

Nguồn hình ảnh,Getty Images/BBC
Chụp lại hình ảnh,Có nhiều bằng chứng chỉ ra rằng những người bị giam giữ trong các trại cải tạo sau ngày 30/4/1975 phần lớn không qua xét xử
18 tháng 5 2025
Với ý chí cải tạo những con người "phản động", sau chiến thắng 30/4/1975, chính quyền mới đã đưa hầu hết những ai mà họ cho là thuộc thành phần "ngụy quân, ngụy quyền" vào trại cải tạo.
"Tôi biết một người tù quyết tâm, một là thoát, hai là chết. Khi bị bắt lại, anh ấy đã chống cự. Tôi thấy họ đâm lưỡi lê từ miệng anh ấy xuyên ra sau đầu," một cựu tù nhân kể lại trong cuốn A Gift of Barbed Wire: America's Allies Abandoned in South Vietnam (Tạm dịch: Món quà dây thép gai: Đồng minh của Mỹ bị bỏ rơi ở Nam Việt Nam) của Robert S. McKelvey.
Đồ ăn trong trại vô cùng hạn chế.
Trong cuốn The Bamboo Gulag: Political Imprisonment in Communist Vietnam (Tạm dịch: Trại cải tạo tre: Giam giữ chính trị ở Việt Nam ********), tác giả Nghĩa M. Võ, nhà nghiên cứu độc lập về lịch sử và văn hóa Việt Nam, mô tả rằng tù nhân thường phải ăn trộm nông sản, giấu vào mông hoặc trong áo sơ mi có lớp lót kép, rồi sau đó chủ yếu là ăn sống. Nếu bị bắt quả tang, tù nhân sẽ bị xỉ vả, đánh đập hoặc biệt giam.
Nguồn thực phẩm nhiều lúc là do gia đình cung cấp. Tuy nhiên, tù nhân cũng hiếm khi được gặp người thân, thường là vài tháng một lần.
Tác giả Huy Đức, trong cuốn Giải phóng (bộ sách Bên thắng cuộc), viết rằng cho tới tháng 9/1975, chỉ những người có nhân thân rất đặc biệt mới được vào trại thăm thân.
Lao động khổ sai và sống trong môi trường bệnh tật hoành hành là hai yếu tố điển hình khác trong các trại cải tạo.
Sau 30/4/1975, hàng ngàn người đã sống cuộc sống như vậy.
"Chúng cũng là con người Việt Nam. Đế quốc Mỹ và tay sai đã biến chúng từ con người thành ra dã thú. Cách mạng phải cải tạo chúng từ thú trở lại thành người," ông Huy Đức dẫn lại bài viết ngày 12/6/1975 trên báo Sài Gòn Giải Phóng.
Theo một số nguồn tư liệu, tính tới năm 1980, tổng cộng đã có khoảng một triệu người từng phải đi học tập cải tạo, trong đó 40.000 người bị giam giữ dài hạn.
Một phái đoàn của Tổ chức Ân xá Quốc tế (Amnesty Intertional) tới Việt Nam vào tháng 12/1979 đã được thông báo rằng trong số 40.000 người trên, có khoảng 26.000 người vẫn đang bị giam giữ và khoảng 14.000 người đã được trả tự do kể từ năm 1975.
Có những nguồn thông tin khác ước tính số người từng bị giam giữ dài hạn, tính tới giai đoạn cuối năm 1978-đầu năm 1979, lớn hơn nhiều, với mức ước tính cao nhất là 300.000 người.
Vào năm 1988, hãng thông tấn AP dẫn thông tin từ Thứ trưởng Bộ Thông tin Việt Nam Phan Quang Diêu nói rằng trong những năm qua, phần lớn trong tổng số khoảng 100.000 sĩ quan và công chức Sài Gòn tập trung đi học tập, cải tạo đã dần dần được thả và cho phép trở về với gia đình.
Sau khi phỏng vấn hơn 200 cựu tù nhân trại cải tạo, nhà hoạt động nhân quyền người Mỹ Ginetta Sagan nhận xét về trại cải tạo trong một bài viết vào năm 1982 như sau:
"Nghiên cứu của chúng tôi cho thấy bức tranh về các trại lao động khổ sai với đói rét và bệnh tật hoành hành, tù nhân bị trừng phạt nghiêm khắc chỉ vì những vi phạm nhỏ các quy định trại, bị nhồi sọ chính trị và buộc phải viết những bản 'tự kiểm điểm' dài với nội dung tố cáo chính mình và người khác về những hành vi bị cho là sai trái trong quá khứ."
Trại cải tạo là một mô hình phổ biến trong các nước xã hội chủ nghĩa, đặc biệt là Liên Xô và Trung Quốc.
Tại miền Bắc Việt Nam, chính quyền đã cho thành lập nhiều trại cải tạo lao động từ những năm 1960. Việc bắt và giam giữ được thực hiện theo Nghị quyết 49 NQ/TVQH do Ủy ban Thường vụ Quốc hội ban hành vào ngày 20/6/1961.
Sau ngày 30/4/1975, với quyết tâm cải tạo những thành phần "tay sai", "phản động", "ngụy quân", "ngụy quyền", chính quyền mới của một nước Việt Nam thống nhất dù ban đầu hứa hẹn "sẽ đối xử nhân văn", "không có trả thù", nhưng sau đó đã buộc hàng chục ngàn (có thể hàng trăm ngàn) người đi "học tập cải tạo", thực chất là đi lao động khổ sai và học tập chính trị.
Những trại cải tạo cuối cùng kiểu này đóng cửa vào năm 1993.
Ai đi, bao giờ về?
Vào thời điểm Chiến tranh Việt Nam vừa kết thúc, chính quyền mới tuyên bố rằng những người phải đi trại học tập, cải tạo là những đối tượng "đã phạm tội nghiêm trọng với nhân dân và đất nước" và sẽ được đào tạo thành những "công dân mới".Họ cũng khẳng định rằng đây là cách làm "nhân văn" hơn so với việc luận tội và xét xử tại tòa, đặc biệt là đối với những người có chức vụ và trách nhiệm cao của chế độ Việt Nam Cộng hòa (VNCH).
Tháng 6/1975, theo thông báo từ chính quyền mới, hàng loạt binh sĩ, sĩ quan, quân nhân, tướng tá từng phục vụ chế độ VNCH phải đi học tập, cải tạo. Chính quyền thông báo rằng thời gian đi học tập, cải tạo tối đa là một tháng.
Thế nhưng, có rất nhiều người đã đi hơn 10 năm, thậm chí gần 20 năm. Có những người không bao giờ có cơ hội trở về, còn sống.
Ông Trần Xuân Ninh, một bác sĩ nhi từng làm sĩ quan quân y trong Quân lực VNCH, bị buộc tội tham gia củng cố lực lượng "ngụy quân" vì chữa trị cho binh lính bị thương, đã bị giam giữ 27 tháng trong trại cải tạo. Ông ra khỏi trại được khoảng một năm thì vượt biển rời Việt Nam.
Ông Trần Văn, một cựu đại tá của Việt Nam Cộng hòa, đã phải đi học tập, cải tạo trong 12 năm sau khi "trình diện chính quyền cách mạng", tờ Palm Beach Post của Mỹ nêu trong bài viết vào năm 1990.
Thiếu tướng Lê Minh Đảo là một trong những trường hợp bị giam giữ lâu nhất: 17 năm (1975-1992).
Có trường hợp đặc biệt không phải đi trại cải tạo, như ông Nguyễn Xuân Oánh – cựu Phó Thủ tướng VNCH và quyền Thủ tướng VNCH. Ông Oánh được chính quyền mới sử dụng và trở thành cố vấn kinh tế cho Thủ tướng Võ Văn Kiệt và Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh vào thời kỳ Đổi mới.
Lại có trường hợp "trớ trêu" như ông Đoàn Văn Toại. Là một người ủng hộ Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam và có thời làm phó chủ tịch hội sinh viên Sài Gòn, ông Toại không ít lần yêu cầu Mỹ rút khỏi Việt Nam và bị chính quyền VNCH bắt giam. Nhưng sau 30/4/1975, ông lại bị chính quyền ******** giam giữ hơn hai năm trong trại cải tạo.

Nguồn hình ảnh,Getty Images
Chụp lại hình ảnh,Một cảnh trại cải tạo
Sinh viên và nhiều người thuộc giới văn nghệ sĩ cũng phải đi học tập, cải tạo như nhà văn Dương Nghiễm Mậu (khoảng 1 năm), nhà thơ Hồ Đình Phương (khoảng hơn 2 năm), nhà văn Duyên Anh (hơn 5 năm), nhà văn Nguyễn Sĩ Tế (11 năm)…
Không ít người đã chết trong trại.
Sau khi phân tích những trường hợp không liên quan trực tiếp tới chính quyền VNCH nhưng vẫn phải đi trại cải tạo, ví dụ như sinh viên từng tham gia các trường đào tạo sĩ quan bắt buộc hoặc nhà văn, nhà thơ, lãnh đạo tôn giáo,… nhà hoạt động người Mỹ gốc Ý Ginetta Sagan kết luận vào năm 1982 rằng "chính quyền Hà Nội tự trao cho mình quyền lực rộng lớn trong việc bắt giữ và giam cầm".
"Quyền lực này không dựa trên bất kỳ khái niệm nào về công lý, mà xuất phát từ mong muốn bảo vệ an ninh cho một chính quyền toàn trị. Chính từ hoàn cảnh đó mà rất nhiều người Việt Nam đã rời bỏ đất nước trong bảy năm qua."

Nguồn hình ảnh,Getty Images
Chụp lại hình ảnh,Sau ngày 30/4/1975, "bên thắng cuộc" tuyên bố sẽ cải tạo những người "đã phạm tội nghiêm trọng với nhân dân và đất nước" thành những "công dân mới"
Trong cuốn Giải phóng, Huy Đức trích dẫn bài xã luận có nhan đề Tiếp tục cải tạo để trở thành người công dân chân chính được đăng trên báo Sài Gòn Giải Phóng vào ngày 17/6/1975. Bài xã luận viết:
"Đợt học tập cải tạo của binh lính, hạ sỹ quan ngụy quân và nhân viên ngụy quyền mở ra đã được mấy ngày.
"Trong các thu hoạch của các học viên, có một điểm chung làm mọi người chú ý: hầu hết đều phát biểu thừa nhận mình trước kia dù làm bất cứ việc gì trong bộ máy ngụy quân, ngụy quyền, đều là những người có tội với nhân dân, với cách mạng. Họ đều hứa sẽ tự cải tạo mình thành những con người tốt[…]
"Họ có thật sự tiến bộ hay không? Thái độ của họ có thành thật hay không? Hay giả vờ tiến bộ, giả vờ hứa hẹn cốt cho qua cửa ải này, rồi trà trộn vào cộng đồng dân tộc với những tư tưởng thù địch với dân tộc?"
Nhiều tài liệu chỉ ra rằng những người bị giam giữ trong các trại cải tạo sau ngày 30/4/1975 phần lớn không thông qua xét xử. Bên cạnh đó, hàng ngàn người được cho là đã chết trong các trại cải tạo. Không có báo cáo nào về việc hành quyết tù nhân một cách có hệ thống.
Chính quyền mới lúc bấy giờ được cho là có sự nghi ngờ đối với những cá nhân từng làm việc cho hoặc sinh sống dưới chính thể VNCH, cả trước và sau khi đưa họ đi học tập, cải tạo.
Một ví dụ là trường hợp của Luật sư Nguyễn Ngọc Bích. Ông học luật tại Đại học Harvard và đã trở về Việt Nam làm việc vào năm 1974. Sau khi Sài Gòn thất thủ, chính quyền mới đã nghi ngờ ông Bích là gián điệp của CIA và đưa ông đi học tập, cải tạo 13 năm.