Việt nam mà còn giữ chữ nôm đảm bảo là ngôn ngữ khó nhất thế giới

Chắc chưa?
426458890_1395964281039542_3752279991955546270_n.jpg
Cho t xin tên sách hoặc hình bìa với m. Cảm ơn
 
Chữ hán cũng viết tắt được mà ví dụ như 不好 không ổn, không tốt thì có thể ghép lại luôn giống "ko" 孬 :beat_shot:
 
Sử Ký Tư Mã Thiên có câu: Dân Nam Việt là thứ dân khó cai trị và thuần hoá nhất và thực là không thể thuần hoá được.
Hồi trc rảnh Lồn cũng học tiếng trung chút ít để làm hán gian, công nhận con chữ nó còn chứa đựng cả nền văn hóa chứ đéo phải chỉ đơn thuần là để đọc viết. Con dân Đại Duồn tự nhận là đông á mõm chứ cái con chữ còn than khó đéo học nổi phải mượn bảng latin thì có mà đông đầu buồi :vozvn (20):
 
Nhật, Hàn, Đài, Việt trước cùng dùng chữ Hán. Giờ có mỗi Việt thoát được Hán nhưng kinh tế lại bét nhất 😅
Tiếng Nhật giờ cũng khác gì chữ Nôm. Cùng một chữ mà có cả chục cách đọc.
m nhận thấy 3 thằng kia có điểm gì chung ko, bọn nó đều được Mỹ hỗ trợ, một cái bệ phóng rất vững chắc để tụi nó phất lên, đương nhiên là dân bọn nó cũng giỏi và chịu khó nữa chứ ko phải được hỗ trợ là auto có kinh tế mạnh. Còn cái xứ Lừa này cũng còn khá hên khi có chữ Quốc ngữ, toàn dân ngu khu đen, học cái chữ Quốc ngữ mà giờ lên mạng viết sai lên sai xuống thì học chữ Nôm kiểu gì.

Điểm quan trọng của ngôn ngữ là phải dễ học, dễ viết, nói ít nhưng lượng thông tin truyền đạt càng nhiều càng tốt. Chứ như chữ Hán, hay chữ Nhật riêng việc học để đọc viết thành thạo thì ngu mẹ người rồi còn đâu thời gian để đi nghiên cứu kinh tế, khoa học kỹ thuật ...
 
Ý là mày nói chữ Nôm nếu duy trì thì giống như Hàn ngữ Nhật ngữ bây giờ à. Bộ Hán tự của chúng nó là thành quả cả ngàn năm duy trì và phát triển lên từ cái gốc cũng tương đương chữ Nôm nên mới thoát được cái nạn giỏi Hán tự trước khi học tiếng mẹ đẻ.

Còn tao đọc trong sách thì chưa có chỗ nào bảo là các nhân vật lãnh đạo Việt Nam đơn giản hóa chữ Nôm cho bà con dễ học hết.
Đéo phải mày... Chữ Hangul là ghép âm 100% như chữ latin còn bộ chữ Hiragana, Katakana tiếng Nhật cũng là ghép âm. Còn nói chữ Nôm là sáng tạo của dân tộc VN tao thấy đéo phải, người ta chỉ bê nguyên xi phương pháp hình thanh của chữ Hán qua tiếng Việt. Chẳng hạn chữ Ma (Mẹ) 妈 gồm 女 là Nữ gợi ý còn chữ Mã 马 là chỉ cách đọc. Chữ Nôm cũng theo công thức giống vậy chữ Em 㛪 cũng gồm gồm 女 là Nữ là gợi ý còn Yêm 奄 gợi ý cách đọc. Đéo thuộc chữ Hán thì không đọc chữ Nôm được. Cái bộ chữ này nó còn dở dở ương ương hơn cả chữ Hán.
 
quái thai vkl
tàu khựa phát triển vậy mà sao ko làm bộ chữ mới cho đơn giản nhỉ
thấy video bên đó nhiều người còn quên chữ vì toàn dùng đt gõ
Cuối thế kỷ XIX, khi tiếp xúc với phương Tây, giới trí thức TQ thấy chữ viết của người ta quá dễ học, nhờ thế phần lớn dân biết chữ, dân trí cao, khoa học kỹ thuật tiên tiến, dân giàu nước mạnh. Ngược lại, chữ TQ quá khó học, vì thế hầu hết dân mù chữ, ngu dốt, đất nước lạc hậu, yếu hèn, kết quả bị phương Tây bắt nạt. Thời phong trào Ngũ Tứ, các học giả tiên tiến và các lãnh tụ +s TQ đổ lỗi tình trạng đó cho đạo Khổng và chữ Hán, chê chữ vuông là loại chữ “dã man, lạc hậu”. Nhà ngôn ngữ học nổi tiếng Tiền Huyền Đồng nêu khẩu hiệu “Muốn phế bỏ Khổng học, không thể không trước tiên phế bỏ chữ Hán ” và yêu cầu toàn dân học tiếng Anh từ tiểu học, bỏ tiếng TQ. Mao Trạch Đông nói chữ phồn thể là rào cản do giai cấp thống trị phong kiến đặt ra để độc quyền tri thức, ngăn cản nhân dân làm chủ tri thức.

Từ đó trở đi, giới tinh hoa TQ dốc sức cải cách chữ Hán. Đại để theo ba bước:
– đơn giản hóa chữ Hán để xóa nạn mù chữ
– ghi âm chữ Hán để thống nhất âm đọc Hán ngữ trong cả nước
– thay chữ Hán bằng một loại chữ biểu âm để Hán ngữ hòa nhập với ngôn ngữ toàn thế giới

Sau năm 1949, Chính phủ TQ tiến hành cải cách chữ Hán với quy mô lớn chưa từng có. Đã hoàn tất việc đơn giản hóa chữ Hán, nhiều chữ được bớt nét, trở thành chữ giản thể; nhờ thế xóa gần hết nạn mù chữ. Rồi lại thành công làm ra hệ thống ghi âm (phiên âm/ chú âm) chữ Hán bằng chữ Latin, qua đó thống nhất trong phạm vi cả nước âm đọc từng chữ trong hệ thống tiếng Phổ thông, tạo điều kiện thống nhất ngôn ngữ và dân tộc, đồng thời tạo thuận tiện cho việc dùng chữ cái Latin phiên âm các danh từ riêng của Hán ngữ, xếp sắp chữ Hán trong các loại tự điển và làm chỉ mục (index) trong các văn bản in ấn, thúc đẩy Hán ngữ hòa nhập toàn cầu.

Nhưng sau đấy việc nghiên cứu thay chữ Hán bằng chữ biểu âm bị dừng lại. Có lẽ đó là do người Hoa trên thế giới cho rằng chữ Hán là tiêu chí của nền văn minh Trung Hoa, gắn với lịch sử và truyền thống dân tộc, bỏ chữ Hán nghĩa là xóa bỏ lịch sử và nền văn minh Trung Hoa, họ không cho phép làm thế. Vì vậy Chính phủ TQ đã ban hành luật ngôn ngữ, khẳng định phiên âm/ ghi âm chữ Hán chỉ là một công cụ bổ trợ, không được coi là văn tự chuẩn bị thay thế chữ Hán. Biên bản Hội nghị công tác văn tự toàn quốc ngày 31/5/1986 nói rõ: Trong một thời kỳ tương đối dài sau đây, chữ Hán vẫn là văn tự pháp định của nhà nước.

Như vậy là biên bản này vẫn dành hy vọng cho các học giả chủ trương phiên âm hóa Hán ngữ, tức thay chữ Hán bằng một loại chữ biểu âm. Họ tin là sớm muộn mọi người sẽ nhận ra sự bất lợi lâu dài của việc dùng chữ biểu ý trong một thế giới toàn cầu hóa, tin học hóa.

Theo chúng tôi, chủ trương phiên âm hóa Hán ngữ là đúng nhưng không thể thực hiện. Lý do: đã quá muộn, không thể vượt qua trở ngại có quá nhiều chữ đồng âm. Các loại chữ tượng hình-biểu ý đều chuyển thành chữ biểu âm từ rất sớm, ít nhất cả nghìn năm trước, khi số chữ chưa nhiều, số người dùng chữ còn rất ít. Riêng chữ Hán suốt 4.500 năm không thay đổi, kho chữ nay đã có khoảng 100 nghìn chữ, được 1,4 tỷ người sử dụng, đã quá muộn để thay đổi thói quen mấy nghìn năm của từng ấy người.
 
Cuối thế kỷ XIX, khi tiếp xúc với phương Tây, giới trí thức TQ thấy chữ viết của người ta quá dễ học, nhờ thế phần lớn dân biết chữ, dân trí cao, khoa học kỹ thuật tiên tiến, dân giàu nước mạnh. Ngược lại, chữ TQ quá khó học, vì thế hầu hết dân mù chữ, ngu dốt, đất nước lạc hậu, yếu hèn, kết quả bị phương Tây bắt nạt. Thời phong trào Ngũ Tứ, các học giả tiên tiến và các lãnh tụ +s TQ đổ lỗi tình trạng đó cho đạo Khổng và chữ Hán, chê chữ vuông là loại chữ “dã man, lạc hậu”. Nhà ngôn ngữ học nổi tiếng Tiền Huyền Đồng nêu khẩu hiệu “Muốn phế bỏ Khổng học, không thể không trước tiên phế bỏ chữ Hán ” và yêu cầu toàn dân học tiếng Anh từ tiểu học, bỏ tiếng TQ. Mao Trạch Đông nói chữ phồn thể là rào cản do giai cấp thống trị phong kiến đặt ra để độc quyền tri thức, ngăn cản nhân dân làm chủ tri thức.

Từ đó trở đi, giới tinh hoa TQ dốc sức cải cách chữ Hán. Đại để theo ba bước:
– đơn giản hóa chữ Hán để xóa nạn mù chữ
– ghi âm chữ Hán để thống nhất âm đọc Hán ngữ trong cả nước
– thay chữ Hán bằng một loại chữ biểu âm để Hán ngữ hòa nhập với ngôn ngữ toàn thế giới

Sau năm 1949, Chính phủ TQ tiến hành cải cách chữ Hán với quy mô lớn chưa từng có. Đã hoàn tất việc đơn giản hóa chữ Hán, nhiều chữ được bớt nét, trở thành chữ giản thể; nhờ thế xóa gần hết nạn mù chữ. Rồi lại thành công làm ra hệ thống ghi âm (phiên âm/ chú âm) chữ Hán bằng chữ Latin, qua đó thống nhất trong phạm vi cả nước âm đọc từng chữ trong hệ thống tiếng Phổ thông, tạo điều kiện thống nhất ngôn ngữ và dân tộc, đồng thời tạo thuận tiện cho việc dùng chữ cái Latin phiên âm các danh từ riêng của Hán ngữ, xếp sắp chữ Hán trong các loại tự điển và làm chỉ mục (index) trong các văn bản in ấn, thúc đẩy Hán ngữ hòa nhập toàn cầu.

Nhưng sau đấy việc nghiên cứu thay chữ Hán bằng chữ biểu âm bị dừng lại. Có lẽ đó là do người Hoa trên thế giới cho rằng chữ Hán là tiêu chí của nền văn minh Trung Hoa, gắn với lịch sử và truyền thống dân tộc, bỏ chữ Hán nghĩa là xóa bỏ lịch sử và nền văn minh Trung Hoa, họ không cho phép làm thế. Vì vậy Chính phủ TQ đã ban hành luật ngôn ngữ, khẳng định phiên âm/ ghi âm chữ Hán chỉ là một công cụ bổ trợ, không được coi là văn tự chuẩn bị thay thế chữ Hán. Biên bản Hội nghị công tác văn tự toàn quốc ngày 31/5/1986 nói rõ: Trong một thời kỳ tương đối dài sau đây, chữ Hán vẫn là văn tự pháp định của nhà nước.

Như vậy là biên bản này vẫn dành hy vọng cho các học giả chủ trương phiên âm hóa Hán ngữ, tức thay chữ Hán bằng một loại chữ biểu âm. Họ tin là sớm muộn mọi người sẽ nhận ra sự bất lợi lâu dài của việc dùng chữ biểu ý trong một thế giới toàn cầu hóa, tin học hóa.

Theo chúng tôi, chủ trương phiên âm hóa Hán ngữ là đúng nhưng không thể thực hiện. Lý do: đã quá muộn, không thể vượt qua trở ngại có quá nhiều chữ đồng âm. Các loại chữ tượng hình-biểu ý đều chuyển thành chữ biểu âm từ rất sớm, ít nhất cả nghìn năm trước, khi số chữ chưa nhiều, số người dùng chữ còn rất ít. Riêng chữ Hán suốt 4.500 năm không thay đổi, kho chữ nay đã có khoảng 100 nghìn chữ, được 1,4 tỷ người sử dụng, đã quá muộn để thay đổi thói quen mấy nghìn năm của từng ấy người.
Ko bỏ dc vì nó đồng âm quá nhiều, m bỏ thì thành học vẹt luôn, giờ có 1 câu pinyin dài chưa chắc suy ra dc chữ hán
 
Chịu m luôn, m lên baike tra cách đọc đi, 1 chữ hán nhiều cách đọc có j lạ đâu
Mày đưa cái link từ điển đấy tao xem
Còn 1 chữ nhiều cách đọc là nó phụ thuộc vào dạng từ như danh từ hay động từ, rồi vị trí trong câu nói nhấn nhá làm âm khác đi chút chứ đéo phải tự bản thân nó có nhiều cách đọc
 
Mày đưa cái link từ điển đấy tao xem
Còn 1 chữ nhiều cách đọc là nó phụ thuộc vào dạng từ như danh từ hay động từ, rồi vị trí trong câu nói nhấn nhá làm âm khác đi chút chứ đéo phải tự bản thân nó có nhiều cách đọc
2 âm kia giờ trung nó ít dùng nữa chứ sao, :)) , cái kia thì cũng có nhưng từ này chỉ để gọi họ thôi, như từ thiếu và thiểu viết giống nhau
 
Chữ phồn thể mà nửa tượng thanh nửa tượng hình à? Mày phê cần rồi đấy
https://vi.wikipedia.org/wiki/Chữ_Hán
  • Chữ hình thanh (形聲文字): Cùng với những chữ tượng hình, chỉ sự và hội ý, có nhiều phương pháp tạo nên chữ Hán, nhưng có thể nói là đa số các chữ Hán được hình thành bằng phương pháp hình thanh, gọi là chữ hình thanh (形聲文字). Chữ hình thanh chiếm tới 80% toàn bộ chữ Hán. Chữ hình thanh là những chữ được cấu tạo bởi hai thành phần: nghĩa phù có tác dụng gợi ý, và thanh phùcó tác dụng gợi âm. Ví dụ, chữ Vị 味 (nghĩa: mùi vị) có nghĩa phù là bộ thủ khẩu 口 chỉ việc liên quan đến ăn hoặc nói, còn thanh phù là chữ Vị 未 (nghĩa: chưa, ví dụ: vị thành niên). Lối tạo chữ hình thanh của chữ Vị 味 cho ta biết chữ này mang ý nghĩa liên quan tới việc ăn/nói và có âm đọc tương tự như Vị 未. Chữ Vị 味 còn có một âm xưa là Mùi (nghĩa của nó không gì khác hơn, cũng là mùi). Thanh phù Vị 未 ngày trước cũng mang âm mùi và âm này vẫn còn hiện diện trong cách gọi địa chi thứ tám, tương ứng với con dê, trong ngôn ngữ hiện đại của tiếng Việt. Như vậy, gắn với âm xưa, bằng lối tạo chữ hình thanh, chữ Mùi 味 cũng được diễn giải là nghĩa phù Khẩu 口 có tác dụng gợi nghĩa, nói lên sự ăn uống và thanh phù Mùi 未 thể hiện cách đọc chữ này.
 
Thật sự. Tao học tiếng Anh với tiếng Nhật, toàn những ngôn ngữ mà viết 1 đằng đọc 1 nẻo, chả có quy tắc mẹ gì. Đau hết cả não.
đm t bà giáo dạy tiếng a từ lớp 6 phát âm sai bét hết
làm ảnh hưởng đến tận h
t nói thạo Anh, Hàn, Indo, tiếng Hán thì đag học
T thấy tiếng a là khó học nhất
Tiếng a kể cả mấy bà giáo dạy a cũng ko phát âm như ng bản xứ
Bọn Sing nói tiếng a cũng y chang VN dù nó dùng như tiếng mẹ đẻ
Mấy tiếng kia thì làm đc
 
Cho nên tao nói thiệt, Tao biết ơn các nhà truyền giáo vãi lìn.
Biết ơn thêm Hàn Thuyên, Phạm Quỳnh.
Biết ơn thêm Tướng Võ (Mặc dù ông ấy chỉ có 1 chữ ký xác lệnh để phổ cập chữ năm 1947 thì phải). À mà quên, lúc đó, chắc cú đây là lựa chọn duy nhất, không có lựa chọn thứ 2 (Chắc lựa chọn thứ 2 lúc đó là tiếng pháp cmnr)
Sắc lệnh vua Thành Thái
 
Chữ phồn thể mà nửa tượng thanh nửa tượng hình à? Mày phê cần rồi đấy
80% chữ Hán là hình thanh đó mày, ban đầu bọn nó sáng tạo chữ tượng hình và hội ý như kiểu là hai cái cây ghép lại. Về sau bọn nó lười quá, toàn tạo chữ hình thanh cho nhanh.
 
đm t bà giáo dạy tiếng a từ lớp 6 phát âm sai bét hết
làm ảnh hưởng đến tận h
t nói thạo Anh, Hàn, Indo, tiếng Hán thì đag học
T thấy tiếng a là khó học nhất
Tiếng a kể cả mấy bà giáo dạy a cũng ko phát âm như ng bản xứ
Bọn Sing nói tiếng a cũng y chang VN dù nó dùng như tiếng mẹ đẻ
Mấy tiếng kia thì làm đc
Căn bản thì phụ âm sau nguyên âm của từ tiếng anh nó vẫn giữ nguyên khi phát âm, nên nói rất khó thạo nếu m ko nói từ nhỏ
 
Quan niệm muốn biết chữ nôm phải biết chữ hán là một quan niệm rất sai mà không biết tại sao lâu nay nó cứ được truyền miệng khắp nơi.
Chữ nôm chỉ là một biến thể của chữ Hán, giống chữ Hán về về cấu tạo và cách tạo chữ. Nếu chữ nôm còn, người Việt sẽ học chữ nôm tương tự như cách người Trung học chữ Trung bây giờ, tức là nhớ từng chữ một, không có gì khác cả. Tức là độ khó chỉ ngang tiếng Trung thôi.
Quan niệm của mày là bậy bạ, mày nghĩ nhớ 1 chữ là 1 chữ nhưng sự thật là mày phải nhớ thứ chữ nhiều nét hơn do nó là nhiều chữ Hán ghép lại nên mệt mỏi còn nhiều nữa. Bọn Tàu giờ giản thể bỏ bớt nét chữ mà dân nó còn khó học thì mày nghĩ cái trò thêm nét chữ nó sẽ dẫn tới đâu.
 
đm t bà giáo dạy tiếng a từ lớp 6 phát âm sai bét hết
làm ảnh hưởng đến tận h
t nói thạo Anh, Hàn, Indo, tiếng Hán thì đag học
T thấy tiếng a là khó học nhất
Tiếng a kể cả mấy bà giáo dạy a cũng ko phát âm như ng bản xứ
Bọn Sing nói tiếng a cũng y chang VN dù nó dùng như tiếng mẹ đẻ
Mấy tiếng kia thì làm đc
Tiếng việt chỉ có t,k,ch,n,m,ng là phụ âm cuối, tiếng anh thì cả đống và phải phát âm cả nó nữa, ko khó mới là lạ :)) , phát âm mệt chết mẹ luôn
 
quái thai vkl
tàu khựa phát triển vậy mà sao ko làm bộ chữ mới cho đơn giản nhỉ
thấy video bên đó nhiều người còn quên chữ vì toàn dùng đt gõ
Bộ giản thể đó, nhưng cũng chả cải thiện mấy
Mấy nước dùng từ tượng hình cũng là nơi có tỉ lệ tiếng anh cao

Chữ này ko đọc, viết lâu ngày quên mẹ mất
 

Có thể bạn quan tâm

Top