Sống một mình thì tao khuyên mày nên tham gia vào mấy nhóm nhỏ làm từ thiện định kỳ tháng 1-2 lần đó. Đi phát đồ hay đi tặng quà trẻ em cảm thấy rất ý nghĩa, đầu óc đi về cũng nhẹ nhõm rất nhiều. Mấy nhóm kiểu này thường tự đóng góp rồi từ bàn bạc chỗ đi, ko có kêu gọi đóng góp từ bên ngoài. Tao có mấy nhóm bạn kiểu này, trước thỉnh thoảng tao cũng có đi khi thấy mất tinh thần .
Tự nhiên m nhắc đến chuyện này.
Đó là khi tao vừa chuyển về Tp này sống những ngày đầu tiên, tao hay mang giày chạy bộ ở CV ven Sông lớn ở Tp này.
Vô tình hôm ấy, tao gặp 1 lễ hội dành cho học sinh lớn lắm.
Nhìn vào toàn học sinh các cấp, mặc đủ đồ trang phục chắc lát thi văn nghệ. Còn có nhà đào truyền hình tới quay.
…
Bỗng từ đâu ngay chỗ ghế đá tao ngồi. Con bé gái 10 tuổi - Nó cuối người -chổng cái mông vào mặt tao ngồi xuống đi tiểu. Ngay kế đó là các nhân viên nhà đài ai cũng quay mặc đi. Trong ấy cũng toàn mấy em áo dài chắc vừa tốt nghiệp đại học.
…
Bỗng có bà cô lớn tuổi- Là giáo viên nghỉ hưu - Đang là người trông trẻ buổi nay.
Nhìn kĩ lại đứng cạnh bà là 1 đám nhóc từ 15 tuổi đổ xuống. Bọn nó là ngượ khiếm khuyết câm - điếc. Vừa chậm phát triển.
Và bé gái đang tiểu kia bị bệnh down.
Bà tiến tới nhắc nó rồi ánh mắt quay quắt nhìn tứ phía. Nhìn về những chị gái trắng trẻo xinh xắn trong bộ áo dài truyền thống như mong sự thấu hiểu.
Nhìn sang nhóm thanh niên mặc áo Đoàn viên - biết đâu trong số những người lớn ấy sẽ tiến tới giang tay hỗ trợ bà và tụi nhỏ.
Vì bản thân họ là 1 đại diện trong hàng chục trường học sinh được mời trong sáng nay.
Trường chuyên biệt - Tương lai dành cho trẻ em khuyết tật.
….
Thì ra bọn nhỏ mắc tiểu. Chúng được xếp ở 1 cái xó trong góc. Không có 1 người nào bên Ban Tổ Chức hỗ trợ chúng.
Góc nhỏ chúng đứng như trơ trọi bơ vơ giữa nhóm người đang hân hoan trong ngày hội.
Chúng lạc lõng - lại còn đầy nắng đầu mùa.
….
Tao cũng không hiểu tại sao!!! Tao tiến tới và hỏi thăm cô có cần tao hỗ trợ gì?.
Thì Cô nhờ tao dẫn chúng đến nhà vệ sinh.
Nhưng đều tao không ngờ. Là tao còn phải dẫn thêm 6-7 bé gái.
Đặc biệt đây là những ngày đầu tao đến đây, tao không hề biết toilet công cộng của CV này ở đâu.
Tao chỉ nhớ quán Highland phía cuối Cv, view nhìn ra sông rất đẹp mà tao thường uống.
Tao nắm tay 2 bé, phía sau là chục bé và luôn đồng hành cũng chúng. Bọn trẻ dù ngờ nghệch, ngây ngô - Quần nào áo kia nhưng sao đáng yêu lắm. Cứ lẽo đẽo theo tao. Mà hình như chậm phát triển thì sẽ có đứa tay chân bị cong veo hoặc dị dạng.
Tao đang nắm chặt tay đứa bé với bàn tay xiên vẹo ấy.
….
….
Tới quán tao ngoắc ông bảo vệ lại rồi đưa tờ 200 ngàn duy nhất tao mang theo. Nhờ ông mua dùm tao 2 ly cf đen còn bao nhiêu cho tao gởi lại quán.
…
Dẫn nhóm con trai thì dễ . Tao đưa chúng vào chỉ từng chút. Có đứa vào đứng đực ra còn không biết cởi quần.
Nhưng nghĩ đến bọn con gái giờ sao!!!
Tao chạy ra nắm tay con bé lớn nhứt. Nhắn em lo cho chúng nhé. Con bé này nhìn mặt bình thường nhứt. Nhưng em bị câm - điếc em ú ơ và hình như cũng không biết cách sử dụng toilet hiện đại trong ấy.
…
Tao là đàn ông - Làm sao để tiến vào đó. Rồi sao giúp được đây thì may sao có những em gái - mặc áo dài truyền thống và tao nhận ra đang đeo trên cổ là bên đài truyền hình.
Mấy em ấy cười xinh lắm và nói với tao
“ Em mắc việc rồi… và đi”
Con bé lớn nhứt đứng cạnh tao mắc em ươn ướt tao cũng không biết sao.
Thì cô lao công sau khi nghe về nhóm trẻ và tao đã ra hỗ trợ.
….
Khi đưa bọn nhỏ về trả lại. Nhìn bọn chúng vẫy tay. Tao thấy bóng lưng chúng bước đi cô độc lắm.
…
Tao lên mạng tìm hiểu và biết ngôi trường này gần nhà mình.
Lần gần nhất tao tới thăm chúng- chỉ 1 mình thôi.
Là mua nhiều thật nhiều gà KFC và ăn cùng chúng.
Hỏi chúng và các cô muốn ăn gì thì lần sau lại được ăn cùng nhau. Được cười cùng nhau.
…