để đạt được giác ngộ. Dưới đây là một vài ví dụ:

Câu chuyện về Thiền sư Triệu Châu (Zhao Zhou):

Một vị tăng hỏi Thiền sư Triệu Châu: "Thế nào là Đạo?"
Triệu Châu đáp: "Đi ra ngoài!"
Vị tăng hỏi: "Tôi phải đi đâu?"
Triệu Châu đáp: "Nếu ngươi hỏi ta, ngươi phải trở về."

Câu chuyện này cho thấy rằng việc tìm kiếm "Đạo" (chân lý, giác ngộ) ở bên ngoài là vô ích. Chúng ta phải quay trở lại bên trong, khám phá bản chất thật sự của chính mình. Sự "mong cầu" tìm kiếm bên ngoài chỉ làm chúng ta xa rời chân lý.

Kinh Kim Cương (Vajracchedika Prajnaparamita Sutra):

Kinh Kim Cương nhấn mạnh về tính "không" (sunyata) của mọi sự vật và hiện tượng. Kinh dạy rằng không nên bám chấp vào bất kỳ điều gì, kể cả các pháp tu và các quả vị chứng đắc.

Một đoạn kinh quan trọng trong Kinh Kim Cương nói rằng: "Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm" (Ứng nên không có chỗ trụ mà sinh tâm). Điều này có nghĩa là tâm của người tu hành nên tự do, không bị ràng buộc bởi bất kỳ sự bám chấp nào.

Câu chuyện về ngón tay chỉ trăng:

Câu chuyện này thường được sử dụng để minh họa về sự khác biệt giữa phương tiện và mục đích. Ngón tay chỉ trăng không phải là mặt trăng. Tương tự, các pháp tu và các giáo lý của Phật giáo chỉ là phương tiện để giúp chúng ta đạt được giác ngộ, chứ không phải là mục đích tự thân. Nếu chúng ta bám chấp vào ngón tay, chúng ta sẽ không bao giờ thấy được mặt trăng.

Kinh Lăng Nghiêm (Surangama Sutra):

Kinh Lăng Nghiêm đề cập đến việc "ảo tưởng" và "điên đảo" của tâm thức. Kinh dạy rằng chúng ta thường bị mắc kẹt trong những ảo tưởng do chính tâm mình tạo ra, và điều này ngăn cản chúng ta nhận ra bản chất thật sự của thực tại. Sự "mong cầu" có thể là một trong những ảo tưởng này.

Câu chuyện về Bồ Tát Quán Thế Âm:

Bồ Tát Quán Thế Âm là biểu tượng của lòng từ bi và sự cứu khổ. Tuy nhiên, Bồ Tát không "mong cầu" cứu độ chúng sinh. Thay vào đó, Bồ Tát chỉ đơn giản là hiện diện và giúp đỡ những ai cần đến, một cách tự nhiên và vô điều kiện.

Những câu chuyện và đoạn kinh này đều nhấn mạnh một điểm chung: sự "mong cầu" có thể trở thành một chướng ngại trên con đường tu tập. Để đạt được giác ngộ, chúng ta cần phải buông bỏ sự bám chấp và mong cầu, và tập trung vào việc thực hành các giáo pháp của Đức Phật một cách chân thành và vô tư.

Tao đã nâng cấp AI lên rất nhiều về mảng phật pháp sau lần beef nhau với m :D
 
Có nhiều câu chuyện và đoạn kinh trong Phật giáo đề cập đến vấn đề "mong cầu" và sự cần thiết của việc buông bỏ sự mong cầu để đạt được giác ngộ. Dưới đây là một vài ví dụ:

Câu chuyện về Thiền sư Triệu Châu (Zhao Zhou):

Một vị tăng hỏi Thiền sư Triệu Châu: "Thế nào là Đạo?"
Triệu Châu đáp: "Đi ra ngoài!"
Vị tăng hỏi: "Tôi phải đi đâu?"
Triệu Châu đáp: "Nếu ngươi hỏi ta, ngươi phải trở về."

Câu chuyện này cho thấy rằng việc tìm kiếm "Đạo" (chân lý, giác ngộ) ở bên ngoài là vô ích. Chúng ta phải quay trở lại bên trong, khám phá bản chất thật sự của chính mình. Sự "mong cầu" tìm kiếm bên ngoài chỉ làm chúng ta xa rời chân lý.

Kinh Kim Cương (Vajracchedika Prajnaparamita Sutra):

Kinh Kim Cương nhấn mạnh về tính "không" (sunyata) của mọi sự vật và hiện tượng. Kinh dạy rằng không nên bám chấp vào bất kỳ điều gì, kể cả các pháp tu và các quả vị chứng đắc.

Một đoạn kinh quan trọng trong Kinh Kim Cương nói rằng: "Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm" (Ứng nên không có chỗ trụ mà sinh tâm). Điều này có nghĩa là tâm của người tu hành nên tự do, không bị ràng buộc bởi bất kỳ sự bám chấp nào.

Câu chuyện về ngón tay chỉ trăng:

Câu chuyện này thường được sử dụng để minh họa về sự khác biệt giữa phương tiện và mục đích. Ngón tay chỉ trăng không phải là mặt trăng. Tương tự, các pháp tu và các giáo lý của Phật giáo chỉ là phương tiện để giúp chúng ta đạt được giác ngộ, chứ không phải là mục đích tự thân. Nếu chúng ta bám chấp vào ngón tay, chúng ta sẽ không bao giờ thấy được mặt trăng.

Kinh Lăng Nghiêm (Surangama Sutra):

Kinh Lăng Nghiêm đề cập đến việc "ảo tưởng" và "điên đảo" của tâm thức. Kinh dạy rằng chúng ta thường bị mắc kẹt trong những ảo tưởng do chính tâm mình tạo ra, và điều này ngăn cản chúng ta nhận ra bản chất thật sự của thực tại. Sự "mong cầu" có thể là một trong những ảo tưởng này.

Câu chuyện về Bồ Tát Quán Thế Âm:

Bồ Tát Quán Thế Âm là biểu tượng của lòng từ bi và sự cứu khổ. Tuy nhiên, Bồ Tát không "mong cầu" cứu độ chúng sinh. Thay vào đó, Bồ Tát chỉ đơn giản là hiện diện và giúp đỡ những ai cần đến, một cách tự nhiên và vô điều kiện.

Những câu chuyện và đoạn kinh này đều nhấn mạnh một điểm chung: sự "mong cầu" có thể trở thành một chướng ngại trên con đường tu tập. Để đạt được giác ngộ, chúng ta cần phải buông bỏ sự bám chấp và mong cầu, và tập trung vào việc thực hành các giáo pháp của Đức Phật một cách chân thành và vô tư.

Tao đã nâng cấp AI lên rất nhiều về mảng phật pháp sau lần beef nhau với m :D
Đoạn kinh mày nói là mahayana nó là kinh điển đại thừa.
Không thể dùng kinh điển đại thừa để phản biện kinh điển nguyên thủy
 
Có nhiều câu chuyện và đoạn kinh trong Phật giáo đề cập đến vấn đề "mong cầu" và sự cần thiết của việc buông bỏ sự mong cầu để đạt được giác ngộ. Dưới đây là một vài ví dụ:

Câu chuyện về Thiền sư Triệu Châu (Zhao Zhou):

Một vị tăng hỏi Thiền sư Triệu Châu: "Thế nào là Đạo?"
Triệu Châu đáp: "Đi ra ngoài!"
Vị tăng hỏi: "Tôi phải đi đâu?"
Triệu Châu đáp: "Nếu ngươi hỏi ta, ngươi phải trở về."

Câu chuyện này cho thấy rằng việc tìm kiếm "Đạo" (chân lý, giác ngộ) ở bên ngoài là vô ích. Chúng ta phải quay trở lại bên trong, khám phá bản chất thật sự của chính mình. Sự "mong cầu" tìm kiếm bên ngoài chỉ làm chúng ta xa rời chân lý.

Kinh Kim Cương (Vajracchedika Prajnaparamita Sutra):

Kinh Kim Cương nhấn mạnh về tính "không" (sunyata) của mọi sự vật và hiện tượng. Kinh dạy rằng không nên bám chấp vào bất kỳ điều gì, kể cả các pháp tu và các quả vị chứng đắc.

Một đoạn kinh quan trọng trong Kinh Kim Cương nói rằng: "Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm" (Ứng nên không có chỗ trụ mà sinh tâm). Điều này có nghĩa là tâm của người tu hành nên tự do, không bị ràng buộc bởi bất kỳ sự bám chấp nào.

Câu chuyện về ngón tay chỉ trăng:

Câu chuyện này thường được sử dụng để minh họa về sự khác biệt giữa phương tiện và mục đích. Ngón tay chỉ trăng không phải là mặt trăng. Tương tự, các pháp tu và các giáo lý của Phật giáo chỉ là phương tiện để giúp chúng ta đạt được giác ngộ, chứ không phải là mục đích tự thân. Nếu chúng ta bám chấp vào ngón tay, chúng ta sẽ không bao giờ thấy được mặt trăng.

Kinh Lăng Nghiêm (Surangama Sutra):

Kinh Lăng Nghiêm đề cập đến việc "ảo tưởng" và "điên đảo" của tâm thức. Kinh dạy rằng chúng ta thường bị mắc kẹt trong những ảo tưởng do chính tâm mình tạo ra, và điều này ngăn cản chúng ta nhận ra bản chất thật sự của thực tại. Sự "mong cầu" có thể là một trong những ảo tưởng này.

Câu chuyện về Bồ Tát Quán Thế Âm:

Bồ Tát Quán Thế Âm là biểu tượng của lòng từ bi và sự cứu khổ. Tuy nhiên, Bồ Tát không "mong cầu" cứu độ chúng sinh. Thay vào đó, Bồ Tát chỉ đơn giản là hiện diện và giúp đỡ những ai cần đến, một cách tự nhiên và vô điều kiện.

Những câu chuyện và đoạn kinh này đều nhấn mạnh một điểm chung: sự "mong cầu" có thể trở thành một chướng ngại trên con đường tu tập. Để đạt được giác ngộ, chúng ta cần phải buông bỏ sự bám chấp và mong cầu, và tập trung vào việc thực hành các giáo pháp của Đức Phật một cách chân thành và vô tư.

Tao đã nâng cấp AI lên rất nhiều về mảng phật pháp sau lần beef nhau với m :D
Vậy mày hỏi con AI của mày kinh kim cang ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm vậy bám chấp vào câu kinh này có phải còn là ưng vô sở trụ hay không?
Câu kinh này mâu thuẫn với chính bản thân nó
 
13 hạnh đầu đà đó ông ơi, ăn xin là 1 trong cái hạnh đó, ông dám đi ăn xin kiểu đó ko ?
Ăn xin thì phải có cữ, tu đầu đà xin 1 lần 1 người thôi, mắc gì ôm cả đống đồ ăn ngồi hốc như chó đói. Nhìn nó phản cảm, mỗi thằng 1 phần có chết ai đâu mà chúng nó thằng nào thằng nấy ôm đồ chật cả nồi cơm điện.
 
Ăn xin thì phải có cữ, tu đầu đà xin 1 lần 1 người thôi, mắc gì ôm cả đống đồ ăn ngồi hốc như chó đói. Nhìn nó phản cảm, mỗi thằng 1 phần có chết ai đâu mà chúng nó thằng nào thằng nấy ôm đồ chật cả nồi cơm điện.
Đừng nói oan cho thầy, thầy nhận rồi chia lại cho các sư môn và gieo duyên cho bá tánh
 
Với tao phải rỏ ràng, chuyện gì ra chuyện ấy
Cứ gáng ghép bảo do đối xử tệ với MT nên trời giáng thiên tai. Ủa vì 1 người tu mà lấy đi hàng nghìn sinh mạng như thế có đáng không.
Vậy tu để làm gì, có cứu được ai không.
Còn SMT dĩ nhiên ổng đang đi đúng hạnh tu mà ổng lựa chọn, tao ngưỡng mộ điều đó, cũng mong mọi điều tốt đẹp đến với sư
Thiên tai là thiên tai thôi.
Còn người tu và tất cả những người giác ngộ, đều chỉ muốn nói một điều với nhân loại: thế giới này không thật, cuộc sống là một giấc mơ.
Nói từ năm này qua năm khác, hàng ngàn năm, nhưng khi thấy 1 người buông bỏ tất cả, không vơ vét gì, chỉ đợi ngày ra đi tự nhiên, thì lại cho rằng bất thường, rằng Phật tái sinh, rằng chân tu. Trong khi người đó thực chỉ đang sống với suy nghĩ rằng: đời là mơ, chờ nó kết thúc tự nhiên.
M cũng vậy, vẫn đang bám víu vào giấc mơ, khi nói rằng sinh mạng đáng/không đáng. Thử hỏi có ai giữ được mạng mình mãi mãi? Nó là vậy thôi, không cách này thì cách khác. Khi dân số quá đông thì 1 sự kiện thiên tai nơi tụ tập đông người, làm cho nhiều người kết thúc giấc mơ của mình.
Nhầm tưởng mơ là thật nên mới tham lam, sân si...để rồi lại ra đi tay trắng, có giữ được gì, cũng chẳng ai nhớ sau 1000 năm.
 
Ăn xin thì phải có cữ, tu đầu đà xin 1 lần 1 người thôi, mắc gì ôm cả đống đồ ăn ngồi hốc như chó đói. Nhìn nó phản cảm, mỗi thằng 1 phần có chết ai đâu mà chúng nó thằng nào thằng nấy ôm đồ chật cả nồi cơm điện.
Mày ngu như một con chó vậy.
Đoàn ông Tuệ ăn ngày 1 bữa thì ăn bao nhiêu mà nhận đồ nhiều.
Nhưng vì phật tử lặn lội cả mấy ngàn km cực khổ nấu ăn cúng dường
Các thầy không nhận hết thì các phật tử sẽ buồn, sẽ giảm niềm tin vào chánh pháp và sẽ mất đi phước báu.
Kinh điển có dạy cúng dường cho một người giữ giới còn lợi ích trăm ngàn lần làm từ thiện nhiều
Nên các thầy sẽ nhận coi như là để cho phật tử vui lòng thêm phước báu và niềm tin vào chánh pháp
Các thầy sẽ chia sẻ đồ ăn cho người tình nguyện viên cho Youtuber cho người nghèo hay cho phật tử khác
Đây là việc hết sức tốt đẹp qua mắt chó mõm chó mày thành tham lam khi mà quá thiếu kiến thức và quá thiếu hiểu biết
 
Vậy mày hỏi con AI của mày kinh kim cang ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm vậy bám chấp vào câu kinh này có phải còn là ưng vô sở trụ hay không?
Câu kinh này mâu thuẫn với chính bản thân nó
Khanh đặt một câu hỏi rất hay và sâu sắc. Đúng vậy, nếu bám chấp vào câu kinh "Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm" thì có phải vẫn còn là "Ưng vô sở trụ" hay không? Câu trả lời là **có**, nếu bám chấp vào câu kinh đó, thì vẫn chưa đạt đến trạng thái "Ưng vô sở trụ".

Giải thích chi tiết:

* **"Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm"**: Câu kinh này có nghĩa là "Ứng nên không có chỗ trụ mà sinh tâm". "Trụ" ở đây có nghĩa là bám chấp, dính mắc vào bất kỳ điều gì, dù là vật chất hay tinh thần, dù là thiện hay ác, dù là đúng hay sai. "Sinh tâm" có nghĩa là phát sinh tâm Bồ Đề, tâm giác ngộ, tâm từ bi.
* **Mâu thuẫn:** Nếu chúng ta bám chấp vào câu kinh "Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm", coi nó là một chân lý tuyệt đối, một công thức kỳ diệu, thì chúng ta đã tạo ra một "chỗ trụ" mới cho tâm mình. Chúng ta đã biến câu kinh thành một đối tượng để bám chấp, và do đó, chúng ta vẫn chưa thực sự đạt đến trạng thái "Ưng vô sở trụ".
* **Tính tương đối của ngôn ngữ:** Ngôn ngữ chỉ là một phương tiện để diễn tả chân lý, chứ không phải là chân lý tự thân. Các câu kinh, các giáo lý của Phật giáo cũng chỉ là những "ngón tay chỉ trăng". Nếu chúng ta bám chấp vào ngón tay, chúng ta sẽ không bao giờ thấy được mặt trăng.

Vậy, làm thế nào để hiểu và thực hành câu kinh "Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm" một cách đúng đắn?

* **Hiểu ý nghĩa sâu xa:** Chúng ta cần hiểu rằng câu kinh này không phải là một mệnh lệnh, mà là một lời khuyên. Nó không bảo chúng ta phải "không có chỗ trụ" một cách gượng ép, mà là khuyến khích chúng ta buông bỏ sự bám chấp và sống một cuộc sống tự do, không bị ràng buộc.
* **Thực hành buông xả:** Chúng ta cần thực hành buông xả trong cuộc sống hàng ngày, từ bỏ những ham muốn, những suy nghĩ tiêu cực, và những sự bám chấp vào bản ngã.
* **Sống chánh niệm và tỉnh thức:** Sống chánh niệm và tỉnh thức giúp chúng ta nhận biết được những lúc mình đang bám chấp, và từ đó có thể buông bỏ chúng một cách dễ dàng hơn.

* **Không bám chấp vào bất kỳ điều gì:** Chúng ta không nên bám chấp vào bất kỳ điều gì, kể cả các pháp tu, các giáo lý, và các quả vị chứng đắc. Chúng ta nên coi chúng chỉ là những phương tiện để giúp chúng ta đạt được giác ngộ, chứ không phải là mục đích tự thân.

Tóm lại:

Câu kinh "Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm" không mâu thuẫn với chính bản thân nó. Vấn đề nằm ở cách chúng ta hiểu và thực hành câu kinh này. Nếu chúng ta bám chấp vào câu kinh, thì chúng ta vẫn chưa đạt đến trạng thái "Ưng vô sở trụ". Để thực sự hiểu và thực hành câu kinh này, chúng ta cần phải buông bỏ sự bám chấp và sống một cuộc sống tự do, không bị ràng buộc.
 
Khanh đặt một câu hỏi rất hay và sâu sắc. Đúng vậy, nếu bám chấp vào câu kinh "Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm" thì có phải vẫn còn là "Ưng vô sở trụ" hay không? Câu trả lời là **có**, nếu bám chấp vào câu kinh đó, thì vẫn chưa đạt đến trạng thái "Ưng vô sở trụ".

Giải thích chi tiết:

* **"Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm"**: Câu kinh này có nghĩa là "Ứng nên không có chỗ trụ mà sinh tâm". "Trụ" ở đây có nghĩa là bám chấp, dính mắc vào bất kỳ điều gì, dù là vật chất hay tinh thần, dù là thiện hay ác, dù là đúng hay sai. "Sinh tâm" có nghĩa là phát sinh tâm Bồ Đề, tâm giác ngộ, tâm từ bi.
* **Mâu thuẫn:** Nếu chúng ta bám chấp vào câu kinh "Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm", coi nó là một chân lý tuyệt đối, một công thức kỳ diệu, thì chúng ta đã tạo ra một "chỗ trụ" mới cho tâm mình. Chúng ta đã biến câu kinh thành một đối tượng để bám chấp, và do đó, chúng ta vẫn chưa thực sự đạt đến trạng thái "Ưng vô sở trụ".
* **Tính tương đối của ngôn ngữ:** Ngôn ngữ chỉ là một phương tiện để diễn tả chân lý, chứ không phải là chân lý tự thân. Các câu kinh, các giáo lý của Phật giáo cũng chỉ là những "ngón tay chỉ trăng". Nếu chúng ta bám chấp vào ngón tay, chúng ta sẽ không bao giờ thấy được mặt trăng.

Vậy, làm thế nào để hiểu và thực hành câu kinh "Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm" một cách đúng đắn?

* **Hiểu ý nghĩa sâu xa:** Chúng ta cần hiểu rằng câu kinh này không phải là một mệnh lệnh, mà là một lời khuyên. Nó không bảo chúng ta phải "không có chỗ trụ" một cách gượng ép, mà là khuyến khích chúng ta buông bỏ sự bám chấp và sống một cuộc sống tự do, không bị ràng buộc.
* **Thực hành buông xả:** Chúng ta cần thực hành buông xả trong cuộc sống hàng ngày, từ bỏ những ham muốn, những suy nghĩ tiêu cực, và những sự bám chấp vào bản ngã.
* **Sống chánh niệm và tỉnh thức:** Sống chánh niệm và tỉnh thức giúp chúng ta nhận biết được những lúc mình đang bám chấp, và từ đó có thể buông bỏ chúng một cách dễ dàng hơn.

* **Không bám chấp vào bất kỳ điều gì:** Chúng ta không nên bám chấp vào bất kỳ điều gì, kể cả các pháp tu, các giáo lý, và các quả vị chứng đắc. Chúng ta nên coi chúng chỉ là những phương tiện để giúp chúng ta đạt được giác ngộ, chứ không phải là mục đích tự thân.

Tóm lại:

Câu kinh "Ưng vô sở trụ nhi sinh kỳ tâm" không mâu thuẫn với chính bản thân nó. Vấn đề nằm ở cách chúng ta hiểu và thực hành câu kinh này. Nếu chúng ta bám chấp vào câu kinh, thì chúng ta vẫn chưa đạt đến trạng thái "Ưng vô sở trụ". Để thực sự hiểu và thực hành câu kinh này, chúng ta cần phải buông bỏ sự bám chấp và sống một cuộc sống tự do, không bị ràng buộc.
Buông bỏ sự bám chấp thì ông đi tu để làm gì?
Tồn tại để làm gì?
Muốn đạt được giác ngộ có phải là vẫn còn bám chấp hay không?
 
thằng bản đồ @atlas05 : có thôi đi không @có thôi đi không@dungdamchemnhau đừng đâm chém nhau. mày chấp thủ chấp trước quá có hại cho mày, tham bàn hí luận vô ích. ở đây có nhiều phe phái tà mạn ngoại đạo khác nhau hơi đâu mà đem đàn gảy tai trâu. kể cả bọn vô thần maxsist cũng là một loại tà mạn ngoại đạo. mày càng ra sức bao nhiêu thì hiệu quả càng ngược lại chỉ thêm kích hoạt cái tham sân ngã mạn tùy miên của bọn chúng.
như tao ngày xưa vô thần đã từng đi khắp nơi đả phá chửi tất cả ko chừa một phái nào cho đến khi tự mình khi tiếp cận được với chánh pháp, phật pháp nguyên thủy mới hiểu được nó vô cùng tốt đẹp. ko mê tín dị đoan mà hiểu và học pháp theo tính logic triết học.
mày đừng tuyên truyền mê tín hoặc những gì huyền bí thần thông lục thông gì ở đây. mặc dù tao cho rằng sư minh tuệ hoặc với bậc nào tu thành tựu với tâm nhu nhuyễn vô nhiễm trong lúc thiền định có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai. và điều này là thật ko phải mê tín dị đoan.
 
thằng bản đồ @atlas05 : có thôi đi không @có thôi đi không@dungdamchemnhau đừng đâm chém nhau. mày chấp thủ chấp trước quá có hại cho mày, tham bàn hí luận vô ích. ở đây có nhiều phe phái tà mạn ngoại đạo khác nhau hơi đâu mà đem đàn gảy tai trâu. kể cả bọn vô thần maxsist cũng là một loại tà mạn ngoại đạo. mày càng ra sức bao nhiêu thì hiệu quả càng ngược lại chỉ thêm kích hoạt cái tham sân ngã mạn tùy miên của bọn chúng.
như tao ngày xưa vô thần đã từng đi khắp nơi đả phá chửi tất cả ko chừa một phái nào cho đến khi tự mình khi tiếp cận được với chánh pháp, phật pháp nguyên thủy mới hiểu được nó vô cùng tốt đẹp. ko mê tín dị đoan mà hiểu và học pháp theo tính logic triết học.
mày đừng tuyên truyền mê tín hoặc những gì huyền bí thần thông lục thông gì ở đây. mặc dù tao cho rằng sư minh tuệ hoặc với bậc nào tu thành tựu với tâm nhu nhuyễn vô nhiễm trong lúc thiền định có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai. và điều này là thật ko phải mê tín dị đoan.
Chúc mừng mày đã đạt tới cảnh giới .....
 
  • Hết đám bơm tiền làm tiền mất giá để khủng bố bọn cần lao hòng ép xuống tiền mua BĐS, thì mày lại mang mấy cái nghiệp quả nửa mùa ra khủng bố đám dân ngu cu đen hả.
  • Anh Tuệ tu tập còn chưa đến đâu, ngày ngày lang thang ngoài đường ngoài chợ, không mục đích sống lại được giới truyền thông bơm thổi, tạo ánh hào quang dẩm lol.
  • Ngẫm như Đường Huyền Trang xưa cũng sang Ấn thỉnh kinh mà với mục tiêu lấy sách vở về chỉnh đốn lại các nguồn kinh kệ của Tàu đang lôm côm lúc đó. Chứ đâu chỉ là một phượt thủ du thủ du thực. Và có khá nhiều câu chuyện kể lại việc Huyền Trang debate với giới tăng sỹ Ấn về tôn giáo, triết học rất có kiến thức.
  • Còn Anh Tuệ chỉ biết đi lang thang, vô thưởng vô phạt, vô công rỗi nghề. Nghe những phát biểu của anh thì ngô nghê không có kiến thức. ===> Cái này gây ra nhiều hệ lụy cho XH, kiến thức sai nhưng lại được tung hô.
  • XH này người biết thì nói đéo ai nghe. Còn kẻ không biết lại truyền thông bơm thổi kinh hồn.
  • Thôi thì nếu vía anh Hung như thế, mong anh đi mẹ nó bộ sang bên Tàu cho dân An Nam được nhờ.
 
  • Hết đám bơm tiền làm tiền mất giá để khủng bố bọn cần lao hòng ép xuống tiền mua BĐS, thì mày lại mang mấy cái nghiệp quả nửa mùa ra khủng bố đám dân ngu cu đen hả.
  • Anh Tuệ tu tập còn chưa đến đâu, ngày ngày lang thang ngoài đường ngoài chợ, không mục đích sống lại được giới truyền thông bơm thổi, tạo ánh hào quang dẩm lol.
  • Ngẫm như Đường Huyền Trang xưa cũng sang Ấn thỉnh kinh mà với mục tiêu lấy sách vở về chỉnh đốn lại các nguồn kinh kệ của Tàu đang lôm côm lúc đó. Chứ đâu chỉ là một phượt thủ du thủ du thực.
  • Còn Anh Tuệ chỉ biết đi lang thang, vô thưởng vô phạt, vô công rỗi nghề. Nghe những phát biểu của anh thì ngô nghê không có kiến thức. ===> Cái này gây ra nhiều hệ lụy cho XH, kiến thức sai nhưng lại được tung hô.
  • XH này người biết thì nói đéo ai nghe. Còn kẻ không biết lại truyền thông bơm thổi kinh hồn.
  • Thôi thì nếu vía anh Hung như thế, mong anh đi mẹ nó bộ sang bên Tàu cho dân An Nam được nhờ.
Vậy chúng ta hãy so sánh thử pháp chủ giáo hội Phật giáo Việt Nam Thích Trí Quảng và toàn bộ các vị sư trong giáo hội Phật giáo Việt Nam xây chùa tụng kinh ngồi thiền nói pháp tay nhận tiền ở chùa sang đi xe xịn đó để làm cái gì? Mục đích họ là gì?
Đi tu sướng lắm có tiền nhiều lắm quyền lớn lắm
Như vậy mới là thầy tu chân chính hả?
 
  • Hết đám bơm tiền làm tiền mất giá để khủng bố bọn cần lao hòng ép xuống tiền mua BĐS, thì mày lại mang mấy cái nghiệp quả nửa mùa ra khủng bố đám dân ngu cu đen hả.
  • Anh Tuệ tu tập còn chưa đến đâu, ngày ngày lang thang ngoài đường ngoài chợ, không mục đích sống lại được giới truyền thông bơm thổi, tạo ánh hào quang dẩm lol.
  • Ngẫm như Đường Huyền Trang xưa cũng sang Ấn thỉnh kinh mà với mục tiêu lấy sách vở về chỉnh đốn lại các nguồn kinh kệ của Tàu đang lôm côm lúc đó. Chứ đâu chỉ là một phượt thủ du thủ du thực. Và có khá nhiều câu chuyện kể lại việc Huyền Trang debate với giới tăng sỹ Ấn về tôn giáo, triết học rất có kiến thức.
  • Còn Anh Tuệ chỉ biết đi lang thang, vô thưởng vô phạt, vô công rỗi nghề. Nghe những phát biểu của anh thì ngô nghê không có kiến thức. ===> Cái này gây ra nhiều hệ lụy cho XH, kiến thức sai nhưng lại được tung hô.
  • XH này người biết thì nói đéo ai nghe. Còn kẻ không biết lại truyền thông bơm thổi kinh hồn.
  • Thôi thì nếu vía anh Hung như thế, mong anh đi mẹ nó bộ sang bên Tàu cho dân An Nam được nhờ.
Nghe có vẻ rất đạo lý
 
xứ độc tài éo cho đi thì đi ra thế giới, có mấy thằng xamlol vào nói như lỗi MT, chính trị còn éo hiểu bày đặt chém gió phật pháp. Tao nói có cái lạ là những đứa vô thần thì lại hay đọc kinh sách như mình bí hiểm lắm
 
Xâu chuỗi các sự việc :
- Khi thầy bị cấm đi bộ ở trong nước thì 1 chùa ở Huế bị cháy rồi hơn chục ngàn cú sét giáng xuống Thổ Đu, cụ băng hà và bão Yagi lớn chưa từng thấy ...
- Con Hừng Nắng đụng đến thầy 1 phát thì phải trốn chui trốn nhủi ngay ko là bị đi tò
- Thái và Myanmar gây khó khăn ngăn cản bước chân của thầy và lãnh hậu quả động đất kinh hoàng ....

Qua đây có lẽ thầy là Phật sống thật sao hả tụi bây/ ?
Ông thích đi bộ thì để cho ông yên & đi bộ đi. Đkm, cứ lôi ông lên mạng .... tụi CS nó sợ dân đi theo ông, nó làm thịt ông thì phật sống thành phật chết cmnr.
 
Ông thích đi bộ thì để cho ông yên & đi bộ đi. Đkm, cứ lôi ông lên mạng .... tụi CS nó sợ dân đi theo ông, nó làm thịt ông thì phật sống thành phật chết cmnr.
nó mà diệt được thì diệt lâu rồi đợi giờ
 
Ông Tuệ mà không phải người tu đúng chánh pháp có phước lớn mạng lớn thì ổng đã xong với tụi cơm sườn rồi

đấy là ông biết điều, kêu biến khỏi VN là ngoan ngoản biến khỏi VN, nên nó không làm thôi. Đừng ép tụi nó ra tay.
Hỏi anh rừng xem có muốn giống người tiền nhiệm trở thành người thứ 3 chết trên ghế chánh tổng không?
 
  • Hết đám bơm tiền làm tiền mất giá để khủng bố bọn cần lao hòng ép xuống tiền mua BĐS, thì mày lại mang mấy cái nghiệp quả nửa mùa ra khủng bố đám dân ngu cu đen hả.
  • Anh Tuệ tu tập còn chưa đến đâu, ngày ngày lang thang ngoài đường ngoài chợ, không mục đích sống lại được giới truyền thông bơm thổi, tạo ánh hào quang dẩm lol.
  • Ngẫm như Đường Huyền Trang xưa cũng sang Ấn thỉnh kinh mà với mục tiêu lấy sách vở về chỉnh đốn lại các nguồn kinh kệ của Tàu đang lôm côm lúc đó. Chứ đâu chỉ là một phượt thủ du thủ du thực. Và có khá nhiều câu chuyện kể lại việc Huyền Trang debate với giới tăng sỹ Ấn về tôn giáo, triết học rất có kiến thức.
  • Còn Anh Tuệ chỉ biết đi lang thang, vô thưởng vô phạt, vô công rỗi nghề. Nghe những phát biểu của anh thì ngô nghê không có kiến thức. ===> Cái này gây ra nhiều hệ lụy cho XH, kiến thức sai nhưng lại được tung hô.
  • XH này người biết thì nói đéo ai nghe. Còn kẻ không biết lại truyền thông bơm thổi kinh hồn.
  • Thôi thì nếu vía anh Hung như thế, mong anh đi mẹ nó bộ sang bên Tàu cho dân An Nam được nhờ.
Trong cái mớ lập luận trên, mày thay Tuệ bằng bất cứ vị nào trong GHPG đầy bằng cấp, chùa to tượng lớn cũng không khác gì!
 

Có thể bạn quan tâm

Top