Tao nghĩ sai lầm của mày là bám trụ cái thổ đu đấy. ĐM kiếm chỗ nào người ta làm thật ăn thật như mấy vùng có khu công nghiệp này nọ, bám vào mà gầy dựng tương lai. Xưa tao có miếng đất ở Bình Dương, mua lúc cũng còn vắng, chừng năm sau là thấy dân bake đổ xô vào mua/thuê dựng lều bán phở bán cơm này nọ, vậy mà cũng gầy dựng nên, rồi từ từ mua đất mua nhà mua xe. Gần đó là nhà một xamer thầy giáo, ông già tao quen, kêu ngồi tâm sự hơn chục năm trước quê ngoài Bắc khổ quá, bỏ quê vào lập nghiệp, giờ đất 3, 4 miếng.Tao bám ở thổ đu cũng hơn chục năm rồi cưới vợ xong thì biến cố công việc lại quay về quê
đụ mạ, khóc lắm thế, triệu hồi chiến thần Nat99 donate cho mày 1 ít nhé, hôm bữa kêu đi phụ hồ kiếm cơm rùi màTrong xam tao khốn khổ nhất.
Khi nào trên rừng hết cái ăn là xuống phố ăn mày luôn.
Ráng đi mày, qua đời là hết khổ thôi, còn sống là còn khổ dài dài, tại mày có con nên tao ko triệu hồi thằng Na cho mày mượn cái máy reset đóĐm, tao thề, đời tao giờ như cái hố đen, tối tăm vcl. U40, thất nghiệp 2 năm rồi, vợ bỏ đi 6 năm trước, để lại thằng con trai cho tao gà trống nuôi. Nhà thì đéo có, xe thì cái xe máy cùi bắp cũng của ông bà già cho. Giờ tao sống bám bố mẹ già, mà ông bà cũng chả khá giả gì, cả ngày nhìn mặt nhau chỉ biết thở dài. Đời tao đúng kiểu loser chính gốc, chả có đường ra.
Ngày trước, hồi còn trẻ, tao cũng cày ngày cày đêm, làm đủ thứ job, từ văn phòng đến chạy grab, nhưng lương ba cọc ba đồng. Tiền kiếm được đổ hết vào thuê nhà, nuôi con, lo cho bố mẹ già yếu. Điện thoại hỏng thì kệ mẹ nó, máy tính lỗi thì vá víu xài tiếp, điều hòa thì đéo dám bật vì sợ tốn điện. Món ngon? Sang chảnh? Mơ đi, tao ăn cơm nguội với mắm cả tuần là bình thường. Hạnh phúc lớn nhất chắc là được ngủ nướng một buổi sáng không phải lo chạy deadline hay giao hàng.
Giờ thất nghiệp, tao sống như cái bóng, ngày nào cũng lặp lại: sáng dậy, pha cà phê, ngồi nhìn thằng con đi học, rồi lướt điện thoại xem mấy đứa bạn khoe nhà, khoe xe, khoe đi du lịch. Đm, tụi nó sinh ra đúng vạch đích, biệt thự, penthouse, xe xịn, 1 năm đi nước ngoài, nước trong như cơm bữa. Còn tao? Mảnh đất cắm dùi cũng đéo có, cái xe máy trả góp còn chưa xong thì vợ đã bỏ. Nhìn quanh, bạn bè cùng lứa ai cũng có nhà, có xe, còn tao, 40 tuổi, vẫn ở nhà bố mẹ, phòng 15m2 chất đầy đồ linh tinh, tối ngủ còn phải nhường chỗ cho thằng con.
Họ hàng nhìn vào thì đéo chửi hay nói gì. Nhưng nghĩ bụng tao lười biếng, không chịu làm ăn, nhưng đm, làm ăn kiểu gì nổi? Lương bèo, vật giá thì phi mã, nhà đất thì gấp 20 lần thu nhập. Tao có cày 24/7 cả tuần đi nữa, cũng đéo đủ mua cái WC công cộng. Chưa kể, chỉ cần thằng con ốm nặng hay ông bà già nhập viện là bay sạch tiền tích cóp (mà đéo có đồng nào để bay). Tao từng nghĩ cưới vợ, sinh con, xây đời, nhưng giờ nhìn lại, vợ bỏ, con thì lớn lên trong cảnh thiếu thốn, tao thấy mình như thằng thất bại toàn tập.
Giới trẻ giờ “nằm thẳng”, tao hiểu vcl. Đéo phải tụi nó ngu hay lười, mà tụi nó mất mẹ niềm tin vào xã hội. Tao cũng vậy. Cả đời cày cuốc, hy sinh, nhưng đổi lại được gì? Một cái tương lai mù mịt, nơi mà đẻ con ra chỉ để nó tiếp tục kiếp khổ như mình. Nhà nước vẽ bánh, bảo “đẻ đi, tao nuôi”, nhưng đm, nuôi kiểu gì khi công nhân lương 5-7 củ, thuế dí tận cổ, hộ kinh doanh nhỏ lẻ thì bị siết đến phá sản? Tao nhìn thằng con, nghĩ tới cảnh nó lớn lên, cày như tao mà vẫn đéo có nhà, đéo có tương lai, tao chỉ muốn chửi thề cả ngày.
Đời tao giờ như cái đ*t, chỉ biết sống qua ngày, nuôi con, bám bố mẹ, chờ ngày hết kiếp.
Tao sợ dính vô nợ nần phiền hà lắm mày. Tuổi trẻ có nhỡ dại vay fe cho con bồ đi bay mà nó dí đến tận đến 2năm trước mới xong.Tao có mấy ý kiến cho thằng thớt tham khảo. Ngồi kêu ca làm cái éo gì.
1. Vay bùng app (mày tìm hiểu trên mạng, chứ tao ko biết, nhưng nhiều thằng vay bùng được rồi)
2. Sau khi vay thì mua trả góp (hoặc thuê) con ô tô điện rồi đi chạy Xanh, chạy Grab. (tao biết nhiều thằng chạy tháng cũng để ra được 15-20 triệu) Như thế là đủ cho mày thuê nhà và đóng tiền học cho con rồi.
3. Cứ tiết kiệm tiền rồi tính tiếp. Hoặc mỗi tháng tích một chút mua coin mua cổ phiếu để đấy.
Tao lãnh trợ cấp thất nghiệp rồi rút bhxh một lằn ra tiêu xài đỡ. Giờ sắp cạn tiền rồi chưa biết định hướng tiếp theo ra sao. Chắc t nghĩ kiếm đồ ăn, thực phẩm tươi sạch buôn bán online. Ko bán được thì để ăn vậyCó con mà k đi làm 2 năm thì lấy gì chăm thằng nhỏ hả m? Không chịu làm thuê thì kiếm gì mà buôn bán nhỏ lẻ kiếm đồng ra vô nuôi con.
Thời mới lấy vợ thu nhập vẫn đang ổn định, giá chung cư ở tầm mức cố gắng góp được rồi đùng một cái biến cố xảy ra. Công việc gặp trục trặc nên t phải quay về quê làm lại có vẻ tươi sáng hơn chút thì lại bị covid nó vả thêm cho lần nữaTao nghĩ sai lầm của mày là bám trụ cái thổ đu đấy. ĐM kiếm chỗ nào người ta làm thật ăn thật như mấy vùng có khu công nghiệp này nọ, bám vào mà gầy dựng tương lai. Xưa tao có miếng đất ở Bình Dương, mua lúc cũng còn vắng, chừng năm sau là thấy dân bake đổ xô vào mua/thuê dựng lều bán phở bán cơm này nọ, vậy mà cũng gầy dựng nên, rồi từ từ mua đất mua nhà mua xe. Gần đó là nhà một xamer thầy giáo, ông già tao quen, kêu ngồi tâm sự hơn chục năm trước quê ngoài Bắc khổ quá, bỏ quê vào lập nghiệp, giờ đất 3, 4 miếng.
vốn ít m tạch ngay tháng đầu tiên. Kiếm món gì mà bán, vốn ít tiền tươi xoay vòng nhanh (đồ ăn sáng, cf trước mấy toà nhà cơ quan, trường đh) Bơi đi chứ nằm chịu chết hoài àTao lãnh trợ cấp thất nghiệp rồi rút bhxh một lằn ra tiêu xài đỡ. Giờ sắp cạn tiền rồi chưa biết định hướng tiếp theo ra sao. Chắc t nghĩ kiếm đồ ăn, thực phẩm tươi sạch buôn bán online. Ko bán được thì để ăn vậy
Đụ móa. Tao đi xây . Sao tụi bay cứ đè tao xuống hoài vậy? Xin rõ nước mắt chủ thầu cho chân thợ đấy. Mày nhìn bộ quần áo tao mặc đi xây đừng nghĩ là tao có quần áo. Áo quần tao xin đấy. Chứ ngồi chò hỏ lá chuối sao che được con cặc.đụ mạ, khóc lắm thế, triệu hồi chiến thần Nat99 donate cho mày 1 ít nhé, hôm bữa kêu đi phụ hồ kiếm cơm rùi mà
Tiền đâu ra thuê mặt bằng gần cơ quan trường học mày. Giờ bán hàng rong cũng phải đóng phế vỉa hè. Mà tao ở quê sức tiêu thụ mấy đồ ăn sáng, cafe thấp lắm. Có thì người ta cũng đã mở sẵn hết rồi. May ra kiếm gì thị trường ngách bán online đc thôivốn ít m tạch ngay tháng đầu tiên. Kiếm món gì mà bán, vốn ít tiền tươi xoay vòng nhanh (đồ ăn sáng, cf trước mấy toà nhà cơ quan, trường đh) Bơi đi chứ nằm chịu chết hoài à
T cũng có biết j đâu. Ai cũng bắt đầu từ con số 0 ở trading màchưa có tí vốn với kiến thức gì. chứng khoán tao còn ko biết huống gì là forex. Kiếm tiền online có phải đứa nào cũng làm được đâu.
Okie mày. Rảnh t hỏi mấy con ai vụ trading này coi sao. Đợt rồi tao cũng nhờ con grok tư vấn vất mấy chục đồng vào crypto. T chỉ giữ thôi chứ ko long short future gì cả. Đúng thời điểm đợt này nó đang bốc nên cũng lãi đc mấy đồng tiêu vặtT cũng có biết j đâu. Ai cũng bắt đầu từ con số 0 ở trading màban đầu t cứ nghĩ phải có tối thiểu 500k mới chơi đc, nhưng khi vào fx chỉ cần 3$ cũng chơi đc. Nếu trading là dễ thì ai cũng là triệu phú . T học ict. Gần gũi với khá nhiều trader chuyên nghiệp thành công đều 18t với 1 đứa 16t, nên t có niềm tin, họ mất 1 or 3 năm để học, có người chỉ mới 10 tháng, mỗi ngày ít nhất 1 lệnh họ đã lãi 500$ 1k$ trở lên rồi.
"Trader is a person that risks their money for freedom rather than exchanging their freedom for money"![]()
Moá, thứ dâm ko bỏ, vote thất nghịp suốt kiếpĐụ móa. Tao đi xây . Sao tụi bay cứ đè tao xuống hoài vậy? Xin rõ nước mắt chủ thầu cho chân thợ đấy. Mày nhìn bộ quần áo tao mặc đi xây đừng nghĩ là tao có quần áo. Áo quần tao xin đấy. Chứ ngồi chò hỏ lá chuối sao che được con cặc.
Được 1 ngày , sang ngày hôm sau chủ thầu đuổi thẳng cổ tao luôn. Lý do " bóp dú dợ chủ thầu".
kêu ra nhục bỏ mẹ. trên này ko ai biết ai với ai thì xàm xàm chút cho đỡ rảnh giết thời gian thui á màyNói thật tao cũng chán lắm. Đời mà t có dám kêu đâu. Cắn răng hết m à. Tao năm nay 34 rồi. Ko đú lại vs lớp trẻ. Nhiều khi nghĩ nhiều tress lại đau dạy dày
Rồi nằm thẳng 2 năm vậy, tiền đâu sống vs lo cho con? Cái cảnh gà trống nuôi con kể cũng cám thật. Đồng cảm vs m`, con cái đã không mẹ còn không cha lớn lên dễ sa ngã. Nhưng nằm thẳng hoài cũng không tốt, nó làm đầu óc vs tâm lí mày tiêu cực đi nhiều lắm.Đm, tao thề, đời tao giờ như cái hố đen, tối tăm vcl. U40, thất nghiệp 2 năm rồi, vợ bỏ đi 6 năm trước, để lại thằng con trai cho tao gà trống nuôi. Nhà thì đéo có, xe thì cái xe máy cùi bắp cũng của ông bà già cho. Giờ tao sống bám bố mẹ già, mà ông bà cũng chả khá giả gì, cả ngày nhìn mặt nhau chỉ biết thở dài. Đời tao đúng kiểu loser chính gốc, chả có đường ra.
Ngày trước, hồi còn trẻ, tao cũng cày ngày cày đêm, làm đủ thứ job, từ văn phòng đến chạy grab, nhưng lương ba cọc ba đồng. Tiền kiếm được đổ hết vào thuê nhà, nuôi con, lo cho bố mẹ già yếu. Điện thoại hỏng thì kệ mẹ nó, máy tính lỗi thì vá víu xài tiếp, điều hòa thì đéo dám bật vì sợ tốn điện. Món ngon? Sang chảnh? Mơ đi, tao ăn cơm nguội với mắm cả tuần là bình thường. Hạnh phúc lớn nhất chắc là được ngủ nướng một buổi sáng không phải lo chạy deadline hay giao hàng.
Giờ thất nghiệp, tao sống như cái bóng, ngày nào cũng lặp lại: sáng dậy, pha cà phê, ngồi nhìn thằng con đi học, rồi lướt điện thoại xem mấy đứa bạn khoe nhà, khoe xe, khoe đi du lịch. Đm, tụi nó sinh ra đúng vạch đích, biệt thự, penthouse, xe xịn, 1 năm đi nước ngoài, nước trong như cơm bữa. Còn tao? Mảnh đất cắm dùi cũng đéo có, cái xe máy trả góp còn chưa xong thì vợ đã bỏ. Nhìn quanh, bạn bè cùng lứa ai cũng có nhà, có xe, còn tao, 40 tuổi, vẫn ở nhà bố mẹ, phòng 15m2 chất đầy đồ linh tinh, tối ngủ còn phải nhường chỗ cho thằng con.
Họ hàng nhìn vào thì đéo chửi hay nói gì. Nhưng nghĩ bụng tao lười biếng, không chịu làm ăn, nhưng đm, làm ăn kiểu gì nổi? Lương bèo, vật giá thì phi mã, nhà đất thì gấp 20 lần thu nhập. Tao có cày 24/7 cả tuần đi nữa, cũng đéo đủ mua cái WC công cộng. Chưa kể, chỉ cần thằng con ốm nặng hay ông bà già nhập viện là bay sạch tiền tích cóp (mà đéo có đồng nào để bay). Tao từng nghĩ cưới vợ, sinh con, xây đời, nhưng giờ nhìn lại, vợ bỏ, con thì lớn lên trong cảnh thiếu thốn, tao thấy mình như thằng thất bại toàn tập.
Giới trẻ giờ “nằm thẳng”, tao hiểu vcl. Đéo phải tụi nó ngu hay lười, mà tụi nó mất mẹ niềm tin vào xã hội. Tao cũng vậy. Cả đời cày cuốc, hy sinh, nhưng đổi lại được gì? Một cái tương lai mù mịt, nơi mà đẻ con ra chỉ để nó tiếp tục kiếp khổ như mình. Nhà nước vẽ bánh, bảo “đẻ đi, tao nuôi”, nhưng đm, nuôi kiểu gì khi công nhân lương 5-7 củ, thuế dí tận cổ, hộ kinh doanh nhỏ lẻ thì bị siết đến phá sản? Tao nhìn thằng con, nghĩ tới cảnh nó lớn lên, cày như tao mà vẫn đéo có nhà, đéo có tương lai, tao chỉ muốn chửi thề cả ngày.
Đời tao giờ như cái đ*t, chỉ biết sống qua ngày, nuôi con, bám bố mẹ, chờ ngày hết kiếp.
Tao ãnh trợ cấp thất nghiệp với rút bhxh một lằn ra tiêu xài dần á mày. Cả vợ cũ với bên gia đình ngoại đều yêu thương thằng nhóc. vẫn qua lại chăm sóc thường xuyên á mày. Vợ cũ t cũng là ng sống tình cảm với biết điều. Hai bên gia đình vẫn hỏi thăm nhau chứ cũng ko có mâu thuẫn gì cảRồi nằm thẳng 2 năm vậy, tiền đâu sống vs lo cho con? Cái cảnh gà trống nuôi con kể cũng cám thật. Đồng cảm vs m`, con cái đã không mẹ còn không cha lớn lên dễ sa ngã. Nhưng nằm thẳng hoài cũng không tốt, nó làm đầu óc vs tâm lí mày tiêu cực đi nhiều lắm.
Còn vợ m`, nó có đoái hoài gì thằng con không, hay đi là đi thẳng?
từ ngày tao lạc vào xàm t bị như vậy đó mày. Cảm giác lạc lõng với thế giới ngoài kia. Gặp ai tao cũng thấy ko cùng tần số, quan điểm trái chiều, toàn câu chuyện phiếm, chẳng có tí gì chiều sâu nên t lại thu mình vào trong. lầm lũi ngày này qua tháng khác. Giờ có mỗi xàm là chỗ tao hay luyên thuyên và bày tỏ quan điểm thôi ahKhông làm được việc cao siêu thì làm việc chân tay thôi. Tao thấy gần chỗ tao khu công nghiệp công nhân đầy ra, lương cũng đéo cao nhưng người ta vẫn sống được. Nằm thẳng là trạng thái cố gắng làm ít nhất có thể để duy trì cuộc sống chứ đéo phải là buông hết đéo làm nữa nằm chờ gia đình bơm đâu
Sợ nhất là rơi vào tình trạng "việc thấp thì không thèm làm, việc lớn thì đéo làm được". T thấy m cũng chịu đi chạy hàng là cũng có chịu làm rồi. Nhìn sang mấy thằng bạn khoe xe khoe nhà làm đéo gì? Nhìn ra xã hội người ta khổ đầy ra kìa. Khổ vẫn phải sống, nói gì m còn có con. Như t ngày bé bố mẹ cũng chẳng có gì. Trong đầu t nhìn sang bạn bè được chiều chuộng mua cái này cái kia cũng thèm, nhưng thay vì cay cú hay buồn tủi thì t quyết tâm là: đời t ko được như chúng nó thì đời con t sẽ được. Và kết quả đến giờ t đã làm được cho con t những điều đó, và con t giờ là đứa luôn có những thứ mà bạn bè nó thèm.
Cuộc sống là thế, ai cũng có nỗi khổ thôi, quan trọng là thái độ đối diện với nó thế nào. M nghĩ về xã hội mất niềm tin, kinh tế suy sụp, đất nước vĩ mô các kiểu làm đéo gì trong khi việc nhỏ nhất, cơ bản nhất là nuôi thân và nuôi con còn đang chật vật
Một thân một mình mày thì được chứ đcm còn con và ông bà già, đứng lên làm.bất cứ công việc gì ra tiềnĐm, tao thề, đời tao giờ như cái hố đen, tối tăm vcl. U40, thất nghiệp 2 năm rồi, vợ bỏ đi 6 năm trước, để lại thằng con trai cho tao gà trống nuôi. Nhà thì đéo có, xe thì cái xe máy cùi bắp cũng của ông bà già cho. Giờ tao sống bám bố mẹ già, mà ông bà cũng chả khá giả gì, cả ngày nhìn mặt nhau chỉ biết thở dài. Đời tao đúng kiểu loser chính gốc, chả có đường ra.
Ngày trước, hồi còn trẻ, tao cũng cày ngày cày đêm, làm đủ thứ job, từ văn phòng đến chạy grab, nhưng lương ba cọc ba đồng. Tiền kiếm được đổ hết vào thuê nhà, nuôi con, lo cho bố mẹ già yếu. Điện thoại hỏng thì kệ mẹ nó, máy tính lỗi thì vá víu xài tiếp, điều hòa thì đéo dám bật vì sợ tốn điện. Món ngon? Sang chảnh? Mơ đi, tao ăn cơm nguội với mắm cả tuần là bình thường. Hạnh phúc lớn nhất chắc là được ngủ nướng một buổi sáng không phải lo chạy deadline hay giao hàng.
Giờ thất nghiệp, tao sống như cái bóng, ngày nào cũng lặp lại: sáng dậy, pha cà phê, ngồi nhìn thằng con đi học, rồi lướt điện thoại xem mấy đứa bạn khoe nhà, khoe xe, khoe đi du lịch. Đm, tụi nó sinh ra đúng vạch đích, biệt thự, penthouse, xe xịn, 1 năm đi nước ngoài, nước trong như cơm bữa. Còn tao? Mảnh đất cắm dùi cũng đéo có, cái xe máy trả góp còn chưa xong thì vợ đã bỏ. Nhìn quanh, bạn bè cùng lứa ai cũng có nhà, có xe, còn tao, 40 tuổi, vẫn ở nhà bố mẹ, phòng 15m2 chất đầy đồ linh tinh, tối ngủ còn phải nhường chỗ cho thằng con.
Họ hàng nhìn vào thì đéo chửi hay nói gì. Nhưng nghĩ bụng tao lười biếng, không chịu làm ăn, nhưng đm, làm ăn kiểu gì nổi? Lương bèo, vật giá thì phi mã, nhà đất thì gấp 20 lần thu nhập. Tao có cày 24/7 cả tuần đi nữa, cũng đéo đủ mua cái WC công cộng. Chưa kể, chỉ cần thằng con ốm nặng hay ông bà già nhập viện là bay sạch tiền tích cóp (mà đéo có đồng nào để bay). Tao từng nghĩ cưới vợ, sinh con, xây đời, nhưng giờ nhìn lại, vợ bỏ, con thì lớn lên trong cảnh thiếu thốn, tao thấy mình như thằng thất bại toàn tập.
Giới trẻ giờ “nằm thẳng”, tao hiểu vcl. Đéo phải tụi nó ngu hay lười, mà tụi nó mất mẹ niềm tin vào xã hội. Tao cũng vậy. Cả đời cày cuốc, hy sinh, nhưng đổi lại được gì? Một cái tương lai mù mịt, nơi mà đẻ con ra chỉ để nó tiếp tục kiếp khổ như mình. Nhà nước vẽ bánh, bảo “đẻ đi, tao nuôi”, nhưng đm, nuôi kiểu gì khi công nhân lương 5-7 củ, thuế dí tận cổ, hộ kinh doanh nhỏ lẻ thì bị siết đến phá sản? Tao nhìn thằng con, nghĩ tới cảnh nó lớn lên, cày như tao mà vẫn đéo có nhà, đéo có tương lai, tao chỉ muốn chửi thề cả ngày.
Đời tao giờ như cái đ*t, chỉ biết sống qua ngày, nuôi con, bám bố mẹ, chờ ngày hết kiếp.