Frankie1613
Thanh niên hoi
Thì a cũng kêu e kiếm đady đâu.đứa nào cũng khó khăn tý mà đã sa ngã vậy rồi riết còn đâu người con gái có tâm hồn đẹp nữaĐét đi đét đủng gì. Em cần phờ ren thôi no need đét điii

Thì a cũng kêu e kiếm đady đâu.đứa nào cũng khó khăn tý mà đã sa ngã vậy rồi riết còn đâu người con gái có tâm hồn đẹp nữaĐét đi đét đủng gì. Em cần phờ ren thôi no need đét điii
Em thích câu cuối đó. Em cũng chỉ mong nhanh qua giai đoạn này, giờ đầu óc ngu si lắm k nghĩ đc thông đâu. Khi nào ổn hơn lựa chọn được nơi nào là phù hợp nhất là tốt nhất cho bản thân mìnhEm thích nơi phồn hoa Đô thị nhiều cám dỗ hay nơi bình yên thì tuỳ em, giờ nói câu ở Hà Nội có nhiều cơ hội phát triển hơn thì nó là xạo lìn, thời đại 4.0 rồi ở đâu cũn có cơ hội phát triển cả, Ví dụ trên thành phố làm 10 triệu chi phí hàng tháng chả còn bao nhiêu ở quê lương thấp chi phí thấp, trẻ thì ở tp già thì về quê, sống sao tuỳ em, em vui là đc
Thực ra giờ cũng chưa biết đâu là tốt nhất. Nhưng như m nói thì còn trẻ mà, cứ thử thì mới biết đc, bên ngoài thì k thể biết được bên trong ntn mà. Còn chồng con thì còn khuya mới tính đến, giờ chỉ muốn dựa vào bản thân mình thôi. Yêu đương mệttttTa dại ta đến chốn lao xao. Tao trước cũng có đợt đi làm ở tp nhỏ, lương thấp nhưng nghĩ là yên bình. Thực ra đéo phải. Nếu mày muốn học thêm ví dụ tiếng Anh ở quê đéo nhiều chỗ học bằng, chưa kể các dịch vụ khác như nhà bank, du lịch, làm tóc. Lương lại thấp, con người ở quê thì tư tưởng chỉ đến thế. Tốt nhất là còn khỏe và trẻ thì ở lại, tìm thằng ny tử tế. Tử tế ở đây đéo phải là thằng hiền và ngu như bột hay chăm chỉ đi phụ hồ chạy grab mỗi ngày. Mà là thằng ko vũ phu, làm lồn mày sướng, biết chơi để mày còn mở rộng quan hệ chứ cứ bo bo là ăn lồn ở tp ngay.
Ồ thế ah? Thế địt dạo ko? Tao địt cho bê Lồn chạyThực ra giờ cũng chưa biết đâu là tốt nhất. Nhưng như m nói thì còn trẻ mà, cứ thử thì mới biết đc, bên ngoài thì k thể biết được bên trong ntn mà. Còn chồng con thì còn khuya mới tính đến, giờ chỉ muốn dựa vào bản thân mình thôi. Yêu đương mệtttt
Em là con gái một thân một mình xuống Hà Nội học cũng gần 4 năm rồi. Vài tháng nữa là em sẽ ra trường, hiện tại em đang gặp khủng hoảng và dường như sắp ngục ngã rồi mn ạ. Ở cái tuổi 22 mọi người nhìn vào sẽ nghĩ rằng còn quá trẻ để gặp khủng hoảng và bản thân e cũng nghĩ vậy. Nhưng nó đến bất ngờ lắm, chuyện tình cảm đổ vỡ, lo lắng về công việc, tiền bạc, sau một đợt nghỉ dịch dài trở lại Hà Nội mọi thứ trở nên xa lạ, không còn chỗ dựa, bạn bè chỉ là xã giao những cảm xúc tiêu cực cứ dồn đến liên tục. Ở một mình trong phòng e khóc nhiều lắm, mọi người khuyên em cũng nhiều nói rằng hãy làm gì đó để bớt suy nghĩ hơn, e đã thử nhiều cách nhưng không thể nào tập trung được chỉ muốn thoát khỏi Hà Nội xô bồ này nơi dường như e không thuộc về. Muốn gọi điện về nhà tâm sự nhưng sợ chỉ làm mọi mn lo lắng thêm. Em sợ nếu tiếp tục ntn e sẽ càng trở nên tiêu cực không lối thoát mất. Bao năm học ở HN luôn mơ về lúc ra trường kiếm một công việc tốt thu nhập cao phù hợp với mình ở đây để đỡ đần bố mẹ sau bao nhiêu năm vất vả nuôi mình ăn học chốn thủ đô đắt đỏ, nghĩ lại e cũng đã từng rất yêu thích HN nhiều lắm, nhưng e mà về bố mẹ ông bà sẽ vui lắm vì e học xa nhà từ năm cấp 3 rồi, so với việc e kiếm ra nhiều tiền gửi về nhưng ở xa gia đình thì bố mẹ ở nhà chắc chắn chỉ cần e về thôi. Ở quê e đang có một vị trí viên chức nhà nước cần tuyển người mà ngành e học thì rất ít người học, nhưng lương khởi điểm chỉ gần 4 triệu. Về quê có gia đình luôn yêu thương cuộc sống bình yên dễ thở hay em nên chọn bám trụ lại HN có công việc mà e thích,lương cao hả mọi người. Giờ e rối lắm bỏ tất cả niềm yêu thích hay sống một cuộc sống nhẹ nhàng để không phải chịu những điều tiêu cực này nữa...thực sự yếu đuối☹☹
Biết đến xàm rồi mà ô còn hỏi chịch chưa.Chjck chưa?
T thấy m sida vl kêu k có quê thì ông kia mới bảo về quê ổng chứ m nc khinh ng quá ahMuốn thực hiện ước mơ mà còn kén cá chọn canh, ôm mộng tiếp đi nhen
Khùng à m ?T thấy m sida vl kêu k có quê thì ông kia mới bảo về quê ổng chứ m nc khinh ng quá ah
tưởng m dạo này đi dạt ở đâu rồi chứ?
Em hãy theo nguyên tắc suy đoán: Nếu ở lại thành phố hoặc về quê thì 1 năm tới nữa sẽ như thế nào (được và mất); 05 năm tới sẽ như thế nào (được và mất); 10 năm.... Trên cơ sở viết ra như thế, e sẽ có quyết định chính thức của mình. Chúc em có lựa chọn thật thốt.Em là con gái một thân một mình xuống Hà Nội học cũng gần 4 năm rồi. Vài tháng nữa là em sẽ ra trường, hiện tại em đang gặp khủng hoảng và dường như sắp ngục ngã rồi mn ạ. Ở cái tuổi 22 mọi người nhìn vào sẽ nghĩ rằng còn quá trẻ để gặp khủng hoảng và bản thân e cũng nghĩ vậy. Nhưng nó đến bất ngờ lắm, chuyện tình cảm đổ vỡ, lo lắng về công việc, tiền bạc, sau một đợt nghỉ dịch dài trở lại Hà Nội mọi thứ trở nên xa lạ, không còn chỗ dựa, bạn bè chỉ là xã giao những cảm xúc tiêu cực cứ dồn đến liên tục. Ở một mình trong phòng e khóc nhiều lắm, mọi người khuyên em cũng nhiều nói rằng hãy làm gì đó để bớt suy nghĩ hơn, e đã thử nhiều cách nhưng không thể nào tập trung được chỉ muốn thoát khỏi Hà Nội xô bồ này nơi dường như e không thuộc về. Muốn gọi điện về nhà tâm sự nhưng sợ chỉ làm mọi mn lo lắng thêm. Em sợ nếu tiếp tục ntn e sẽ càng trở nên tiêu cực không lối thoát mất. Bao năm học ở HN luôn mơ về lúc ra trường kiếm một công việc tốt thu nhập cao phù hợp với mình ở đây để đỡ đần bố mẹ sau bao nhiêu năm vất vả nuôi mình ăn học chốn thủ đô đắt đỏ, nghĩ lại e cũng đã từng rất yêu thích HN nhiều lắm, nhưng e mà về bố mẹ ông bà sẽ vui lắm vì e học xa nhà từ năm cấp 3 rồi, so với việc e kiếm ra nhiều tiền gửi về nhưng ở xa gia đình thì bố mẹ ở nhà chắc chắn chỉ cần e về thôi. Ở quê e đang có một vị trí viên chức nhà nước cần tuyển người mà ngành e học thì rất ít người học, nhưng lương khởi điểm chỉ gần 4 triệu. Về quê có gia đình luôn yêu thương cuộc sống bình yên dễ thở hay em nên chọn bám trụ lại HN có công việc mà e thích,lương cao hả mọi người. Giờ e rối lắm bỏ tất cả niềm yêu thích hay sống một cuộc sống nhẹ nhàng để không phải chịu những điều tiêu cực này nữa...thực sự yếu đuối☹☹
Em là con gái một thân một mình xuống Hà Nội học cũng gần 4 năm rồi. Vài tháng nữa là em sẽ ra trường, hiện tại em đang gặp khủng hoảng và dường như sắp ngục ngã rồi mn ạ. Ở cái tuổi 22 mọi người nhìn vào sẽ nghĩ rằng còn quá trẻ để gặp khủng hoảng và bản thân e cũng nghĩ vậy. Nhưng nó đến bất ngờ lắm, chuyện tình cảm đổ vỡ, lo lắng về công việc, tiền bạc, sau một đợt nghỉ dịch dài trở lại Hà Nội mọi thứ trở nên xa lạ, không còn chỗ dựa, bạn bè chỉ là xã giao những cảm xúc tiêu cực cứ dồn đến liên tục. Ở một mình trong phòng e khóc nhiều lắm, mọi người khuyên em cũng nhiều nói rằng hãy làm gì đó để bớt suy nghĩ hơn, e đã thử nhiều cách nhưng không thể nào tập trung được chỉ muốn thoát khỏi Hà Nội xô bồ này nơi dường như e không thuộc về. Muốn gọi điện về nhà tâm sự nhưng sợ chỉ làm mọi mn lo lắng thêm. Em sợ nếu tiếp tục ntn e sẽ càng trở nên tiêu cực không lối thoát mất. Bao năm học ở HN luôn mơ về lúc ra trường kiếm một công việc tốt thu nhập cao phù hợp với mình ở đây để đỡ đần bố mẹ sau bao nhiêu năm vất vả nuôi mình ăn học chốn thủ đô đắt đỏ, nghĩ lại e cũng đã từng rất yêu thích HN nhiều lắm, nhưng e mà về bố mẹ ông bà sẽ vui lắm vì e học xa nhà từ năm cấp 3 rồi, so với việc e kiếm ra nhiều tiền gửi về nhưng ở xa gia đình thì bố mẹ ở nhà chắc chắn chỉ cần e về thôi. Ở quê e đang có một vị trí viên chức nhà nước cần tuyển người mà ngành e học thì rất ít người học, nhưng lương khởi điểm chỉ gần 4 triệu. Về quê có gia đình luôn yêu thương cuộc sống bình yên dễ thở hay em nên chọn bám trụ lại HN có công việc mà e thích,lương cao hả mọi người. Giờ e rối lắm bỏ tất cả niềm yêu thích hay sống một cuộc sống nhẹ nhàng để không phải chịu những điều tiêu cực này nữa...thực sự yếu đuối☹☹
Thế giờ đã khá hơn chưa tml? :vÀ, mình cũng có khoảng thời gian tồi tệ như vậy. 2015, 22 tuổi, học hành hết bát, đến thời hạn mà không ra trường được vì thiếu anh văn. Nhìn đâu cũng thấy cuộc đời đen tối, không biết phải đi đâu về đâu, thất nghiệp phải sống nhờ nhà chị gái anh rể, anh chị lúc đó đang buôn bán thua lỗ nữa.
Cảm thấy mình vô dụng, vô tích sự, xin việc mấy chỗ mà không được, xin làm công nhân thôi cũng không ai nhận, bây giờ nhớ lại mắt vẫn cay cay.
nó đang tâm sự, trap cái Lồn mẹ mày à?Tao chỉ sợ là cú có gai...trap chắc =)