Live Tâm sự của 1 thằng bốc vác- Gởi những anh em cùng khổ vào thời điểm này

Tao còm theo kiểu kiếm hiệp chút cho hạp với 2 thằng "hảo háng" như tao với mày.
Mày có nhớ ở Bắc Hải có 2 quán cafe rất nổi thời đó ko? Trúc Mai và Phi Yến, các em gái mặc váy ngắn áo 2 dây ra bàn ngồi tiếp chuyện với khách. Tao và đám bạn thi thoảng có chút xèng là ra đó cafe...ôm.

Tml giàu vãi. Thời đó tau chưa có xèng. Sau này có chút mới ra được Chi Lan Vy cho biết mùi gái hiện đại mà mấy em dạn quá !!! 🤣🤣🤣
Lúc hai quán ý đi ngang mà thèm, đoạn đó tao đang theo thầy người Hoa học làm giàu. Tu thân là đạo đầu tao được học “ Ghét đời Kiệt,Trụ đa dâm- Để dân đến nỗi sa hầm sập hang.”
Tao quen bạn gái thì okie chứ phải tránh sa các động. Vì ở đó sẽ hút hết vận khí tao đang được học.
Sau khá giả mới được hoang lạc. Bởi ông Tàu nói câu hay “ 30 ai giàu mà ham”. Sau 30 hơn tiền làm ra được thì mới biết giữ của.
 
2004- Khu Tô Hiến Thành- Vạn Hạnh tối còn chưa đèn đường. Nhứt là chỗ Tô Hiến Thành mưa là ngập. Đèn thì tối thui. Bọn giật đồ hoành hành. Thời này tao vẫn ớn đi lại ko dám nhòm ngó. Thanh niên tưởng nhìn đểu là a dô liền. Toàn nhóm đi xe đạp. Bọn bụi đời đường ray , xóm Nam Hoà , khu Chí Hoà, lũ vô ơn bên hông đuờng Đồng Tiến, chợ cá Lạc Hồng. Lúc đó mới ra chơi nhìn gì cũng sợ. 🤣🤣🤣🤣

Tao sẽ làm chuyến ra Thạnh An ngỉ dưỡng rồi đi phà qua Vũng Tàu. Hữu duyên ghé Gành Biển sương sương trong ánh chiều tà. Tao thíc ngắm cái nắng chín của hoàng hôn. Như đàn bà hãy còn đương xuân chớm qua trìa dốc.
nhoáng cái hơn 20 năm rồi, tao nhớ lúc đó trọ học trong cái xóm nghèo nhỏ ở gác trên 400k/tháng, bà chủ phốp pháp làm thợ may, ông chồng già đen gày gò tóc bù xù hay cởi trần khoe xương sườn lỉa chỉa. gác trên chia 2 phòng bằng cót, tao ở phía ban công phòng 6m2, cạnh phòng tao 1 nhà 3 người, 2vc thêm con em chồng, thằng ck chừng 28-29t làm thợ lắp mạng fpt, vợ làm gì đéo biết. tao sinh viên 19-20t lúc đó nhà quê lên tỉnh mới tập tọe xem film heo, ***********,phuongtim, hoahongcali, bacbaphi, ttvnonl,,,

trước nhà có lò bánh mì, cứ buổi sáng là thợ bốc bánh mì bỏ mối thơm lừng con hẻm. lúc đấy, nửa đói, nửa bơ vơ hehe nhưng chẳng sợ ngại gì. cứ đăm đăm sống tốt ko lừa lọc ko gian trá thì ko việc gì phải sợ.

có những trưa tao học về, nắng bỏ mẹ ra vào phòng cởi truồng bật quạt nằm ngủ trên chiếu cót mà mồ hôi dầm dề, vc thằng phòng bên đi đâu về lôi nhau ra mơn trớn bú liếm. tao nằm nghe tiếng quạt con cóc cành cạch quay qua quay lại, cái mùi oi nồng của phòng cũ cót cũ thoang thoảng mùi nước hoa hăng hắc, vừa đếm những cú dập nhấp nhổm của thằng hàng xóm vừa nghĩ về crush thời cấp 3 đã cặp kè yêu đương với thằng nào mà thấy đời vừa bi tráng vừa sến sẩm

 
Sửa lần cuối:
thớt chắc cở t hay nhỏ hơn tí, đọc m viết cũng hay, t thấy nhiều khi t ko hiểu đc người như m hoặc người ta ko hiểu t.
Xưa h t kiểu ko thiếu gì, nhưng t ko ăn chơi mà làm viedcj nhà kinh doanh siêng vl, nhiều cái t nói với trong khu t, lao động t cảm giác ngta ko đồng điệu. Ko biết do t hay do ngta
 
thớt chắc cở t hay nhỏ hơn tí, đọc m viết cũng hay, t thấy nhiều khi t ko hiểu đc người như m hoặc người ta ko hiểu t.
Xưa h t kiểu ko thiếu gì, nhưng t ko ăn chơi mà làm viedcj nhà kinh doanh siêng vl, nhiều cái t nói với trong khu t, lao động t cảm giác ngta ko đồng điệu. Ko biết do t hay do ngta
Chắc là do m í
Vì t đọc có mỗi cmt ngắn này của m thui mà t phải đọc 3 lần mới hiểu được 1 tí hàm ý của m 🥱🥱🥱
 
thớt chắc cở t hay nhỏ hơn tí, đọc m viết cũng hay, t thấy nhiều khi t ko hiểu đc người như m hoặc người ta ko hiểu t.
Xưa h t kiểu ko thiếu gì, nhưng t ko ăn chơi mà làm viedcj nhà kinh doanh siêng vl, nhiều cái t nói với trong khu t, lao động t cảm giác ngta ko đồng điệu. Ko biết do t hay do ngta
Chào tml. Mày giống một huynh đài tao quen trong phòng gym ở Sg.
Cha này người Hoa,thụ hưởng lại gia sản của tổ tiên. Đam mê Gym - chăm chút có bản thân - lo cho gia đình tử tế. Chỉ có đều Lão vẫn chưa bao giờ thoã mãn - thoải mái trong cuộc sống. Kiểu người làm gì cũng thành. Chưa bại bao giờ mà còn cần cù. Nhìn lão rồi nhìn lại mình lên voi xuống chó không biết bao lần.

Nhưng nhờ có biến động- di chuyển nhiều nơi - được trải nghiệm thêm nhiều hương vị cuộc sống. Gặp gỡ những phàm phu khác- nghèo khổ bán mặt cho trời mà vẫn hạnh phúc thong dong. Tao mới tìm ra cho mình ý nghĩa cuộc sống.

Đến lúc tao mang chuyện này ra tâm sự, Lão mặc lại áo tập đặt grab đi từ phòng tập Q10 sang khu cuối đường Phan Xích Long ven sông. Nhìn sang bờ kia là Vạn Phúc City, xa xa là cầu Bình Triệu. Cùng tao ngồi ngắm lục bình trôi. Và lai rai. Tao nói lâu lâu của nên tránh đời, cho người thân xốt vó lên , để khi trở về nhà anh mới thấy trân quý- mới thoã mãn cái đời này.
….
Tao nói xàm ổng hiểu- tụi mày hiểu - mày hiểu. Đời nhiều khi không đầu không đuôi- vô tư lự mày à.

Trân quý vì mày là người đàn ông của gia đình.
 
Mày làm tao nhớ mấy đôi đóc tờ hồi đó. Làm cái quần gì toàn 1tr mấy 1 đôi.
Ra An Đông 100 mấy mà đéo bao giờ nhận dạng được. Tau chuyển lên tỉnh lẻ- nhứt là dân Đà Lạt mới chớm mở sương mù sau thời gian giao thông khó khăn. Thu cũng 1 mớ làm vốn🤣🤣🤣🤣
Ngày sinh viên đi học, đách có tiền. Thường ra Ký Con kiếm đồ cũ mặc, có hôm còn thấy cái quần jean còn ướt luôn (chắc phơi chưa khô) 🤣
 
Ngày sinh viên đi học, đách có tiền. Thường ra Ký Con kiếm đồ cũ mặc, có hôm còn thấy cái quần jean còn ướt luôn (chắc phơi chưa khô) 🤣
tới bây h tau vẫn có thói quen mua đồ cũ ở quanh khu chợ lớn trong mấy shop để mặc. hay mua áo sơ mi nhật cỡ 150 cái vẫn mới và thẳng thớm, chất vải ăn đứt đám uniqlo bán trong mall. Nhưng gần đây cũng biết là phần lớn là nó hay thanh lí đồ trong mấy căn hộ sau khi chủ hộ chết ở Nhật nên nghĩ thấy mình mặc đồ người mất rồi cũng hơi ghê :))))
 
Thì kẻ đến hay người đến sau em đều dành trọn trinh trắng đôi môi cho mà. Trinh nguyên ở đây là được tính từ khi quen người mới. Chị sẽ hết mình trong tình yêu. Duy nhất có ý nghĩa đó. Nhưng kẻ đón người đưa thì đa dạng kiểu. Chỉ có tao đồng đều tâm hồn - làm bùng cháy cái ẩm ỉ dòng dâm thuỷ nơi chị. Nhưng tao lại chẳng ấy vì đơn giản ngoài nụ cười - những ướv ao xác thịt- chăm lo cho bọn con nít toả nắng. Thì tim tao vẫn đứng yên. Còn chị thì nghe lời ong bướm nơi tao lạ lắm và hay ho hơn mấy con khác ở hiện tại thôi.
Cứ dang dở - nắm tay vội khi bưng món cho tao- tay tao hờ hững vuốt nhẹ eo nhỏ mặc áo crop top nơi chị vậy mà hay. Chắc tình cảm cần đong thêm nhiều m à

Mày cứ đong đưa ỡm ờ đi, tuổi này ẻm đang rất cô đơn và cần 1 bờ vai, 1 hơi ấm về đêm "Như đàn bà hãy còn đương xuân chớm qua trìa dốc." Xui xui nó gặp phải cao thủ nào hảo dòm háng nó dợt con nhỏ là mày mất cả chì lẫn mồi.
 
Tml ơi! Tao mới uống vài lon .
Đang nge nhạc Châu Kiệt Luân.
Mày nhắc đến”Xứ sở Trầm Hương” “ Gạo Ma Lâm”
Làm tao nhớ Bình Thuận làm tao nhớ núi Tà Yon- Sa Ra.
Tao từng làm rể xứ này 6 năm.
Cung đường từ Ma Lâm lên Bảo Lộc. Với tao là cung đuờng đẹp nhất quãng đời tao từng đi qua.
Nó đẹp là vì bên cạnh tài - là người đầu ấp tay gối cùng tao trải nghiệm.
Nhưng đó cũng là quá khứ. Đúng không tml?
Đi đâu đến đâu cũng được. Nhưng quê hương là nơi có cha mẹ. Cha mẹ ở đâu thì đó là quê nhà.
Nơi tứ xứ vùng vẫy SG - nếu tới ngày mày mỏi rồi thì cứ về nhà.
Nhớ mời tao kì nhông- mời ếch òm- mời thêm nhiều đặc sản nữa.
Trân quý tml
ô đại ca cũng từng ở đây à. E cũng là dân ở đây. Gạo đại ca nói là Ma Lâm 48 nổi tiếng 1 thời. Còn Sara - Tà Zôn ở bên Hàm Đức. Không biết ngày xưa đại ca ở khúc nào?
 
Tao còm theo kiểu kiếm hiệp chút cho hạp với 2 thằng "hảo háng" như tao với mày.
Mày có nhớ ở Bắc Hải có 2 quán cafe rất nổi thời đó ko? Trúc Mai và Phi Yến, các em gái mặc váy ngắn áo 2 dây ra bàn ngồi tiếp chuyện với khách. Tao và đám bạn thi thoảng có chút xèng là ra đó cafe...ôm.
thời đệ thì hay đi khoảng 2005-2009 thì đã có Nhật Nguyệt, ngoài ra còn có "Tất Nhiên Là" ở cái chỗ cuối đường Cửu Long đâm ra Ba Vì/Hồng Lĩnh.

Mà sv nghèo nên nhín qua LTK (còn manh nha ít pd) hoặc chịu khó đi xa lên Thị Nghè, Điện Biên Phủ cho biết mùi đời. Chứ quẩn quanh cafe hj ở Minh Phụng Q11 thì sợ bệnh, không dám vào.
 
tới bây h tau vẫn có thói quen mua đồ cũ ở quanh khu chợ lớn trong mấy shop để mặc. hay mua áo sơ mi nhật cỡ 150 cái vẫn mới và thẳng thớm, chất vải ăn đứt đám uniqlo bán trong mall. Nhưng gần đây cũng biết là phần lớn là nó hay thanh lí đồ trong mấy căn hộ sau khi chủ hộ chết ở Nhật nên nghĩ thấy mình mặc đồ người mất rồi cũng hơi ghê :))))
Sợ đéo gì vé máy bay đắt bỏ mẹ, cái áo sơ mi có bao nhiêu đi máy bay qua đòi lỗ lồi lol
 
tới bây h tau vẫn có thói quen mua đồ cũ ở quanh khu chợ lớn trong mấy shop để mặc. hay mua áo sơ mi nhật cỡ 150 cái vẫn mới và thẳng thớm, chất vải ăn đứt đám uniqlo bán trong mall. Nhưng gần đây cũng biết là phần lớn là nó hay thanh lí đồ trong mấy căn hộ sau khi chủ hộ chết ở Nhật nên nghĩ thấy mình mặc đồ người mất rồi cũng hơi ghê :))))
Đồ cũ chứ có phải lột đồ ng chết đâu mà m sợ. Trước t mua áo khoác còn nhặt được 10 won
 
Đồ cũ chứ có phải lột đồ ng chết đâu mà m sợ. Trước t mua áo khoác còn nhặt được 10 won
Đồng ý là không sợ nhưng không thể phủ nhận việc hàng thanh lý đóng kiện về An Đông hay khu chợ Bàn cờ không có hàng thu mua từ bên Nhựt từ tokushu seiso (dọn đồ người chết) dc đâu anh trai. Đồ nguyên kiện mùi chất tẩy cực nồng nên cũng khó đoán xác suất có phải e overthinking hay không. Bọn Nhựt sống kiểu độc thân rồi tự bay màu không ai biết nhiều mà :))))
 
ô đại ca cũng từng ở đây à. E cũng là dân ở đây. Gạo đại ca nói là Ma Lâm 48 nổi tiếng 1 thời. Còn Sara - Tà Zôn ở bên Hàm Đức. Không biết ngày xưa đại ca ở khúc nào?
Quê vợ cũ tao. Tao hay đi khám phá ở khu đó. Ngã 3 Sara - ấn tượng của tao về vùng đất này thì nhiều. Nhưng từ khi chia tay đến nay chưa quay lại. Con người nơi đây dễ mến cũng gợi cho tao nhiều hoài niệm.

Tao hay sang Ma Lâm để vòng lên cung đường đi Bảo Lộc. Có Hồ Thuỷ Điện dừng giữa chân đường. Ăn cá tầm bá cháy 🤣🤣🤣 xuống bơi nước trong xanh. Kỉ niệm đáng nhớ. Dọc đường thì nhiều nhà sàn dân tộc. Có dịp tao sẽ về lại đấy thăm hương đồng gió rát xưa. Chỉ nhớ cảnh chớ dáng kiều xưa tao sợ rồi.
 
nhoáng cái hơn 20 năm rồi, tao nhớ lúc đó trọ học trong cái xóm nghèo nhỏ ở gác trên 400k/tháng, bà chủ phốp pháp làm thợ may, ông chồng già đen gày gò tóc bù xù hay cởi trần khoe xương sườn lỉa chỉa. gác trên chia 2 phòng bằng cót, tao ở phía ban công phòng 6m2, cạnh phòng tao 1 nhà 3 người, 2vc thêm con em chồng, thằng ck chừng 28-29t làm thợ lắp mạng fpt, vợ làm gì đéo biết. tao sinh viên 19-20t lúc đó nhà quê lên tỉnh mới tập tọe xem film heo, ***********,phuongtim, hoahongcali, bacbaphi, ttvnonl,,,

trước nhà có lò bánh mì, cứ buổi sáng là thợ bốc bánh mì bỏ mối thơm lừng con hẻm. lúc đấy, nửa đói, nửa bơ vơ hehe nhưng chẳng sợ ngại gì. cứ đăm đăm sống tốt ko lừa lọc ko gian trá thì ko việc gì phải sợ.

có những trưa tao học về, nắng bỏ mẹ ra vào phòng cởi truồng bật quạt nằm ngủ trên chiếu cót mà mồ hôi dầm dề, vc thằng phòng bên đi đâu về lôi nhau ra mơn trớn bú liếm. tao nằm nghe tiếng quạt con cóc cành cạch quay qua quay lại, cái mùi oi nồng của phòng cũ cót cũ thoang thoảng mùi nước hoa hăng hắc, vừa đếm những cú dập nhấp nhổm của thằng hàng xóm vừa nghĩ về crush thời cấp 3 đã cặp kè yêu đương với thằng nào mà thấy đời vừa bi tráng vừa sến sẩm


Thằng bạn thân tao nó ở trọ trên đường Cao Bá Nhạ. Trên lầu 2 nhà đó có nhiều phòng cho thuê, từ NVVP đến CN và cả SV. Cách phòng nó 2,3 căn có phòng của 1 con nhỏ nvvp đẹp và sexy lắm, nó ở 1 mình à, lớn hơn tụi tao chắc vài tuổi. Nguyên tầng đó thì chỉ có 1 cái nhà tắm công cộng nằm cạnh nhà vệ sinh.
Một lần nhóm tao 4 5 thằng lên phòng nó chơi và nhậu nhẹt thì nó nghe thấy tiếng con nhỏ kia đi làm về và cb đi tắm. Á đù, rình ko tụi bay, nhỏ này đẹp lắm. Tụi nó 3 4 thằng leo lên cái la phông nhà VS bên cạnh rình qua lỗ thông giữa 2 phòng. Tao éo dám leo lên nữa vì sợ sập la phông. Má tụi nó rình người ta mà cãi nhau chí chóe, cười sằng sặc.
Sau này tụi nó còn rủ nhau lên rình thêm vài lần nữa mà sau đó nghe nói bị nhỏ đó phát hiện. Nó dán che cái lỗ đó lại rồi tắt đèn tối thui ko thấy gì nữa. Tụi nó khoe cặp bưởi nhỏ đó đẹp lắm mà tiếc quá tao chưa dc dòm miếng nào.
 
Lời ca vang lên ở gốc hồ đầy sương

“ Tôi chết trong em bao giờ,mỗi sớm sương bay thành phố mơ…”

….
Nhớ về em- Người con gái Đà Lạt.


23/04 - 09:19

….

Một buổi sáng - bên góc cửa sổ nhỏ lầu một.
Trong ngôi nhà rộng lớn còn thơm mùi sơn vữa mới. Nó nằm lọt giữa con đường đồi dốc Hải Thượng- Khu dân cư mới nhà nước cấp cho cán bộ y tế để phù hợp dự án Bệnh Viện Trung Ương Đà Lạt. Khu đất phía trên đỉnh dốc để trống là khu vực rộng lớn để xây dựng bệnh Viện- không biết từ bao giờ người dân ở đấy gọi nó là Y tế.
Trước bãi đất trống ấy có chiếc xe lu vất vưởng. Thời gian tồn tại của nó là điều bí ẩn.



Góc cửa sổ- nhìn ra là cả một bầu trời sương đang đổ ập xuống. Chỉ cách một khoảng nhỏ trông ra đường chính mà không thể thấy được gì.Toàn sương trắng đang lơ lẩn hoà vào lòng người Đà Lạt.

….

Tao - ngày đầu lên đây. Một cuộc chạy đua với thời cuộc. Dòng người xô đẩy, lựa chọn sống là điều xa xỉ.



…. Chợ An Đông.
Sáng - Minh Cao là thằng rất thích thể thao. Hồi đó cứ bốc vác đừ điếc người nhưng riêng nó là phải đi đá banh. Nó chuyên gia rù quến anh em qua khu Q8 bên kia cầu Nhị Thiên Đường - Khu dân cư mới đường xá được quy hoạch rộng, người dân còn thưa thớt.
Chặn hai đầu. Lấy mấy đôi dép đặt 2 góc làm khung thành. Trái banh mủ độn 2-3 lớp bên trong. Sút vào được tính dưới đầu gối
Những trận thư hùng trên sân cỏ được tăng độ sát thương bằng các kèo độ. Thường kết thúc trận banh, tiền trao thì đi kèm là đánh lộn.
Cái tính hiền lành, ngu ngơ của tao được đổi thay qua mỗi buổi chiều tối được vào trận banh. Khi nhìn mấy anh xe hàng, Tài Nhỏ, Minh Cao bị chơi xấu không biết sao tao cũng nóng theo. Vị trí chúng nó chỉ dạy tao là thủ môn, chụp chân luôn trong tư thế lao ra quét giò. Tâm thế hùng hổ lao ra khi 1-1 hay đấu 2. Tạo tâm lý hoảng loạn lên cầu thủ đội bạn.

Chính những lời bảo ban này, máu đoàn kết tình bạn trong người như bùng cháy tuổi nổi loạn.

Lần đầu tao không quét vào banh mà là đạp thẳng vào đùi một thằng xóm Củi -Q8. Khi thằng này vừa kê giò Minh Cao. Nếu không có anh Tài ở đó chắc ban tao về tới nhà cũng bầm dập.

Và máu điên đó dẫn đến vụ đánh nhau đầu tiên của tao ở An Đông.

Bum - kẻ thù đầu tiên ở Chợ An Đông.

Dạo này, không biết nó học đâu thói ưa xăm hình. Nghe tụi bốc vác trên lầu ( ban này toàn người mới trên lầu An Đông - đủ thành phần nhưng thuộc tiểu thương mới nên sống biết điều) kể nó giờ đang giao lưu kết nghĩa cắt máu với Tài Lớn - bãi giữ xe.
Tài Lớn - vừa ra tù về tội đâm chén nên số má lắm. Tướng nó be người, phốt phác. Cao trên 1m7 mà nặng hơn 80 cân. Người ngợm to lớn mà còn thích bạo lực, ưa máu me nhứt là khi ra tay. Nói chuyện thì rất hằn học, khát máu sẵn sàng đánh nhau nếu không ưa mắt
Bởi tính cách này, mà vừa ra tù, với cây phát quang trên tay nó tới “ xin” làm anh Đại bãi xe.

Vụ này nó thắng. Đơn giản, nó dụ lão đại cũ ưa anh hùng - hảo hán bằng việc bặc co.
Lựa chọn con đường vắng. Lấy 3 góc đèn đường là sàn. Mỗi thằng đứng ở mỗi góc đèn. Riêng cây đèn ở giữa quăng 2 cây phát quang.

Anh cả hô to 1-2-3 thì chạy thật nhanh tranh nhau lấy kiếm mà xả. Kết quả thì chờ xem.

Dù thương tật ra sao thì cũng tự chịu. Không ảnh hưởng tới pháp luật lẫn anh em.

Kèo đó, Tài xả lão đại cũ không tiếc tay, chỉ nghe rằng - càng chảy máu nó càng hăng. Nó cũng bị 2 nhát nhưng thấy chảy ra nó càng ra tay tàn độc. Từ đó nó viết lên tên tuổi ở bãi giữ xe.
Ngày tao đến, tên tuổi nó đã vang danh về sự tàn bạo - ác độc.


Tài Nhỏ thì khác hoàn toàn. Giữ bãi bốc vác, nhưng chỉ dùng lời nói, giao thiệp và mối quan hệ là có thể giải quyết vấn đề. Sống từ nhỏ từ hồi còn xin ăn ở chợ, Tài Nhỏ đọc được hùng tâm ở mỗi con người nơi đây. Anh luôn lựa chọn cách tối ưu nhứt trước khi va chạm xảy ra.

….
Cởi áo ra phía sau lưng Bum đang có hình xăm dang dở. Nhìn màu là biết tay nghề của tù về. Em út Tài Lớn ai cũng được nó tặng hình để gắn kết anh em ban và cũng là lego nhận dạng.
….
Ban giữ xe và ban bốc vác bản chất là dân cùng chợ. Trước nay ít va chạm. Nếu có chuyện, thường thì các tiểu thường nhà các anh nói chuyện là êm. Nhưng từ ngày Tài Lớn lên, thu nạp nhiều thằng cọp beo vào tù ra khám, bọn mồ côi các khu cũ bị giải toả ( Khu phức tạp xì ke , sau nhà nuớc dọn sạch các khu ổ chuột ở các quận trung tâm. Riêng bọn mồ côi Mã Lạng tới giờ vẫn tồn tại- dưới hình thức khác) chạy lên đây xin dung nạp.
Ban phình to ra thì thiếu ăn, chúng muốn nuốt sạch những gì trước mặt. Kể cả là những người từng ngồi chung mâm. Gọi nhau là anh em An Đông.


Và thằng Bum hôm nay- là khai chiến ngầm.


….
Tiếp theo - Chuyện về anh Quân B

Cũng như bao thằng bụi đời khu An Đông- Chợ Lớn,sau cái chết của anh -chị là cả một bầu trời u ám đang bủa vây.
Có nhóm nhỏ thân tín của anh đi săn. Nhưng chưa bắt được kẻ thù thì ngay quán nhậu nổi tiếng đầu đường Tản Đà - Chủ quán người Hoa ( chắc bọn sống lâu ở Q5 nhớ quán này, sau giải phóng, lão chủ đi lính chế độ cũ sợ bị cải tạo đóng 400 cây vàng - kho rượu ngoại.
Sau 1975 quán Lão vẫn tồn tại cho đến ngày lão chết bên Q10 ở nhà bà vợ bé năm 2017 thì quán dần đi xuống.)

Nhóm huynh đệ của anh đã giáp lá cà trận cuối bằng Ci Đê ( 1 dạng dao được mài nhọn mũi - bên dưới là những lưỡi răng cưa nhô ra- tất cả được mài nhọn được bọc trong vỏ bọc lại. Dao dài 1 gang rưỡi tay người lớn.)
Bọn ra tay là người Việt. Và khúc này dù là kể lại, tao vẫn thấy nhục cho cách chơi dơ của người Việt miền Bắc- Nhóm sát thủ Hải Phòng, Quảng Ninh, Nam Định.Chơi bày đàn là bắt đầu từ ngày này. Ngày chúng xoá xổ hai chữ : Hảo Hán.
Chúng bao vây quán trên 3 xe 16 chỗ bao vây toàn quán. Trong số bọn này, có nhiều thằng tao vẫn nhớ tên. Sau trận này, vừa lấy tên tuổi, địa vị vừa được lọt vào mắt xanh của bọn Tư Sản Đỏ Đông Âu. Chắc trong số bọn nhỏ trên xàm, từng thần tượng những đại ca này.
Em anh Quân B có 8 người. Trong đó có Anh Na - 1 lesbi đời đầu. Là người hay thay anh Quân B bảo vệ cho chị khi đi đâu đó.
Bị cắt nhượng tàn phế 1 đời. Nhưng chưa bao giờ chị dừng mưu sinh để lo cho Tiểu Ái- cô bé con anh chị (Tao sẽ kể về Tiểu Ái phần sau)

Bảy anh còn lại - người Việt gốc Hoa- thằng chạy vặt trong quán 15 tuổi người Tiều vừa khóc vừa cầm con dao muốn xông lên cùng các anh. Nhưng chủ nó kéo toàn bộ nhân viên ra sau bếp.Lão im lặng. Hào Khí Hoa hạ ở vùng Chợ Lớn này chìm vào tĩnh lặng như vậy đó.


Lời kể - các anh nhìn xuống xe bao vây. Anh Lãng- người em kết nghĩa của anh Quân B vừa nói vừa cười nhẹ: “Anh em mình làm hết chai này, Anh đi trước - Làm đéo gì phải nhùng. “

….
Chai chưa cạn - một lũ người Việt bao vây bàn các anh.
“ Cho mấy thằng nhỏ chạy bàn em tao xuống nhà”

Anh móc túi đưa hết tiền trong người cho thằng nhỏ.
Nó cầm nạm tiền chạy xuống.
Nhìn nó vừa khuất là choang chai bia được quăng vô tường.
Ci Đê đấu với phát quang đã chênh lệch còn bị hội đồng.
Máu me toe toét- dù gục xuống nằm các anh vẫn cười vang. Chỉ tiếc ở đây không có điếu Jet để giết con đại bàng thời các anh cùng Anh Quân B đi chinh chiến khắp gian san.
Kiếp sau lại là những hảo hán trượng nghĩa- đầu đạp trời chân đạp đất.
Các anh nghĩa tận. Riêng Bé Na, không hiểu lần đó, anh Lãng đã nói điều gì với lũ bất nhân ấy.Chỉ biết mạng Bé Na chưa tận. Bị cắt sống 1 nhượng chân.
Sau này Bé Na kể khi anh Lãng chịu chục nhát đâm. Lời anh ngáp “ Ái…áiii” như vang vọng mãi.
Và bé Na sống đời tật nguyền. Trên mặt là những vết sẹo lồi sừng trên mặt.
Sau hôm ấy, lịch sử các ban hội người Hoa thay đổi. Thủ cựu bị thay bằng Tân cựu. Lớp mới- nhóm người Hoa vì lợi ích kinh tế - vì giá trị đồng tiền lên ngôi. Nhóm người tử tế- ân nghĩa dần dần đi vào bóng tối hay ẩn hiện đâu đó ở xóm nhỏ.
Sẽ có lúc , chúng ta gặp họ- Lão gia bán mì kí gia - đùi gà chiên giòn ở góc nhỏ Q5 với áo thun ba lỗ và quần đùi mỏng tanh. Họ có thể đã từng có quá khứ của kẻ trượng phu.
….
Sau ngày ấy, Tiểu Ái cô gái câm được bé Na nhận nuôi. Cô bé 15 tuổi thường mặc váy trắng tinh tươm. Tay luôn ôm bên mình một con công chúa búp bê barbie tên Ngố. Luôn đi cạnh bé Na vào chợ An Đông bán quần áo sĩ.

Và cô bé này đã để lại kỉ niệm đẹp cho tao và Minh Cao.
Tầm 2000 - 2003 ah mày, đoạn này cá mập 9 chỗ đúng hơn chứ nhỉ?
 
nhoáng cái hơn 20 năm rồi, tao nhớ lúc đó trọ học trong cái xóm nghèo nhỏ ở gác trên 400k/tháng, bà chủ phốp pháp làm thợ may, ông chồng già đen gày gò tóc bù xù hay cởi trần khoe xương sườn lỉa chỉa. gác trên chia 2 phòng bằng cót, tao ở phía ban công phòng 6m2, cạnh phòng tao 1 nhà 3 người, 2vc thêm con em chồng, thằng ck chừng 28-29t làm thợ lắp mạng fpt, vợ làm gì đéo biết. tao sinh viên 19-20t lúc đó nhà quê lên tỉnh mới tập tọe xem film heo, ***********,phuongtim, hoahongcali, bacbaphi, ttvnonl,,,

trước nhà có lò bánh mì, cứ buổi sáng là thợ bốc bánh mì bỏ mối thơm lừng con hẻm. lúc đấy, nửa đói, nửa bơ vơ hehe nhưng chẳng sợ ngại gì. cứ đăm đăm sống tốt ko lừa lọc ko gian trá thì ko việc gì phải sợ.

có những trưa tao học về, nắng bỏ mẹ ra vào phòng cởi truồng bật quạt nằm ngủ trên chiếu cót mà mồ hôi dầm dề, vc thằng phòng bên đi đâu về lôi nhau ra mơn trớn bú liếm. tao nằm nghe tiếng quạt con cóc cành cạch quay qua quay lại, cái mùi oi nồng của phòng cũ cót cũ thoang thoảng mùi nước hoa hăng hắc, vừa đếm những cú dập nhấp nhổm của thằng hàng xóm vừa nghĩ về crush thời cấp 3 đã cặp kè yêu đương với thằng nào mà thấy đời vừa bi tráng vừa sến sẩm

Có những tháng ngày “ hoang đường” như vậy mới có ngày hôm nay chứ.
Chắc nay mày bảnh tỏn lắm hen!!!
Thường mấy thằng sống chui rủi khu ổ chuột bương trải từ thời sanh viên giờ ai cũng khá.
….
Rất mong được nghe những ngày tháng tươi đẹp hiện tại của mày. Văn mày thật quá!!!
 
Tầm 2000 - 2003 ah mày, đoạn này cá mập 9 chỗ đúng hơn chứ nhỉ?
Chuẩn!!! Tao không đọc lại mà nhợn nhợn khi nghe mày nhắc . Tao cũng ko được chứng kiến vụ này. Tao nghe thằng chạy bàn đó thuật lại trong lần vội vàng lướt qua nhau thôi.

Đóng góp bổ ích tml.
 
Tao cũng thích cung đường Ma Lâm lắm, năm 2011 tao đi phượt với hội bạn lúc mờ sáng. Gần đến đỉnh đèo cũng là lúc bình minh, cảnh vật nhìn hoang sơ yên bình lắm. Sau này tao cũng có đi lại vài lần mà đường xá xuống cấp, cây cối thì nơi còn nơi mất, có nơi thành đồi trọc.... cảnh đẹp chỉ còn tồn tại trong ký ức của tao
 
Tao cũng thích cung đường Ma Lâm lắm, năm 2011 tao đi phượt với hội bạn lúc mờ sáng. Gần đến đỉnh đèo cũng là lúc bình minh, cảnh vật nhìn hoang sơ yên bình lắm. Sau này tao cũng có đi lại vài lần mà đường xá xuống cấp, cây cối thì nơi còn nơi mất, có nơi thành đồi trọc.... cảnh đẹp chỉ còn tồn tại trong ký ức của tao
Đời người sanh ra đã để “ được” trải nghiệm bằng các giác quan.
Mày đã lưu giữ những gì đẹp nhứt trong miền ký ức rồi. Đừng tiếc nuối tml.
Cái tao càng sợ là sợ không đủ sức khoẻ để đi đến nhiều nơi mới- gặp gỡ người cũ đã từng quên- ăn và uống những văn hoá ẩm thực thế gian.
Nếu được thử Cung đèo Lò Xo xem. Tao hay đi - đơn giản là có món cá suối - rau rừng chấm nước ruốc ở những quán lạ ven đường.
Cung đèo này lại thuộc hướng Cao Nguyên. Nên còn hoang sơ. Con người cũng vậy - Hoang dã và sơ khai. Thử đi nhé tml.
 
Đời người sanh ra đã để “ được” trải nghiệm bằng các giác quan.
Mày đã lưu giữ những gì đẹp nhứt trong miền ký ức rồi. Đừng tiếc nuối tml.
Cái tao càng sợ là sợ không đủ sức khoẻ để đi đến nhiều nơi mới- gặp gỡ người cũ đã từng quên- ăn và uống những văn hoá ẩm thực thế gian.
Nếu được thử Cung đèo Lò Xo xem. Tao hay đi - đơn giản là có món cá suối - rau rừng chấm nước ruốc ở những quán lạ ven đường.
Cung đèo này lại thuộc hướng Cao Nguyên. Nên còn hoang sơ. Con người cũng vậy - Hoang dã và sơ khai. Thử đi nhé tml.
Đèo đó tao đi rồi, mấy cung tây bắc-đông bắc tao cũng đi luôn rồi. Hồi đó tao thích phượt bụi nên cày nhiều nơi lắm mày .
 
Đèo đó tao đi rồi, mấy cung tây bắc-đông bắc tao cũng đi luôn rồi. Hồi đó tao thích phượt bụi nên cày nhiều nơi lắm mày .
Mày đi cup hay 67 tml🤣🤣🤣 đi mấy chiếc này mang theo bộ đồ nghề tự sửa luôn. Bao vui!!!

Mày thích leo núi không? Đi bộ lên núi? Nếu có tao có cung đường núi Bạch Mã hữu tình lắm tml. Có suối - chèo xuồng vào Đan Viện.
 
Top