SGNho
Thôi vậy thì bỏ
KHI DÂN MIỀN NAM "NHẠT MỒM"
Bà chủ có giọng Miền Nam rặc thản nhiên nói: "Nước dùng của cô hầm từ sườn. Cô nấu nhạt nhạt"
Sai rồi bà chủ quán ú nu ơi! Miền Nam mà "nước dùng", Miền Nam mà "nhạt" nghe muốn tức cành hông.
Không ai, không thể, nếu là dân Miền Nam không có "nhạt" hay "đồ ăn nhạt nhẽo quá!", "nhạt cái mồm"
Miền Nam chỉ có nước lèo và lạt.
Người Miền Bắc bị ngọng chữ L nên phát âm "lạt" thành "nhạt".
Miền Nam thì lạt miệng còn người Bắc hay "nhạt mồm""
Người Miền Nam nói và viết "nhạt nhẽo" là sai chánh tả.
Cái chữ "nhạt nhẽo" nghe quen quen phải hông? Vì đó là cách nói ngọng của người Miền Bắc từ chữ "lạt lẻo".
Cũng giống như hoa lài bị biến thành "hoa nhài", lời lẽ bị biếm âm thành "nhời nhẽ", lẽ ra bị biến thành "nhẽ ra", lời nói thành "nhời nói".
Người Miền Nam phân biệt rất rõ giữa vị lạt trong ẩm thực và hiện tượng thay đổi màu sắc trong tự nhiên, trong pha màu là lợt.
Tức là Miền Nam có ăn lạt, ăn ít muối là lạt, ăn chay ăn lạt, ẩm thực thiếu muối kêu là lạt nhách lạt nhửi, nói chuyện vô duyên kêu là nói lạt nhách.
Rồi màu mè thì lợt, thí dụ mặt mày bị binh nhìn lợt lạt quá , trang điểm quá lợt, hương phai phấn lợt, tình chồng vợ đã lợt phai.
"Chờ duyên nên tuổi em cao
Nên duyên em lợt, má đào em phai".
Nói về vị giác thì người Miền Nam có lạt, mặn và mẳn mẳn. Mặn là nhiều muối, còn lạt là không có muối, còn mẳn mẳn là nửa ngọt nửa mặn. Chữ mẳn mẳn còn đồng nghĩa với lờ lợ.
Trong Hán Việt chữ mẳn có nghĩa là nát, thí dụ tấm mẳn là tấn nhuyễn nát. Cá kho mẳn là nồi cá kho mà toàn cá vụn, cá nhỏ.
Nhưng người Miền Nam lại mượn chữ mẳn nói về vị giác trong món kho mẳn, tức là kho nửa ngọt nửa mặn, thí dụ " Ăn có vị mẳn mẳn ngon hen mày!"
Kết luận:
Người Miền Bắc ngọng líu lo, họ không phát âm được chữ L và T nên nói lạt lẻo thành "nhạt nhẽo", nói bông lài thành "hoa nhài", bánh tro thành "bánh gio", lặt rau thành "nhặt rau", lời lẽ thành "nhời nhẽ" , bảy mươi lăm đọc thành "bảy mươi nhăm"....
Có thể liệt kê những chữ bị ngọng từ "L" thành "Nh" như sau:
-Lạt lẻo →Nhạt nhẽo
-Lời lẽ → Nhời nhẽ
-Lầm lẫn →Nhầm lẫn
-Bông lài → Hoa nhài
-Lớn nhỏ → Nhớn nhỏ
-Lẽ ra→ Nhẽ ra
-Lặt rau → Nhặt rau
-Lọ Lem → Nhọ Nhem
-Bời lời → Bời nhời
-Lem luốc →Nhem nhuốc
Đời lạt lẽo mà cưỡng bức nó phải thành "nhạt nhẽo" cho ngọng chung.
Người Bắc họ xài số đông, xài quyền lực kiểu chụp giựt trên văn đàn biến những chữ ngọng đó thành "đúng chánh tả". Hậu quả bà chủ quán Miền Nam mở miệng là "nước dùng" và "nhạt nhạt".
Bà chủ có giọng Miền Nam rặc thản nhiên nói: "Nước dùng của cô hầm từ sườn. Cô nấu nhạt nhạt"
Sai rồi bà chủ quán ú nu ơi! Miền Nam mà "nước dùng", Miền Nam mà "nhạt" nghe muốn tức cành hông.
Không ai, không thể, nếu là dân Miền Nam không có "nhạt" hay "đồ ăn nhạt nhẽo quá!", "nhạt cái mồm"
Miền Nam chỉ có nước lèo và lạt.
Người Miền Bắc bị ngọng chữ L nên phát âm "lạt" thành "nhạt".
Miền Nam thì lạt miệng còn người Bắc hay "nhạt mồm""
Người Miền Nam nói và viết "nhạt nhẽo" là sai chánh tả.
Cái chữ "nhạt nhẽo" nghe quen quen phải hông? Vì đó là cách nói ngọng của người Miền Bắc từ chữ "lạt lẻo".
Cũng giống như hoa lài bị biến thành "hoa nhài", lời lẽ bị biếm âm thành "nhời nhẽ", lẽ ra bị biến thành "nhẽ ra", lời nói thành "nhời nói".
Người Miền Nam phân biệt rất rõ giữa vị lạt trong ẩm thực và hiện tượng thay đổi màu sắc trong tự nhiên, trong pha màu là lợt.
Tức là Miền Nam có ăn lạt, ăn ít muối là lạt, ăn chay ăn lạt, ẩm thực thiếu muối kêu là lạt nhách lạt nhửi, nói chuyện vô duyên kêu là nói lạt nhách.
Rồi màu mè thì lợt, thí dụ mặt mày bị binh nhìn lợt lạt quá , trang điểm quá lợt, hương phai phấn lợt, tình chồng vợ đã lợt phai.
"Chờ duyên nên tuổi em cao
Nên duyên em lợt, má đào em phai".
Nói về vị giác thì người Miền Nam có lạt, mặn và mẳn mẳn. Mặn là nhiều muối, còn lạt là không có muối, còn mẳn mẳn là nửa ngọt nửa mặn. Chữ mẳn mẳn còn đồng nghĩa với lờ lợ.
Trong Hán Việt chữ mẳn có nghĩa là nát, thí dụ tấm mẳn là tấn nhuyễn nát. Cá kho mẳn là nồi cá kho mà toàn cá vụn, cá nhỏ.
Nhưng người Miền Nam lại mượn chữ mẳn nói về vị giác trong món kho mẳn, tức là kho nửa ngọt nửa mặn, thí dụ " Ăn có vị mẳn mẳn ngon hen mày!"
Kết luận:
Người Miền Bắc ngọng líu lo, họ không phát âm được chữ L và T nên nói lạt lẻo thành "nhạt nhẽo", nói bông lài thành "hoa nhài", bánh tro thành "bánh gio", lặt rau thành "nhặt rau", lời lẽ thành "nhời nhẽ" , bảy mươi lăm đọc thành "bảy mươi nhăm"....
Có thể liệt kê những chữ bị ngọng từ "L" thành "Nh" như sau:
-Lạt lẻo →Nhạt nhẽo
-Lời lẽ → Nhời nhẽ
-Lầm lẫn →Nhầm lẫn
-Bông lài → Hoa nhài
-Lớn nhỏ → Nhớn nhỏ
-Lẽ ra→ Nhẽ ra
-Lặt rau → Nhặt rau
-Lọ Lem → Nhọ Nhem
-Bời lời → Bời nhời
-Lem luốc →Nhem nhuốc
Đời lạt lẽo mà cưỡng bức nó phải thành "nhạt nhẽo" cho ngọng chung.
Người Bắc họ xài số đông, xài quyền lực kiểu chụp giựt trên văn đàn biến những chữ ngọng đó thành "đúng chánh tả". Hậu quả bà chủ quán Miền Nam mở miệng là "nước dùng" và "nhạt nhạt".