

Chụp lại hình ảnh,Được cấp tốc sơ tán khỏi Việt Nam ngay trước khi chiến tranh hạ màn, vài chục năm sau, những đứa trẻ ngày ấy đã trở lại để chắp nối những mảnh ghép của cuộc đời
4 giờ trước
Được đưa khỏi Việt Nam khi còn rất nhỏ, nên chiến tranh, gia đình và cả đất nước Việt Nam chưa bao giờ có trong ký ức. Nhiều năm sau, những đứa trẻ năm ấy đã trở lại để tìm gia đình, tìm những mảnh ghép của đời mình.
"Khi bắt đầu hành trình tìm lại gia đình, nhiều người đã có sẵn một khuôn mẫu cụ thể về những gì sẽ xảy đến. Nhưng đâu phải lúc nào mọi chuyện đều đúng kế hoạch, không thể đặt quá nhiều kỳ vọng, vì có thể cha mẹ họ đã qua đời rồi," bà Trista Goldberg chia sẻ với BBC News Tiếng Việt trong những ngày Việt Nam đang kỷ niệm 50 năm kết thúc chiến tranh.
Goldberg, lúc bấy giờ là một trẻ 4 tuổi, đã được sơ tán khỏi Việt Nam vào cuối năm 1974 trong bối cảnh có nhiều dự báo rằng Sài Gòn sẽ sớm thất thủ.
Đến đầu tháng 4/1975, khi kết cục ấy đã trở nên cận kề, Operation Babylift, tức Chiến dịch Không vận Trẻ em Việt Nam, đã được khởi động, giúp sơ tán hàng ngàn trẻ em từ miền Nam Việt Nam ra nước ngoài, tới các quốc gia như Mỹ, Pháp, Úc, Canada...
Bà Goldberg hiện là chủ tịch của Operation Reunite (Chiến dịch Đoàn tụ) – một tổ chức phi lợi nhuận giúp đỡ những người con nuôi gốc Việt, bao gồm những đứa trẻ của Operation Babylift, tìm lại cha mẹ ruột.
Bà Goldberg cho biết trong nhiều năm qua, rất nhiều đứa trẻ được sơ tán năm xưa đã quay lại Việt Nam tìm cha mẹ ruột.

Nguồn hình ảnh,Getty Images
Chụp lại hình ảnh,Một chuyến bay thuộc chương trình Operation Babylift
Chiến dịch Babylift cũng bị chỉ trích vì không phải toàn bộ số trẻ em trong chương trình này là trẻ mồ côi.
"Có những đứa trẻ được đưa đi từ trại trẻ mồ côi nhưng thực ra cha mẹ chúng chỉ gửi con theo dạng trông trẻ ban ngày. Và khi họ quay lại thì con họ đã bị đưa đi."
Chương trình này mở đầu bằng một thảm họa. Đó là vào ngày 4/4/1975, khi chiếc máy bay quân sự C-5A Galaxy chở 313 người rơi xuống một cánh đồng gần sông Sài Gòn khiến 138 người thiệt mạng, trong đó có 78 trẻ em.
Sau này, một bàn thờ đã được lập tại vị trí máy bay rơi.
"Bàn thờ khá lớn, chắc khoảng 1m x 2m. Chỗ ấy trước đây là ruộng lúa, nhưng bây giờ đã mọc lên rất nhiều công trình xây dựng. Nó nằm trong một khu đất tư và chủ đất đã đồng ý cho phép tôn tạo. Chúng tôi muốn khắc tên của tất cả các nạn nhân lên đó và như vậy thì phải thay cái bàn thờ lớn hơn."
Bà cho biết con gái của chủ đất là người trông coi và lau dọn bàn thờ.

Nguồn hình ảnh,Trista Goldberg
Chụp lại hình ảnh,Đầu tháng 4/2025, bà Goldberg và hơn 100 người con nuôi gốc Việt cùng con cái, người thân của họ đã tới thắp nhang tại vị trí máy bay rơi ngày xưa.
Việc sơ tán trẻ em khỏi Việt Nam đã được thực hiện nhiều tháng trước khi Operation Babylift được triển khai, như trường hợp của bà Goldberg.
Brent Richard Kurkoski và Steve Geogre là hai trong số những hành khách như vậy.
Ông Brent Richard Kurkoski hiện 52 tuổi và đã trở về sống ở TP HCM được hơn 20 năm, còn ông Steve Geogre, 51 tuổi, đang sống ở Hawaii, Mỹ.
Brent rời Việt Nam vào tháng 10/1974, khi ấy mới khoảng một tuổi và có tên Việt là Trần Đức Thiện.
Steve rời Việt Nam sớm hơn chút, vào tháng 8/1974, khi mới chỉ bảy tháng tuổi. Ông đã trở lại Việt Nam lần đầu là vào năm 2001.
"Lần đầu tiên tôi gặp một người con nuôi gốc Việt khác là khi đã 26 tuổi," ông Brent kể. Cuộc gặp gỡ vào năm 1999 ấy, tưởng như tình cờ, đã đưa cuộc đời ông sang một ngã rẽ khác khi ông và vài người bạn quyết định sẽ tới Việt Nam.
"Cuối chuyến đi ấy, tôi đã gặp lại người phụ nữ từng chăm sóc tôi ở trại trẻ mồ côi. Bà ấy đã vô tình làm tôi bị bỏng ở bụng khi tôi còn bé," ông Steve kể và nói thêm rằng chính vết bỏng đó khiến bà ấy nhận ra ông.
Ra đi ở một độ tuổi quá nhỏ nên không có bất kỳ ký ức nào về Việt Nam. Thế nhưng, những đứa trẻ ngày ấy dường như đã để lại một vài mảnh ghép của mình nơi mảnh đất này. Và đó cũng là điều thôi thúc họ quay lại Việt Nam.

Nguồn hình ảnh,Steve Geogre
Chụp lại hình ảnh,Ông Steve chụp ảnh cùng người từng chăm sóc ông khi ông còn nhỏ (bìa trái), người bên phải là phiên dịch.
Sốc văn hóa
Sau hàng chục năm xa cách, lớn lên trong một môi trường hoàn toàn khác, sợi dây kết nối với người thân, với nơi chôn rau cắt rốn có còn?"Tôi nghĩ là tôi sẽ cần thời gian để xây dựng tình thương và sự tin tưởng, nhưng tôi sẽ mở lòng. Tôi sẽ dành một không gian thật lớn cho họ. Nhưng điều đó không có nghĩa là nếu họ làm những điều xấu thì tôi sẽ không muốn giữ khoảng cách."
"Tôi cũng không biết nữa," ông Steve chia sẻ.
Kể cả khi tìm lại được cha mẹ ruột, "không phải cứ thế là thành gia đình. Mọi thứ phải dần dần," ông Brent cũng có cảm nhận tương tự.
"Lúc mới một tuổi thì chẳng có ký ức gì, hai tuổi cũng vậy thôi. Không ai nhớ lại lúc đó được cả. Tôi cũng vậy, không nhớ gì hết. Nhưng tôi có giấy tờ tùy thân và tấm hình người ta chụp mình lúc ấy."
Sang tới Mỹ, Brent được một gia đình người Mỹ nhận nuôi, sống ở một vùng ngoại ô. Ông kể rằng xung quanh mình chỉ toàn người da trắng, không ai da vàng như mình, ngoài một đứa trẻ Hàn Quốc học chung hồi 8 tuổi. Dù hòa nhập được vào cộng đồng, Brent chia sẻ rằng việc đó rất áp lực.
"Phải ép bản thân hòa nhập, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy mình hoàn toàn thuộc về cộng đồng ấy."

Nguồn hình ảnh,Brent Richard Kurkoski
Chụp lại hình ảnh,Brent khi còn nhỏ
Là những đứa trẻ được sinh ra tại Việt Nam, nhưng việc ra đi từ nhỏ, lớn lên trong một môi trường hoàn toàn khác – từ ngôn ngữ, ăn uống, học hành, giao tiếp – khi trở về họ đã bị sốc văn hóa.
"Khi gia đình ruột đoàn tụ với con mình, họ thường nghĩ rằng những người con này vẫn là người Việt, với cách suy nghĩ và sự hiểu biết giống như người Việt về văn hóa và phong tục tập quán. Nhưng thật ra chúng tôi lớn lên trong những nền văn hóa và tập quán khác. Không phải là chúng tôi không thể tiếp thu văn hóa Việt Nam, tất nhiên là có thể, nhưng xuất phát điểm của chúng tôi khác," bà Goldberg giải thích.
Ông Steve, lớn lên ở bang Wyoming (Mỹ) trong một cộng đồng chủ yếu là da trắng, không thực sự quan tâm tới Việt Nam cho tới khi gần 30 tuổi.
"Có quá nhiều việc phải lo, phải hòa nhập, đi học đại học, rồi tìm việc nữa. Cha mẹ tôi lúc nào cũng có mấy quyển sách về Chiến tranh Việt Nam ở nhà, và họ có cả một cuốn sách về Operation Babylift nữa. Những thứ để tôi có thể xem qua."
"Đây là một thực tế lạ lùng. Tôi là người Việt nhưng lại chẳng biết gì về Việt Nam cả. Tôi có một người bạn người Việt khi còn nhỏ, nhưng cô ấy cũng được nhận nuôi. Tôi vẫn đang hy vọng được dự một đám cưới kiểu Việt Nam vào một ngày nào đó."

Nguồn hình ảnh,Steve Geogre
Chụp lại hình ảnh,Sổ thông hành cũ của Steve
Sau quãng thời gian dài làm việc cùng những người con nuôi muốn tìm lại cha mẹ, bà Goldberg nhận thấy rằng việc tái hợp không hề dễ dàng.
"Không thể kỳ vọng một đứa trẻ bị đưa đi khỏi Việt Nam [lâu như vậy] lại lập tức có thể hòa nhập với một gia đình Việt Nam ở Việt Nam."
"Bởi vì chúng tôi cũng có cuộc sống riêng, có những đứa con của riêng mình, không thể đùng một cái là thay đổi được. Nhưng đồng thời, cũng có những người có được sự kết nối rất đáng kể."
Cũng theo bà Goldberg, người Việt Nam đôi khi thẳng thắn quá, cứ hay hỏi những điều mà trong văn hóa khác sẽ được coi là tế nhị, ví dụ như về cân nặng và tiền lương.
"Khi bị hỏi vậy, họ sẽ cảm thấy sợ. Kiểu như: 'Tại sao họ lại muốn biết điều đó? Họ muốn gì từ mình?' Nhưng thực ra người hỏi chỉ quan tâm đến việc bạn đã trưởng thành như thế nào, bạn đã xoay xở với cuộc sống ra sao thôi."