Ignatz
Cái nồi có lắp
Tôi là người Bắc.
Lớn lên trong cái nếp sống chỉn chu và khắt khe từ lời ăn tiếng nói. Ở quê tôi, người ta trọng lễ nghĩa. Nói chuyện với người lớn phải kính thưa đàng hoàng. Gặp nhau ngoài đường, miệng phải cười phải chào từ xa – nhận được lại những ánh mắt dò xét.
Lúc mới vào Sài Gòn.
Tôi còn mang theo cái sợ:
Sợ bị lừa,
Sợ bị ghét,
Sợ bị hiểu lầm,
Sợ người ta phân biệt vùng miền.
Nên tôi rất ít khi nói chuyện – sợ lộ “Bắc kì.”
Nhưng ở lâu – sống kỹ.
Tôi hiểu:
Người miền Nam có cái gì đó rất... “mộc”.
Không bóng bẩy, không đẽo gọt lời nói.
Mà cái tình thì lại rõ ràng.
Họ thương thì họ giúp.
Không cần phải biết anh là ai, không cần suy tính trước sau.
Mấy chị, mấy cô ai cũng gọi “cưng” “cưng” nghe mà đã cái lỗ tai.
Phải công nhận họ dễ mến.
Không màu mè, nhưng chân tình.
Không rào đón, nhưng lại khiến mình thấy an toàn.
Tôi nghĩ:
Có lẽ vì miền Nam là nơi – của những người từng bỏ xứ đi tìm đất sống – họ hiểu giá trị của tình người khi không có gì trong tay.
Dù nhiều năm rồi, tôi vẫn nhớ cái cách người miền Nam nói chuyện:
Nhẹ nhàng, có duyên mà không kiểu cách.
Cái cách họ sống:
Không cố gồng,
Không cố giành hơn,
Chỉ mong đủ sống – và sống vui.
Có lúc tôi nghĩ...
Nếu người Bắc là gốc rễ – người Nam là ngọn gió.
Một bên giữ cho mình không bật gốc, một bên giúp mình bay xa.
Mỗi nơi có cái đẹp riêng.
Nhưng nếu phải chọn một bài học tôi quý nhất từ người miền Nam – thì đó là bài học về:
Sự tử tế – không điều kiện.
Và tôi tin:
Ở đâu còn sự tử tế, ở đó còn chỗ cho người ta sống... và thở
Lớn lên trong cái nếp sống chỉn chu và khắt khe từ lời ăn tiếng nói. Ở quê tôi, người ta trọng lễ nghĩa. Nói chuyện với người lớn phải kính thưa đàng hoàng. Gặp nhau ngoài đường, miệng phải cười phải chào từ xa – nhận được lại những ánh mắt dò xét.
Lúc mới vào Sài Gòn.
Tôi còn mang theo cái sợ:
Sợ bị lừa,
Sợ bị ghét,
Sợ bị hiểu lầm,
Sợ người ta phân biệt vùng miền.
Nên tôi rất ít khi nói chuyện – sợ lộ “Bắc kì.”
Nhưng ở lâu – sống kỹ.
Tôi hiểu:
Người miền Nam có cái gì đó rất... “mộc”.
Không bóng bẩy, không đẽo gọt lời nói.
Mà cái tình thì lại rõ ràng.
Họ thương thì họ giúp.
Không cần phải biết anh là ai, không cần suy tính trước sau.
Mấy chị, mấy cô ai cũng gọi “cưng” “cưng” nghe mà đã cái lỗ tai.
Phải công nhận họ dễ mến.
Không màu mè, nhưng chân tình.
Không rào đón, nhưng lại khiến mình thấy an toàn.
Tôi nghĩ:
Có lẽ vì miền Nam là nơi – của những người từng bỏ xứ đi tìm đất sống – họ hiểu giá trị của tình người khi không có gì trong tay.
Dù nhiều năm rồi, tôi vẫn nhớ cái cách người miền Nam nói chuyện:
Nhẹ nhàng, có duyên mà không kiểu cách.
Cái cách họ sống:
Không cố gồng,
Không cố giành hơn,
Chỉ mong đủ sống – và sống vui.
Có lúc tôi nghĩ...
Nếu người Bắc là gốc rễ – người Nam là ngọn gió.
Một bên giữ cho mình không bật gốc, một bên giúp mình bay xa.
Mỗi nơi có cái đẹp riêng.
Nhưng nếu phải chọn một bài học tôi quý nhất từ người miền Nam – thì đó là bài học về:
Sự tử tế – không điều kiện.
Và tôi tin:
Ở đâu còn sự tử tế, ở đó còn chỗ cho người ta sống... và thở