Mu - triều đại của sir , đã từng có một old trafford tuyệt vời đến thế

Ngôi sao đc viết tiếp theo

  • Rio Ferdinand

    Votes: 1 11.1%
  • Nemanja Vidic

    Votes: 2 22.2%
  • Andrew Cole

    Votes: 1 11.1%
  • Dwight Yoke

    Votes: 1 11.1%
  • Ole

    Votes: 2 22.2%
  • Peter Schmeichel

    Votes: 3 33.3%
  • Van Der Sar

    Votes: 2 22.2%
  • Dimitar Berbatov

    Votes: 2 22.2%
  • Ruud Van Nistelrooy

    Votes: 3 33.3%
  • Mikael Silvestre

    Votes: 1 11.1%

  • Total voters
    9
  • Poll closed .
ngày xưa chưa có mạng xã hội, các cầu thủ chăm chỉ luyện tập, giờ các cầu thủ chăm chăm lên Insta với Twitter khoe hàng hiệu và tóc tai
Gần thì có pirlo cũng xem là chiên gia sút phạt. Messi như cũng biết sút phạt, mà t ko để ý. hồi barca còn ronaldinho hay daniel alves thì si nó xếp sau. Còn như rô đĩ t chả xem là chiên gia, kiểu sút chuội chuội như nó nhiều người cũng sút đc nhưng ko lạm dụng, phần nhiều là cầu rùa.
 
Bọn Colombia nó nhiều trùm ma tuý quá nên số thằng nào nhọ để nó mất ăn mới dễ chết. Hoặc nó ghét quá thôi. Chứ mấy thằng lởm khởm có khi nó lại thích.
pele hồi đấy dự đoán colombia vô địch, vào bảng thì cũng nhẹ, mà loại luôn từ vòng bảng. Mấy uôn cúp sau ko thấy pele dự j nữa.
 
pele hồi đấy dự đoán colombia vô địch, vào bảng thì cũng nhẹ, mà loại luôn từ vòng bảng. Mấy uôn cúp sau ko thấy pele dự j nữa.
Ah. Ông ý thì vãi rồi. đá giỏi thật nhưng dự đoán thì... như shit.
 
Dị nhân nhất phải là thủ môn Higuita m ah.

Higuita thì khỏi nói, thủ môn dị thời đó còn có anh lùn Campos của Mexico, đá cả 2 vị trí thủ môn & tiền đạo
 
Higuita thì khỏi nói, thủ môn dị thời đó còn có anh lùn Campos của Mexico, đá cả 2 vị trí thủ môn & tiền đạo
Camóp dị nữa là rất hay mặc loè loẹt m ah. Hi
 
Hồi năm 2000. Việt Nam có xuất bản 1 cuốn tạp chí dành riêng cho Mu. Có ông a vẫn còn giữ lại. Viết khá là hay. Quên cmn tác giả là ai rồi
Lâu quá k nhớ nổi luôn , hình như có đọc r ấy
 
Paul Scholes – Yêu là chết trong lòng một ít

Thôi thì hôm nay viết về Paul Scholes nhé - Hoàng tử tóc vàng của Old Trafford vậy nhé , trích lời của Owen Hargreaves nói về số 18
"Một trong những tiền vệ xuất sắc nhất mà tôi được thi đấu cùng, đó là Paul Scholes.
Anh ấy là một thiên tài. Hãy đưa bóng cho Paul, ở bất cứ nơi nào trên sân, chỉ cần một hay hai nhịp, anh ấy có thể đưa bóng đến chân các đồng đội. Anh ấy làm mọi chuyện trở nên dễ dàng hơn rất nhiều." - Owen Hargreaves
Cho dù quãng thời gian cống hiến cho Manchester United có nhiều trắc trở, nhưng cơ hội được thi đấu cùng Paul Scholes ở tuyến giữa của Quỷ Đỏ luôn là kỉ niệm sâu đậm của cựu cầu thủ mang áo số 4. Và đêm kỳ diệu ở Moscow là một khoảnh khắc đáng nhớ của Hargo trong những ngày anh gắn bó với màu áo đỏ...

Paul Scholes sinh ra tại Salford – ngôi làng cách không quá xa sân Old Trafford, nhưng Man United lại không phải tình yêu đầu tiên của anh. Thời thơ ấu, Scholes dành cả ngày để xem Oldham Athletic chơi bóng và mơ ước của anh là được thi đấu trên thảm cỏ sân Boundary Park, chứ không phải Old Trafford.

Nhưng chính thầy giáo của Scholes tại trường trung học Cardinal Langley, Mike Coffey đã thay đổi cuộc đời anh và tặng cho Quỷ đỏ một huyền thoại bằng vàng ròng đích thực. Ngoài nghề giáo viên thể dục thì Coffey đồng thời chính là tuyển trạch viên của Man United.

"Tôi gọi Paul vào phòng làm việc và khuyên cậu ấy nên gia nhập học viên đào tạo của Man United. Tôi nói rằng đó là nơi tốt nhất để cậu ấy thỏa mãn đam mê chơi bóng. Scholes không phải người dễ dụ. Phải mất vài ngày, tôi mới thuyết phục được cậu ấy chỉ đơn giản là ghé thăm học viện của M.U".

Và những cơ sở vật chất, môi trường tập luyện đã mê hoặc Paul. Cậu ấy đồng ý chơi bóng cho Man United vì điều kiện của chúng tôi tốt hơn. Tôi biết Paul hàng tuần vẫn xem các trận đấu của Oldham, thay vì tới Old Trafford xem Man United thi đấu",
Mike Coffey kể lại chuyện ông đã tác hợp mối lương duyên trời định giữa Scholes và Man United ra sao.

Những năm tháng tươi đẹp nhất của Scholes và cả Man United bắt đầu sau khi anh kết thân với David Beckham, Ryan Giggs, Nicky Butt và anh em nhà Neville. So với Becks và Giggs, Scholes mờ nhạt hơn về mặt hình ảnh. Nhưng xét về chuyên môn, chàng hoàng tử tóc vàng này xứng đáng được coi là một trong những tiền vệ trung tâm hay nhất mọi thời đại.

Để hình dung về tài năng của Scholes, cách đơn giản nhất là đọc những thống kê: Scholes kết thúc sự nghiệp với 146 bàn thắng và 48 đường kiến tạo thành bàn. Nếu vẫn cảm thấy những con số khô khan này quá mơ hồ, hãy nghe Cristiano Ronaldo tâm sự về những ấn tượng của anh với Paul.

"Trên sân tập tôi là mẫu cầu thủ thích biểu diễn những động tác kỹ thuật đẹp mắt. Tôi thích làm những điều mà các cầu thủ khác khó lòng làm được. Thế rồi một lần, khi tôi đang biểu diễn vài động tác kỹ thuật khó, Paul Scholes bước tới, chỉ tay vào một cái cây nhỏ cách chỗ tôi và anh ấy đứng khoảng 50 mét. Anh ta nói sẽ sút trái bóng trúng cái cây đó chỉ với một lần thực hiện. Và Scholes đã làm được. Trong khi đó tôi mất 10 lần sút liên tiếp mà không tài nào đưa trái bóng trúng cái cây chết tiệt đó. Paul cười và bỏ đi".

anh2-1479358407812.jpg
 
Sửa lần cuối:
ĐỎ VÀ ĐEN

Hai màu đối lập trong cuộc đời mỗi người thường là đen và trắng. Nhưng với Scholes , chính xác hơn đó phải là đỏ và đen.

Phần đỏ tượng trưng cho vinh quang, cho những thành quả anh đã đạt được cùng United. Màu đỏ mang ý nghĩa của một chiến binh không ngừng chiến đấu. Màu đỏ ấy đem những bàn thắng mang tính quyết định của trận đấu. Đó là năm 1999 với bàn thắng gỡ hòa 1 – 1 vào phút 88, nhấn chìm đi hết hy vọng tiến vào bán kết của đội bóng Xanh-đen thành Milan. Dù sau này có vắng mặt trong trận chung kết nhưng ai cũng hiểu rằng, Scholes đã đóng góp một phần không hề nhỏ. Lại nói đến lần M.U vô địch Champions League năm 2008. Tại trận bán kết, tận dụng đường chuyền sai địa chỉ của Zambrotta bên phía Barcelona, Paul Scholes đã tung ra cú sút không thể cản phá từ ngoài vòng cấm, khiến Victor Valdes và các đồng đội phải buồn bã ra về. Vậy là cả 2 lần M.U vô địch giải đấu cấp cao nhất dành cho CLB tại Châu Âu, chẳng phải chàng trai tóc vàng này đều đóng vai trò quyết định hay sao?

Phần màu đỏ có thể hiện hữu trước mắt, còn màu đen, ẩn sau phía con người mãi không chịu bước ra ánh sáng kia. Scholes cũng có những góc tối của riêng mình, anh chơi ở vị trí cầm nhịp trận đấu, nhưng đôi lúc, đánh rơi một vài nhịp, khi chiếc thẻ vàng thứ 2 được trọng tài rút ra dành cho mình. Vị trí tiền vệ trung tâm không cần quá hào hoa nhưng chí ít phải giữ được sự bình tĩnh. Scholes cũng bình tĩnh chứ, chẳng qua bởi vì, cá tính của anh là vậy. Đã chơi là chơi hết mình, đội nhà bị phản công à, cần phải lao ra để cản cậu tiền đạo đang chạy như vũ bão kia thôi. Đội bóng tránh được một pha tiếp cận khung thành nguy hiểm của đối phương, nhưng đội bóng đó, cũng đồng thời mất đi một người.

Thế mới nói, thứ tình yêu Paul Scholes dành cho United thật kì lạ. Bất chấp và sống hết mình với tình yêu đó. Cũng vào năm 2008, khi Manchester United gặp Zenit tại trận tranh siêu cúp châu Âu. Phút 90 NHM được chứng kiến 1 bàn thắng điên rồ, M.U khi ấy bị dẫn 1 – 2 và bàn thắng đến từ Paul Scholes sau đường tạt bóng của Wes Brown… Nhưng thay vì một cú đánh đầu sấm sét, Scholes lại dùng cánh tay với uy lực như một vận động viên bóng chuyền đưa trái bóng vào lưới. Tất nhiên là trọng tài phát hiện ra hành động này, ông rút chiếc thẻ vàng thứ 2 và yêu cầu cầu thủ mang áo số 18 rời sân. Chàng trai ấy, mất trí trong một vài tích tắc vì muốn có được bàn thắng giải nguy cho đội nhà, rời sân mà vẫn nhận được tràng pháo tay từ người hâm mộ. Cầu thủ xếp thứ 3 trong danh sách các cầu thủ nhận nhiều thẻ vàng nhất trong lịch sử Premier League, nhưng anh ta không bị ai chỉ trích là chơi xấu hay đá láo bao giờ. Phải chăng ai cũng yêu quý nên đều bỏ qua cho anh chàng này?

Paul-Scholes-–-Yeu-la-chet-trong-long-mot-it-hinh-anh-3.jpg
Mọi thứ đều có lý do của nó, người ta bỏ qua những lỗi lầm này, vì anh ta đem lại cho khán giả, nhiều giá trị hơn thế. Đó là một nhãn quan thi đấu tuyệt vời, tầm nhìn bao rộng khắp sân. Ở đâu có điểm nóng, ở đó có Paul Scholes. Phận là tiền đạo thì cứ chạy lên khu vực vòng cấm của đối thủ đi, phía dưới đã có Scholes lo, một cú phất bóng loại bỏ hết các cầu thủ đội bạn, bóng sẽ tự tìm đến chân đồng đội Scholes mà thôi. Beckham là một trong những người nắm rõ nhất điều này, không biết bao lần anh nhận đường chuyền từ Paul Scholes, tạt bóng cho cầu thủ bên trong đánh đầu ghi bàn, hay đơn giản chính anh là người kết thúc. Scholes hội tụ mọi yếu tố của một tiền vệ trung tâm mẫu mực. Trong nền bóng đá hiện đại còn mấy ai có khả năng chọn vị trí, sút bóng sống từ tuyến hai, tung ra những cú Volley đẹp mắt như Scholesy. M.U tìm mỏi mắt một Scholes mới, nhưng rõ ràng, bản gốc đẳng cấp với những kĩ năng thượng thừa như thế, tìm bản sao đã khó nói gì đến bản nâng cấp.

Thêm một chấm màu đen nữa, khiến cho sự nghiệp cầu thủ của Paul Scholes còn thiếu chút ít để trọn vẹn. Scholes có thể hạnh phúc với danh sách dài các danh hiệu cùng CLB, nhưng nhìn lại bản thân mình, anh chưa từng được vinh danh ở giải thường dành cho cá nhân. Cũng chỉ tại anh thôi, ai bảo mọi kĩ năng đều quá tốt, không phải bình bình mà chẳng qua mọi thứ cứ tốt một cách cao cấp và tương đương nhau. Chẳng cho FIFA thấy được anh có thể hoa mỹ như Ronaldinho, qua người kỹ thuật và dứt điểm lắt léo như Zidane hay sút phạt đẳng cấp như Pirlo, người ta biết trao giải cho anh kiểu gì?

Một cầu thủ chỉ trung thành trong một màu áo cũng không phải chuyện hiếm trong thế giới bóng tròn nữa rồi. Maldini như một rào cản khiến đối thủ nản lòng khi phải đối đầu với khung thành Milan trong suốt 24 năm. Totti vẫn mang danh “hoàng tử thành Rome” từ năm 1992 đến giờ. Khi một cầu thủ dành trọn tình yêu cho một đội bóng, anh ta không muốn đi đến nơi nào khác là điều dễ hiểu. Nhưng khi đã có tuổi, các cầu thủ đều hiểu rằng cả vị trí trong đội hình thi đấu chính thức và mức lương của mình sẽ không được đảm bảo. Biết đâu ở cái tuổi đầu 3 đuôi chơi vơi, sẽ có một CLB Mỹ nào đó đề nghị sở hữu anh với một mức lương trên trời thì sao?

Những giả thiết này tất nhiên đã không xảy ra, mà nếu có xảy ra, Scholes cũng sẽ buông lời từ chối. Hiểu rõ điều này phải kể đến chủ tịch Inter Milan, ông Morrati đã từng đưa ra lời đề nghị khủng cho United và cả Paul Scholes nhưng câu trả lời của chàng danh thủ này chỉ vỏn vẹn vài chữ: “Nếu ông muốn tôi chơi cho đội của ông, chỉ còn cách ông mua cả CLB này.” Thay vì trung thành “mù quáng” như nhiều người vẫn trêu chọc, Scholes chứng tỏ mình đã trung thành một cách hết sức có “tầm nhìn”. Anh biết rõ rằng, chỉ ở đây, nơi có Sir Alex và những đồng đội thuộc thế hệ 92, nơi có những người đàn em ưu tú và cả một tập thể CĐV nhiệt thành tiếp lửa đội bóng mỗi tuần, anh mới có thể thi đấu xuất sắc và là chính mình.

Nhìn cách một cầu thủ hành xử với CLB, dễ đoán ra được cách anh ta đối xử với tình yêu, hay cụ thể hơn là gia đình của mình. Tuýp cầu thủ trung thành như Paul Scholes, 10 người thì 9 người rơi vào một kịch-bản-cuộc-đời, đó là kết hôn với người bạn thời thơ ấu, hạnh phúc bên con cái và tránh xa những thị phi ngoài sân cỏ.

Paul-Scholes-–-Yeu-la-chet-trong-long-mot-it-hinh-anh-4.jpg


Nhưng kịch bản của cuộc đời Paul Scholes, giá như được bình yên như thế. Gia đình Scholes có 3 thiên thần: anh cả Aaron, cô công chúa Alicia và cậu út Aiden. Từ nhỏ Aiden đã không may mắc phải chứng bệnh tự kỉ. Dù cha mẹ tìm đủ mọi cách chữa trị, cậu nhóc vẫn chưa thể hồi phục. Chuyện này được Scholes tiết lộ vào 5 năm trước trong cuốn tự truyện của mình. Giới truyền thông tá hỏa vì sao giờ này mình mới hay tin, nhưng cũng đúng thôi, có bao giờ Scholes nói về bản thân mình đâu. Chẳng ai có thể ép anh ý làm việc mà bản thân không thích, vấn đề nằm ở suy nghĩ “hướng nội” của người đàn ông này mà thôi.

Vậy nên đến giờ, tình hình của bé Aiden sau 5 năm cùng gia đình “thích nghi và chiến đấu” với bệnh tật ra sao, chẳng thấy báo nào đề cập đến. Những câu nói cuối cùng của Scholes về chuyện này là, anh và Claire sẽ cố gắng chữa trị cho con, và dù kết quả có thế nào, điều anh mong muốn sau cùng vẫn là con mình có được hạnh phúc bên những người thân và gia đình. Mỗi trận đấu trên sân, Scholes không chỉ thi đấu cho bản thân mình, thi đấu cho đồng đội hay khán giả, anh còn thi đấu cho gia đình, thi đấu cho bé Aiden hằng ngày vẫn đợi anh ở nhà.

Ngày hè năm 2013, Paul Scholes chơi trận đấu cuối cùng trong màu áo Quỷ đỏ. Lần này là lần cuối thật sự, anh chào tất cả mọi người và không quên cảm ơn vì quãng thời gian tuyệt đẹp sát cánh bên nhau. Đó chắc chắn là một ngày buồn, như đoạn điệp khúc “TV in Black and White” của Lana del Rey cứ vang vọng…

“Living without you is like TV in black and white”

Những trận đấu thiếu anh rồi, United sẽ nhạt nhẽo lắm đây, như màn hình TV chỉ còn hai màu đen và trắng…

Còn đối với các Manucians, tình yêu của họ dành cho M.U vẫn vậy, nhưng xem chừng đã “chết” đi một phần máu lửa của ngày xưa rồi.

4cd8e00fd13441273652dc9e4ee04e97.jpg

Video nhé



P/s :Bài viết tổng hợp nhiều nguồn nhé các mày , à , viết về Nicky Butt trc nhỉ. Hehe
 
Sửa lần cuối:
Nhóm này đều và tốt nhất trong các khoá đào tạo. Tiếc thời MU qua nhanh quá :pudency:
Mày nói sao chứ thời của MU là lâu nhất kỉ nguyên PL rồi đó. Vấn đề là ko biết bao giờ hoạc ko bao giờ trở lại đỉnh cao dc nữa
 
Scholes thì khả năng cầm nhịp , điều tiết thế trận đỉnh của đỉnh rồi ( đến mức giải nghệ rồi mà máy sấy tóc vẫn thuyết phục sỏ giầy lại để giúp đội ), ko biết bao giờ bóng đá Anh sản sinh ra tiền vệ như toàn năng như Scholes nữa. Tài năng Scholes còn được lấy làm hình mẫu để dạy tại lò La Masia nổi tiếng Barcelona
 
Tiếc cho scholes là anh không được đánh giá đúng mức trong đội hình tuyển Anh - một đội tuyển của truyền thông.
 
Tiếc cho scholes là anh không được đánh giá đúng mức trong đội hình tuyển Anh - một đội tuyển của truyền thông.
Đến giờ vẫn tiếc vì scholes k quá thành công trong màu áo tuyển Anh
 
Đến giờ vẫn tiếc vì scholes k quá thành công trong màu áo tuyển Anh
Ở Anh ông ấy có tí tiếng nói nào đâu. Sau chán giã từ đội tuyển sớm để tập trung cho Manutd mà mày. Trong khi ở TBN nó thần tượng Scholes lắm.
 
Ở Anh ông ấy có tí tiếng nói nào đâu. Sau chán giã từ đội tuyển sớm để tập trung cho Manutd mà mày. Trong khi ở TBN nó thần tượng Scholes lắm.
Thì La Masia lấy làm hình mẫu đào tạo mà , rồi xavi và Iniesta đều phải khen , học theo mà , chỉ có ở Anh mới k coi trọng thôi
 
Thì La Masia lấy làm hình mẫu đào tạo mà , rồi xavi và Iniesta đều phải khen , học theo mà , chỉ có ở Anh mới k coi trọng thôi
Bọn Anh nó chỉ thích to khoẻ chạy nhanh nên bao đời đá giải toàn xịt mà năm đéo nào cũng hô hào ứng cử viên vô địch. Scholes với Carrick là 2 ví dụ của bọn ăng lê ấy. Tao thích Manutd và hay xem ngoại hạng nên cũng thích tuyển Anh luôn mà xem thì toàn mua bực vào người. Tâm lý kém y VN :))
 
Có thực mới vực được đạo , đội tuyển Anh được ví đội tuyển truyền thông mà lại .Như thèng Sancho giờ mới nổi tí mà đưa lên mây tài năng không kém Messi , Mbappe .. rồi , Dortmund được thời nâng định giá 130 củ hơn cả O Dembele , đội nào rước chú này về khả năng hớ rất cao .Mà ĐT Anh thế hệ này nhiều thèng đá kĩ thuật khá phết đéo biết có làm nên trò trống gì các giải tới ko , khi bá phết vòng loại Euro rồi vớ vẩn giống vua vòng loại TBN ngày trước
 
Trong 3 tiền vệ trung tâm đỉnh nhất tầm 20 qua: Pirlo, Xavi, Scholes chúng mày nghĩ ai là người giỏi nhất? Tao chọn Pirlo
 
Đến giờ vẫn tiếc vì scholes k quá thành công trong màu áo tuyển Anh
T còn nhớ có lần Blv Quang Huy có nói một câu mà t rất tâm đắc: đó là Paul Scholes là cầu thủ duy nhất ơi Anh có thể thành công rực rỡ khi ra nước ngoài thi đấu. Bởi các cầu thủ khác ở Anh đều là sản phẩm lăng xê của truyền thông xứ sương mù. Giá cả thì trên trời, nhưng ra ngoài thì dấu chẳng mấy ai thành công cả?
 
Trong 3 tiền vệ trung tâm đỉnh nhất tầm 20 qua: Pirlo, Xavi, Scholes chúng mày nghĩ ai là người giỏi nhất? Tao chọn Pirlo
Vs tao thì t nghĩ là Pirlo là số 1 , nhưng k hơn Paul Scholes là mấy , còn Xavi xếp thứ 3 , k bằng 2 ông trên dc
 
Vs tao thì t nghĩ là Pirlo là số 1 , nhưng k hơn Paul Scholes là mấy , còn Xavi xếp thứ 3 , k bằng 2 ông trên dc

Tao thấy so Xavi với Scholes hơi khó, Scholes có thời gian thi đấu dài hơn, thành công với nhiều đội hình khác nhau nhưng đội tuyển lại ko có gì. Xavi thì mới chỉ thấy đá hay với tikitaka nhưng thành công 1 cách vô đối từ 2009 đến 2014, 1 WC & 2 Euro là những thứ Scholes ko có. Có Pirlo là tổng hợp được cả 2 ông nên nhất là ko bàn cãi
 
Tao thấy so Xavi với Scholes hơi khó, Scholes có thời gian thi đấu dài hơn, thành công với nhiều đội hình khác nhau nhưng đội tuyển lại ko có gì. Xavi thì mới chỉ thấy đá hay với tikitaka nhưng thành công 1 cách vô đối từ 2009 đến 2014, 1 WC & 2 Euro là những thứ Scholes ko có. Có Pirlo là tổng hợp được cả 2 ông nên nhất là ko bàn cãi
Xavi phải đội hình phù hợp mới phát huy đc, pirlo thì hơi yếu nhưng đá rất khôn ngoan, chuyền thì khỏi phải nói. Paul scholes đỉnh nhất 3 ông kia khoản đóng xa như vũ bão, nửa nảy 1 chạm a cân tất :D
 
Hello mấy tml , hôm nay tao viết về Nicky Butt , một huyền thoại khác trong MU Class of 1992 , tuy là không phải gắn bó cả đời cầu thủ vs MU như Paul Scholes , cũng không quá nổi bật như David Beckham thế nhưng anh vẫn là một "kẻ đóng thế vĩ đại " phía sau những hào quang chói sáng của MU . Tuổi thanh xuân của Butt dành hết cho Quỉ Đỏ, khi chuyển đến Newcastle anh đã 29 tuổi, trên lý thuyết vẫn còn hữu dụng nhưng Man Utd cần dòng máu mới để chống lại một Arsenal mạnh mẽ nhất lịch sử

Nicky Butt: Kẻ đóng thế phía sau ánh hào quang
Điểm chung của những Paul Scholes, Paolo Maldini, Carles Puyol… ngoài tài năng, chắc hẳn đó là sự trung thành. Họ trưởng thành từ lò đào tạo của CLB, thi đấu hết mình cho đội bóng dù trong giai đoạn khó khăn hay vinh quang trải dài. Quan trọng hơn, họ kết thúc sự nghiệp cầu thủ trong một màu áo - nơi họ đã gắn bó từ khi là những đứa trẻ. Như một lẽ tất yếu, họ trở thành huyền thoại tại CLB. Đó là một cái kết ngọt ngào, một “happy ending” mà bất kỳ cầu thủ nào cũng muốn có được.
Tất nhiên số lượng những cầu thủ làm được như vậy tại các CLB danh tiếng trên thế giới còn ít, nhưng số lượng na ná như vậy thì có cả trăm, cả nghìn.
Thật không biết nên vui hay nên buồn, khi Nicky ButtPhil Neville nằm trong danh sách “na ná” đó.


Pelé thường tự biến mình thành trò hề bằng những dự đoán và phát ngôn ngớ ngẩn. Đôi khi những niềm tin của vua bóng đá không quá đến nỗi phi lý nhưng bằng cách nào đó các xui xẻo luôn vận vào những chủ thể Pelé nói đến.
Năm 2002, Pháp và Argentina đến World Cup 2002 bằng vị thế ứng viên sô một không thể chối cãi. Albiceleste thống trị vòng loại khu vực Nam Mỹ, đè bẹp đối thủ bằng thế hệ đỉnh cao của những Gabriel Batistuta, Juan Sebastian Veron, Ariel Ortega,...Les Blues là nhà đương kim vô địch thế giới, đồng thời là nhà đương kim vô địch châu Âu, sở hữu cầu thủ xuất sắc nhất đương đại Zinedine Zidane. Vì lẽ đó rất dễ hiểu Pelé dự đoán hai đội sẽ gặp nhau tại chung kết. Ông còn tin rằng Steve McManaman sẽ là cầu thủ xuất sắc nhất giải, hay chí ít cũng là hạt nhân chính của tuyển Anh trong cuộc viễn chinh ở phương đông.

Nicky-Butt2.jpg

Những gì về sau thì ai cũng đã rõ, McManaman bị HLV Sven-Goran Eriksson loại khỏi danh sách đầy bất ngờ, Pháp và Argentina thì chia tay giải ngay từ vòng bảng. Đến nay đó vẫn là trò cười được nhớ đến nhiều nhất về cầu thủ vĩ đại nhất lịch sử. Ít ai nhớ rằng khi đó Pelé còn nổi tiếng với một phát biểu “Nicky Butt là cầu thủ xuất sắc của tuyển Anh tại World Cup.

Đó là một lần hiếm hoi phát biểu của Pelé nhận được sự đồng tình của số đông cũng như số ít lần Nicky Butt trở thành trung tâm của sự khen ngợi.

KẺ ĐÓNG THẾ VĨ ĐẠI

Người Anh quả thật có một thế hệ vàng sẵn sàng để chinh phục World Cup 2002. David Beckham, Paul Scholes, Michael Owen, Rio Ferdinand, Owen Hargreaves,...là sự kết hợp tuyệt vời giữa kinh nghiệm thi đấu đỉnh cao và sự trẻ trung táo bạo. Trong đội ngũ đó, Nicky Butt như một cá thể lạc loài, nếu không phải một loạt những tiền vệ trung tâm sáng giá khác bất ngờ chấn thương, cơ hội của ra sân là gần như bằng không.
Lượt đấu đầu tiên Anh hoà Thuỵ Điển đầy thất vọng, với việc Eriksson để Butt ngồi ngoài dự bị cho bộ đôi Scholes và Hargreaves. Đối thủ ở lượt trận thứ hai là Argentina, đội bóng được đánh giá cao nhất giải và đã thắng trận đầu trước Nigeria. Eriksson đã có quyết định mang tính bước ngoặt, mở ra việc trung tuyến của Tam Sư đủ sức chống chọi lại bộ đôi Diego Simeone - Juan Veron bên phía đối thủ Nam Mỹ. Butt ra sân từ đầu bắt cặp với Hargreaves, Scholes được điều sang cánh trái, còn Emile Heskey thay thế Darius Vassell đá cặp với Owen.

Kết quả người Anh giành chiến thắng mong manh 1-0 bằng pha lập công từ chấm 11 mét của Beckham. Màn báo thù ngọt ngào của Beck trước người Argentina làm lu mờ công sức của một tâp thể thi đấu một trong những trận đấu xuất sắc nhất dưới thời Eriksson. Chiến thắng quan trọng trở thành cột mốc đánh dấu sự nhập cuộc của Nicky Butt ở World Cup 2002. Anh ra sân toàn bộ số phút còn lại của tuyển Anh tại World Cup, đẩy Hargreaves lên băng ghế dự bị. Tuyển Anh hiên ngang lọt vào tứ kết, bị đánh bại bởi Brazil của Ronaldo. Dù bị loại sớm nhưng giới chuyên môn cho rằng tuyển Anh cùng Brazil mới là hai đội bóng mạnh nhất của giải.
Nicky-Butt-Ke-dong-the-phia-sau-anh-hao-quang-hinh-anh-2.jpg

Sự xuất sắc của Nicky Butt đôi khi rất khó lí giải. Anh là một tiền vệ kiểu Anh điển hình, tắc bóng chính xác và mạnh mẽ trong tranh chấp tay đôi. Thỉnh thoảng Butt ghi được những bàn thắng giàu cảm xúc, như trước Liverpool 1995 hay Leeds Utd 1998, nhưng đó không phải là sở trường của anh. Butt là một dạng cầu thủ gai góc như Roy Keane, tài năng kém hơn đôi chút để có thể đánh bật thủ quân lên băng ghế dự bị. Sir Alex Ferguson có cách dùng Butt của riêng mình. Trong những trận đấu được dự đoán khó khăn, ông để Butt đá cặp cùng Keane, không gì khác mục đích tăng chất thép ở trung tuyến, điều một Scholes hào hoa hoàn toàn kém hơn người đồng đội.

Roy Keane cũng hay tự loại mình bằng những chấn thương và thẻ phạt, đó cũng là cơ hội cho Butt ra sân.

Mùa giải 1997-1998, Keane chấn thương nặng nghỉ gần như trọn mùa, Butt nắm bắt cơ hội ra sân 33 trận tại Premier League, 42 trận trên các mặt trận, được bầu chọn vào đội hình tiêu biểu của giải đấu. Đáng tiếc đó là mùa giải Arsenal áp đảo nước Anh với cú đúp quốc nội.

Mùa giải sau đó, Butt quay lại băng ghế dự bị nhìn Scholes và Keane toả sáng rực rỡ đưa Man Utd đến cú ăn ba. Nhưng chung kết Champions League ở Camp Nou có thể là một đêm bi kịch vì Quỉ Đỏ mất cả bộ đôi tiền vệ trung tâm sáng giá của mình vì treo giò. Butt có thể thay thế Keane hoàn hảo, nhưng người còn lại ở trung tâm hàng tiền vệ là bài toán khó giải. Sir Alex Ferguson chọn Beckham, với nhiệm vụ phân công rõ ràng: Butt cho phòng ngự, Beckham để tấn công.
Nicky-Butt-Ke-dong-the-phia-sau-anh-hao-quang-hinh-anh-3.jpg

Sự xáo trộn ngoài mong muốn khiến cho Man Utd lép vế ở phần đầu. Beckham không có nhiều kinh nghiệm nơi trung tâm, phải chống đỡ trước hàng tiền vệ tổ chức cực tốt của Bayern Munich. Đó là mùa giải Man Utd, nơi họ dốc cạn vốn trong mỗi trận đấu của mình bằng thứ tinh thần quả cảm xuất thần. Butt không phải là cầu thủ nổi bật nhất, nhưng thể hiện xuất sắc của anh giữ cho Man Utd nuôi hy vọng tới phút bù giờ trước khi Teddy Sheringham và Ole Gunnar Solskjaer mang chức vô địch về cho Quỉ Đỏ.

''MỘT NGƯỜI ĐẾN TỪ CHÚNG TA'

Nicky Butt sinh năm 1975 tại Gordon, một khu vực phức tạp phía đông nam thành phố Manchester. Nhắc đến Gordon, người ta sẽ nghĩ ngay đến một trong những vụ án chấn động lịch sử nước Anh với hàng loại vụ giết người giấu xác bí ẩn diễn ra trong 12 năm từ 1963 đến 1975. Phải đến 10 năm sau đó cảnh sát mới tìm ra hung thủ, nhưng là do kẻ thủ ác tự thú nhận. Butt lớn lên trong một mội trường như thế, với sự lo lắng thường trực về sát thủ bí ẩn đâu đó trên đường phố.

“Đó là một nơi khó khăn để sống nhưng cũng là một nơi tốt đẹp. Tôi vẫn thường quay lại đó uống rượu ở quán bar với các chú của mình. Mọi người không nhìn tôi như một cầu thủ nổi tiếng, tôi có thể đi khắp mọi nơi như tất cả mọi người.”

Gordon, trớ trêu thay, cũng là nơi chứng kiến kình địch của Quỉ Đỏ là Manchester City ra đời trước đó hơn một thế kỷ. Nhưng tình yêu của Butt chưa bao giờ dành cho “Citizens”. Butt lớn lên trong lúc Liverpool, Nottingham Forest và Aston Villa đang thống trị nước Anh. Man Utd dù đôi lần nhen nhóm hy vọng nhưng rồi cũng nhanh chóng vụt tắt cho đến người đàn ông Scotland mang tên Alex Ferguson đến dẫn dắt đội bóng.

Butt gia nhập Manchester Utd năm 16 tuổi, chỉ một năm sau trở thành thành viên của “Thế hệ 1992” huyền thoại giành cúp FA dành cho các đội trẻ. Trong một bức ảnh nổi tiếng nhất của thế hệ này, Butt đứng thứ ba từ trái sang, phía sau HLV Eric Harrison và Ryan Giggs. Đứng đằng sau anh là Beckham, anh em nhà Neville, Scholes và thành viên bị quên lãng Terry Cooke.
Nicky-Butt-Ke-dong-the-phia-sau-anh-hao-quang-hinh-anh-4.jpg
 
Sửa lần cuối:
Không tính Cooke, Butt và Neville được xem là hai thành viên kém nhất trong số này. Vì vậy cho nên con đường đi đến đỉnh cao của Butt là vô cùng khó khăn. Anh ra mắt Premier League mùa giải 1992-1993 nhưng không tạo ra đột phá nào đáng kể. Phía trước Butt là Paul Ince và đặc biệt là ngôi sao mới đến Roy Keane. Cầu thủ Ireland về sau sánh đôi cùng với Patrick Vieira trở thành hai tiền vệ phòng ngự xuất sắc hàng đầu giải đấu. Cơ hội của Butt là không nhiều, dù theo thời gian, Butt cũng trở thành một tiền vệ xuất sắc bậc nhất nước Anh. Butt giống Keane, nhưng không vượt trội hơn, anh đành chấp nhận ngồi ghế dự bị, chắt chiu cơ hội ra sân để cống hiến cho đội bóng anh ủng hộ từ bé.

Trong sự nghiệp cầm quân của mình, Sir Alex thừa nhận ở mỗi đội bóng ông dẫn dắt, không có cái tôi nào được lớn hơn cái tôi của HLV. Người đứng đầu CLB phải là Huấn luyện viên trưởng. Nhưng không vì điều đó, mà Sir ghét Nicky – chàng cầu thủ trẻ có phần hơi ngỗ ngược, nhưng sự cá tính ấy vẫn nằm trong khuôn khổ. Nicky là người duy nhất dám “bật” ngay Sir Alex: “Tại sao tôi không được ra sân vậy?”. Những lúc đó Sir cũng thẳng thắn trả lời: “Nicky à, cậu phải ngồi ngoài vì Scholes và Keane đá giỏi hơn cậu.”

Tuyệt nhiên không có câu nào “bật” lại tiếp theo. Đó chính là điểm khác biệt của Nicky so với phần còn lại. Mạnh mẽ, sẵn sàng bùng nổ nhưng biết đâu là điểm dừng.

Scholes có lần nói về Butt “Cậu ấy có cá tính đường phố. Khi rắc rối bạn có thể nhìn sang hai bên và nhìn thấy Butt đã có mặt ở đó để giải quyết mọi việc.”

Butt ra sân 387 lần trong 12 năm khoác áo Man Utd, một con số tuyệt vời với cầu thủ chỉ có vai trò đóng thế. Keane - Scholes là hai cái tên quen thuộc và tài danh nhất với người hâm mộ, nhưng Butt không hề kém cạnh khi thay thế một trong hai người. Keane nóng nảy và tìm đến rắc rối, trong khi Scholes khó có thể trông cậy khi phòng ngự, Butt là quân bài lợi hại trong tay áo mà Sir Alex luôn có thể tin tưởng.
Nicky-Butt-Ke-dong-the-phia-sau-anh-hao-quang-hinh-anh-5.webp

Tuổi thanh xuân của Butt dành hết cho Quỉ Đỏ, khi chuyển đến Newcastle anh đã 29 tuổi, trên lý thuyết vẫn còn hữu dụng nhưng Man Utd cần dòng máu mới để chống lại một Arsenal mạnh mẽ nhất lịch sử. Sáu mùa giải khoác áo đội bóng Đông Bắc, Butt không thể có những vinh quang như trong màu áo Quỉ Đỏ nhưng có cơ hội ra sân nhiều hơn, trở thành đội trưởng của Bầy Chích Choè, vô địch Championship 2010. Dẫu vậy, nhưng về sau, Nicky thẳng thắn thừa nhận rằng, rời M.U là một trong những quyết định khiến anh hối hận nhất trong đời.

Không quá khi nói rằng cả sự nghiệp Butt lẩn khuất phía sau ánh hào quang của những đồng đội danh tiếng, nhưng trong bất kì trận chiến nào, Sir Alex Ferguson cũng sẽ cảm thấy may mắn khi sở hữu một chiến binh như Nicky Butt.

Butt, lẩn khuất phía sau ánh hào quang nhưng không thể bị lu mờ!

P/s :
Bài viết tổng hợp từ nhiều nguồn và video của Nicky hơi ít ,nhưng dù sao với các fan Mu đặc biệt là fan thế hệ 1992 thì anh vẫn là 1 huyền thoại

 

Có thể bạn quan tâm

Top