Kể về mẹ tao người đàn bà kì lạ

Viết thêm thắt chút thêm tình tiết đi mày. Tao đọc mà cảm giác như đi tàu tốc hành ớ, dồn dập quá. Thêm tí hoa lá cành nữa là tuyệt.
 
Mẹ tao có một lòng hận thù sâu sắc 30 năm với bà thím dâu chỉ vì hai thím cháu tranh nhau bãi cứt trâu không ai chịu nhường ai. Chuyện sảy ra khi bố tao đưa tao đi chữa bệnh ở Hà Nội. Bệnh thì chẳng hết rước thêm 4 chỉ vàng vay nặng lãi kí nợ vội để lấy chi phí đi khám bệnh cho tao. Từ hộ nghèo sau khi bút sa gà chết kí nợ nhà tao biến thành hộ nghèo đậm sâu. Giống như chị Dậu trông vào đàn chó mới đẻ còn nhà tao cũng chỉ biết trông vào 12,5 sào ruộng chiêm chũng để sống qua ngày. Mẹ tao coi ruộng lúa hai mùa mưa nắng đó như mạng sống lăn xả chăm bẵm với một tình yêu hết lòng hết dạ. Ngoài việc tát nước nhổ cỏ mẹ tao còn trở thành chị H phân bò vì chỉ cần con trâu con bò ị trong tầm mắt mẹ tao nhìn thấy ắt hẳn mắt trước mắt sau mẹ tao đã mang cái cuốc cùn với cái thúng sứt cạp chạy nhanh ra hốt ngay bãi phân trâu bò quẩy về đổ vào ruộng ngay. Ấy vậy mà chị H phân bò nhà tao có một lần cũng chậm chân chạy về lấy đồ nghề ra xong ra thì thấy bãi phân bò to mình nhìn thấy xí phần đã không cánh mà bay không chân mà chạy mất. Mẹ tao cay lắm có bãi phân bò mà đứa chết đâm chết chém nào cũng phải tranh giành bằng được. Cay hơn ăn ớt nên mẹ tao chửi vống lên cho bõ tức “ Ối giời ơi! Mẹ cha quân ăn trộm ăn cắp có bãi cứt bò chưa kịp hót nó cũng phải hót trộm bãi cứt trâu của tao, tao đã nhìn thấy trước đặt viên gạch cạnh bên để đánh dấu mà quân mất dạy nó bốc cả cứt trâu lẫn viên gạch của tao đi rồi…” Chửi một lèo không vấp, không đứt một nốt cao nào xong thì mẹ tao cầm đồ nghề định hướng đi về nấu cơm vì trưa rồi có chửi nữa thì cũng chẳng ai ra nghe hóng. Bỗng đâu thì bà thím mắt long sòng sọc ở trong nhà phi ra đầu ngõ chỉ tay đập đũng quần tru lên chửi mẹ tao “ A con H kia mày con cháu mất dạy biết thím hốt bãi cứt bò trước nên chửi mát chửi mẻ giờ tao đứng đây xem mày chửi như nào đây này”. Vốn đã không ưa nhau từ trước vì bà thím cầm đầu nhóm khinh ghét nhà tao sợ nhà tao về cướp đất lại vừa mất bãi phân bò vừa mất viên gạch đánh dấu nên mẹ tao cũng đếch cần thím cháu gì nữa nhảy bổ vào sô lô võ mồm với bà thím luôn. Lúc bố tao với cụ tao ra can thì thấy hai thím cháu đầu rối như cái đống rơm, tay người túm tóc thì người kia móc chân lên cổ người còn lại nằm vật nhau giữa đường rồi. Tuy tay chân hai người quấn cả vào nhau nhưng mồm ai cũng vẫn không nhường ai phun châu nhả ngọc phì phì chửi vào mặt người còn lại. Cuối cùng chẳng biết bà thím lỡ mồm nói động chạm gì tới bố tao không mà bố tao tát cho một phát không trượt mặt cái nào. Mẹ tao thấy chồng phát điên cũng sợ tái cả mặt tay cầm thúng vác cuốc lên vai tay còn lại túm chồng lôi về nhà. Nếu như người bình thường thì sẽ tặc lưỡi thím cháu xoá thù xoá nợ cho nhau. Nhưng hai thím cháu mẹ tao thì đúng cực phẩm không ai thấy ai sai nên thà coi nhau như đã chết chứ 30 năm sau kể từ ngày đó không ai nói chuyện với ai một câu kể cả gặp nhau đám cưới đám ma cũng coi như nhau như người vô hình. Cuối cùng năm ngoái tao phải nói chuyện với hết người này người kia tác động bà thím rồi làm cầu nối bà thím sẽ xin lỗi mẹ tao trước sau sẽ tác động phân tích mẹ tao hiểu buông bỏ hận thù để hai thím cháu làm hoà. Sau bao nỗ lực con cháu hai nhà vun đắp sau quá nửa đời người hai thím cháu cũng ngồi cùng mâm cỗ gọi nhau thím P cháu H ngọt ngào tới mức cả họ hàng mắt tròn mắt dẹt. Có cụ ngót gần chín mươi tuổi còn phải bật cười khùng khục thều thào “ Sắp chết rồi cuối cùng tao cũng đợi được con H với con P làm hoà” . Vậy mới thấy đàn bà đã ghi thù thì tốt hết đừng ảo tưởng thời gian sẽ xoá nhoà điều gì cả. Nó chỉ có tồn tại từ năm nay sang năm khác từ hận thù dần dần tích tụ thành hận thù sâu sắc mà thôi. Mẹ tao giống như một đứa trẻ hờn dỗi tủi nhục bao năm với ấm ức ăn sâu vào tâm can mạch máu. Đứa trẻ bị người lớn bắt nạt chỉ chờ đợi đơn giản chỉ hai chữ xin lỗi được chính miệng người lớn nói ra. Mẹ tao chỉ chờ có vậy, chỉ cần có vậy để vỡ òa những ấm ức đau khổ rồi mới vui vẻ là phẳng vết sẹo hằn sâu như lỗ thủng ô zôn tưởng chừng không gì có thể vá víu được. Tới nay cái cuốc hốt phân mẹ tao vẫn giữ nó đã bị ghỉ mòn vẹt đi theo năm tháng dù nhà tao bỏ làm ruộng gần hai chục năm rồi. Trước kia tao nghĩ mẹ tao giữ kỉ vật để nhắc mẹ nhớ về trận chiến giành giật phân bò với bà thím nhưng giờ có lẽ tao nghĩ do mẹ tao không nỡ vứt bỏ nó vứt bỏ một thời tóc dính bùn, chân tay rớm máu của những ngày đổi công đi cấy tới đêm đông vẫn chưa về được nhà. Mẹ tao thật kì lạ hận thù rất lâu nhưng chỉ cần được xin lỗi thì rồi cũng nguôi ngoai.
 
Sửa lần cuối:
Lâu lắm rồi mới đọc được bài chất lượng.mịa xem mãi toàn mấy thằng 3/// phân biệt vùng miền phát chán.
 
Tiếp đi m, bố m nghiện mà bỏ được thì bản lĩnh đấy
 
Hay ấy nhỉ. Đoạn chửi nhau đúng tác phong đàn bà thế kỉ trước. Nhưng nó lại xa xôi như những năm 70-80 chứ không phải 90. Có thể do văn hóa miền bắc nó ảnh hưởng lâu hơn miền trung chăng? Cơ mà 12.5 sào bắc bộ quy ra dc nhiêu m2 nhỉ. Chứ chỗ tao mà 12.5 sào làm hộc mật luôn
 
Mẹ tao xuất thân nhà nghèo học hết lớp 7 cao 1m6 hồi trẻ nặng có 46kg đậm chất con nhà thiếu ăn nhưng quyết không thiếu học thức vì học cũng hết lớp 7 như tốt nghiệp cấp 3 bây giờ. 1987 được chỉ tiêu đi lên Lào Cai làm công nhân trên nhà máy hoá chất. Hồi đó không biết công ty phân công thế nào mà cho mẹ tao làm thợ hàn cơ khí. Mẹ tao kể cứ khi nào trèo lên cao hàn là phải buộc dây thật kĩ không gió thổi cuốn mất người đi. Tao bảo mẹ không sợ sao mà nhận công việc của đàn ông như thế. Mẹ tao bảo sợ chứ nhiều lúc sợ quá muốn bỏ về nhưng về thì chỉ xác định làm ruộng cả đời hoặc làm thuê làm mướn chăn trâu cắt cỏ. Ở quê một năm chỉ được ăn cơm thịt một lần hôm Tết còn ở công ty vào tổ hàn xì thì một tháng sẽ được chia thịt một lần tiền lương cũng đủ gửi về cho bà ngoại nuôi dì và hai cậu. Cái nghèo của những năm xưa cũ quẩn quanh làm mẹ tao sợ còn hơn sợ gió Lào Cai thổi vù vù lắc lư cái giàn giáo. Mẹ tao thật kì lạ!

1988 bố tao rích kít nửa mùa chán đời chán gia đình bỏ người yêu lại quê nhà phiêu du đời trai lên làm công nhân xứ lạ xuất hiện trong cuộc đời mẹ. Tới giờ bố mẹ tao vẫn chưa thống nhất ai là người tán ai trước nhưng tao nghiêng khả năng bố tao tuổi trẻ chưa trải sự đời hái hoa ngửi thử nhưng không ngờ hoa nhạy quá kết quả chín luôn:vozvn (22):. Vì từ ngày cưới tới khi tao đẻ mới có 7 tháng mà tao rõ ràng vẫn sinh đủ 9 tháng 10 ngày. Đám cưới bố mẹ tao không có quan viên hai họ, chẳng có đám hỏi cỗ bàn. Kê mấy cái bàn để đĩa kẹo đường tự làm với ấm chè xanh nấu vội. Mời mấy cô chú công nhân làm cùng tới ăn kẹo uống nước chè tươi thế là cũng thành vợ thành chồng về ở chung một lán nhà công ty cho mượn. Tình yêu chớp nhoáng, con cái nheo nhóc bên hông, tiền công nhân thì 3 đồng chạy ăn từng bữa nên bố tao lao vào nghiện thuốc phiện cùng mấy anh tộc Dao Đỏ (tới giờ vẫn bảo tao nhặt ở nhà người Dao Đỏ về nuôi - Cay). Ấy vậy nên người đàn bà thân mỏng xác ve giắt cạp quần 500.000đ tiền lương một cục nhà máy trả cho công nhân nghỉ việc giữa chừng, một tay bồng con, một tay dắt chồng lao phăm phăm về tận quê chồng xin mảnh đất cắm cọc dựng lều cho chồng cai nghiện. Mẹ tao thật kì lạ!

Cuối năm 1989 về đầu 1990 cuối cùng bố tao cũng bỏ được thuốc phiện thì tới lúc tiền cũng cạn. Họ hàng nhà nội tao thì chính là cái cớ cho anh ríc kít nửa mùa là bố tao bỏ nhà ra đi nên không ai hỏi han lấy một lời chứ đừng nói là chìa tay giúp đỡ. Ông bà nội thì li hôn từ lúc bố tao còn nhỏ mỗi người một nơi bà nội chuyển lên ở Bắc Giang làm công nhân thì nuôi hai cô tao còn nhỏ còn ông nội tao ríc boy mua nhà thành phố Bắc Ninh thì nuôi bồ với con của bồ. Thế là nhà tao về quê nội lúc đó với một cái phận là rơi rớt về nhận phần trong mắt cả họ. Cũng may cụ nội tao hơn 70 tuổi rồi nhưng vẫn minh mẫn thương cháu thương chắt nên đi khắp cả họ hỏi vay hộ thằng cháu đứa chắt mấy đấu thóc để ăn qua cơn đói. Nhưng người cho vay thì ít người cười, người sóc sỉa, khinh mỉa thì nhiều. Hôm đó tao đi vay thóc với cụ nội tao lần đầu tiên trong cuộc đời tao nghe thấy nhìn thấy người ta chửi xối xả vào mặt người khác là như thế nào. Họ những kẻ vừa không muốn cho vay thóc vừa không muốn mang tiếng cô bác không giúp cháu đấu thóc miếng ăn. Nên họ chửi từ bố tao tới mẹ tao rồi chửi cả tao nữa gọi bố mẹ tao là sống không phúc đức mới đẻ ra đứa tật nguyền như tao. Tao thì chẳng hiểu vì sao họ mắng nhà tao nên tao về hỏi mẹ tao. Mẹ tao chỉ im lặng nghe tao kể ông nào bà nào chửi mắng. Lúc tao thấy mẹ nhận thóc từ cụ về mẹ tao không đi xay lúa lấy gạo nấu cháo cho tao như mấy hôm trước nữa. Tao thấy mẹ tao cầm túi thóc rất chặt chạy vào buồng trong, mắt mẹ tao trợn trắng lên mặt thì đỏ phừng phừng, rồi mẹ tao ngoác miệng ra khóc, cứ ôm bao thóc mà khóc mãi. Sau này ông ngoại chết tao còn không thấy mẹ khóc đau thương tới vậy . Khóc xong thì mới quệt tay áo lau mặt hằm hằm đi xay thóc nấu cháo cho tao ăn. Mẹ tao bảo mẹ tao biết hận thù từ khi ấy. Mẹ tao thật kì lạ!

Mẹ tao bắt đầu không còn hiền nữa 1990-1994 xã không chia ruộng cho người ngoài thì mẹ tao lôi cổ bố tao đi đăng kí kết hôn. Rồi không chia mẹ tao cứ sấn vào không cho họ đo ruộng thế là lúc đó tao mới có họ P trong giấy khai sinh, còn mẹ tao thì có 12,5 sào ruộng để cấy lúa. Có ruộng rồi mẹ tao lao vào làm cả ngày cả đêm cứ mở mắt ra là tao chẳng thấy bố mẹ ở nhà. Em kế tao mới được 1 tuổi nó chẳng biết khát sữa hay khát nước hay nhớ mẹ mà nó khóc ngằn ngặt. Mà tao cũng mới 5 tuổi đi mẫu giáo còn bị trả về vì bé quá thì biết làm gì. Thế là mẹ tao cứ trưa trật đi làm đồng về là bắt gặp cảnh hai chị em ngồi trên giường khóc thi với nhau. Thực ra thấy mẹ về tao sẽ nghín ngay lau mắt chạy ra đón mẹ. Chẳng phải vì thương nhớ cũng chẳng phải vì sợ mẹ đánh đòn mà lúc nào mẹ tao đi làm đồng về sẽ bắt được con rắn nước hoặc con cua con ốc dành riêng cho tao. Thế là kệ mẹ cho con em tao bú tao phải mang ngay mớ đồ tươi đó đậy kĩ rổ không con mèo tha đi. Với tao đó là những thứ ngon nhất trên mâm cơm mà lúc nào bố mẹ cũng nhường cho tao ăn. Ấy vậy mà có một lần bố tao tẩm quất mẹ tao bằng 1 cái tát cũng vì miếng ăn cho tao. Hồi đó tát ao nhà bắt được một con cá chuối to lắm, tao chưa thấy con cá chuối nào to như nó, đen thùi lùi nằm hết gần cái rổ mẹ tao vẫn hay rửa rau. Bố tao nhốt nó xuống hầm trước xong xuôi lúc ăn cơm bảo mẹ tao tý thịt con cá đó làm ruốc cho tao ăn. Ôi từ lúc nghe từ “ruốc” thôi là tao vỡ oà sung sướng rồi. Từ lúc đẻ ra tới đó tao chưa từng được ngửi thấy món ruốc nó như thế nào chứ đừng nói được ăn ruốc cá. Chỉ biết nó là những sợi bông được đặt trên cơm hay cháo của cô D con bà thím ngay cạnh nhà tao hay ăn (bà thím chính là người sợ nhà tao về chia phần nên hồi đó chửi rửa ghét nhà tao thẳng mặt - bà thím cũng liên quan câu chuyện đánh nhau với mẹ tao vì bão cứt trâu tao sẽ kể sau). Nhà ông chú ruột bố tao tức chồng của bà thím làm viện kiểm soát tỉnh nên có tiền lắm. Mỗi lần tao sang chơi với cô D thì ít mà chủ yếu sang nhìn xem hôm nay cô được ăn món gì thì nhiều. Mà tao thích nhất nhìn được cô D ăn cơm ruốc nhìn thấy lớp bông ruốc vàng ruộm đó là tao toàn vờ ngồi sát sát vào cô D để nhìn ngắm ruốc, cố hít hít xem nó có mùi thơm như thế nào. Có lúc tao có mong muốn cô làm rơi bát cơm hoặc 1-2 sợi ruốc kia rơi xuống để tao có thể có cơ hội len lén nhặt ăn thử nó xem như nào. ( hồi nhỏ nhà tao nghèo khổ vcl ghĩ lại cảm xúc này tao rất muốn khóc - tủi vcl). Thế nên lúc bố tao bảo mẹ tao làm ruốc cá cho tao ăn tao đã nhảy cẫng lên sung sướng kể với bố cô D chỉ ăn ruốc thịt con được ăn ruốc cá chuối xịn luôn. Đang hào hứng nhún nhẩy thì mẹ tao lườm tao cháy mặt. Mẹ tao càu nhàu với bố tao nhà đã nghèo không có tiền còn sĩ cho con ăn ruốc cá. Thế là choang bốp tao thấy bố tao tát mẹ tao một cái thật mạnh rồi bưng cả mâm cơm quăng ra chỗ khác bảo “con tao muốn ăn thì mày làm cho nó ăn” rồi đứng dậy bỏ ra ngoài quán. Mẹ tao cứ thế nằm giãy đành đạch tru tréo cả buổi vừa gào vừa khóc nào là nó giết tôi rồi nó đánh chết tôi rồi trời ơi :)) Tao phải xin lỗi mẹ tao khúc này nhưng mỗi lần mẹ tao tru tréo tao không biết đúng hay sai sự việc như nào nhưng nó làm tao không thấy sợ chỉ thấy thú vị và buồn cười về bài bản tru tréo giãy ăn vạ của mẹ tao đậm chất đồng quê không lạc đi đâu được :vozvn (19):. Tao thấy có chuyện vẫn nhớ bát cơm ăn dở lăn lóc may chưa vỡ lại lượm rồi cầm cái thìa chạy vội sang nhà cụ T tránh nạn. Tới tối bố tao đi tìm về ăn cơm tao mới dám về. Mặt mẹ tao thì vẫn sưng mắt vẫn híp vào nhưng vẫn đặt trước mặt tao lọ ruốc cá chuối. Tao vừa nhìn lọ ruốc óng vàng vừa nhìn mẹ tao vừa không hiểu đằng nào chẳng phải làm ruốc cho tao ăn càu nhàu gì cho bố tao giận đánh cho húp mặt lên. Sau này tao mới biết một con cá chuối đó có thể đổi một khoản tiền lớn đủ để nhà tao ăn thịt vài bữa. Mẹ tao thật kì lạ!


Hnao rảnh tao kể tiếp nhé. :))
MBBG này có năng khiếu viết truyện đó. Tặng m thùng Vodka cho tăng thêm khí thế mà viết, nhớ chuốt câu cho mượt hơn chút thì hay hơn đó. ::xamvl18::
 
Quê bố mày vùng nào bắc bộ đấy?
Sao không gọi là 1 mẫu 2 ruộng mà gọi 12 sào?

Thế mày năm nay cũng hơn 3 chục rồi ad?
 
Mày viết hay quá. Tao vodka hết rồi. Thấy ở trên tụi nó bảo mày chưa chống ề nữa hả ?
Chắc tính mày cũng phần nào ảnh hưởng bởi mẹ mày, mày có khó tính quá ko đấy ?
 
Bà chị sắp thành idol của xàm nữa rồi @@
 
Lần đầu tiên được nhìn thấy cái tivi của chúng mày là khi nào? Tao nhớ mãi tới năm 1993 làng tao mới xuất hiện một con tivi đen trắng có hai cái râu dài ngắn khác nhau chĩa sang hai bên như râu con châu chấu. Cái tivi được nối dây lên tận trời cao bằng một thanh tre và những khung ngang khung dọc sau này tao mới biết nó là cái ăng ten. Không biết chỗ chúng mày nhà nào mua ti vi đầu tiên chứ chỗ tao nhà giàu có nhất trong làng là nhà nhà lão P bác sĩ thần y thiến lợn nức tiếng gần xa.

Mấy nhà ông cốp trên xã trên huyện sống trong làng tao oai như cóc cũng không có tiền vàng bằng một phần nhà ông P thiến lợn bởi các cốp ngày đó chưa biết tới màu sắc cái phong bì nên đời sống kinh tế họ chẳng khá hơn dân đen bần nông là bao. Sáng chủ tịch xã đi họp huyện uỷ chiều về chổng mông cấy lúa cùng vợ là bình thường. Nhắc chuyện cái phong bì hồi đó xã tao nhà nào có người chết, đi viếng thì người dân chỉ cần cầm nải chuối xanh nén nhang của nhà làm, tới gửi lễ như vậy cũng là cũng trọn tình làng nghĩa xóm. Tới như đám cưới cũng chỉ tặng quà, tặng thóc, đêm tân hôn cô dâu chú rể thức bóc quà nào cái chậu nhôm nào khăn rửa mặt, cục xà bông,… Vợ chồng hì hụi ghi nợ thóc người mừng chứ cũng chẳng ai tặng phong bì như bây giờ cả. Ốm đau thăm người ốm càng đơn giản hơn khi thì người đi chục trứng, có người thì nửa kg đường buộc túm vào bịch ninon được thắt bởi cái nịt. Hoạ hoằn nhà có người thân giàu có về thăm biếu hộp sữa ông thọ thêm hộp bánh quy có chữ tây loằng ngoằng xanh đỏ là quá sang trọng rồi. Dân còn chẳng biết màu phong bì là màu gì thì lấy đâu các ông bà cốp ngày đó đòi hỏi như bây giờ có màu phong bì mới trôi nhanh con dấu chữ kí lên văn bản. Đã nghèo còn lắm lông đã không có màu mè thưởng biếu lại còn phong trào bộ đội công an lấy giáo viên nó mới hợp thời. Giáo viên ngày đó là cái nghề tri thức vô cùng cao quý, trọng vọng nhưng lương thì ít hơn cả giáo viên mầm non bây giờ. Dạy trên tỉnh thì còn may mắn túc tắc ít tiền lẻ dạy thêm. Chứ không tiền không quyền bị phân về dạy học ở xã nghèo quanh năm chỉ biết cấy lúa trồng ít khoai mì chống đói thì từ hiệu trưởng tới giáo viên cũng ngày ngày cầm phấn dạy học, đêm lại phải tranh thủ về gánh phân, tát nước, cuốc ruộng, cấy lúa, trồng khoai kiếm thêm nuôi chồng nuôi con. Mấy cô giáo cấp 1, cấp 2 của tao cô nào đi dạy mà đeo dép lê hở mõm thì cũng lộ ngay móng chân ai cũng vàng khè thum thủm. Chứ vớ đâu như bây giờ giáo viên chạy xô mỗi ngày vài triệu dạy thêm, 20/11 thi nhau khoe quà.

Nhưng nhà lão P thì lại khác biệt. Thế gian được vợ hỏng chồng nhưng nhà lão P thì được cả ông lẫn bà. Lão P thì hành nghề thú y độc quyền trong tay cả chục ngàn sinh mạng gia súc gia cầm toàn xã từ tiêm, thiến, đỡ đẻ,… nên lão không thiếu việc làm bao giờ cả. Lão lúc nào cũng được săn đón hơn cả một cán bộ cấp cao từ huyện xuống. Sáng chiều hai cữ lão cứ thong dong phành phạch trên con xe dream thái, sau xe chở túi ba lô đồ nghề có cái kim tiêm to tướng với đôi găng tay thuốc tê thuốc đi ỉa, thuốc tẩy giun, … của các thể loại gia súc gia cầm nhà lão bán ngao du tạt té một vòng quanh xã . Hôm nào nhà ai trâu bò đẻ mà mời được lão tới đỡ thì gia chủ phải vào thắp hương cảm ơn ông bà ông vải nhà mình phù hộ lão ghé kịp lúc chứ nhiều nhà trâu bò khó đẻ chờ được tới lượt lão ghé thì chết cả bò mẹ lẫn bò con từ bao giờ rồi. Thế nên chuyện tiền nong họ cũng chẳng dám hỏi giá tiền rước được lão tới là bao nhiêu. Lão cứ bảo bao nhiêu là họ đưa đủ không thiếu một tờ xanh tờ đỏ. Vợ lão bà T cũng chẳng kém cạnh nhanh tay ăn theo chồng mở cửa hàng tư nhân bán thuốc trừ sâu, phân bón, thuốc men cho vật nuôi trong nhà. Cái làng tao nhà nào cũng mái ngói non đảo lom dom 40-50m vuông còn riêng cửa hàng của vợ lão đã ghót ghét 300 mét đổ mái bằng mà mỗi khi ô tô trên huyện chở hàng về giao vẫn không đủ chỗ để hết còn vứt tràn ra mặt tiền cửa hàng.
Nhờ ơn sự giàu có của gia đình lão P mà cả làng tao được hưởng xem ké cái ti vi khi lão lên tỉnh đổi một cây vàng mua nó về. Những ngày sau đó nhà lão P trong làng tao tối nào cũng tấp nập trẻ con người lớn tới xin xem phim ké. Tao thì chẳng cần biết ti vi là cái gì, Bao Chửng là ai, Tôn Ngộ Không là thằng nào, ... Nhưng thấy cả xóm rồi cả làng tao từ đám bạn chơi chung tới những cô bác đi làm đồng cứ hễ tranh thủ nghỉ giải lao là ngồi dưới bụi tre bàn luận về nào phim Bao Thanh Thiên, nào Tây Du Kí, … Sự rôm rả đó khiến tao rất háo hức xoắn xít tít mù chiều nào cũng nhanh nhanh chóng chóng ăn cơm rồi học xong thật sớm để xin mẹ cho tao đi xem phim. Chỉ cần thấy chập tối là cầm cái đèn pin sắt nặng trịch sang rủ mấy đứa trẻ con trong xóm mò mẫm sang nhà ông P xin xem phim ké phim. Cái đèn pin sắt gắn hai quả pin con thỏ đại bên trong, pin dùng nhiều nó phồng cả lên rồi mà chưa có tiền mua thay. Lúc nó sáng, lúc nó giật giật nhập nhằng, có lúc tắt lịm tối thui. Ấy vậy mà không biết nỗi háo hức được xem phim lớn như nào mà mấy đứa con nít tụi tao cứ với ánh đèn pin nhập nhằng đó rồng rắn, ríu rít đi qua hai bãi tha ma và một con đường đất lồi lõm hôm nào cũng tới nhà lão P sớm nhất xí chỗ gần ti vi nhất xem cho rõ nét âm thanh cho sống động. Thực ra thì chúng mày biết rồi đó tivi đen trắng cổ ngày trước thì bằng cái MacBook bây giờ nên không ngồi gần thì chỉ cách hai mét thôi thì đói mà nhìn ra được ông nào là Bao Công ông nào là Bàng Thái Sư. Đặc biệt cái tivi nhà lão P âm lượng thì cũng không được to lắm hoặc có thể ngày đó lão P học vị lên thủ đô học tiêm lợn 2 tháng đã về hành nghề không biết chỉnh sao cho âm thanh to hơn khiến cho tình trạng hôm nào tiếng tivi cũng bị chìm nghỉm vào tiếng người dân tới xem đông nghịt bàn luận. Gặp hôm nào gió hơi to cột ăng ten nhà lão lắc lư thì cả hình ảnh lẫn tiếng tivi mất tích luôn thay vào cảnh ngàn con muỗi trắng đập cánh và tiếng rè rè sè sè nhức cả tai. Nhưng có lẽ nhờ cái sự chập cheng khuyết thiếu âm thanh đó mà sáng hôm sau người ta càng có nhiều chuyện để bàn về những bộ phim đã xem.

Trưa hôm sau mọi người như mọi khi lại hẹn nhau nghỉ tay ra bụi tre làm vài điếu thuốc lào cầm hơi, ngồi vui vẻ với nhau vài câu chuyện rồi mới có tinh thần xuống cày cấy tiếp. Như mọi khi chủ đề câu chuyện hôm nay lại liên quan tới tập phim Bao Công hôm qua xem dở bên nhà lão P. Mọi người vì ảnh hưởng âm thanh quá nhỏ và màn hình quá bé đứng xa là chẳng thấy nên mỗi một hướng bình luận câu thoại rôm rả. Bác M thi vừa kéo rít một hơi dài thuốc lào vừa sung sướng vỗ đùi cái đét chắc nịch nói “ Khà khà hôm qua thằng Bao Chửng chắc chắn thì thầm với Công Tôn Sách đi tới quán mua thịt chó về làm vài chén cho ấm bụng”. Bác N thì xua xua tay “ Bậy nào bác M, phim phá án mà bác bảo mấy thằng chúng nó lại đi mua thịt chó về nhắm rượu. Theo em chúng nó mua máu chó mực về bắt ma”. Ông H ngọng nãy giờ vẫn ngồi cười hề hề hóng chuyện bỗng mặt tái cả đi lắp ba lắp bắp “ Ma ma ma hôm hôm qua bãi tha tha tha ma ma làng có có có nhà bị đào đào phải mộ mộ bật bật bật nắp quan tài tài luôn đấy đấy đấy…”. Bác M nhìn ông H ngọng bĩu môi cái thượt rồi nói “Đã nói lắp còn hay nói hay đi hớt”. Ông H ngọng thấy ông M có vẻ khinh mình thì bặm môi lại giậm chân xuống đám cỏ thùm thụp “Tôi tôi tôi lại lại lại thèm thèm hóng hóng hớt hớt hớt chắc chắc chắc”. “ Thôi được rồi! Tôi xin hai ông có thế cũng cãi nhau. Ý thằng ngọng nó nói nhà ông K có cái ruộng gần bãi tha ma làng mình nên đặt mộ cụ bà cố nhà ông ấy ở giữa ruộng cho tiện chăm sóc. Nhưng thằng Hai Nghĩa con nhà lão Tằng nhận cày thuê cho nhà lão K mảnh ruộng đó thế nào gặp đúng hôm thằng Nghĩa đêm qua nó say rượu về hùng hục mang trâu với cày ra cày ruộng nhà lão K cả đêm. Sáng sớm lão K ra thăm đồng thì thấy thằng Nghĩa nó cày tung cả cái ruộng lẫn ngôi mộ lên cả với nhau từ lúc nào rồi. Thằng Nghĩa say quá ngủ cạnh cái mỏm nắp tiểu cụ cố, nó cày thế nào mà cái nắp tiểu lại bật được ra ra ngoài nên cái tiểu của cụ cố không nắp đậy đất ruộng rơi đầy vào cả trong đó. Thế là lão K sợ quá la ầm lên bắt đền nhà lão Tằng trả cụ cố vẹn nguyên cho nhà lão nếu không lão cũng sẽ kéo tới xới tung mộ nhà cụ cố lão Tằng”. Bác N kể xong thì chép miệng “ Kể cũng sợ thật! Khi không đào mả cụ cố lên thế cụ mà về trách tội, không biết cụ về kéo cả đàn nhà lão K hay nhà lão Tằng xuống với cụ đây”. Ông cụ D chép miệng “ theo như Bao Công mà xử án tội thằng Nghĩa này khéo cẩu đầu trảm không nhỉ?” Ông M vuốt vuốt cái ria mép rồi rung đùi phán “Tội này là chẳng may xử thế nào được tội chết”. Rít thêm mấy điếu thuốc lào các ông cũng bị các bà gọi ời ời xuống cày cấy nốt cho xong. Đám trẻ con chúng tôi thì rảnh hơn ngồi kể thêm mấy chuyện ma mãnh dọa cho nhau sợ xanh cả mật. Chúng nó còn hẹn nhau đêm sau tiện đường đi xem phim ké nhà lão P về qua bãi tha ma sẽ ra ruộng nhà lão K để xem mộ của cụ cố bị cày lên ghê như thế nào. Tất nhiên đứa duy nhất có đèn Pin như tôi sẽ bất đắc dĩ phải tham gia đầu tiên cái chuyện đáng sợ đó. Người ta bảo tuổi trẻ chưa trải sự đời, tấm chiều mới, nhát gan thì đừng bị dụ quả không sai tôi đã phải trả cái giá hơi bị đắt cho phi vụ kinh hoàng này.
Tối đó vẫn như mọi khi cột vẫn hồ hởi cầm đèn pin lúc sáng lúc tối đi cùng đám bạn tới nhà lão P ngồi sân nhà lão xem tivi. Hôm đó trời xui đất khiến thế nào lão nhất quyết không bật phim Bao Công xử án mà lại bật “Cánh chim cô đơn giữa biển người”. Thôi thì phận đi xem ké chủ nhà cho xem gì thì mình xem đấy cũng được. Bọn tao vẫn ngồi hấc mắt dán vào tivi xem không sót một cảnh phim nào. Phim này cũng là trinh thám hình sự của bọn Hồng Kông sản xuất vừa phá án bằng khoa học lẫn tâm linh nên xem vừa hồi hộp vừa sợ díu cả người lại với nhau. Khủng bố nhất là cảnh con bé Jennifer chết oan nhập hồn vào con mèo gào thét đuổi bắt thằng bạn trai giết nó trong rừng. Mọi khi tivi nhà lão P cứ lí nha lí nhí mà lúc tới cảnh kinh dị đó nó cái loa tậm tạch lại bật to gào thét ầm lên theo tiếng con mèo ma gào thét trong phim. Thế là cả người lớn lẫn trẻ con ai cũng sợ hãi tột độ cơ mông gồng cơ đít hét ầm ĩ theo phim. Cũng may quá phân cảnh kinh dị phim lại chuyển qua phân đoạn điều tra của cảnh sát. Chỉ có điều phim đáng sợ quá nên người ta cũng bỏ về trước khi hết phim. Bọn trẻ con chúng tao cũng không ngoại lệ xem bao công chém đầu với tôn ngộ không đánh chết yêu tinh còn vỗ tay cổ vũ cười đùa rôm rả được chứ thể loại kinh dị ma quái dọa người như này không có chút chính nghĩa hay vui vẻ hài hước gì chỉ có sợ tý đái cả ra quần thôi. Bọn tao chào lão P rồi cầm đèn pin cun cút ra về đầu không cả giám ngoảnh lại xem nốt hung thủ giết người bị công an bắt nữa. Lúc về mấy đứa lớn trong đám trẻ con chợt nhớ ra dự tính ra ruộng nhà lão K xem mộ cụ cố bị anh Nghĩa đào bật nắp quan tài thật hay không. Tất nhiên tao EQ cao quyết liệt từ chối thẳng thừng luôn. Nhưng vì tao là đứa duy nhất có đèn Pin trưa nay đã phân công tao là đứa đi sau soi cho chúng nó ra nhìn mộ cụ cố rồi nên dù tao quyết liệt thế nào cũng không thoát được luật giang hồ của đám trẻ “nghe tao thì còn được cho chơi chung mà không nghe thì chơi một mình như trước”. Tao dù sợ hãi chân tay ríu cả vào nhau rồi song vẫn đành chấp nhận cầm đèn Pin run lẩy bẩy đi sau một đoạn soi đèn pin rọi sáng cho mấy thằng cầm đầu đi phía trước tìm mộ cụ cố. Tao vừa nhắm mắt một tay túm áo thằng Cò một tay lia cái đèn pin loạn xạ theo hướng chúng nó yêu cầu. Đi mãi một lúc bỗng thằng cò khựng lại theo quán tính làm tao tí đập đầu vào lưng nó. Tao mở mắt ra thấy trước mặt bọn tao một cái đầu đen xì nhô lên khỏi cái hố giữa ruộng. Cái hố còn phát ra tiếng hu hu ai oán y hệt tiếng khóc con Jennifer chết oan trong phim. Cái đầu chuẩn bị quay mặt về phía bọn tao thì cái đèn Pin trên tay tao tắt phụp. Một màu đen tối nhờ nhờ ánh trăng non gần ngày rằm tháng 7 tràn vào mắt vào não bọn tao. Cứ thế thằng Cò đứng gần tao nhất gào toáng lên “ ối ối hồn ma cụ cố ma ma ma chúng mày ơi chạy đi”. Thế là những tiếng gào thét váng trời kêu lên ban đầu chỉ là bọn tao hét sau mấy đứa nhát gan không giám xuống ruộng nhìn đứng trên bờ mương hóng thấy đèn pin bọn tao tắt tối om rồi bọn tao chạy thục mạng hét ầm ĩ “ ma ma cụ cố hiện hồn” làm chúng nó cũng gào thét chạy đi tứ phía tìm đường đứa nào thoát thân đứa đó về nhà. Tao thì trời thương hay trời hại cũng không biết vẫn túm được áo thằng Cò nên vừa chạy vừa bị nó lôi đi vì nó to khỏe, chân dài chạy nhanh nhất hội. Tao cảm giác lúc chạy chối chết tìm đường thoát đó có lúc cái chân lùn tịt của tao không chạm đất mà cả người tao bám áo bay theo thằng Cò. Chạy trời không khỏi ma nên thằng Cò chạy thế nào lao thẳng xuống cái hố nào ấy. Tao chỉ thấy nó rơi cái bụp đập cả người xõng xoài xuống hố còn tao cũng theo đà tung bay trong gió rồi rơi thẳng xuống người thằng Cò cái độp. Đầu tao choáng váng mắt tao hoa cả lên một lúc tao cũng lồm cồm bò dậy được. Tao sợ quá không cả nhớ thằng Cò cũng rơi xuống hố cùng tao nên tao chỉ biết khóc toáng lên kêu cứu theo bản năng rồi chạy tới thành cái hố mò mò trèo lên. Tao gào khản cả cổ mà cái lũ trẻ con mất dạy kia sợ mất mật hết với nhau làm gì có đứa nào còn quan tâm xem ai đang hét kêu cứu dưới một cái hố giữa đám ruộng rộng mênh mông chứ. Cuối cùng cũng chỉ còn lại tiếng khóc tiếng gào của tao giữa khoảng không im lặng. Lúc này tao mới thấy cái hố này thối quá miệng hố lại nhớt nhớt lúc đó tao kinh hoàng tột độ nghĩ tới cảnh mình bị rơi vào hố huyệt mùi thối này là xác người chết còn vệt nhớt nhớt này là thịt người chết chưa tan ra. Thế là tao đéo cả giám khóc nữa tao sợ tới mức đái mẹ ra quần luôn (Có lẽ đây sẽ là bí mật mãi mãi sống để bụng chết mang theo của tao nhưng vì câu votka nên tao lên đây kể hết cho chúng mày giải trí vậy).
Phần 2 up comment tiếp nhé
 
Sửa lần cuối:
Đọc chuyện mày chân thật giản dị ko hoa mỹ nhưng lại rất gần gũi bởi tao cũng từng sống ở thời đó thời ăn chẳng đủ ấy nhưng khác với mày nhà tao có tivi thời đó nhưng rồi bố tao bị tai biến nào là tiền của đổ vào thuốc men chạy chữa hết mẹ tao vốn làm công nhân chẳng ra tiền nên khi bố bệnh nằm đó tiền trong nhà cứ thế mà ra đi rồi cs cũng tù túng thiếu thốn.Đọc chuyện mày viết tao lại nhớ lại cái thời xưa ấy nghèo đấy mà vẫn đầy niềm vui của tuổi thơ. Giờ tụi trẻ con thấy chúng nó tội quá học với học chẳng có đc thời gian mà vui chơi nữa. Thôi chờ chap sau của mày G9 mày.
 
Mày viết hay quá. Tao vodka hết rồi. Thấy ở trên tụi nó bảo mày chưa chống ề nữa hả ?
Chắc tính mày cũng phần nào ảnh hưởng bởi mẹ mày, mày có khó tính quá ko đấy ?
Mẹ tao lừa được bố tao từ năm 26 tuổi cơ còn tao vì đéo thấm nhuần được tư tưởng xấu phải phấn đấu của mẹ tao nên mới thất bại như này đây :)) nhưng quan trọng đéo gì tao sống thoải mái lắm ck con nợ nần kiếp này đéo nợ sợ đéo gì kiếp sau đéo sợ có người tới đòi lại rảnh thân :(( :vozvn (3):( ai khóc nỗi đau này)
 
Đọc chuyện mày chân thật giản dị ko hoa mỹ nhưng lại rất gần gũi bởi tao cũng từng sống ở thời đó thời ăn chẳng đủ ấy nhưng khác với mày nhà tao có tivi thời đó nhưng rồi bố tao bị tai biến nào là tiền của đổ vào thuốc men chạy chữa hết mẹ tao vốn làm công nhân chẳng ra tiền nên khi bố bệnh nằm đó tiền trong nhà cứ thế mà ra đi rồi cs cũng tù túng thiếu thốn.Đọc chuyện mày viết tao lại nhớ lại cái thời xưa ấy nghèo đấy mà vẫn đầy niềm vui của tuổi thơ. Giờ tụi trẻ con thấy chúng nó tội quá học với học chẳng có đc thời gian mà vui chơi nữa. Thôi chờ chap sau của mày G9 mày.
Thực ra nhà tao đặc sắc lắm đây mới chỉ là thời kì nghèo thôi khi có tiền thì đọc nhiều cái cũng nhói tim lắm. Thế nên nghèo cũng đâu phải khổ nó chỉ khổ khi mình chưa trải qua cuộc sống có tiền để biết trân trọng lúc nghèo khổ thôi. M ngủ ngon. Mai tao viết nốt vụ xem phim :)) mai điện thoại cho chị mẹ tao lấy tư liệu nữa mẹ tao thỉnh thoảng có câu chửi để đời lắm mà lâu tao chưa bị chửi nên quên hết rồi.
 
Mong chờ đến đoạn Lồn buồi địt bọp, đọc cho nó có thêm tí hưng phấn
 
Thực ra nhà tao đặc sắc lắm đây mới chỉ là thời kì nghèo thôi khi có tiền thì đọc nhiều cái cũng nhói tim lắm. Thế nên nghèo cũng đâu phải khổ nó chỉ khổ khi mình chưa trải qua cuộc sống có tiền để biết trân trọng lúc nghèo khổ thôi. M ngủ ngon. Mai tao viết nốt vụ xem phim :)) mai điện thoại cho chị mẹ tao lấy tư liệu nữa mẹ tao thỉnh thoảng có câu chửi để đời lắm mà lâu tao chưa bị chửi nên quên hết rồi.
Có thể t biết m. Hehe:))
 

Có thể bạn quan tâm

Top